THIẾU TƯỚNG! VỢ NGÀI CÓ THAI RỒI!

Trong một góc không thu hút, Liên Kỳ Quang ngửa đầu, mặt không biểu cảm nhìn tấm bảng hiểu lờ mờ mông lung, không khí trầm mặc làm đám Mễ Tiểu Bảo có chút chột dạ.

“Khô Mộc, vào thôi.” Phong Thanh Dương đi tới bên người Liên Kỳ Quang, gãi đầu xấu hổ cười nói.

“Quán bar?” Liên Kỳ Quang lạnh nhạt nhìn Phong Thanh Dương.

“A, đúng, là quán bar.” Phong Thanh Dương dịch dịch chân muốn lùi về sau, lại bị Khuynh Y đạp một cái trở về.

Liên Kỳ Quang quay đầu, quét mắt nhìn đám người đang nao núng một vòng, sau đó đưa tay chỉ một tấm biển lờ mờ: “Vị thành niên không được vào.”

“Quy củ chưng cho có thôi.” Ánh mắt Mễ Tiểu Bảo có chút lưỡng lự, không dám nhìn thẳng vào mắt Liên Kỳ Quang: “Chỉ cần có tiền, ai quản là đủ tuổi hay không.”

“Có vào không a?” Khuynh Y mất kiên nhẫn xuyên qua đám người, bước vào trong quán: “Thân là quân nhân tương lai, sao lại có thể không biết uống rượu chứ!”

“Khô Mộc đại nhân?” Mễ Tiểu Bảo ló đầu qua, bất an dò xét sắc mặt Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang thu hồi ánh mắt, tay đút vào túi, mặt than tiến vào.

Phong Thanh Dương nhếch miệng cười, vươn tay cùng Mễ Tiểu Bảo đập tay một cái, sau đó kề vai sát cánh, hi hi ha ha theo Liên Kỳ Quang.

Ánh đèn lờ mờ, âm nhạc làm tim người ta nảy lên thình thịch, khắp quán bar tràn đầy hơi thở mập mờ, xa hoa cùng kiều diễm.

Liên Kỳ Quang đi giữa con đường đông nghịt, lãnh tĩnh nhìn những thân thể đang quấn quít lấy nhau, còn cả những tiếng rên rỉ không hề đè nén cùng tiếng nước tấm tắc, tất cả làm cậu có chút ghê tởm.

Đám Mễ Tiểu Bảo chưa từng trải qua tính sự làm sao ngờ được tình cảnh này? Cả đám nhất thời cứng người, trợn mắt há hốc nhìn những màn trình diễn sa đọa kia.

“Mễ Tiểu Bảo, ba cậu rốt cuộc cho cậu thẻ chiêu đãi gì vậy hả! !” Khuynh Y túm lấy cổ áo Mễ Tiểu Bảo, kéo tới cạnh mình, đè thấp âm thanh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không, không phải quán bar sao?” Bị nam nhân cách đó không xa nháy mắt làm đỏ mặt tim đập, Mễ Tiểu Bảo rụt đầu, khiếp sợ nói.

“Đưa thẻ đây tôi xem thử.” Lam Kỳ né tránh khỏi những móng vuốt sói, nhíu mày vươn tay.

“Nè.” Mễ Tiểu Bảo hoang mang lấy phiếu ra đưa cho Lam Kỳ.

Lam Kỳ giơ thẻ kim loại trong tay về phía ngọn đèn nhìn lại, nhất thời đen mặt.

‘Thẻ chiêu đãi quán bar dành cho người lớn.’

“Nơi này không thể ở lâu, mau rời đi.” Lam Kỳ nhét thẻ vào túi, trầm giọng nói.

“Không đúng, Khô Mộc đâu!” Mễ Tiểu Bảo quét nhìn một vòng xung quanh, gương mặt nhỏ nhắn ‘xoạt’ một cái trắng bệch.

Đường đi bị chặn, đám người chen chúc không ngừng đẩy bọn họ vào sâu bên trong, Khuynh Y thầm mắng một tiếng, túm lấy thân mình mập mạp của Mễ Tiểu Bảo, tránh bị tách ra.

“Khuynh Y, Khô Mộc không thấy đâu nữa.” Mễ Tiểu Bảo giương con mắt tí hi tìm kiếm trong đám người, chính là mãi vẫn không thấy bóng dáng Liên Kỳ Quang, nhất thời gấp tới bật khóc tới nơi.

“Được rồi! Khóc gì mà khóc!” Khuynh Y buồn bực gãi gãi đầu: “Sức chiến đấu của cậu ta muốn nghiền cả trường chúng ta cũng không thành vấn đề, tôi còn lo lắng cho kẻ nào bị cậu ta nhắm tới ấy.”

“Khuynh Y, làm sao bây giờ!” Lam Kỳ đẩy ra một con ma men muốn ăn đậu hủ của mình, chen tới bên cạnh Khuynh Y, gấp gáp nói.

Khuynh Y liếc nhìn cửa ra ngày càng xa, nhíu mày trầm tư: “Hai người một tổ chia ra tìm Khô Mộc, tìm được thì dùng quang não thông tri, không cần tập hợp, lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này.”

“Ok!”

So với góc bên kia chen chúc chật chội, trước quầy bar tương đối tĩnh lặng hơn, đương nhiên phải xem nhẹ hai thân thể dây dưa cùng một chỗ như hai con rắn trên sô pha kia.

Liên Kỳ Quang ngồi trên chiếc ghế trước quầy bar, ngón tay đảo qua tấm kính dày, một màn hình giả lập chiếu ra, trên đó là đủ loại rượu xếp song song.

Liên Kỳ Quang chống cằm, thản nhiên nhìn đủ loại ‘đồ uống’, ngón tay đưa lên điểm điểm, đặc biệt vui vẻ.

Rất nhanh, một ly rượu màu sắc óng ánh trang trí tinh xảo được người máy bưng tới, Liên Kỳ Quang đã chọn một ly có màu đỏ, bên trong còn có hai quả trái cây nhỏ, đưa tới bên miệng hớp một ngụm, ngốc ngốc chép miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tràn trong khoang miệng, vào tới cổ họng còn lưu lại chút cay cay nhàn nhạt. Ánh mắt Liên Kỳ Quang sáng lên, bưng ly rượu bắt đầu thưởng thức.

Ngọn đèn lưu chuyển, theo thời gian trôi qua, tiếng rên rỉ cùng thở dốc trong quán ngày càng nặng nề, âm nhạc kích động quyến rũ dục vọng bị đè nén sâu trong lòng mỗi người.

“Khuynh Y! Khuynh Y…” Mễ Tiểu Bảo xuyên qua đám người bối rối đuổi theo bóng dáng Khuynh Y, chính là gương mặt xa lạ vừa xoay lại kia nói cho Mễ Tiểu Bảo biết một sự thực khủng bố, cậu với Khuynh Y bị lạc nhau.

“Khuynh Y!” Trốn tránh những bàn tay xấu xa không ngừng với tới thân thể mình, Mễ Tiểu Bảo bắt đầu có chút hoảng hốt, sợ hãi mếu máo cúi đầu chạy loạn, gương mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhíu lại.

‘Bịch!’ Mễ Tiểu Bảo không chịu nhìn đường đập đầu phải một vách tường cứng rắn, bụm cái mũi đau nhức, hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên.

“A… nơi này có một bé con lạc đường a.” Âm thanh trầm thấp ẩn ẩn chút trêu đùa, làm Mễ Tiểu Bảo cảm thấy lạnh cả người.

“Tiểu béo à, cùng anh trai đi chơi trò chơi đi, được không?” Hơi nóng mập mờ phả vào bên tai Mễ Tiểu Tảo, một bàn tay xa lạ chậm rãi di động sau gáy Mễ Tiểu Bảo, hệt như một con rắn độc lạnh như băng, từng chút từng chút quấn lấy con mồi của mình. Mễ Tiểu Bảo mở to mắt, đáy mắt mang theo sợ hãi thật sâu.

“Biến thái a a a a! ! !” Mễ Tiểu Bảo nhắm mắt lại, thét to một tiếng, bàn tay nhỏ bé mềm mịn ‘bẹp’ một tiếng đập tới, mang theo gió xoáy vù vù.



Lại một ly rượu bị quăng lên bàn, Liên Kỳ Quang híp mắt dựa vào quầy bar, ánh mắt say lờ mờ mông lung nhìn mớ ly thủy tinh ngã nghiêng trên bàn, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng, không còn lạnh nhạt ngày xưa mà tăng thêm phần kiều diễm làm người ta động tâm.

‘Tít! Tít!…’ Quang não trên tay truyền tới âm thanh, Liên Kỳ Quang híp mắt nhìn lướt qua, đợi đến khi nhìn thấy là ai, hai mắt mông lung thoáng chốc sáng bừng, làm người ta ngứa ngáy.

Liên Kỳ Quang không nói hai lời nhấn kết nối, hình ảnh của Hạ Hầu Thiệu Huyền truyền tới. Liên Kỳ Quang nhếch miệng, ngơ ngác nhìn anh: “Thiệu Huyền, anh đây rồi.”

“V…” Vừa định lộ ra một nụ cười mỉm quen thuộc với Liên Kỳ Quang thì nhất thời cứng người. Bên tai rõ ràng nghe thấy tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ làm trái tim Hạ Hầu Thiệu Huyền phát lạnh, con ngươi đen tuyền sâu thẳm thoáng chốc lạnh lẽo.

“Vợ à, em đang ở đâu đó?” Liếc mắt liền thấy hai thân thể trơn bóng đang dây dưa trên sô pha bên kia, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy trong cơ thể mình phừng lên một ngọn lửa giận phừng phừng, không ngừng kêu gào phải phát tiết.

“Ở đâu?” Liên Kỳ Quang ngốc ngốc chép miệng: “Quán bar.”

“Quán bar?” Có quán bar như vậy sao! ! Hạ Hầu Thiệu Huyền hiện giờ chỉ hận không thể xuyên qua màn hình túm Liên Kỳ Quang qua đây, hung hăng đánh đòn một phen.

“Ai mang em tới?” Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền đen tới dọa người, vợ mình ngoan cỡ nào anh rõ hơn ai hết, nhất định là có kẻ xúi giục, nếu như để anh biết là ai thì nhất định róc xương lóc thịt một phen!

“Bạn, bạn học.” Liên Kỳ Quang nằm sấp trên quầy, ngây ngơ nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền đã hắc hóa trên màn hình, ngây ngốc vươn tay, muốn sờ mặt anh.

“Thiệu Huyền, sao anh lại biến thành hai người?”

“Em uống say.”

“Say? Say, là gì?” Liên Kỳ Quang híp mắt, than khẽ một tiếng, sau đó vươn tay cầm lấy ly rượu bên cạnh.

“Vợ! Em không được uống nữa! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền rống giận, ánh mắt đỏ ngầu, cuồng bạo phẫn nộ đến mức làm cả đám binh sĩ đều mềm nhũn cả chân, không nói hai lời, co chân bỏ chạy.

“U cha, nơi này thế nhưng cất giấu một tiểu mỹ nhân a.” Âm thanh cợt nhã từ bên kia truyền tới, trái tim Hạ Hầu Thiệu Huyền thoáng chốc nảy lên.

Liên Kỳ Quang nheo mắt, cố gắng chống đỡ thân mình, mơ mơ màng màng nhìn ba người đang nghênh diện đi tới. Liên Kỳ Quang vừa ngẩng người lên thì làm ba tên định sơ múi kia nhìn tới ngây người.

Bà nó, vận chó rồi! Này không phải tiểu mỹ nhân mà rõ ràng là tai họa a.

Nhìn Liên Kỳ Quang bảy phần say ba phần quyến rũ, ba người nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt xông thẳng tới hạ thân.

“Vợ à, đưa quang não cho bọn họ.” Đám chết tiệt này mà cũng dám mơ tưởng tới vợ anh, anh nhất định phải mang chúng đi hủy diệt nhân đạo.

“Thiệu Huyền, hình như có kẻ muốn tới tìm đánh.” Liên Kỳ Quang ngơ ngác nghiêng đầu, gương mặt nhỏ nhắn trở nên lạnh băng.

“Vợ, em muốn làm gì?” Trong lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền dâng lên một loại dự cảm không tốt.

“Thiệu Huyền, lát nữa nói chuyện với anh, tôi… tôi thu thập bọn họ đã.” Liên Kỳ Quang dứt lời liền không để ý tới tiếng gọi của Hạ Hầu Thiệu Huyền, dứt khoát cúp quang não.

Nhìn quang não đen xì, hai nắm tay Hạ Hầu Thiệu Huyền siết chặt, sắc mặt xanh mét, cơn giận cuồn cuồn cơ hồ sắp thiêu rụi lý trí.

Vợ anh lợi hại thế nào anh tự nhiên hiểu rõ, chính là hiện giờ Liên Kỳ Quang uống thành như vậy, ngay cả nhìn cũng không rõ, nếu…

Không có nếu! !

Trong mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền phừng phừng lửa giận. Cho dù không tưởng tượng đến hậu quả, nhưng chỉ cần nghĩ tới chữ ‘nếu’ này, Hạ Hầu Thiệu Huyền liền hận không thể vọt tới chỗ Liên Kỳ Quang đồ sát một trận.

‘Vợ không có việc gì thì tốt, nếu vợ mà có sao…’

Nắm tay Hạ Hầu Thiệu Huyền siết chặt tới ‘răng rắc’, không dám nghĩ ngợi nhiều, Hạ Hầu Thiệu Huyền trực tiếp liên hệ với vị có sức chiến đấu tàn bạo nhất trong nhà.

‘Dám mơ ước tới vợ ta, ngược chết tụi bây!’

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi