Editor: Miri
- -------------
Trăng sáng sao thưa, gió nhẹ thổi qua kẽ tay. Ánh trăng rơi xuống, phủ một lớp áo ngụy trang lên năm tháng xuân tươi, biến nó thành gió đông lạnh buốt.
"Tát Tinh trận đúng là trận pháp rất tốt để đàn áp kỵ binh, nhưng mà chúng ta bây giờ lại không có bao nhiêu binh sĩ, trận này không thể phát huy hết thực lực."
Nói xong, Trình Tàng Chi khẽ huýt sáo một tiếng trong bóng đêm. Mấy hàng bóng đen đang lay động lập tức bị một đám người áo đen khác nhảy xuống đánh cho tan tác.
Nhan Tuế Nguyện có thể thấy được chiêu thức của họ, nhận ra khả năng ám sát của những người này không khác với Trình Tàng Chi, không khỏi hỏi: "Ngươi huấn luyện những người này, với cả thủ pháp ngươi dùng, là vì để ám sát người nào sao?"
"......", Trình Tàng Chi bỗng nhiên nghẹn một lát, nhưng vẫn là trầm giọng nói: "Giết chủ soái Trung Ninh Quân - Nhan Đình, kim thượng Lý Thâm."
Đều là thù nhà.
Hóa ra Trình Tàng Chi cũng từng không thể buông bỏ, cũng từng bị hận thù làm mù mắt.
Nhan Tuế Nguyện hiểu rõ, nhưng lại không hề hỏi những năm khổ hận của Trình Tàng Chi, chỉ là nói: "Làm chủ soái ba quân, phải khiến cho binh lính yên bình trong lòng để dũng cảm bước tiếp. Làm quân, phải thương xót bản thân, con dân mới có chỗ để dựa vào."
"Tướng quân, không chỉ phải đấu tranh anh dũng, mà càng phải là nơi tướng sĩ đồng tâm hướng tới, chiến trăm trận không chết."
"Đế vương, không chỉ phải dẫn dắt giang sơn, mà càng phải là người sáng lập ra thịnh thế ngàn năm không suy."
Trình Tàng Chi buồn cười, cười hoài không đáp. Hắn biết Nhan Tuế Nguyện đang lo lắng cho hắn cái gì, dù sao chủ soái trước nay, tuy rong ruổi sa trường, lại hiếm khi ai tự mình đi xông vào sào huyệt quân địch.
Nếu chủ soái ba quân bị bắt giữ chém giết, vậy thì trù tính cẩn thận trước đó cũng sẽ sụp đổ trong thoáng chốc. Nhân tâm từ trước đến nay khó có thể thống nhất, nếu người thống nhất quân tâm chết đi, thì chỉ có thể thương gãy cát vùi. Chủ của thiên hạ, nếu không biết tiếc mệnh, thì thứ rách nát sẽ là giang sơn cùng bá tánh.
Đạo lý này, Trình Tàng Chi không phải không hiểu, mà là tác phong hành sự của hắn từ trước đến nay đã là khắc sâu thấu cốt. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho dù Nhan Tuế Nguyện có khuyên bảo, lúc này hắn cũng chỉ có thể nghe lọt ba phần, vẫn tiếp tục vác Đường đao như cũ, xé gió rẽ sông, khiến cho người khác kinh ngạc cảm thán.
Nhan Tuế Nguyện bực mình thở dài, bỗng nhiên loáng động, dẫn đầu rút kiếm trước khi Trình Tàng Chi kịp vung đao, thủ pháp quỷ mị.
Gió đêm thổi tóc bay tán loạn, có người còn khiến người khác ngỡ ngàng hơn cả ánh trăng. Chuôi kiếm Nhan Tuế Nguyện nằm trên cổ tay, xoay người nhìn Trình Tàng Chi: "Nếu đã có chí bình bốn phương, vậy thì phải quen nhìn bốn phương đuổi theo ngươi. Trị nước cũng như nấu ăn, tự mình làm mọi chuyện cũng không có gì sai, nhưng nếu không nắm chắc cân lượng, thì chẳng khác gì cố tình làm bậy."
"Ví dụ như Chu U Vương muốn giai nhân cười*?", trong mắt Trình Tàng Chi toàn là ý cười lấp lánh.
"......Cũng có thể nói như thế.", Nhan Tuế Nguyện bình đạm đáp.
*Chu U Vương vì muốn phi của mình Bao Tự cười mà cố tình đốt lửa lừa chư hầu tới đánh giặc, bởi vì bị lừa quá nhiều mà sau này khi thực sự bị xâm lược, không còn ai tới nữa, Chu U Vương mất nước.
Trình Tàng Chi chớp chớp mi, ánh mắt vương vấn không buông, "Ngươi tính cho ta một cơ hội làm U Vương sao?"
"......", mặt Nhan Tuế Nguyện càng lạnh, "Trình Tàng Chi, ngươi vẫn nên đi về ngủ một giấc ngàn thu thì tốt hơn."
"Ây da ——", Trình Tàng Chi sớm đoán được y sẽ nói vậy, nhưng vẫn không tránh được thở ngắn than dài.
Triệu Quyết bên này bị cẩu lương quăng cho mù mắt, đi theo Vu Chấn nói: "Đô đốc, đối phương thay đổi trận pháp! Ngài đừng có đứng ở đây dây dưa nữa!"
Có lẽ Vu Chấn được giết người, đầu óc hơi quá hưng phấn, vậy nên còn dám nói: "Đô đốc, nếu ngài còn ở đây nói nhảm, vậy thì giai nhân ong bướm gì gì đó cũng không còn tới phiên ngài đùa giỡn!"
"......"
Một đám người cực kì, cực kì im phăng phắc, ngay cả Nhan Tuế Nguyện cũng không thể không liếc mắt quan sát tên Vu Chấn này một cái, ngoài mặt trông rất cởi mở, nhìn sao cũng không thấy là một người có thể nói ra mấy câu mất hứng như thế.
Trình Tàng Chi búng chuôi đao, nheo mắt liếc Vu Chấn: "Sau này, nếu ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng, sai một chữ, lập tức trừ hai lượng bạc lương bổng! Không có hạn mức cao nhất, trừ hết lương tháng này, tiếp tục qua trừ tháng sau."
Tay Vu Chấn run lên, đao trong tay leng keng rơi xuống đất, cuống quýt nhặt đao, bỏ ngoài tai mấy tiếng cười của huynh đệ xung quanh, tiến lên oán trách Trình đô đốc: "Ngài quá độc ác! Lộc phủ quê ta còn có thê nhi chờ ta phát bạc sống qua ngày, ngài cũng biết nhi tử của mạt tướng đã mười bốn tuổi năm nay, mạt tướng và người nhà đều đang gấp gáp tích cóp của cải để giúp nó thú thê. Ngài làm thế này...không phúc hậu chút nào."
Không ai để ý, Vu Chấn lại tha thiết nói: "Đô đốc, ngài mà trừ lương ta! Là chẳng khác nào bức ta tan cửa nát nhà!"
"Là Lục......" Triệu Quyết vốn định nói là Lục Hoa trận*, lại sờ sờ bị tiếng than thở của Vu Chấn chen ngang, không khỏi nhìn về phía Vu Chấn, nhịn không được mà run rẩy khóe môi: "Lão Vu...nói gì mà lắm thế! Có ai bán thảm siêu bằng ngươi chưa, lỡ đại tẩu biết ngươi ở bên ngoài nguyền rủa nàng và A Lập kiểu đó, chắc chắn sẽ xách chổi quét ngươi đuổi ra ngoài!"
Vu Chấn sở dĩ có thể phóng túng không màng gì trong quân, đó là bởi vì trong nhà có một vị phu nhân Hà Đông. Bình thường trông coi hắn không thua gì phu tử cầm thước đe dọa hài tử đi học mỗi ngày. Nhà của người khác là "xuất giá tòng phu", nhà hắn là "Thú thê tòng phụ".
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Vu Chấn như có tang, chỉ thiếu vài giọt nước mắt nữa là giống. Hắn đầy khổ sở nói: "Chính là bởi vì trong nhà có con cọp cái, nếu biết đô đốc trừ lương ta, bạc chỉ là chuyện nhỏ, quy củ mới là chuyện lớn! Đến lúc đó nhẹ thì đuổi ra khỏi nhà, nặng thì mưu sát thân phu!"
Nói xong, lập tức lay lay Trình Tàng Chi, lại nhìn nhìn Nhan thượng thư đang cầm trường kiếm đứng yên. Vu Chấn dùng sức nháy mắt, nói với Trình Tàng Chi: "Đô đốc, ngài hẳn là hiểu cõi lòng của ta...Hẳn là có thể hiểu đau khổ của mạt tướng......", hắn nghe nói vị Nhan thượng thư này luôn khiến cho đô đốc không cãi lại nổi ở triều, còn tự mình phạt bổng lộc của đô đốc.
Trình Tàng Chi thấy bên kia đã bày xong Lục Hoa trận, sáu mặt đã được quân vây kín, nghiêng đầu lạnh lùng liếc Vu Chấn một cái, vui vẻ thoải mái nói: "Trong nhà đô đốc chỉ có vị thượng thư đại nhân khẩu xà tâm phật, cho nên, bổn đốc đâu có hiểu nỗi khổ của ngươi."
Nói xong, không hề do dự chút nào ném văng Vu Chấn, nhẹ nhàng vuốt phẳng tay áo. Trình Tàng Chi liếc mắt nhìn Nhan Tuế Nguyện đang khó hiểu nhìn hắn, lời nói mềm đi vài phần, "Bổn đốc cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, nhìn thấy Lục Hoa trận không? Lát nữa nếu có ai đột ngột chui ra, giết một người được mười..."
"Mười cân vàng?" Vu Chấn lập tức đứng thẳng lưng, như núi đột ngột mọc lên từ dưới đất.
Trình Tàng Chi cười nhạo một tiếng, "Một người mười lượng bạc. Muốn không?"
"Đô đốc!", Vu Chấn tức khắc lại ủ rũ, bọn người Triệu Quyết bên cạnh nhịn không được mà chửi hắn một tiếng, làm bộ làm tịch!
Trình Tàng Chi không hề đùa giỡn với Vu Chấn nữa, đi thẳng về hướng Nhan Tuế Nguyện, hỏi: "Tuế Nguyện, ngươi nói Chuyển Sinh đế giáo lấy đâu ra nhiều người như vậy để biến hóa trận pháp? Lại còn là các sát trận trong quân."
Nhan Tuế Nguyện suy tư một lát, nhìn bóng đêm đang chuyển động, nói: "Từ việc Quốc Tử Giám bị phóng hỏa đến Chuyển Sinh đế giáo hôm nay, từng vụ từng việc đều có liên quan, tuy không có chứng cứ chỉ về hướng người nào cụ thể, nhưng mấu chốt đều dính dáng tới quân đội."
"Đều là thảm hoạ chiến tranh."
Trình Tàng Chi tức khắc rùng mình, "Đừng nói ngươi cảm thấy là do ta mang quân đi gây sóng gió nhé?"
Dù sao từ ngày hắn vừa hồi kinh, Nhan Tuế Nguyện đã cảm thấy hắn có vấn đề, mà hắn đúng là cũng không phải người lương thiện gì. Chẳng qua, kế hoạch của hắn cũng không cần được thiên hạ tung hô. Hắn không cần đi khắp nơi làm xấu thanh danh hoàng thất, cũng không cần phải đi truyền đạt vương triều này suy đồi đến mức nào với bá tánh ít học.
Hắn thậm chí không cần danh chính ngôn thuận bước lên long vĩ, hắn muốn mình tự đi lên từng bước, không cần người khác xô xô đẩy đẩy, cũng không cần mình phải làm bộ làm tịch, ỡm ờ ra vẻ bất đắc dĩ đi làm quân chủ.
Thiên tử xuất kiếm, mười đạo tránh lui. Đây mới là đại đạo mà hắn phải đi.
Nhan Tuế Nguyện ngưng mắt, thở dài trong chốc lát nói: "Không phải ngươi."
Y nhìn thẳng Trình Tàng Chi: "Ngươi không phải người bố cục, ngược lại, ngươi là người phá cục. Nếu ngươi không hồi kinh, ta tất nhiên không thể hoàn toàn ngăn cản những việc này. Nếu những việc này được thực hiện thành công nối tiếp nhau, đến lúc đó, triều đình và thiên hạ sẽ đại loạn."
"Cục diện quần hùng tranh giành liền sẽ trở thành sự thật. Ai khống chế được cung đình, kẻ đó lập tức đi trước một bước lên con đường làm chủ thiên hạ."
Chư tướng đứng trong đêm nghe câu đó, gân cốt tê rần, như là ăn phải một cây côn nặng nề. Đều là đồng bào trong quân với nhau, dù cho không có xuất thân từ dòng dõi binh thư, nhưng không ai có thể thấy rõ tình thế hiện tại hơn họ.
"Tình nhân của đô đốc nói rất đúng!", đây có lẽ cũng là suy nghĩ trong lòng của tất cả đám người ở đây.
"Cho nên, đây cũng là lý do thuộc hạ ngươi đồng ý để ngươi hồi triều.", ánh mắt Nhan Tuế Nguyện quét qua thuộc hạ của Trình Tàng Chi, trong bọn họ, có người cao lớn uy mãnh, cũng có người nhỏ lùn đôn hậu.
Biết rõ lúc này đang gặp nguy hiểm bốn phương, Trình Tàng Chi lại vẫn vô cùng thản nhiên tán gẫu với y: "Vậy ngươi cảm thấy ai đang ở phía sau thao túng mọi chuyện?"
"Ngươi không cần cố ý lừa ta để lấy tin tức." Nhan Tuế Nguyện không lơi lỏng, ngược lại còn cảnh giác hắn hơn, "Vẫn là câu nói kia, nhược điểm này, dù ngươi có quật hết mộ 18 đời tổ tiên Nhan thị, cũng không biết được."
Bởi vì, người duy nhất biết bí mật là y, tuyệt đối sẽ không nói ra chân tướng trước mặt Trình Tàng Chi.
Lục Hoa trận vốn là trận pháp được cải tiến từ Bát quái đồ, vốn là để trung quân ở giữa, sáu lộ quân ở bên ngoài. Nhưng đám người Trình Tàng Chi rõ ràng đang đứng ở giữa, chiếm cứ vị trí của "trung quân", vậy trung quân của đối phương đang ở đâu?
Nhan Tuế Nguyện ấn dài kiếm Vô Yên ra, cảm xúc ở ấn đường bị bao phủ bởi đêm tối. Y đứng ở trước mặt Trình Tàng Chi, nói: "Tàn quân của An Thừa Bính không biết đang nghe lệnh của ai, hình thành một chiến tuyến dài hẹp ở giữa Thành Châu và Võ Châu, nếu sau này Thanh Kinh có gì đột biến, tới lúc ngươi đột phá xong chiến tuyến Thành - Võ rồi, thì kết cục trong cung đã được định xong."
"Nếu ngươi cứ ở đây hao phí thời gian mưu tính với ta, nghiệp lớn khó thành."
Trình Tàng Chi nhìn vai lưng của Nhan Tuế Nguyện, trên vai có một sợi tóc lạc bầy rơi xuống thẳng vào lòng hắn, quấn vào tim khiến hắn đau âm ỉ. Hắn vững giọng hỏi: "Ngươi từng nói, lúc vỡ lòng, chữ đầu tiên ngươi học chính là Trung. Nếu ta thành công, ngươi sẽ xử lý chính mình thế nào? Nhan thị các ngươi, lại hành sự thế nào?"
"Nếu ta và Nhan Đình nhất định phải đánh một trận, ngươi muốn giúp ai?"
Hồ nước trước mặt bỗng biến thành vũng máu mười năm trước, thiếu niên dính đầy máu ngã quỵ ở trên phiến đá vừa cứng vừa lạnh, phụ thân trước mặt hắn vì bảo vệ hắn, bất chấp tất cả ngăn lại một đao. Lưỡi đao lạnh lẽo vấy máu kia chém xuống, cắt lìa một tay phụ thân hắn, cánh tay đứt lìa kia rơi xuống nền đất đầy màu loãng.
"A Huyên, đi mau!", bởi vì cánh tay bị đứt quá đau, phụ thân hắn cắn răng cắn lợi nhịn xuống máu trào ra, mồ hôi chảy trên trán, "A Huyên! Bọn chúng không tới để bình định, mà là để giết người! Con nhất định phải chạy đi, nhất định phải sống! Nhất định phải sống!"
Trình Tàng Chi hoảng sợ sững sờ ở tại chỗ, cho đến khi phụ thân hung hăng tát hắn một cái thật mạnh, mới có thể khiến hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Sức lực toàn thân bị một cái tát kia đánh cho trở về, không kịp nhìn rõ thứ đang lã chã rơi xuống vạt áo là nước mắt hay máu.
"Trình Tàng Chi, ta trung với thiên hạ thái bình."
Nhan Tuế Nguyện nhìn Trình Tàng Chi, rõ ràng trong mắt đều là hắn, nhưng lại không thể nói ra lời trong lòng.
Trình Tàng Chi nhìn lại y, bỗng nhiên vung lên Đường Đao, vẽ ra một đường cung chẻ gió. Hắn cười nói: "Ta nói rồi, ta sẽ cho ngươi một thiên hạ đáng cho ngươi trung thành hơn rất nhiều."