THỊNH SỦNG TIỂU QUẬN CHÚA

Trong lòng Thôi Mẫn có một giấc mộng vô cùng đáng sợ, mà nàng cũng biết, đây không phải giấc mộng. Mọi người đều nghĩ tính cách nàng thay đổi đột ngột, nhưng có ai biết được rằng, khoảnh khắc nàng tỉnh lại kia đã cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn khi được sống lại lần nữa, sống lại vào lúc nhà họ Thôi vẫn chưa bị diệt. Nhà họ Thôi theo sai phe, cho dù có là ai cũng không thể ngờ, Hoàng Đế có nhiều nhi tử như thế nhưng cuối cùng người lên ngôi Hoàng Đế lại chẳng phải một vị Hoàng tử nào cả, mà là Tề Vương gia Triệu Mộc. Không ai biết được cuộc chiến tranh giành ngai vàng này tàn khốc đến mức nào và đã có bao nhiêu gia đình phải tan cửa nát nhà.

Mà bên cạnh Triệu Mộc lại có hai cánh tay đắc lực giúp đỡ hắn, thứ nhất là Phó Thời Hàn, thứ hai là Triệu Cẩn Ngôn. Không ai ngờ được rằng vào thời điểm quan trọng, Phó Thời Hàn và Triệu Cẩn Ngôn sẽ tạo phản, giúp Tề Vương gia giành chiến thắng, cũng gần như huỷ diệt hết hoàng thất Triệu gia. Phó Thời Hàn và Triệu Cẩn Ngôn gần như đều phản bội hết người thân của mình. Nghĩ cũng đúng, Nhị Vương phi chết, Cảnh gia sụp đổ, mà năm đó, mẹ của hắn là Cảnh Lê Tịch cũng không hề bị trúng độc, hoàn toàn đều vì Hoàng Đế mà chết. Phó Thời Hàn không thể không hận. Mà Triệu Cẩn Ngôn là vì cái chết của Lục Vương phi và Oánh Nguyệt Quận chúa đã đè chết cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn, tuy là chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng là bi kịch có thể dự kiến trước được.

Triệu Mộc giết Thôi gia và Phó Thời Hàn đã tìm được nàng khi nàng đang ẩn náu trong am ni cô ở Thanh Ẩn Tự, huấn luyện nàng trở thành một nữ gian tế ngàn dặm mới tìm được một, nữ gian tế này lại trở thành thị thiếp của Triệu Cẩn Ngôn. Nàng sai chồng sai, đã làm gian tế lại yêu Thế tử Cẩn Ngôn, khi đó, hắn mới chỉ là tiểu Vương gia. Kết quả... Thôi Mẫn cắn môi, Triệu Mộc, Phó Thời Hàn, Triệu Cẩn Ngôn, bọn họ đều không có tim.

Không có ai tin tưởng đối phương cả, Phó Thời Hàn và Triệu Cẩn Ngôn cũng không tin tưởng lẫn nhau.

Đời này, nàng không cầu thứ gì cả, chỉ cầu được làm thiếp của Triệu Mộc trước khi mọi chuyện xảy ra, sau này dù có gì xảy ra, ít nhất, nàng là thiếp của Triệu Mộc thì có thể trở thành một nữ tử chốn hậu cung, có thể giữ được Thôi gia.

"Tiểu thư, nô tì thấy hình như nương nương rất thích Gia Hòa Quận chúa, nếu như ngài kết giao tốt với Gia Hòa Quận chúa, sau này trong kinh sẽ chẳng còn ai dám nói xấu ngài nữa." Nha hoàn Tiểu Thúy nói.

Thôi Mẫn nghe thấy thế cũng không nói gì, Triệu Cẩn... Gia Hòa Quận chúa, đời trước, lúc Triệu Cẩn một tuổi đã bị người ta hạ độc mà chết, cũng chính vì cái chết của Triệu Cẩn đã tạo thành một Triệu Cẩn Ngôn lạnh lùng, tàn nhẫn như sau này. Mà đời này, Triệu Cẩn còn sống, Triệu Cẩn Ngôn vẫn còn rất tốt. Rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, nàng không biết vì sao lại thế nhưng nàng cũng không thấy bất ngờ vì những điều này, vì nếu mọi chuyện đều bình thường thì sao nàng sống lại được chứ!

"Quận chúa là cành vàng lá ngọc, sao chúng ta có thể với tới nàng ấy được chứ." Tuy rằng nàng không bất ngờ nhưng nàng không dám tiếp xúc nhiều với Triệu Cẩn, nàng sợ, sợ mình không thể điều khiển cảm xúc, mặc dù nàng sợ Triệu Mộc, mặc dù sợ Phó Thời Hàn, sợ Triệu Cẩn Ngôn nhưng nếu nàng có thể xuất hiện trước mặt bọn họ thì nàng sẽ giả vờ, giả vờ cho đến cùng. Nhưng Triệu Cẩn thì khác, ở kiếp trước nàng ấy gần như không hề xuất hiện.

"Nhưng mà hình như Quận chúa không hề thân thiết với các tiểu thư khuê các nào trong kinh, ngoại trừ Đại tiểu thư Thẩm Thi Lam của Thẩm phủ thì hình như nàng ấy không còn thân thiết với người nào khác nữa.”

Thẩm Thi Lam, ai ai cũng biết đó là tôn nữ của Thẩm gia, cũng là biểu tỷ của Gia Hòa Quận chúa.

Thôi Mẫn nhìn Tiểu Thúy nói: "Đừng có mà nghị luận thị phi về người khác, chúng ta chỉ nên làm tốt việc của mình thôi, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi."

Thẩm gia và phụ thân nàng đều ủng hộ Nhị Hoàng tử, nhưng kết quả thì... Nàng yên lặng cắn môi, đương nhiên kết quả của Thẩm Thi Lam tốt hơn so với nàng nhưng thế thì sao? Thẩm Thi Lam và Thế tử Cẩn Thư con của Nhị Hoàng tử đều có tình cảm với nhau nhưng lại không thể không vì gia tộc mà tiến cung, trở thành phi tử của Triệu Mộc. Tuy so sánh với nàng thì quả thật nàng ấy tốt hơn nhiều nhưng đối với nữ nhi mà nói, đó là chuyện khó khăn thế nào chứ!

Thôi Mẫn đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ: "Bây giờ bầu trời vẫn trong lành, vạn dặm không bóng mây, nhưng có ai ngờ được không bao lâu nữa phong vân biến sắc chứ?"

Tiểu Thúy không đáp lời, thật ra nàng ta không hiểu rõ tiểu thư nhà mình nhưng nàng ta biết, tiểu thư sẽ không làm sai! Kể từ khi tiểu thư tỉnh lại thì những chuyện nàng làm đều không hề sai.

"Chúng ta cũng xuống núi đi."

Thôi Mẫn nhìn chằm chằm kiệu gỗ của đám người A Cẩn, cho đến khi hoàn toàn không thấy được nữa, mà A Cẩn cũng không phải không có cảm giác gì, đợi Quý phi nương nương về cung, A Cẩn kéo Thời Hàn đến một góc nói nhỏ: "Ta nhìn thấy."

Thời Hàn "Ừm" một tiếng nhíu mày: "Muội nhìn thấy cái gì?"

A Cẩn: "Dĩ nhiên là nhìn thấy Thôi Mẫn rồi, nàng ta vẫn luôn nhìn theo chúng ta xuống núi, ta nhìn thấy rồi. Huynh nói xem nàng ta có kỳ lạ không?"

Đương nhiên Thời Hàn phát hiện Thôi Mẫn khác thường nhưng mà những thứ này không cần nói cho A Cẩn, hắn cười mỉm nhìn A Cẩn: "Những thứ này đâu cần muội phải để ý, muội yên tâm đi, mọi chuyện đã có ta. Ta sẽ điều tra rõ ràng mọi thứ."

Hai người đứng trong góc thủ thỉ, mọi người đã nhìn thấy nhiều nên cũng xem như bình thường, không thấy lạ. Đợi Ngu Quý phi gọi người, A Cẩn mới vội vàng rời đi, sắc mặt Thời Hàn sa sầm lại rời khỏi hoàng cung.

A Cẩn cũng không ở lại hoàng cung lâu, chẳng qua chỉ đến ở mấy ngày rồi về lại phủ, cũng không phải nàng muốn về, mà là... Lục Vương phủ lại xảy ra chuyện rồi. Lục Vương gia lại nạp thêm thiếp, A Cẩn giận chết mất! Ông ấy không ngừng lại được à! Thật là người cha xấu xa! Vương phủ của họ đã có đến mười tám người thiếp rồi, gần như là mỗi năm một người, thật sự không thể nhịn nổi nữa!

Chẳng qua là khi A Cẩn vội vàng chạy về phủ thì lại chẳng biết nói gì cho phải, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng rối rắm nhìn cô nương kia, nàng thật sự chẳng biết nói gì cho phải! Xấu xí! Quá xấu xí! Đừng nói là tất cả các hoàng tộc trong kinh, ngay cả người ở gia đình bình thường cũng khó mà tìm được một nữ nhân xấu xí thế này.

Cũng không biết vì sao từ trước đến giờ Lục Vương gia đều thích mỹ nhân nhưng hôm nay lại nhìn trúng nữ tử thế này. Mà Lục Vương gia cảm thấy mình chọn rất tốt. Từ lần trước khi điều tra ra được mỹ nhân kia là được Tứ Vương gia phái ra ngoài thì ông ta có chút kiêng dè đối với những nữ tử xinh đẹp. Nhìn đẹp là thế nhưng ai biết lòng dạ như thế nào, quả nhiên có câu nói rất đúng --- Mỹ nhân có độc!

Không thể thích người đẹp, thế thì người không đẹp chắc cũng được nhỉ? Vừa khéo lúc này, Lục Vương gia lại gặp Ngọc Chân, một cái tên cực kỳ thanh cao. Lúc này, vẻ mặt của mọi người trong Lục Vương phủ đều khác nhau, vẻ mặt của những mỹ nhân khác trong hậu viện đều trông như quả cà. Cũng có mấy người náo loạn ầm ĩ nhưng dựa vào việc Vương phi sẽ thấy không vui, nên họ chỉ có thể nhịn xuống. Bây giờ ở Lục Vương phủ này, người ở lâu chắc sẽ biết, có thể đắc tội Vương gia nhưng không thể đắc tội Vương phi.

Nhưng mà, khi Ngọc Chân xuất hiện, giống như một đòn đánh thẳng vào mặt bọn họ, dáng vẻ xấu xí này thế mà Lục Vương gia cũng xem trọng à?

Ngọc Chân đã được Lục Vương phi sắp xếp ở lại hậu viện, vẻ mặt A Cẩn méo mó hỏi: "Sao cha lại đổi tính thế?"

Khó khăn lắm Cẩn Ngôn mới nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ thế này của muội muội nhà mình, không nhịn được cười nói: "Chẳng lẽ cha còn không thể thích nàng ta sao? Cảm xúc của con người rất khó nói."

A Cẩn:...

Oánh Nguyệt lại tiếp tục xem bói, tính toán xong rồi, nàng ấy ngẩng đầu cười, vô cùng vui vẻ: "Mọi người nhìn này, quẻ này thật sự không tệ đâu!"

A Cẩn tò mò sát lại gần, hỏi: "Thế nào đó?"

Oánh Nguyệt cười vô cùng hài lòng: "Muội nhìn này, xăm thượng thượng, quá rõ ràng rồi, người tên Ngọc Chân này vào nhà không ảnh hưởng gì nhiều tới gia đình ta cả."

Cẩn Ngôn nhìn hai muội muội đang cười vui vẻ, nhịn không được xoa xoa đầu hai tiểu nha đầu này, nói: "Hai đứa đấy, cả ngày chỉ biết nghịch ngợm thôi."

A Cẩn bĩu môi: "Ca ca chính là người xấu, kiểu tóc của ta đẹp thế này, đều bị huynh phá hư cả rồi."

Lục Vương phi nhìn thấy hai nữ nhi của mình đang cong môi đấu võ mồm, trong lòng cũng được xoa dịu. Trượng phu thế nào đã chẳng còn ảnh hưởng gì đến bà cả, chỉ cần bọn nhỏ tốt thì bà sẽ tốt.

"Nếu đã muốn cưới thì chúng ta cũng không ngăn cản, nếu không thì chúng ta lại như bất hiếu. Nhưng mà, ca ca này, chừng nào thì huynh cưới Tố Vấn tỷ tỷ thế?" A Cẩn hỏi.

Lục Vương phi mắng: "Nha đầu chết tiệt này, là một cô nương, sao con lại ăn nói lung tung thế hả? Từ khi nào việc lấy vợ của ca ca con lại đến phiên con quản rồi thế?”

Đương nhiên A Cẩn không thể quản được rồi, nàng làm mặt quỷ, đứng nép sang một bên trông rất đáng yêu. Lục Vương phi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì cũng phải bật cười, những đạo lý ban đầu cũng không thể nói ra thành lời nữa rồi. Trong mấy đứa nhỏ, thì sức khỏe của Cẩn Ngôn đã yếu ớt từ bé nhưng vẫn hay lo nghĩ nên từ nhỏ đã chẳng giống trẻ con. Còn Oánh Nguyệt, sau khi nàng ra đời thì một mình bà phải chăm sóc hai đứa nhỏ, chưa hoàn toàn khống chế được Vương phủ, ca ca lại đang ở Giang Nam xa xôi, ngày nào bà cũng cực kỳ vất vả và mệt mỏi, đại khái là như thế, mà từ nhỏ Oánh Nguyệt đã rất hiểu chuyện, không hề làm phiền đến bà, cũng không biết nghe theo ai mà ngày ngày đâm hình nộm. Khi A Cẩn ra đời là đúng lúc nhất, mọi chuyện đều đã được giải quyết xong, cuối cùng bà cũng có thể yên tâm. Nhưng dù như thế thì A Cẩn vẫn bị chút chuyện hoảng sợ, may là những ngày sau này đã tốt hơn rất nhiều.

Tính cách của A Cẩn rất hoạt bát và hiếu động, là đứa nhỏ tinh nghịch nhất, giống hệt như một đứa con trai. Chỉ có lúc này Lục Vương phi mới thấy vui mừng.

Trong mấy đứa nhỏ, mỗi khi A Cẩn nghịch ngợm, tuy bà có tức giận nhưng trong lòng lại thấy vui mừng. Giống như đã đền bù chút tiếc nuối gì đó.

Vốn dĩ đang nói chuyện bình thường, mẫu thân bỗng nhiên lại ngẩn người, A Cẩn vẫy vẫy tay trước mặt bà: “Tỉnh lại nào!”

Lục Vương phi lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn nàng: "Càng ngày càng lộn xộn."

A Cẩn cười đùa hí hửng tiến sát đến gần, ôm lấy Lục Vương phi, nói thầm: "Con xinh thế này, mẫu thân chẳng mắng được con đâu."

Oánh Nguyệt: "Trong chúng ta, chỉ có A Cẩn là mặt dày nhất, cũng là người biết dỗ mẫu thân nhất."

A Cẩn ưỡn ngực tự hào: "Bởi vì muội dễ thương nhất đó."

"Cũng là đại cô nương rồi, còn thế này thì sau này ai dám lấy con chứ." Lục Vương phi tiến lại vỗ mông A Cẩn, A Cẩn hu hu che mặt, là một đại cô nương còn bị mẫu thân đánh mông thì sao gặp được ai nữa đây! Khi còn bé bị người ta đánh đã cực kỳ xấu hổ rồi, bây giờ còn gặp chuyện thế này nữa, hu hu!

Oánh Nguyệt cười ha hả: "Chao ôi, mẫu thân thật là uy vũ." Đây chính là điển hình cho việc cười trên sự đau khổ của người khác, A Cẩn cảm thấy tỷ tỷ nàng như thế rất không tốt.

A Cẩn, những người này, có để cho người khác sống nữa hay không thế, òa òa! À, không đúng, đây là từ nàng nói khi còn bé, trưởng thành rồi không thể kêu gào như thế nữa, thật mất mặt!

A Cẩn suy nghĩ xong thì nghe thấy Lục Vương phi tiếp tục nói: "Nhưng mà A Cẩn nói cũng có lý đấy, tuổi tác con đã không nhỏ nữa, vẫn nên thành thân sớm mới được, không nên kéo dài quá lâu."

Cẩn Ngôn khó nén được sự vui vẻ trên mặt: "Chuyện con và sư tỷ, đều do mẹ làm chủ."

Lục Vương phi chỉ bảo hắn: "Trước mặt người bên ngoài đừng có sư tỷ sư tỷ mãi, dù sao cũng không tốt lắm. Từ nay về sau con và Tố Vấn chính là vợ chồng. Giữa vợ chồng với nhau, âm thầm xưng hô thế nào cũng được, nhưng không thể nhiều lời trước mặt người ngoài."

Cẩn Ngôn cười mỉm nói: "Con trai đã biết ạ."

Nơi này đều là người trong nhà, cũng chỉ ở trước mặt người trong nhà hắn mới có thể gọi là Tố Vấn làsư tỷ, nếu như ở trước mặt người ngoài thì hắn phải giữ đúng bổn phận của mình.

Lục Vương phi nói tiếp: "Vừa khéo cha con ầm ĩ chuyện cưới thê thiếp, ta vào cung cầu kiến Hoàng Đế, ta nghĩ việc này sẽ giúp ích rất nhiều cho hôn sự của con." Lục Vương gia bạc đãi bà như thế, mỗi lần đều làm ra những chuyện đáng xấu hổ như đánh vào mặt bà, vậy nên dù thế nào thì Hoàng Đế cũng có chút ngại ngùng với người con dâu này. Vả lại, còn chưa nói đến đại bá của bà hiện nay là chúng thần ở Nội Các, ngay cả tổ phụ của bà cũng là người cúc cung tận tụy vì nước. Bà gả cho Lục Vương gia, tuy không phải gả thấp, nhưng ai ai cũng biết bao nhiêu năm qua bà đã phải chịu đựng nhiều như thế nào. Hôm nay người này... Người mới này càng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Thừa dịp này bà vào cung cầu kiến xin ban hôn cho Cẩn Ngôn, Hoàng Đế sẽ không từ chối trực tiếp, hơn nữa Lục Vương phi đã nghĩ xong cách nói chuyện, hạ thấp thân phận, bà càng hạ thấp bản thân mình thì Hoàng Đế sẽ càng thấy họ đáng thương. Chỉ cần trong lòng tồn tại suy nghĩ muốn bù đắp thì chuyện này sẽ không thành vấn đề nữa.

Cẩn Ngôn cười, suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: "Con nghĩ, Hoàng gia gia cũng không thích Tố Vấn. Mọi chuyện đành nhờ hết vào mẫu thân."

Lục Vương phi trừng hắn: "Đứa nhỏ này, đều là người nhà cả, mẫu thân làm những chuyện này cho con, chẳng lẽ còn cần lời cảm ơn của con à.”

Cẩn Ngôn lắc đầu: "Đương nhiên không phải."

A Cẩn cười hì hì: "Con lại cảm thấy... Thật ra thì mọi người không cần lo lắng nhiều thế làm gì."

"Hả?" Mọi người đều nhìn nàng. A Cẩn cười hì hì phất khăn tay nói: "Thật ra thì, mẫu thân cũng không cần vào cung. Con có cách tốt hơn, chắc chắn sẽ thành công. Mọi người nghĩ xem, cho dù mẫu thân hạ thấp bản thân mình nhưng vẫn có khả năng Hoàng gia gia sẽ không đồng ý. Chỉ cần có một phần mười khả năng xảy ra thì không đáng để chúng ta phải làm, cho dù sau này Hoàng gia gia vẫn đồng ý nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút không vui. Thà một đòn trúng ngay đích, buộc Hoàng gia gia phải đồng ý, mẫu thân lại vào cung xin tha thứ rồi nói suy nghĩ của mình, thế chẳng phải tốt hơn à?”

Lục Vương phi cau mày nhìn A Cẩn, không biết cách của nàng nói là gì, trái lại Cẩn Ngôn vừa nghe đã hiểu ngay, hắn nhìn A Cẩn nói: "Như thế... Có ổn không?"

A Cẩn hỏi ngược lại: "Vì sao lại không ổn?"

Cẩn Ngôn cười: "Với danh tiếng của phụ vương, tóm lại là không tốt lắm, đã mất mặt lắm rồi."

A Cẩn ngồi bên cạnh Lục Vương phi, kéo tay bà: "Thật ra thì mẫu thân không thèm để ý đúng chứ? Nếu đã không thèm để ý thì cứ để cha ra tay. Cha mà đã ra tay thì một người có thể đánh hai. Con thấy cực kỳ tốt."

Lục Vương phi vẫn chưa hiểu, nói: "Để cha con đi nói à, không phải thế càng không ổn sao? Hoàng Đế có thể nghe mấy lời của ông ấy nói à? Không đánh ông ấy là đã tốt lắm rồi. Để ông ấy đến chỗ Hoàng gia gia của con, còn chẳng có mặt mũi bằng mẹ đâu!"

A Cẩn lắc đầu, mẫu thân nàng vẫn rất đơn thuần!

"Không phải đâu! Con dù không ngoan cũng là con ruột của mình. Con dâu dù sao cũng là người ngoài. Cho dù có tốt cũng là người ngoài. Bây giờ Hoàng gia gia đối xử với người tốt hoàn toàn đều là vì đền bù cho những chuyện cha làm. Nhưng mà cha đáng tin một chút thì tình thế đã không phải thế này rồi." A Cẩn bẻ ngón tay phân tích cho người trong nhà, Cẩn Ngôn nhìn nàng cũng không nói gì, chờ nàng nói tiếp, thật ra thì A Cẩn chỉ nhắc đến cách này, hắn đã hiểu rõ rồi nhưng hắn không nói thẳng mà chỉ nhìn A Cẩn, chờ nàng nói tiếp.

A Cẩn nói tiếp: "Nếu như cha lại gây ra ồn ào nữa, còn đặc biệt chọn Kim Loan điện, mẫu thân nói xem Hoàng gia gia còn đường sống trở về à? Sau khi miễn cưỡng đồng ý, mẫu thân lại đến gặp Hoàng gia gia, bày tỏ tình cảm của mình với ông ấy, chắc chắn sẽ hiệu quả hơn rất nhiều."

Cuối cùng Lục Vương phi cũng hiểu rõ, bà mỉm cười tủm tỉm nhìn A Cẩn: "Con thật sáng suốt."

A Cẩn lập tức nói: "Thật ra thì, con đều học theo Phó Thời Hàn cả đấy!"

Mọi người:...

Cẩn Ngôn không rõ, Phó Thời Hàn điên rồi à? Nuôi dưỡng muội muội hắn trở thành một tiểu cô nương ngang tàng thế này. Nhưng mà, quả thật, bảo vệ một cách mù quáng cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt, A Cẩn càng khôn khéo thì đối với bản thân nàng sẽ càng tốt hơn. Chẳng qua là... Phó Thời Hàn thật sự không thấy có vấn đề gì à? Hắn dạy A Cẩn thành như thế, sau này không phải sẽ tự mình trói mình hả? Bây giờ nghĩ lại, Phó Thời Hàn thật sự quá ngu ngốc!

"Chỗ của cha cứ để con đi nói." A Cẩn cười híp mắt nắm lấy khăn tay, cực kỳ vui vẻ.

"Con đi?" Lục Vương phi do dự.

A Cẩn gật đầu: "Con đi, dù sao thì mọi người sang đấy cũng không tiện lắm. Để con đi là thích hợp nhất, đối phó với ông ấy, con hiểu rõ nhất."

Mọi người: =口=

Cuối cùng Lục Vương phi cũng bình tĩnh lại, bà nhìn con gái của mình: "Con đừng làm cha con điên lên đấy.”

A Cẩn: "Con là người thế à, một cô nương dễ thương như con đây còn có chuyện gì không làm được à? Con làm việc, người cứ yên tâm. Đảm bảo sẽ khiến cha cực kỳ vui vẻ."

Cẩn Ngôn: Muội muội ta đang muốn lừa mọi người à!

Oánh Nguyệt: A Cẩn lại ra chiêu lớn rồi!

Lục Vương phi: Cô nương nhà ta trưởng thành thật rồi, cũng đã biết san sẻ cho mẫu thân rồi, không biết sao bỗng dưng thấy chua xót!

A Cẩn: Giải quyết người cha xấu xa này chỉ mất mấy phút thôi.

Mọi người ai cũng có suy nghĩ riêng, nhưng A Cẩn lại tươi cười rạng rỡ cầm khăn tay đến tìm Lục Vương gia, hôm nay Lục Vương gia ra ngoài chơi, mặc dù nạp thêm người mới nhưng cũng không thể khiến ông ta ngoan ngoãn lại, nên uống rượu hoa thì vẫn uống rượu hoa. Đến khi say khướt mới mò về phủ, nghe thấy Phúc Quý bẩm báo, có Gia Hòa Quận chúa đến cầu kiến, Lục Vương gia nằm trên bàn trong thư phòng vội vàng đứng dậy, điều chỉnh tư thế ngồi xuống nói: "Để nó vào đi."

Ở trước mặt con gái, ông ta vẫn rất chú ý đến hình tượng bản thân đấy!

A Cẩn vào cửa, dáng vẻ khôn khéo: "A Cẩn bái kiến cha..."

Lục Vương gia: "A Cẩn, sao con lại đến đây thế? Là mẹ con để con đến đây à?" Lục Vương gia nghĩ, Mỹ Phù không muốn để ông ta cưới thêm thiếp à? Ôi, nếu như Mỹ Phù khóc lóc cầu xin ông ta, thật ra ông ta cũng có thể suy nghĩ đưa Ngọc Chân ra nuôi ở ngoài phủ, chẳng qua là, chi tiêu vẫn phải nhờ trong phủ gánh vác giúp!

A Cẩn không biết Lục Vương gia đang nghĩ bao nhiêu thứ, nàng cười híp mắt tự động ngồi xuống ghế, nói: "Không phải, mẫu thân không biết con sẽ đến."

Cuối cùng Lục Vương gia cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Mẫu thân con không biết à, thế thì tốt." Nhưng mà chỉ yên tâm một chút rồi ông lại lập tức hỏi: “Ấy, không đúng, con có chuyện à? Nếu không sao con cố ý đến tìm ta làm gì?"

A Cẩn chớp mắt, cực kỳ vô tội: "Chẳng qua con muốn đến gặpcha một chút thôi ạ, đã lâu chưa gặp cha rồi, đột nhiên cảm thấy có chút nhớ cha." A Cẩn càng nói càng thấy tủi thân, không nhịn được mà dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, dáng vẻ trông cực kỳ đáng thương.

Lục Vương gia thấy A Cẩn muốn khóc, tay chân cũng luống cuống: "Thôi nào, con gái, con đang muốn khóc đấy hả? Con đừng khóc mà. Đừng khóc đừng khóc! Không phải đã gặp rồi à? Đều tại cha không tốt, những ngày qua không có ở nhà, ôi... Không đúng, là con không có ở nhà mà!" Cuối cùng Lục Vương gia cũng phản ứng lại.

Ông ta nhìn A Cẩn tố cáo, nói: "Thường ngày đều là con không có ở nhà."

A Cẩn: Đậu xanh rau má, đầu óc của người cha xấu xa này nhớ rõ thật đó!

Nàng tiếp tục: "Con cũng không muốn ở lại trong cung đâu, con làm thế không phải vì ca ca con à? Cha không lo nghĩ cho ca ca thì người làm muội muội như con đành phải suy nghĩ cho ca ca mình chứ. Ngày nào mẫu thân cũng rất buồn, con phải san sẻ giúp mẫu thân con chứ." A Cần phiền muộn nói.

Lục Vương gia: "Vì ca ca con à? Xảy ra chuyện gì thế? Sao cha không biết gì cả vậy?"

A Cẩn lúng túng cười, nói: "Cũng không có gì, cũng không có gì, cha không cần để ý nhiều đâu, được rồi, nếu đã gặp được cha rồi thì con trở về đây. Cha cũng nghỉ ngơi sớm chút nhé, về Ngọc Chân di nương con sẽ giúp cha nói tốt với mẫu thân. Mẫu thân con dịu dàng như thế chắc chắn sẽ không ngăn cản đâu."

Lục Vương gia kéo nàng lại, không để nàng đi: "Con nói chuyện lại nói có một nửa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Mới vừa nãy con nói thế là có ý gì? Có gì mà ta không biết à? Ta là người đứng đầu trong nhà. Mọi người có chuyện gì có thể giấu ta được à?"

Không nói hết lời, thật sự như đang muốn treo tim của ông ta lên. Ông ta nhất định phải biết rõ!

A Cẩn lắc đầu: "Thật sự không có chuyện gì ạ." Dáng vẻ vội vàng thật sự quá rõ ràng!

Lục Vương gia kiên định nói: "Con nói xem, ta có phải cha con hay không? A Cẩn!"

A Cẩn khó xử.

"Con nói cho ta biết, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu, không nói, con yên tâm đi. Được rồi, A Cẩn ngoan, nói cho cha biết nào." Lục Vương gia vội vàng hỏi.

Cuối cùng A Cẩn cũng mở miệng: "Còn không phải vì chuyện hôn sự của ca ca à, ngài cũng biết ca ca thích Tố Vấn tỷ tỷ. Thật ra thì mẫu thân cũng biết, mặc dù ca ca đã khỏe nhưng gốc bệnh vẫn còn đó mà, khó mà nói được có thể xảy ra vấn đề khác hay không. Cho nên cưới Tố Vấn tỷ tỷ là thỏa đáng nhất rồi. Bản thân Tố Vấn tỷ tỷ là người có y thuật cao minh, lại là cháu gái của Lý thần y. Để tỷ ấy ở bên cạnh ca ca mọi lúc mọi nơi không phải là ổn thỏa nhất à? Có gì khác thường tỷ ấy sẽ phát hiện đầu tiên, hơn nữa, ca ca còn rất thích tỷ ấy. Ngài và mẫu thân bên nhau nhiều năm rồi, nhất định có thể hiểu được tình cảm là gì, đúng không?"

Lục Vương gia liên tục giật đầu nói: "Ta và mẫu thân con cũng là tình cảm sâu đậm, đương nhiên hiểu rồi."

A Cẩn: Xì!

Mặc dù trong lòng suy nghĩ nhiều nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn là vẻ khổ sở: "Đúng đó, ngài cũng là người có tình cảm, hiểu được hai người sống với nhau qua ngày điều quan trọng nhất là tình cảm. Nhưng thân phận của Tố Vấn tỷ tỷ không cao! Bên phía Hoàng gia gia chưa chắc đã bằng lòng. Ca ca là Thế tử của Lục Vương phủ, lại là tôn tử của Hoàng gia gia. Trong tất cả các đích tử trong Vương phủ thì ca ca là người lớn tuổi nhất, nếu như nhà bình thường thì cũng xem như là trưởng tôn rồi. Thân thể không tốt nhưng có lẽ Hoàng gia gia có rất nhiều kỳ vọng với ca ca. Ở trong lòng lão nhân gia, ca ca là người ngàn dặm có một, mặc dù Tố Vấn tỷ tỷ là cháu gái của thần y nhưng không quyền không thế, coi như Hoàng gia gia vì muốn tốt cho ca ca, cũng sẽ xem thường Tố Vấn tỷ tỷ. Con vào cung thường xuyên như thế chẳng qua là muốn hy vọng có thể khuyên Hoàng gia gia, sau đó để Hoàng gia gia ban hôn cho ca ca và Tố Vấn tỷ tỷ."

Nghe A Cẩn nói một hồi như thế, Lục Vương gia đập bàn: "Lão già này, sao cứ không hiểu thế sự như vậy chứ!"

A Cẩn:... Đó là cha ngài đó!

"Làm gì có ai không mong con cháu mình tốt đâu!"

A Cẩn: "Hoàng gia gia chỉ vì muốn tốt cho ca ca thôi, vừa muốn tìm một danh môn thùy mị tốt hơn cho ca ca. Nhưng mà ca ca làm gì cần những danh môn thùy mị đó! Cha này, nói chuyện động trời thì... Tóm lại cha sẽ không thừa kế ngôi vị Hoàng Đế."

A Cẩn còn chưa nói xong, đã bị Lục Vương gia che miệng lại, ông ấy sợ đến mức cả người túa đầy mồ hôi lạnh: "Ôi trời, mẹ ơi! Tiểu tổ tông của ta, sao cái gì con cũng dám nói thế. Không được tùy hứng nói như thế, để người khác nghe thấy, lời này truyền đi sẽ không tốt đâu!"

A Cẩn chớp mắt, cực kỳ vô tội: "Ừm ừm!"

Lục Vương gia: "Sau này không được nói, biết chưa?"

A Cẩn gật đầu, cực kỳ ngoan ngoãn!

Lục Vương gia ra dấu không được nói hai cái, cuối cùng cũng buông A Cẩn ra: "Con nói tiếp đi!"

A Cẩn tiếp tục: "Nếu như Hoàng gia gia đã thích ca ca như thế, vì ca ca mà xem xét đến những khuê nữ quyền quý, có lẽ những bá phụ khác sẽ có ý kiến đấy! Chúng ta vốn dĩ đã không muốn... Gì gì đó, còn phải gánh những tính toán của họ, như thế... Chuyện này càng tệ hơn rồi đúng không?"

Lục Vương gia toát đầy mồ hôi lạnh, ông ấy hỏi: "Chuyện này, chuyện này, chuyện này, đều do con nghĩ à?"

A Cẩn lắc đầu: "Thời Hàn ca ca nói với con, huynh ấy nói, mặc dù Hoàng gia gia giống như đang muốn tốt cho chúng ta, nhưng cũng dễ dàng khiến người khác xem chúng ta là bia đỡ, cho dù nhìn từ phương diện nào thì ca ca và Tố Vấn tỷ tỷ cũng đều tốt nhất đó!"

Lục Vương gia tiếp tục vỗ bàn: "Lão già này, cả ngày làm đủ chuyện. Luôn nghĩ trên đời này ông ta là thông minh nhất, ta thật sự rất muốn gõ đầu ông ta ra." Trông ông ấy như đang rất đau lòng.

A Cẩn yên lặng đầu đầy vạch đen, ngài không biết xấu hổ hay sao còn nói đến người khác nữa?

"Chuyện này, con không cần để ý đến nữa, mọi chuyện đều giao cho ta, cha con hoàn toàn có thể xử lý được." Tiếp tục vỗ bàn.

A Cẩn: Ngài không ngừng vỗ bàn như thế, thật sự không sợ người khác nghe được à? Mới vừa rồi còn nói con đừng nói bậy bạ đó! Chậc chậc!

Mặc dù trong lòng vui vẻ nhưng trên mặt nàng lại không phải như thế, trái lại còn lắc đầu: "Cha không được làm bậy đâu, mọi người đã hiểu lầm ngài rất nhiều rồi, luôn nghĩ ngài không thể xử lý tốt mọi chuyện, nếu ngài nói, không chừng, mấy bá phụ và Hoàng gia gia còn tưởng mẫu thân xúi giục ngài, như thế thì mẫu thân có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không nói được, chuyện của ca ca lại càng không tốt."

Lục Vương gia tiếp tục vỗ: "Lão già kia thật sự không hiểu chuyện mà! Phải để cho đứa con trai khôn khéo như ta ra tay! A Cẩn con đừng lo, cha nhất định sẽ xử lý tốt!"

A Cẩn:... Ngài có thể nào khách sáo một chút không? Trong miệng thì cứ lão già kia, đó là cha ngài đấy, hu hu! Nếu Hoàng gia gia nghe thấy cha nàng nói như thế, sợ là sẽ giận đến mức té xỉu mất! Quả nhiên là không đàng hoàng.

"Quý gì cái ngôi vị Hoàng Đế đó, cho là ai cũng mơ ước sao? Hoàng Đế mệt chết được, kiếm tiền còn phải chia cho mọi người, ta có ngu ngốc cũng không thèm mưu tính cái ghế đó. Họ cũng đừng nghĩ sẽ tính toán được con trai ta. Thân thể của Cẩn Ngôn không tốt, ta không thể lại khiến Mỹ Phù đau lòng nữa. Càng không thể để Cẩn Ngôn xảy ra chuyện. Con ngoan ngoãn về phòng đi. Chuyện này không cần con quản!" Lục Vương gia ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ta tự có chừng mực!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi