THỊNH SỦNG TIỂU QUẬN CHÚA

Lục Vương gia cảm thấy mình bị oan đến chết rồi. Rõ ràng ông ta đã làm được việc lớn, đừng nói là phụ hoàng, mà ngay cả những Vương gia khác đều nên cảm tạ ông ta. Nếu không có ông ta, làm sao bọn họ có thể phát hiện lão Tứ đang dùng tiểu nhân để hành động. Vốn dĩ đây là một chuyện tốt mà bây giờ lại trở thành ông ta làm sai! Đánh người thì làm sao, cũng chẳng chết, vả lại người tay trói gà không chặt như ông ta thì có thể đánh người ta thành thế nào được chứ?

Hơn nữa, nếu không phải ông ta tiến vào, Minh Y có thể được thả ra ngoài à? Đều nên cảm tạ ông ta mới phải.

Suy nghĩ của Tứ Vương gia có chút tan vỡ, nhưng mà cũng may, có tiểu thái giám đến báo tin với ông, nói là Phó công tử và Thế tử gia tiến cung cầu xin vì ông ta, Lục Vương gia cảm thấy quả nhiên vẫn còn công lý.

Tâm tình Lục Vương gia trở nên khá hơn một chút, mà Cẩn Ngôn lại không như thế,  nhưng hắn không nói gì nhiều với Lý Tố Vấn, chờ đến khi hồi phủ thì kể đơn giản sự tình với người trong nhà. A Cẩn không nhịn được than thở: "Quả nhiên cha không hề tầm thường."

Vốn dĩ đây là một chuyện cực kỳ đơn giản nhưng cũng có thể khiến ông ta thành ra thế này, nhắc đến cũng thấy rất đau đầu. Nhưng mà, cha nàng ồn ào như thế thật ra cũng không có gì không tốt. Có đôi khi không ồn ào mới có chuyện không ổn.

A Cẩn cực kỳ hào sảng phất tay: “Đã không còn chuyện gì nữa, mọi người tan đi!" Mới vừa nói xong, lại bị Lục Vương phi đánh một cái, bà đối với tính cách của tiểu nữ nhi này cũng rất bất đắc dĩ.

"Sao con không thể ngoan ngoãn một chút thế?"

A Cẩn cảm thấy mình cực kỳ vô tội, mà vốn dĩ nàng cũng rất vô tội mà! Nàng nhìn bà chớp chớp đôi mắt to, Lục Vương phi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của nàng thì cũng không đành lòng dạy dỗ nữa, chỉ giận dỗi: "Sau này đến nhà chồng rồi, con còn bay nhảy như thế thì người ta nhìn con như thế nào?"

A Cẩn vội vàng nghịch ngợm nói: "Con sẽ tìm được người xem con như nữ nhi mà yêu thương."

Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thời Hàn, Thời Hàn vẫn còn đang cúi đầu nở một nụ cười nhạt nói: "Thật ra thì, không có mẹ chồng chẳng phải sẽ càng tốt hơn à?"

A Cẩn vừa nghe xong, gãi đầu: "Nghĩ như thế có phải không tốt lắm không?"

Thời Hàn lắc đầu: "Sao thế, không phải đã nói qua với A Cẩn rồi à? Làm người không thể để bản thân mình chịu tủi thân được, muội nhìn cha muội đi, ông ấy hoàn toàn làm được chuyện này rồi đấy. Con người tồn tại vì cái gì? Cần gì phải câu nệ ánh mắt người khác như thế."

A Cẩn: Hình như có chỗ nào là lạ!

Mọi người: Vì để lừa A Cẩn mà ngươi cũng liều thật đấy!

Nhưng mà mọi người cũng thấy rất rõ, tuy rằng cả ngày A Cẩn đều Thời Hàn ca ca, Thời Hàn ca ca, nhưng tính tình nàng vẫn rất trẻ con, cũng không hề xem hắn là một nam tử mà nàng xem hắn như Cẩn Ngôn, là một người ca ca thân thiết!

Thời Hàn rõ ràng cũng đã nhìn thấy điểm này, chẳng qua hắn không giống như mọi người mà vẫn rất bình tĩnh.

Cẩn Ngôn thật sự rất nghi ngờ, nếu Phó Thời Hàn tiếp tục yên lặng khiến muội muội hắn trở thành người như thế thì muội muộn hắn chắc chắn không thể cưới ai được nữa. Cái tính tình bướng bỉnh và tùy tiện này! Đây hoàn toàn là do Phó Thời Hàn nuông chiều mà ra.

Cẩn Ngôn cúi đầu, nghĩ đến việc Phó Thời Hàn muốn cưới muội muội hắn, vẫn còn gánh nặng đường xa lắm. Chỉ nghĩ thế thôi hắn đã chẳng còn buồn bực nữa, không có người nào một đường thuận lợi cả, đúng chứ?

Nếu như nói lần này tiến cung hắn đã thu hoạch được gì, nói chung đều chỉ liên quan đến Tố Vấn, hắn nhìn ra được, Hoàng gia gia đối với hôn sự của hắn và Tố Vấn cũng chẳng hoan nghênh lắm.

Nhớ đến hôn sự năm đó của cửu cửu và cửu mẫu, trong lòng Cẩn Ngôn cũng có chút hiểu biết. Thật ra cũng không thể nói Hoàng gia gia chỉ xem trọng gia thế, đương nhiên trong lòng ông ấy người trong nhà là tốt nhất. Cho nên mỗi lần chọn được người thích hợp, ông ấy sẽ suy xét đến người thích hợp nhất là dành cho người nhà. Lúc ấy cửu mẫu bị như thế. Bây giờ, ông ấy cũng nghĩ rằng, Tố Vấn không xứng với hắn.

Thấy Cẩn Ngôn ngẩn người, A Cẩn không hiểu nói: "Sao ca ca mới vào cung một chuyến, mà khi về lại trong ngốc ngốc thế?”

Cẩn Ngôn: "Con nít con nôi, đừng quản nhiều."

A Cẩn lại bị ghét bỏ, a a!

A Cẩn không biết, đợi Cẩn Ngôn đưa Thời Hàn ra cửa là lúc Thời Hàn mỉm cười chỉ điểm: "Quả nhiên đệ ở trong núi đã lâu nên đã chẳng còn biết tính kế như trước kia nữa rồi. Chuyện này cần gì phải suy nghĩ nhiều thế, thật ra cha đệ và mẹ đệ gia thế đều rất tương xứng. Nhưng cuối cùng có bao nhiêu khổ sở, ai lại chẳng biết.”

Nói xong thì rời đi. Cẩn Ngôn suy nghĩ, khi hiểu ra thì lập tức đi gặp Lục Vương phi. Lục Vương phi khó hiểu, đợi Cẩn Ngôn nói cặn kẽ và hiểu rõ thì nói: "Ý của con là để mẫu thân tiến cung thỉnh chỉ?"

Cẩn Ngôn gật đầu: "Hài nhi cầu xin mẫu thân. Mẫu thân tiến cung thỉnh chỉ, chắc chắn Hoàng gia gia sẽ không từ chối. Chưa nói đến ngài vì Lục Vương phủ lo liệu nhiều năm như thế, chỉ lấy bản thân ngài làm ví dụ, người nào cũng có thể nhìn ra được, dù gia thế có tương xứng thì cũng không thể lưỡng tình tương duyệt được."

Lục Vương phi mỉm cười liếc nhìn hắn: "Sao con biết, ta và phụ vương phu thê không hòa hợp?"

Cẩn Ngôn bỗng nhiên đỏ mặt.

Lục Vương phi vỗ bả vai nhi tử, nói: "Con đừng lo lắng nhiều, chuyện này cứ để mẫu thân lo, ta nói sao lúc về vẻ mặt con không vui, ta nghĩ con vì phụ thân của con. Nhưng lại không không ngờ, chuyện chỉ có thế. Ta chỉ không rõ vì sao lại con lại nghĩ thông rồi."

Cẩn Ngôn dịu dàng cười: "Còn không phải do Phó Thời Hàn à. Thật ra hắn nói cũng đúng, nhiều năm qua đi con vẫn luôn ở trong núi, vốn dĩ chẳng có ai để mà tính kế. Trái lại là hắn, da mặt càng ngày càng dày thêm rồi."

Làm sao Lục Vương phi có thể cho phép nhi tử của mình sỉ vả Thời Hàn được, cho dù nói đùa cũng không được, bà trừng mắt nhìn Cẩn Ngôn nói: "Con nói bừa cái gì thế? Con còn ý kiến gì nữa? Người ta giúp con, nếu con còn nói như thế thì thật sự là kẻ vong ơn đó. Ta thấy, con càng ngày càng giống cha con rồi. Chẳng đáng tin cậy."

Nói lời này là không đúng! Nhưng mà Cẩn Ngôn chỉ cười chẳng phản bác gì, đứng dậy bóp vai Lục Vương phi, bóp một hồi lâu rồi nói: "Quả nhiên mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt nha."

Lục Vương phi cũng không phải loại người dốt nát, nhiều năm qua rồi, phu quân không đáng tin, thân thể nhi tử lại yếu ớt, bà quản lý hậu trạch của Lục Vương phủ, đối phó với những oanh oanh yến yến, tuy không xem là chuyện đại sự. Nhưng từ nhỏ đến lớn cũng phải có chút mưu tính, lần này mặc dù Cẩn Ngôn lo lắng nhưng bà lại không lập tức vào cung, hôm nay Lục Vương gia còn đang bị nhốt, tóm lại không tốt. Ngược lại chờ khi diễn ra xong Hội Bách Hoa thì sẽ ổn thỏa hơn.

Mặc dù Lục Vương phi và Cẩn Ngôn nói chuyện riêng, nhưng A Cẩn cũng đã nhìn ra được một chút dấu vết, nàng không hề khách khí đến hỏi Thời Hàn, Thời Hàn cũng nói hết tất cả cho nàng nghe. A Cẩn cảm thấy, Phó Thời Hàn biết nhiều quá, quả thật rất ranh ma.

Trái lại Thời Hàn cảm thấy đây là chuyện ai ai cũng có thể nghĩ ra được, A Cẩn lại không hiểu rõ, nhìn dáng vẻ này thì vẫn phải tiếp tục dạy dỗ rồi!

Ba ngày thoáng cái đã qua rất nhanh, đợi Lục Vương gia được thả ra, quả thật cảm thấy trời cực kỳ xanh, nước cực kỳ xanh, trên đời chẳng có gì tốt hơn chuyện này.

Nhưng mà cũng vào lúc này ông ấy mới hiểu được, cuối cùng lão Tứ vẫn bị phụ hoàng trách mắng nên cũng không nói gì. Phải biết rằng, đây chẳng phải lần đầu, liên tục bị Hoàng Đế mắng như thế thì rõ ràng lão Tứ không có lý do gì để có thể leo lên ngôi Hoàng Đế này. Tâm tư của mọi người cũng có chút thay đổi, trừ như thế, Tứ Vương gia lợi dụng sắc đẹp thổi gió bên gối dụ dỗ người khác, đây cũng chính là chuyện đáng ghê tởm. Mỗi người đều cảm thấy bản thân mình cực kỳ vô tội, kể từ đó, bao nhiêu sai lầm đều đẩy hết lên người Tứ Vương gia.

Nói cho cùng, vốn dĩ Lục Vương gia nên vì chuyện này mà có chút tiền đồ thì trời xui đất khiến lại chịu phạt, mọi người sẽ càng cảm thấy chuyện này đặc biệt là do ý trời. Nếu không, làm sao có thể để loại  không não điên rồ như thế điều tra ra được. Hơn nữa, có thể bị loại người không não điên rồ như thế điều tra ra thì không phải kẻ trù tính kia còn ngu xuẩn hơn à?

Không thể leo lên ngôi Hoàng Đế, lại khiến Hoàng Đế không thích, chẳng ai còn trông đợi vào ông ta, bỗng nhiên, Tứ Vương phủ trở nên vắng vẻ.

Lúc Lục Vương gia trở về phủ như là tướng quân thắng trận, Lục Vương phi vì ông ta mà nấu lá bưởi tắm rửa, Lục Vương gia nói: "Chuyện này, ta làm đúng."

Lục Vương phi tủm tỉm cười: "Đương nhiên là đúng rồi."

"Thế Vương phi có thể khen ngợi ta một chút không? Ta làm được một chuyện tốt như thế, thật sự là vì nước vì dân, cuối cùng chẳng có ai khen ngợi ta, thật sự vừa đáng buồn vừa đáng tiếc." Lục Vương gia lén nhìn Lục Vương phi, giống như suy nghĩ đến chuyện gì đấy. Trong lòng Lục Vương phi đầy phiền muộn nhưng mà trên mặt lại không biểu hiện gì: "Vương gia nói thế nào thì chính là thế đó. Nếu như Mỹ Phù có thể giúp được ngài, đương nhiên sẽ giúp. Nhưng nếu như không tiện thì chính là không được, quan trọng là, ngài làm đại sự vì nước vì dân, nào cần một người đàn bà như ta khen ngợi?"

Lục Vương gia xoa xoa tay, cười ha hả, vội vàng nói: "Đương nhiên là nàng có thể khen thưởng ta rồi. Đây cũng không phải chuyện đại sự gì! Chính là cái kia... Chính là cái kia, a a a, nàng biết đấy, qua mấy ngày nữa chính là Hội Bách Hoa đấy."

Lục Vương phi nheo mắt, đại khái là không biết nên nói gì nữa, bà cố nén tức giận, hỏi: "Vương gia muốn đi dạo à?"

Vương gia vội vàng gật đầu: "Đúng thế, đúng thế. Nhưng nàng hãy yên tâm, bây giờ trong nhà có không ít nữ tử nên ta không hứng thú gì với mấy cô nương xinh đẹp kia đâu. Nhưng có thể là thói quen nên ta muốn sửa cũng có hơi khó, ta chỉ muốn đi xem thử, nhìn xem thử chút thôi. Nói không chừng, cũng có thể vì khuê nữ nhà chúng ta mà tìm một chàng phu quân thích hợp."

Không nói lời nào còn tốt, vừa nói lời này, Lục Vương phi chẳng thể nào vui nổi, bà cười lạnh nói: "Chẳng lẽ Vương gia còn có thể coi trọng nhà tốt lành nào à? Những bằng hữu kia của ông, đa phần là hạng người rượu chè, bọn họ thì trông cậy thân phận ngài có thể vì họ mà tính toán cái gì? Nếu như ông gả nữ nhi vào nhà như thế, thật sự đúng là đang làm bậy đấy."

Lục Vương gia vội vàng xua tay: "Không, không. Vương phi nàng yên tâm, nếu như nàng thấy không phù hợp ta sẽ không nói bậy, ha ha ha, phụ hoàng đã giao phó, chuyện hôn sự của Oánh Nguyệt và A Cẩn vẫn nên nghe theo nàng."

Cái dạng nam nhân gì mà có thể để phụ thân nói chuyện thiên vị con dâu? Tất nhiên là cái loại hồ đồ rồi.

Lục Vương phi thở phào nhẹ nhõm: "Ông biết tâm tư của ta thì tốt rồi, nhiều năm qua rồi, ta cũng chẳng cầu cạnh gì chỉ hy vọng trong phủ chúng ta hòa thuận ấm êm. Mấy đứa nhỏ đều có nơi đi về, không phải ta không cho ông đi, ông đi cũng được. Nhưng... Chuyện hôn sự của Oánh Nguyệt và A Cẩn không cần ông phải xen vào, nếu như ông muốn quản thì thật ra cũng có thể tính toán cho A Điệp. Ông cũng biết, Liên di nương không có nhà mẹ đẻ để dựa dẫm, đương nhiên không thể lo lắng nhiều cho đứa trẻ của mình, tuy ta chỉ là mẫu phi nhưng từ nhỏ A Điệp chưa từng gọi ta một tiếng mẫu thân. Trong lòng Liên di nương lại nghi ngờ ta hại hài tử của bà ta, trong lòng tồn tại tâm tư như thế ta càng không dám đến gần A Điệp, sợ phải rước lấy phiền phức vào người. Không phải ông không biết, tình huống như thế cũng từng xảy ra rồi."

Hình như Lục Vương gia nhớ đến một vài việc nhỏ năm đó, vội vàng nói: “Ấm ức cho nàng rồi. Nhiều năm qua, trong phủ này ít nhiều gì cũng nhờ nàng lo liệu.”

"Tuy rằng nàng ta không phải nữ nhi của ta nhưng mà dù sao cũng là cốt nhục của Vương gia, Vương gia vẫn nên lo liệu cho A Điệp đi." Lục Vương phi dịu dàng nói, dỗ dành đến mức khiến Lục Vương gia gật đầu liên tục.

"Nàng tốt thật đấy."

Lục Vương phi thở dài: "Trong phủ của chúng ta không có nhiều hài tử, tuy ta không nói nhưng ta cũng hy vọng ngài được tốt. Còn nữa, trong kinh thật ra có không ít người nói ta trời sinh đã có tính ghen, dùng dược vật đối với những nữ tử trong hậu viện khiến họ không thể mang thai được. Nhưng Vương gia à ông phải biết rằng, năm nào ta cũng phải đặc biệt đến xin phụ hoàng, mời thái y trong cung đến đây xem rồi chẩn bệnh cho họ, nhưng bọn họ chẳng có chút vấn đề nào cả. Ta cũng không biết tin đồn này xuất hiện từ đâu ra. Nếu như ta thật sự không muốn ngài có hài tử bên ngoài thì sao ngài lại có A Điệp được chứ!"

Thật ra đây cũng là do Lục Vương phi cố tình nói ra, bà thật sự chưa từng làm gì với mấy di nương này, một khi đã như thế thì bà cũng không sợ người khác đến xem. Mỗi năm đều có các thái y khác nhau đến kiểm tra chính là để Hoàng Đế biết bà không hề làm bất cứ chuyện gì. Còn chuyện kiểm tra Vương gia, bà cũng chẳng sợ, vốn dược vật có công dụng chậm, lại ngưng dùng nhiều năm như vậy rồi, bà chẳng sợ nữa. Bản thân Lục Vương gia lại vô tư, dù thái y có kiểm tra cũng chỉ cảm thấy ông ấy buông thả quá mức... Có chút lao lực!

Tự mình ra ngoài làm bậy, kết quả khiến cho tinh hoa trống rỗng, không thể trách được người khác.

Lục Vương phi thuận theo Lục Vương gia "Nói lời thật lòng". Lục Vương gia liên tục bị cảm động, trong lúc nhất thời lại lộ ra dáng vẻ phu thê hòa thuận. Người ngoài nhìn thấy chỉ cảm thấy chắc là Lục Vương phi đang gãy răng uống máu, nhưng không biết trong lòng bà rất thoải mái!

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, thời gian nửa tháng đã đến.

Sáng sớm Vương phủ đã chuẩn bị xong xe ngựa, chỉ chờ ra cửa. A Cẩn nghĩ đến nghĩ lui rồi chọn chiếc váy vàng nhạt, mang thêm một bộ màu xanh khổng tước để phòng ngừa. Còn Oánh Nguyệt lại mặc màu lam nhạt, hai tỷ muội đứng chung quả thật xinh đẹp đến động lòng người, ở kinh thành khó kiếm được người có dung nhan đẹp thế này. Nghĩ cũng đúng, năm đó Lục Vương phi xinh đẹp nổi danh, nữ nhi của bà, đương nhiên cũng không thể thua kém.

A Điệp ra cửa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức thấy không vui, đương nhiên nàng ta biết lúc này không nên giận dỗi hai tỷ muội này, nếu không sẽ tự mình hại mình. Nhưng nhìn thấy hai người họ ăn mặc lộng lẫy, động lòng người như thế, lại nhìn bản thân mặc bộ trang phục màu hồng tầm thường này, nàng ta chỉ cảm thấy mình bị các nàng ấy lừa. Nhìn kỹ sẽ thấy, kiểu dáng cũng không bằng. Tiện phụ ở Trân Nguyệt Lâu kia, quả nhiên là hạ nhân. Chẳng phải thứ tốt lành gì!

Nhưng A Điệp không nghĩ đến, rõ ràng đây chính là kiểu dáng và màu sắc mà chính nàng ta chọn.

"Mẫu thân, mời." Đương nhiên Lục Vương phi cũng sẽ đi, tuy rằng phía A Cẩn đã có chỗ, nhưng vẫn còn có Oánh Nguyệt. A Điệp cẩn thận đi theo lên xe, nắm khăn tay ngồi trong góc, vẻ mặt rất đáng thương.

Lục Vương phi nhìn thấy vẻ mặt như trái khổ qua của nàng ta cũng không vui, quát: "Đang êm đẹp, ngươi bày ra cái vẻ mặt gì đấy, tham gia Hội Bách Hoa chứ không phải tham gia tang lễ. Sắc mặt thế này là muốn đắc tội với tất cả mọi người à?"

A Điệp cắn môi: "Con biết rồi ạ." Trên đời này thứ nữ đáng thương thì có rất rất nhiều, nhưng nàng ta lại là người khó khăn nhất.

Lục Vương phi không thích nhìn nàng ta, quay mặt sang một bên.

A Điệp lén liếc nhìn A Cẩn, thấy viên ngọc trắng như pha lê treo trên eo nàng, tuy không thấy được là đẹp hay không đẹp, nhưng nàng ta biết, đây chính là thứ Nhị Vương gia đã tặng cho A Cẩn khi nàng còn nhỏ.

Một cô nương xấu xa, ngang ngược như thế nhưng ai ai cũng thích. Một cô nương đáng thương như nàng ta, vừa dịu dàng vừa hiểu chuyện thì lại bị người ta giẫm đạp, trên cõi đời này có bao nhiêu chuyện bất công chứ?

Sắc mặt A Điệp đầy đau khổ, A Cẩn thấy nàng ta như thế chỉ cảm thấy quả nhiên nghệ thuật tới từ cuộc sống và còn cao hơn cuộc sống, lúc đọc tiểu thuyết thường có những thứ nữ tự cho mình là cao quý, khéo léo lại xinh đẹp. Nàng thường hay nghĩ sao lại có người như thế được, thật sự lố quá rồi. Đến hôm nay gặp rồi mới hiểu được thì ra không phải như thế. Chẳng phải nhà bọn họ có một người là A Điệp đây à!

Mọi người đều ngẩn người, cứ như thế đến khi bừng tỉnh cũng là lúc đã đến Hội Bách Hoa rồi.

Hội Bách Hoa được mở tại một hành quán ở vùng ngoại ô. Người chủ trì mỗi năm đều là người có vị trí cao nhất trong hậu cung, Hoàng hậu còn thì sẽ là là Hoàng hậu, bao nhiêu năm nay thì vẫn luôn là Ngu Quý phi.

A Cẩn xuống xe ngựa thì thấy Thời Hàn đã đến rồi. Hắn đang chờ ở cổng lớn, thấy A Cẩn và mọi người đến thì vội vàng tiến lên: "Bái kiến Lục thẩm."

Mấy nữ tử đều giẫm lên ghế nhỏ xuống xe ngựa, Lục Vương phi mỉm cười: "Thời Hàn đến khi nào thế? Con đến sớm thật đấy."

Phó Thời Hàn nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, khác hoàn toàn với hình tượng ngày xưa, chẳng qua quần áo chưa từng thay đổi, vẫn là màu xanh thẫm kia.

"Con nghĩ đến sớm một chút, có lẽ có thể giúp đỡ gì đó." Khóe môi Thời Hàn cong lên.

"Hàn nhi!" Giọng nói của nam nhân vang lên, A Cẩn quay đầu lại, sau đó vội vàng quay trở về. Đậu xanh rau má, thật đúng là... Oan gia ngõ hẹp, người tới lại là Phó tướng quân.

Trái lại sắc mặt Phó Thời Hàn chẳng chút biến sắc, vẫn là nụ cười tươi thân thiện: "Thì ra là Phó tướng quân."

Tiếng gọi Phó tướng quân này lại cực kỳ dịu dàng nhưng lại khiến Phó tướng quân lùi về sau mấy bước, giống như không chịu nổi đả kích lớn này. A Cẩn thấy tình hình này, kéo kéo vạt áo của Lục Vương phi nói: "Mẫu thân, chúng ta vào thôi."

Mặc dù ở đây nhìn người đánh trận cũng rất thú vị, nhưng nhìn thấy Phó tướng quân, nàng cũng nhớ đến cả mớ lịch sử đen trên người ông ta. Hơn nữa, nàng đang cùng một phe với Phó Thời Hàn, nếu như đã cùng một phe với Phó Thời Hàn thì đương nhiên không thích Phó tướng quân.

"Lục thẩm, mọi người nhiều năm không đến, chắc cũng không quá quen, ta đưa mọi người vào trong. Mời." Phó Thời Hàn hoàn toàn không để ý đến sắc mặt khó coi của Phó tướng quân, đi thẳng đến bên cạnh dẫn đường, đưa Lục Vương phi vào trong.

"Thời Hàn ca ca, có phải Quý phi nương nương nhớ muội không?" A Cẩn tủm tỉm cười hỏi, ý đồ muốn xoa dịu bầu không khí, mặc dù mọi người dường như đang nói chuyện nhưng ánh mắt cũng âm thầm nhìn ngó ở đâu đó. Nàng cũng không thể để Thời Hàn ca ca thất thố quá được.

"Nếu biết Quý phi nương nương nhớ muội. Muội còn không biết tiến cung?" Thời Hàn nói, cái này chứng thực cho việc Ngu Quý phi nhớ A Cẩn.

A Cẩn mỉm cười: "Ta là đại cô nương, tiến cung thường xuyên không tốt à. Vả lại ta đã là người tiến cung nhiều lần nhất trong tất cả Quận chúa rồi."

Thời Hàn cười: "Hoàng gia gia và Quý phi nương nương thương yêu muội. Đương nhiên muốn gặp muội nhiều một chút."

Mọi người vừa đi đến bên cạnh, A Cẩn cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, còn nữa, vương triều này thật sự rất xa hoa, mặc kệ là ở hoàng cung hay ở nơi này, đâu đâu cũng đều lấy sự hoa lệ làm chủ. Đình đài lầu các, nơi nơi đều tinh xảo.

"Ôi, tiểu A Cẩn của ta, con có nhớ đường thúc của con không?" Lúc sắp phải bước vào đình lớn chỗ của Ngu Quý phi, nàng nghe thấy một giọng nam nhân vang lên, A Cẩn không cần quay đầu lại cũng biết người nói chuyện là ai, nàng cười ha hả: "Hoàng thúc ạ! Ngài hồi kinh rồi à? Nếu không ta còn nghĩ ngài mất tích rồi đấy."

Ngần ấy năm rồi, Tề Vương gia Triệu Mộc hiếm khi hồi kinh, nhưng mà mỗi lần về đều sẽ đến gặp mấy người A Cẩn, thuận đường mang theo chút đồ lặt vặt cho nàng. A Cẩn cực kỳ vui vẻ.

Triệu Mộc oán trách: "A Cẩn thật không phải cô nương tốt, đường thúc hồi kinh cũng một tháng rồi. Nhưng con hoàn toàn không thèm đến thăm ta, khiến đường thúc rất đau lòng đấy. Tiểu nha đầu A Cẩn mềm mại đáng yêu chạy đâu mất rồi? Phó Thời Hàn, trả bánh bao thịt A Cẩn cho ta!"

A Cẩn: Đậu xanh rau má, ngươi nói ai là bánh bao thịt! Rõ ràng khi đó ta là một loli dễ thương đấy!

Ngu Quý phi nghe thấy hai giọng nói này, mỉm cười cho truyền hai người vào.

Triệu Mộc ngả ngớn cười: “Ôi con đến khiến nhà tranh tỏa sáng đấy! Triệu Mộc bái kiến Quý phi nương nương."

Ngu Quý phi: "Con trở về thật rồi đấy à? Mau ngồi đi."

Theo tình huống bình thường, nam nhân và nữ nhân sẽ không ngồi cùng nhau, nhưng nếu Triệu Mộc đã tiến vào, Ngu Quý phi cũng sẽ không đuổi người. Không chỉ là hắn mà những người khác cũng thế. Dù sao, có thể ngồi bên cạnh Ngu Quý phi tán gẫu thì đều là phu nhân của quan gia, tuổi tác cũng không nhỏ, các tiểu thư thiếu gia kia cơ bản đều do các sai vặt và nha hoàn phụng bồi đi dạo trong vườn!

Không đi dạo thì làm gì biết người nào thế nào, đây cũng chính là cơ hội duy nhất trong năm để được tùy tiện gặp gỡ người khác. Đương nhiên, tùy tiện này không phải càn rỡ.

Các đại phu nhân cũng sẽ không có gì với Triệu Mộc!

A Cẩn ngoan ngoãn ngồi cạnh Ngu Quý phi: "Quý phi nương nương, con rất nhớ người." Suy nghĩ một chút, rồi nói: "Quý phi nương nương, đây là tỷ tỷ Lý gia."

Lý Tố Vấn hơi cúi đầu, Ngu Quý phi gọi người lên, tuy là gọi nhưng cũng cẩn thận đánh giá một chút.

"Thời Hàn, sao mọi người cùng vào thế?" Ngu Quý phi nói.

"Gặp nhau ở cửa, Thời Hàn ca ca và Lục Vương phủ chúng con rất có duyên." A Cẩn đắc ý. Nàng xem Thời Hàn như ca ca tốt của mình, là một thành viên trong Lục Vương phủ, là trúc mã khi còn nhỏ của mình nhưng người ngoài không nghĩ như thế, chỉ cảm thấy nàng đang tuyên bố chủ quyền, ân ân ái ái!

Minh Ngọc - người còn chưa bước vào cửa đúng là đang nghĩ như thế. Tuy Tứ Vương phi có tức giận nhưng vẫn lôi kéo tay nữ nhi mình, hy vọng nàng ta bình tĩnh. Dù sao, nếu lần này lại ầm ĩ gây chuyện thì Vương gia sẽ không tha cho bọn họ.

Hứa Trắc phi ho khan, lạnh lùng nói: "Chắc là Vương phi cần phải dạy dỗ tốt Quận chúa mới được." Nói xong, lại cười tủm tỉm đi vào đình.

Vốn dĩ trong đình bốn phía thông nhau, mọi người đứng bên ngoài đương nhiên thấy rõ. Tuy Hứa Trắc phi nói chuyện lạnh lùng, trên mặt lại mang theo nụ cười không rõ nguyên nhân, nhưng sự ghen ghét của Minh Ngọc lại thể hiện rất rõ ràng. Tuy rằng Ngu Quý phi không định gặp bọn họ nhưng cũng không làm bọn họ mất hết mặt mũi.

Vốn dĩ A Điệp đang đứng sau lưng A Cẩn, nhìn thấy nàng đến bên cạnh Ngu Quý phi, chỉ cảm thấy tiểu tiện nhân này là một tiểu tiện nhân thích nịnh bợ. Nhưng mà nàng ta giận cũng không lâu, bởi vì Triệu Minh Ngọc đến, A Điệp nhìn sang Triệu Minh Ngọc, muốn nhìn người chán ghét A Cẩn giống nàng ta sẽ có diện mạo thế nào. Chắc do nhìn quá nghiêm túc nên lập tức bị Minh Ngọc phát hiện. Minh Ngọc chưa từng thấy qua người này nhưng nhìn thấy người đi theo Lục Vương phủ thì trong lòng lại chất đầy bực bội, trừng mắt nhìn A Điệp một cái, ánh mắt của Minh Ngọc hệt như cao su dính chặt trên người Phó Thời Hàn. Tình ý trong mắt như muốn bốc cháy...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi