THỊNH SỦNG TIỂU QUẬN CHÚA

Bạn nhỏ A Cẩn bị Thời Hàn bịt kín mắt, nàng không vui giãy giụa nhưng Thời Hàn lại không chịu buông ra, hắn nói: “Muội còn nhỏ.”

A Cẩn: “Ta không còn nhỏ, sao huynh không cho người ta xem? Ta cũng lớn, sắp gả chồng được rồi.”

Thời Hàn nghe xong lời này thì ánh mắt lia đến bộ ngực của nàng, à, ừm, hình như vẫn còn một chút khoảng cách nữa mới lớn đến mức có thể gả chồng được. Nhưng người nào đó có hơi không biết tự lượng sức mình!

Mặc dù Thời Hàn nhìn A Cẩn nhưng tầm mắt vẫn luôn chú ý tới bên kia. Chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy Tề Vương gia Triệu Mộc rời đi, hắn buông A Cẩn ra: “Xem đi.”

Ánh mắt A Cẩn trông mong: “Xem kìa xem kìa! Người đi hết rồi, nhưng mà... không phải đúng lúc hai người họ đang gian díu với nhau sao? Sao lại tách ra rồi?” Đúng là kỳ lạ! Chuyện kỳ lạ hôm nay quá nhiều.

Thời Hàn hơi cười, chỉ vào Triệu Mộc dưới tàng cây nói: “Đương nhiên là ông ta nhìn thấy chúng ta.”  Muội lớn tiếng như vậy, người ta không nghe thấy được chắc?

Triệu Mộc ôm ngực, khóe miệng ẩn ý cười, hắn cao giọng hỏi: “Phó Thời Hàn, ngươi dẫn A Cẩn tới đây làm gì?”

Thời Hàn nhảy xuống, mỉm cười nói: “Đương nhiên là xem kịch vui. Nhưng không ngờ ngài lại không có điểm dừng đến vậy, có thể làm chuyện dơ bẩn ở nơi thánh khiết thế này. Đúng là không có giới hạn cuối cùng!”

Triệu Mộc cười lạnh: “Nếu ngươi mà có thì đã chẳng dẫn cháu gái nhỏ của ta tới đây xem chuyện này. Nếu như ta bẩm báo cho Thiên gia, không biết ngươi sẽ có kết cục thế nào?”

A Cẩn gật đầu: “Chuyện này đúng là không liên quan tới ta.” Huynh không cho ta xem ta cũng không thèm quan tâm tới huynh, ha! A Cẩn lặng lẽ nhổ nước bọt.

Thời Hàn hơi cười: “Nếu người ta muốn biểu diễn chỗ đông người đương nhiên ta sẽ không ngăn cản. Nhưng A Cẩn còn nhỏ tuổi, không thể nhìn nhiều. À đúng rồi, Quý phi nương nương vẫn còn ở đây, không biết Quý phi nương nương nhìn thấy ngài và Thôi tiểu thư gian díu cùng nhau ở nơi như vậy thì có sinh ra cảm giác đặc biệt nào không? Ví dụ như... thay ngươi quyết định mối hôn sự tốt đẹp này.”

Vẻ mặt của Triệu Mộc lập tức như táo bón, hắn ta hơi sợ gập chiếc quạt lại, than thở: “Nhưng ta không muốn bị trói buộc bởi hôn nhân, như thế này là tốt nhất. Theo lời ngươi nói, bây giờ ta nên chạy trốn ngay lập tức mới được.”

Thời Han: “Vậy mời đi. Giúp đỡ người khác cũng là giúp đỡ chính mình, sau này Vương gia phải nhớ rõ Thời Hàn tốt đấy nhé.”

“Đó là đương nhiên.”

Hai người đang nói chuyện thì thấy Thôi Mẫn đi tới mép sân, nàng ta hơi khụy xuống chào hỏi lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Thôi Mẫn xin thỉnh an Gia Hòa Quận chúa, Phó công tử.”

A Cẩn gật đầu, cũng không nồng nhiệt.

“Thôi Mẫn còn phải cầu phúc cho người nhà nên không quấy rầy hai vị, xin cáo từ trước.” Nói xong, nàng ta dịu dàng xoay người rời đi.

A Cẩn nhìn nàng ta, nói: “Thôi Mẫn cười như vậy mới giống với nàng ta.”

Triệu Mộc mỉm cười nói: “Nói giống như con và nàng ấy quen biết nhau vậy. Nàng ấy còn phải cười như thế nào nữa, chẳng lẽ còn có khuôn mẫu sao?”

A Cẩn nghiêm mặt nói: “Cũng không phải, con chỉ cảm thấy như vậy càng phù hợp với khí chất của nàng ta hơn.”

Tiếng mấy người bàn luận không lớn nhưng mà Thôi Mẫn vừa xoay người đi không xa lại có thể nghe được, nàng ta cố gắng làm cho bước chân của mình giống như thường, không lộn xộn, nhưng đoạn đường này như dài cả ngàn dặm vậy. Thật không dễ dàng mới trở lại phòng, Thôi Mẫn sụp xuống đất, nàng ta cắn nắm tay mình, nỉ non: “Ta sống lại, ta sống lại lần nữa. Ta phải kiên cường, không được khóc, không được khóc!” Thôi Mẫn cắn chặt lấy bàn tay đang nắm chặt của mình, nước mắt chảy xuống khuôn mặt: “... Dịu dàng thì thế nào! Dịu dàng cũng không có kết quả tốt. Thôi Mẫn, ngươi có thể, chỉ cần ngươi nịnh nọt được Tề Vương gia, cho dù làm thiếp cũng có thể bảo vệ được Thôi gia, có thể bảo vệ được.”

Nàng ta không ngừng tự cổ vũ cho mình, cuối cùng mới đứng lên rồi lại quỳ xuống bồ đoàn, nàng ta chắp tay trước ngực nói: “Quan Âm nương nương, tín nữ là Thôi Mẫn khinh nhờn thần linh, nhưng con không còn cách nào, khinh nhờn thần linh và giữ được tính mạng, con lựa chọn vế sau. Con không phải vì bản thân mình mà con vì trên dưới một trăm người Thôi gia, con không thể lại trơ mắt nhìn hơn một trăm người Thôi gia chết không có chỗ chôn lần nữa, con không thể! Nếu như ngài muốn trách phạt vậy thì hãy để báo ứng lên trên người một mình con thôi. Chỉ mong lần này Thôi gia không bị diệt, phụ thân không phải chết!”

Sau khi lau qua loa sạch hết nước mắt giàn giụa trên mặt mình, Thôi Mẫn tiếp tục nói: “Lúc này đây, nguyện cho năm tháng không quay lại như trước nữa.”

A Cẩn nhìn bóng lưng Thôi Mẫn rời đi thì chọc Triệu Mộc: “Hoàng thúc, thúc như vậy là không được đâu! Thúc xem, sao người có thể gian díu với người khác như vậy? Nghiêm chỉnh mà cưới một tức phụ không tốt sao?”

Triệu Mộc nhìn trời: “Nam tử tuấn mỹ như ta đã định sẵn là tình nhân của nhiều người rồi.”

A Cẩn bật cười xì ra một tiếng, nàng xua tay: “Thúc đi mau đi, ta nghĩ nếu như tổ mẫu thấy người thì chắc chắn sẽ giữ chặt lấy thúc mà nói chuyện linh tinh đấy.”

Nghe xong lời này, quả nhiên Triệu Mộc chạy trối chết, không nói thêm lời nào nữa. A Cẩn nhìn bóng dáng của hắn, cười hỏi Thời Hàn: “Có tình và vô tình thực ra cũng chỉ trong chớp mắt.”

Thời Hàn hiểu hàm ý trong lời nói của nàng, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng hai người đã nhìn lén khi còn nhỏ, nói: “Có tình thì thế nào? Đôi khi người có tình lại bị vô tình làm cho khổ não.”

A Cẩn nghiêng đầu: “Dù sao ta cũng không hiểu nam nhân các huynh như thế nào! Mấy người đều làm người khác khó hiểu. Phụ vương nói thích mẫu thân của ta nhưng chỉ cần thấy nữ tử xinh đẹp một cái là sẽ cưới vào cửa, trong nhận thức của ông ấy đây vốn dĩ không gọi là phản bội. Hoàng thúc nói thích Ngũ bá mẫu nhưng mà ông ấy vẫn có thể dây dưa với những nữ tử khác nhau. Phụ thân huynh nói thích mẫu thân của huynh, sau khi bà ấy qua đời thì một mực không cưới, ông ấy cho rằng đó là yêu nhưng nếu thật sự là yêu thì vì sao trước đó lại muốn nạp thiếp? Còn cả Nhị bá phụ, Nhị bá phụ và Nhị bá mẫu tình cảm sâu nặng nhưng bên cạnh Nhị bá phụ cũng có không ít thiếp thất, ngoại trừ đường ca Cẩn Thư, Cẩn Ninh thì con cái của thiếp thất cũng không ít. Có phải tình yêu mà nam nhân các huynh nghĩ, không giống với thứ mà nữ nhân muốn?”

Thời Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của A Cẩn, A Cẩn cũng không nhượng bộ, trong đôi mắt to của nàng tràn ngập tò mò.

Thời Hàn không hề do dự mà nghiêm túc nói: “Ta sẽ không!”

A Cẩn: “Hả?”

Sao lại nói sang vấn đề này rồi?

Thời Hàn càng nghiêm túc hơn: “Người khác như thế nào ta không thể phán đoán được nhưng mà ta sẽ không như thế! Ta đã từng đồng ý với mẫu thân của ta, cả đời này ta chỉ yêu một người, sẽ không làm những nữ tử khác đau lòng.”

A Cẩn cười tủm tỉm: “Có mà huynh không cần người ta thì người ta mới đau lòng đó!”

Thời Hàn: “Đau dài không bằng đau ngắn, thời gian trôi qua thì họ cũng nghĩ thông thôi. Dây dưa dài dòng chỉ hại người hại mình, hai người không yêu nhau mà ở bên nhau chỉ mang tới đau đớn cùng cực mà thôi.”

“Huynh tin không?” A Cẩn nhìn Thời Hàn, hỏi: “Huynh tin không? Ta dám cá, Thôi Mẫn không thích Hoàng thúc.” Đột nhiên nàng thay đổi đề tài.

Thời Hàn nhướng mày: “Vì sao? Như ta thấy, cho dù không thích thì cũng có nhiều thiện cảm, nếu không nàng ta sẽ không đi quyến rũ như vậy. Thân phận của Thôi Mẫn cũng không phải ca cơ ở trong cung mà mong muốn nhận được nhiều thứ từ Tề Vương gia, nàng là nữ nhi của Thôi đại nhân, cho dù có gả làm Vương phi cũng không phải là không thể. Căn cơ của Thôi gia chỉ hơi ít chứ không nói lên rằng Thôi Mẫn không có địa vị.”

A Cẩn cúi đầu: “Không phải nàng ta thích mà là nàng ta sợ! Nhưng sự sợ hãi này đều biến thành lấy lòng. Có lẽ huynh không cảm nhận được nhưng ta cảm thấy Thôi Mẫn sợ Hoàng thúc, nhưng dù là sợ thì nàng ta cũng vẫn rất vui vẻ nếu có thể gả cho Hoàng thúc. Hoàng thúc không yêu nàng ta, nàng ta cũng không yêu Hoàng thúc, nhưng nếu như gả cho Hoàng thúc, ta tin tưởng chắc chắn nàng ta sẽ không cảm thấy vô cùng đau khổ mà là rất vui sướng. Cho nên đồng chí Phó Thời Hàn, không có chuyện gì có thể chắc chắn cả, làm người không thể quá võ đoán.”

A Cẩn nói lòng vòng, lấy Thôi Mẫn làm ví dụ nhưng thật ra đã nói lên tất cả. Thật ra là nàng sợ, sợ tương lai Thời Hàn không tìm được một nữ nhân tốt, có khi sẽ uổng phí cả cuộc đời. Dù sao đây cũng là nam hài tử mà nàng đã nhìn lớn lên!

Thời Hàn giật giật lông mày, không nói gì.

“Trước đây cữu cữu của ta còn thích mẫu thân của huynh đấy, vì bà ấy, ông ấy cũng mấy năm không cưới. Nhưng sau này lại gặp cữu mẫu, nước chảy đá mòn, tình yêu được vun đắp thì sẽ nảy nở.” A Cẩn tiếp tục nói.

Thời Hàn: Hóa ra... muội nghe không hiểu thật ra ta đang thổ lộ nỗi lòng đúng không?

Thời Hàn cảm thấy mình không thể đánh giá cao chỉ số thông minh của A Cẩn. Còn A Cẩn lại cảm thấy mình đúng là một tỷ tỷ tốt, thực ra đúng là nàng đã nhìn Phó Thời Hàn lớn lên, trong mắt người khác, hắn là Thời Hàn ca ca của nàng, nhưng trong lòng A Cẩn, Thời Hàn vẫn là thiếu niên mặc đồ trắng tuấn lãng đứng bất động trên lan can, là một tiểu đệ đệ!

“Nhưng huynh yên tâm đi, ta sẽ giúp huynh giữ cửa, sẽ không để nữ nhân xấu đến bên cạnh huynh. Mặc dù ta cảm thấy Thôi Mẫn không phải là nữ nhân xấu nhưng ta không hy vọng huynh và nàng ta ở bên nhau, hai người không thích hợp.” A Cẩn nói lảm nhảm.

Thời Hàn: Ta còn chưa thèm liếc mắt nhìn Thôi Mẫn cái nào đâu. Muội nói cái gì đấy? Nói chuyện cười à?

“Hình như ta còn chưa nói mình thích Thôi Mẫn nhỉ?”

A Cẩn mở to mắt: “Huynh... Đẹp như vậy mà huynh không thích à?”

A Cẩn thề, nói khách quan thì những người nàng quen biết đều là tuấn nam mỹ nữ nhưng người xuất chúng nhất chắc chắn là Thôi Mẫn. Thôi Mẫn không những đẹp còn có mị hoặc phát ra từ trong xương cốt, lại lơ đãng cũng có thể bộc lộ ra sự dịu dàng, đây là thứ ai cũng không bằng nàng ta.

A Cẩn biết mình cũng đẹp nhưng nàng là kiểu xinh đẹp hồn nhiên lanh lợi giống một nữ hài nhi ngây thơ. Đại tẩu tương lai Lý Tố Vấn của nàng cũng đẹp nhưng nét đẹp của Lỹ Tố Vấn là linh hoạt kỳ ảo, nếu không thì cũng không có người ngộ nhận nàng ấy là yêu tinh. Mẫu thân lại đẹp theo kiểu ung dung phóng khoáng. Những người này đều đẹp nhưng lại không thắng nổi tư thái tràn đầy mị hoặc của Thôi Mẫn.

Thời Hàn cười: “Cứ đẹp là ta phải thích sao? Những chuyện trên đời không phải nhìn nhận như vậy đâu.” Ta thích là tiểu cô nương ngây ngô, xinh đẹp lại điêu ngoa, chính là như thế!

A Cẩn tấm tắc: “Ánh mắt của huynh đúng là không ra làm sao!”

“Cái gì không ra sao?” Oánh Nguyệt tới, A Cẩn chỉ Thời Hàn: “Ta nói ánh mắt Thời Hàn ca ca không ra sao, tỷ, tỷ xem ta nói có đúng không?”

Oánh Nguyệt cười: “Muội nói cái gì cũng đúng.”

Oánh Nguyệt về rất đúng lúc, nàng ấy vừa trở về thì Ngu Quý phi cũng ra ngoài, đoàn người cũng không ở lâu mà trực tiếp xuống núi. Đợi mấy người xuống núi, rốt cuộc Thôi Mẫn mới ra khỏi cửa phòng, nàng ta đứng ở giữa sườn núi nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy cỗ kiệu đang từ từ đi xuống các bậc thang.

Nha hoàn Tiểu Thúy bên cạnh nàng ta nói: “Tiểu thư, không ngờ là đoàn người của Ngu Quý phi. Có điều quan hệ của Gia Hòa Quận chúa và Ngu Quý phi đúng là tốt, lại có thể lén lút đi cùng bà ấy ra ngoài dâng hương! Nhưng mà... bên người bọn họ là ai nhỉ!”

Thôi Mẫn nhìn đoàn người xuống núi, trong mắt hiện lên sợ hãi, nàng ta cố gắng giữ chắc bàn tay đang run rẩy của mình, nhẹ nhàng cười nói: “Đó là ai? Đó là ma quỷ, ngươi biết không? Đó là ma quỷ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi