THIẾU TƯỚNG! VỢ NGÀI CÓ THAI RỒI!

“Bao nhiêu rồi?” Khuynh Y thu một gốc cây non bỏ vào thu nạp khí, sau đó đưa cho Lam Kỳ ở phía sau.

“Không nhiều không ít, tám mươi cây rồi.” Lam Kỳ lắc lắc thu nạp khí trong tay, ném vào trong không gian khí: “Thời gian huấn luyện còn bốn ngày, hẳn có thể hoàn thành trước thời hạn.”

“Hừ!” Diệp Trình Trình ở bên kia trở mặt hừ lạnh, vẻ mặt xem thường.

Liên Kỳ Quang quay đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua Diệp Trình Trình, tiếp xúc với tầm mắt Liên Kỳ Quang, Diệp Trình Trình co rúm người xê dịch ra sau, núp ở sau lưng Quý Sĩ Lâm.

Ngày ấy Liên Kỳ Quang đột nhiên làm khó dễ, không thể không nói thật sự làm Diệp Trình Trình khiếp sợ. Mấy ngày nay, tuy cô ta vẫn vênh váo như trước nhưng đã thu liễm không ít, không còn hở ra là khiêu khích nữa.

“Xảy ra chuyện gì?” Thu hồi ánh mắt, Liên Kỳ Quang tiếp tục đi tới trước, theo sát là Cừu Ly Mạch.

Liên Kỳ Quang đột nhiên mở miệng làm Cừu Ly Mạch hơi nhíu mi, bất quá không mở miệng.

“Hoặc nên nói là…” Bước chân Liên Kỳ Quang khựng lại, mặt không biểu cảm nhìn về phương xa: “Sắp phát sinh chuyện gì?”

“…” Cừu Ly Mạch dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Liên Kỳ Quang, gương mặt lạnh lùng ẩn ẩn lộ ra chút phức tạp.

“Tôi sẽ không để cậu gặp chuyện.” Âm thanh lạnh nhạt mang theo hứa hẹn trịnh trọng, hoặc nên nói là, lời thề.

“Ai cũng không thể cam đoan.” Liên Kỳ Quang không chút biến sắc liếc nhìn Cừu Ly Mạch: “Vận mệnh luôn rất giảo hoạt, không ai có thể nắm nó trong tay.”

“Tôi không tin số mệnh.”

“Phải không? Thực trùng hợp, tôi cũng vậy.”

Sâu trong rừng, một nam nhân mặc áo choàng đen đứng sau một thân cây, trầm mặc nhìn đám người đang mở đường ở xa xa, làn sương khói màn đen quanh quẩn bên người, chậm rãi tăng lên.

Cây cỏ xung quanh bị làn sương khói kia ăn mòn, hóa thành hư vô.

(Phòng giám thị)

“Sao lại thế này!” Khanh Mộc Vanh cau mày, nhìn nhóm nhân viên chuyên ngành đang không ngừng gõ bàn phím, lớn tiếng hỏi.

“Viện trưởng, thiết bị giám sát đã bị nhiễu sóng.”

“Là đám phiến loạn sao?”

“Này vẫn chưa biết, hiện giờ chúng ta đã hoàn toàn mất đi liên hệ, quang não lẫn thiết bị truyền tin đều bị chặn.”

“…” Khanh Mộc Vanh siết chặt nắm tay, biểu tình âm trầm làm người ta sợ hãi. Trong phòng giám thị to như vậy lúc này chỉ còn lại tiếng kim loại canh cách.

“Viện trưởng!” Kim An Kỳ tiến tới, vẻ mặt nghiêm nghị, trịnh trọng chào theo nghi thức quân đội: “Tôi xin được tới khu huấn luyện, tôi xin cam đoan, nhất định sẽ đưa nhóm học trò bình an khỏe mạnh quay về.”

Nhìn Kim An Kỳ, Khanh Mộc Vanh nhíu mày không nói.

“Viện trưởng.”

“Trình báo lên trên.” Khanh Mộc Vanh mở miệng, giống như đã quyết tâm: “Hướng chính phủ cầu trợ giúp, phái quân đội đóng ở đó tới khu huấn luyện tiến hành cứu viện học trò. An Kỳ, cô đi theo đi, nhớ kỹ, nhất định phải cam đoan an toàn của đám nhỏ.”

“Dạ!” Kim An Kỳ cúi chào, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.

Nhìn theo bóng dáng Kim An Kỳ, Khanh Mộc Vanh trầm mặc hồi lâu, xoay người mở quang não của mình.

“Lão quỷ, cháu dâu nhà lão xảy ra chuyện…”

“Nơi này rốt cuộc là đâu?” Phong Thanh Dương tựa vào thân cây, vẻ mặt sắp hỏng mất.

“Quang não cùng thiết bị truyền tin đều bị chặn, hiện giờ có thể nói chúng ta cùng bên ngoài đã hoàn toàn mất đi liên hệ, ngay cả cầu cứu cũng không được.” Lam Kỳ nhìn quang não trong tay, tức giận ngồi bệch xuống đất.

“Chết tiệt! Này là chuyện gì a!” Khuynh Y đá một cước vào bụi cỏ bên cạnh, phiền toái cào cào tóc: “Vừa nãy không phải vẫn còn tốt sao? Sao đột nhiên lại lạc đường.”

“Chuyện không đơn giản như vậy.” Quý Sĩ Lâm nhìn quang não trên tay, cau mày, ánh mắt trầm trọng: “Quang não bị chặn, không thể liên lạc với bên ngoài, tình huống này trừ bỏ những tinh cầu nhỏ xa xôi hoang phế, không có khả năng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này. Huống chi khu vực huấn luyện này nằm giữa khu bốn cùng khu năm, lại còn do học viện tuyển chọn, sao lại…”

“Quang não của chúng ta bị nhiễu sóng.”

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ chúng ta gặp phải phiến loạn?” Diệp Trình Trình túm chặt cánh tay Quý Sĩ Lâm, vẻ mặt hoảng sợ.

“Đây là khả năng tệ nhất.”

Liên Kỳ Quang mặt không biểu cảm liếc nhìn Cừu Ly Mạch, Cừu Ly Mạch ôm cánh tay, dấu mặt vào trong cổ áo, sắc mặt lạnh nhạt đứng phía sau Liên Kỳ Quang, từ đầu đến cuối chân mày không hề động một chút, cứ hệt như việc này không hề liên quan tới mình.

Có lẽ, vốn đã nằm trong dự kiến.

“Không! Tôi không muốn chết ở chỗ này! !” Diệp Trình Trình bắt đầu la hét chói tai, điên cuồng nhấn quang não trên cổ tay: “Học viên đâu! Học viện nhất định sẽ tới cứu tôi!”

Nhìn thấy Diệp Trình Trình nổi điên, Khuynh Y khinh thường, xoay người đi tới chỗ Liên Kỳ Quang.

“Đội trưởng….”

Còn chưa kịp nói hết câu, Liên Kỳ Quang đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nheo lại, đẩy Khuynh Y ra, Thiên Minh lại xuất hiện trong tay, xung ngang tới trước.

Hành động của Liên Kỳ Quang làm những người khác cả kinh, bắt đầu nhanh chóng phòng bị.

“Học trưởng.” Diệp Trình Trình con mắt đỏ ửng, ôm chặt lấy cánh tay Quý Sĩ Lâm, vẻ mặt sợ hãi.

Bị Diệp Trình Trình trói buộc, ánh mắt Quý Sĩ Lâm tràn đầy chén ghét cùng buồn bực, nhưng lại không thể đẩy cô ta ra, chỉ có thể đè nén cơn giận, nhẹ giọng an ủi.

“Trình Trình, hiện giờ có nguy hiểm, chúng ta là một đội, mọi người đều cần em, kiên cường một chút được không?”

“Học trưởng, em sợ.” Diệp Trình Trình hai mắt mông lung đẫm lệ.

‘Nữ nhân ngu xuẩn này!’ Trong mắt Quý Sĩ Lâm hiện lên một tia ngoan độc.

“Trình Trình, buông tay, anh cần phải chiến đấu, bảo hộ mọi người.” Trên mặt Quý Sĩ Lâm lộ ra ý cười, đưa tay nắm tay Diệp Trình Trình, kì thực, tay khéo léo dùng lực kéo miếng dán da trâu Diệp Trình Trình ra khỏi người mình, ‘ôn nhu’ đẩy về phía Chương Kỳ bên cạnh.

“Chương Kỳ, cậu trông em ấy đi.”

“Học trưởng!”

“Cô thành thật một chút cho tôi! !” Chương Kỳ sớm đã không chịu nổi Diệp Trình Trình, không chút thương hương tiếc ngọc đè cô ta lại. Diệp Trình Trình quả thực có chút xinh đẹp, chính là, đại địch ở ngay trước mắt, người đẹp sau này còn nhiều nhưng mệnh thì chỉ có một mà thôi.

“Anh!”

“Còn nói thừa, tôi liền hất cô ra ngoài!” Diệp Trình Trình vừa định gào lên thì bị Chương Kỳ hung hăng dọa nạt, thực oán giận nhưng chỉ đành cưỡng chế, không cam lòng đi theo sau Chương Kỳ, trong lòng thầm ghi thù.

“Ô, đấu tranh nội bộ.” Khuynh Y thấp giọng cười nhạo.

“Đội trưởng, không có động tĩnh.” Mễ Tiểu Bảo sáp qua, nhẹ giọng nói.

“Có phải cảm giác sai rồi không?”

“Nói nhỏ với bọn họ, một hồi nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì, đi theo tôi.” Liên Kỳ Quang dùng âm thanh chỉ đủ hai người nghe thấy, thấp giọng nói.

“A?” Mễ Tiểu Bảo sửng sốt, rõ ràng không hiểu.

“Bỏ rơi đám kia.” Cũng giết chết chúng.

Nhìn bên mặt không chút biểu cảm của Liên Kỳ Quang, Mễ Tiểu Bảo lúc này đã hiểu ý há to miệng, đầu ông ông tác hưởng.

“Còn không đi.” Liên Kỳ Quang lạnh nhạt liếc mắt nhìn Mễ Tiểu Bảo, âm thanh bình thản.

“A? Ừ.” Mễ Tiểu Bảo choáng váng gật gật đầu, xoay người nhích tới bên cạnh Khuynh Y, nhỏ giọng lập lại lời Liên Kỳ Quang.

Khuynh Y đầu tiên ngẩn người, ngay sau đó nhìn về phía Liên Kỳ Quang, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.

Khuynh Y đè nén trái tim đang kích động nảy lên, cẩn thận chuyển lời xuống.

Nhận được lện, ánh mắt Phong Thanh Dương cùng Lam Kỳ đều lóe sáng, nhìn về phía Liên Kỳ Quang, kiên định gật gật đầu.

Thời gian từng chút trôi qua, xung quanh yên tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi. Vờn quanh đám người trừ bỏ tiếng hô hấp cùng tim đập chính là bầu không khí càng lúc càng khẩn trương.

Liên Kỳ Quang nắm chặt Thiên Minh, hô hấp ngày càng dồn dập.

Đột nhiên, ánh mắt Liên Kỳ Quang tối sầm, nhanh chóng nhảy lên.

“Đến đây!”

Một vệt nứt dữ tợn xé toạt mặt đất, hướng về phía đám người. Theo Liên Kỳ Quang trốn tránh, cả đám cũng chật vật né ra, một khe hở sâu tầm nửa mét cắt ngang chỗ bọn họ vừa đứng khi nãy, theo đó có vô số vết nứt bắt đầu lan tràn.

Bởi vì vừa nãy Liên Kỳ Quang đã căn dặn nên đám Khuynh Y lúc trốn tránh đều bám theo phía sau Liên Kỳ Quang.

“Này là thứ quỷ gì vậy?” Chương Kỳ cao giọng nói, âm thanh không dấu được sự kinh hoảng.

Còn chưa xong đâu. Liên Kỳ Quang nắm chặt Thiên Minh, lãnh tĩnh cảnh giác xung quanh.

Đột nhiên, một trận đất rung núi chuyển, cả đám người lắc lư dao động, chống đỡ lẫn nhau, cơ hồ không thể đứng thẳng.

“Tiểu Béo, cẩn thận!” Khuynh Y túm lấy cổ áo Mễ Tiểu Bảo, ổn định thân mình đã sắp ngã sấp xuống của đối phương.

‘Ầm! Ầm!’ Một tiếng nổ lớn, theo vệt nứt kia, mặt đất bắt đầu bị tách rời, lan ra xung quanh.

“A a! Học trưởng, cứu em với! !” Vết nứt không ngừng tới gần, mặt đất lún xuống, Diệp Trình Trình thét chói tai, sống chết túm lấy Chương Kỳ không chịu buông.

Chương Kỳ bị hạn chế hành động, bực bội, nhìn Diệp Trình Trình không ngừng kêu la thảm thiết, ánh mắt xẹt qua một tia ngoan độc.

Nhìn mặt đất sụp xuống ngày càng gần, Diệp Trình Trình hoảng sợ vô cùng, nước mắt rơi như mưa, vẻ mặt chật vật.

Ngay lúc Diệp Trình Trình vì né tránh vết nứt mà không ngừng lùi về sau thì đột nhiên cảm thấy phía sau có một sức mạnh đánh úp tới, dưới chân trống rỗng, la thảm một tiếng, cả người ngã xuống hố.

Trước lúc mất đi ý thức, Diệp Trình Trình nhìn thấy gương mặt ngoan độc cùng đắc ý của Chương Kỳ.

Liên Kỳ Quang vẫn bị buộc lùi về phía sau cũng không bỏ sót một màn này. Mặt không biểu cảm nhìn Chương Kỳ, Liên Kỳ Quang cảm thấy có chút đáng tiếc, vốn định tự tay giải quyết nữ nhân kia.

‘Ầm!’ Lại thêm một tiếng nổ, bụi đất bay đầy trời. Đường lui bị ngăn cản, mặt đất phía sau cũng bắt đầu nứt toạt, không ngừng sụp xuống.

“Đội trưởng! Làm sao bây giờ! ?” Khuynh Y hoảng sợ nhìn tình cảnh trước và sau, run giọng hỏi.

Đối mặt với câu hỏi của Khuynh Y, Liên Kỳ Quang trầm mặc không nói. Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo cầm lấy cổ tay Liên Kỳ Quang, sắc mặt Liên Kỳ Quang căng thẳng, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Cừu Ly Mạch nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm mình.

“Đi theo tôi.” Lời nói lạnh lùng, mang theo cường ngạnh không thể cự tuyệt.

Ánh mắt Liên Kỳ Quang lóe sáng, vặn ngược tay lại, dễ dàng thoát khỏi khống chế của Cừu Ly Mạch, lúc đối phương còn chưa kịp phòng bị, hai tay đột nhiên dùng sức, nặng nề đánh lên lồng ngực Cừu Ly Mạch.

Cừu Ly Mạch ngã ra sau, nhìn Liên Kỳ Quang dần dần rời xa, con ngươi trước nay không hề có độ ấm của Cừu Ly Mạch thoáng hiện chút kinh ngạc cùng khổ sở.

‘Đừng đi.’ Cừu Ly Mạch vươn tay, miệng khép mở, nhưng âm thanh lại bị tiếng đất lở kinh thiên động địa che mất.

Liên Kỳ Quang lạnh nhạt nhìn Cừu Ly Mạch ngã xuống phấn đất sụp đổ, không nhìn tới cánh tay đối phương vươn tới, xoay người rời đi.

‘Cừu Ly Mạch, mặc kệ cậu là ai, mục đích là gì. Tôi cùng cậu, chung quy không phải người đi chung đường.’

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi