THỊNH SỦNG TIỂU QUẬN CHÚA

Thôi đại nhân biết đại khái mọi việc nên đã có hướng đi, gần đây ông ấy cũng không nóng lòng tham gia tụ hội bên phía Nhị Vương gia nữa. Nhưng tình hình thực tế cụ thể thế nào ông ấy còn chưa hỏi kỹ càng.

Nhưng chung quy vẫn là nữ nhi của mình, sự quan tâm của Thôi Mẫn dành cho Cẩn Ngôn đủ làm cho ông ấy thấy rõ tất cả, nàng ta thích Cẩn Ngôn. Mặc dù gia thế không được gọi là tốt nhất nhưng để gả cho Triệu Cẩn Ngôn cũng không chắc là không thể. Nhưng mà Thôi Mẫn lại kiên trì muốn gả cho Triệu Mộc, cho dù là làm thiếp cũng được.

“Chỉ cần ta không đứng hẳn về phe nào thì chưa chắc chúng ta sẽ tan cửa nát nhà.” Thôi đại nhân nói: “Ta chỉ hi vọng con có thể sống vui vẻ mà không phải như bây giờ, ngày ngày đều nơm nớp lo sợ tính toán để giúp cả nhà được bình an. Mẫn Nhi, ta và ca ca của con dù không làm quan cũng được. Con hiểu không? Nhà chúng ta không nhất thiết phải sống trong vinh hoa phú quý, sống bình đạm một chút cũng chưa chắc là không thể.”

Thôi Mẫn lắc đầu: “Phụ thân, mặc dù con biết mọi chuyện có thể sẽ không giống như chúng ta dự liệu, nhưng sao con dám dùng tính mạng của cả nhà để đặt cược được? Ngài chưa nhìn thấy sự lạnh lẽo của Triệu Mộc, không nhìn thấy lúc Phó Thời Hàn điên cuồng máu lạnh, càng chưa nhìn thấy sự quyết tuyệt của Triệu Cẩn Ngôn, ngài chưa nhìn thấy tất cả những thứ đó.”

Thôi Mẫn cúi đầu bình tĩnh một chút rồi tiếp tục nói: “Năm đó Thôi gia bị diệt, ngài và ca ca đều bị xử trảm, tất cả gia nô và họ hàng đều bị đi đày cách xa ba ngàn dặm. Còn nữ tử cũng bị ép làm nô tỳ, làm kỹ nữ. Nếu như con không trốn đi thì cũng bị bắt làm quân kỹ. Vì che chở cho con chạy trốn nên Tiểu Thúy cũng mất mạng, con trốn đông trốn tây cuối cùng ẩn thân ở Chùa Thanh Ẩn. Vốn dĩ con tưởng rằng làm ni cô cũng được, ít nhất có thể kéo dài được hơi tàn mà sống, không đến mức trở thành kỹ nữ làm mất mặt Thôi gia. Nhưng Phó Thời Hàn tìm được con, hóa ra tiểu đệ vẫn chưa chết, hắn lấy tiểu đệ để uy hiếp con. Hắn dùng rất nhiều cách để huấn luyện con. Người biết không, đến cuối cùng thậm chí con giết người mà mặt cũng không đổi sắc. Con không mong cầu gì cả, con chỉ mong con phối hợp với hắn để cho tiểu đệ có thể sống tốt một chút. Hắn là huyết mạch duy nhất của Thôi gia. Cũng là khi đó, con bị đưa tới chỗ Triệu Cẩn Ngôn. Hai người bọn họ ngoài mặt là cánh tay đắc lực của Triệu Mộc nhưng lại không hề hòa thuận, nói đúng hơn là đối chọi gay gắt.”

Thôi đại nhân nhìn dáng vẻ đau thương của Thôi Mẫn thì cắt ngang lời nàng ta: “Đừng nói nữa, những chuyện này không cần nói sớm.”

“Không!” Thôi Mẫn không chịu dừng lại: “Con là đồ ngu xuẩn, thật sự rất ngu xuẩn. Con làm một gian tế nhưng lại làm chuyện không nên làm nhất đó là yêu Triệu Cẩn Ngôn. Khi đó, sức khỏe của Triệu Cẩn Ngôn đã vô cùng suy yếu, hắn gần như chỉ còn một hơi để chống đỡ tới cuối cùng. Sức khỏe của hắn vốn dĩ đã không tốt nhưng vì Triệu Mộc đăng cơ mà tiêu hao rất nhiều tâm huyết. Lúc con đến bên cạnh hắn, hắn đã gần như thành đèn cạn dầu, nhưng cho dù như thế con vẫn yêu hắn. Thậm chí con vì hắn mà phản bội Phó Thời Hàn, đúng là bởi vì con phản bội...” Thôi Mẫn khóc lóc dựa vào người Thôi đại nhân: “Là con, đều tại con, là con hại tiểu đệ, đúng là do con đã hại tiểu đệ, con không thể tha thứ cho chính mình. Người hiểu không? Cho nên lần này con trọng sinh, nếu con đã trọng sinh, con nhất định phải bảo vệ mọi người.”

Thôi đại nhân khiếp sợ nhìn Thôi Mẫn, ông ta chưa từng nghĩ tới chấp niệm của Thôi Mẫn là vì vậy. Ông ta bình tĩnh lại một lúc, nói: “Mọi chuyện chỉ là quá khứ, đều đã qua rồi.”

Thôi Mẫn lắc đầu: "Không, không phải. Triệu Cẩn Ngôn không gắng gượng nổi, cuối cùng cũng đã qua đời.” Nàng ta khóc lóc nhìn Thôi đại nhân: “Người biết không? Cho dù là lúc nào con vẫn không thể nào hận hắn, tất cả đều do con tình nguyện. Trước khi chết hắn vẫn còn suy tính cho con, cha, người hiểu không? Con chỉ hận bản thân mình, hận con đã hại chết tiểu đệ. Bởi vì sự hỗ trợ cuối cùng của Triệu Cẩn Ngôn nên con mới tìm được tiểu đệ, nhưng con không có cách nào, không có cách nào cứu đệ ấy được. Vì tiểu đệ con chỉ có thể về lại dưới trướng của Phó Thời Hàn một lần nữa. Con vào cung... Con vào cung hầu hạ Triệu Mộc. Con lại trở thành một nữ gian tế lần nữa nhưng Triệu Mộc cũng biết rõ lai lịch của con. Con tính toán mưu kế tường tận nhưng cuối cùng tiểu đệ vẫn chết, còn con... rốt cuộc cũng bị Phó Thời Hàn giết. Hắn dùng việc giết con để một người khác nhận được tín nhiệm của Triệu Mộc. Con biết, Phó Thời Hàn... hắn muốn soán vị.”

Thôi đại nhân lớn tiếng: “Mẫn Nhi!” Bình tĩnh một hồi: “Mẫn Nhi, đừng nói, con đừng nói nữa.”

“Cha, cùng một sai lầm con sẽ không phạm phải lần thứ hai. Con không thể gả cho Triệu Cẩn Ngôn, nếu như đã định sẵn không có tình yêu vậy thì con tình nguyện không gả cho hắn, sẽ không phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Từ khi trọng sinh tới nay, có quá nhiều chuyện con không hiểu vì sao nhưng có nhiều thứ đã thay đổi. Sức khỏe của Triệu Cẩn Ngôn không yếu như vậy nữa, cũng đã rời kinh nhiều năm. Lý Tố Vấn xuất hiện sớm, Triệu Cẩn không chết, ngay cả Triệu Oánh Nguyệt cũng chưa chết, tất cả đều thay đổi, thực sự con càng sợ hãi hơn. Cha, con cũng rất mông lung.”

Thôi đại nhân quyết định thật nhanh: “Đã vậy thì đừng nghĩ nhiều nữa. Mẫn Nhi, nếu tất cả đều không giống thì con nên nhìn về phía trước, cha không hy vọng con bị kiếp trước vây hãm, không thoát ra được. Chính con cũng đã nói, hiện tại đã không giống như kiếp trước.”

Thôi Mẫn nhìn Thôi đại nhân, không nói gì.

“Mẫn Nhi, con không muốn giống như kiếp trước nhưng con chưa hề nghĩ tới có rất nhiều chuyện đã thay đổi, con cũng thay đổi, sẽ không giống như quỹ đạo mà con đã đi nữa.”

Thôi Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cuộc sống ngoài cửa sổ tràn đầy sức sống, nàng ta cụp mắt xuống.

“Con phải nhìn về phía trước, trời cao có đức hiếu sinh đã cho con cơ hội này một lần nữa, sao con phải khổ sở câu nệ với kiếp trước mà không tự thoát ra được như vậy?” Thôi đại nhân nói: “Cha đã muốn nói với con từ sớm rồi, nếu như con vẫn như vậy, khó chắc con sẽ không sụp đổ, cha không thể nhìn con như vậy được.”

Cả người Thôi Mẫn trở nên mông lung: “Thật sự có thể không? Thật sự có thể làm lại một lần nữa sao?”

Thôi đại nhân xoa đầu nàng ta: “Đương nhiên là có thể, ông trời cho con thêm một cơ hội là để cho con sống tốt. Con không thể bỏ phí cơ hội này!”

Thôi Mẫn yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi rơi vào trầm tư...

Tới bữa cơm tối sau khi hồi phủ, A Cẩn kéo Thời Hàn, lặng lẽ thì thầm: “Thôi Mẫn kia, lần trước ta nói với huynh nàng ta có chút là lạ, huynh có tra ra cái gì không?”

Thời Hàn cười híp mắt: “Những chuyện này muội cũng tò mò sao?”

A Cẩn nghiêm túc: “Nàng ta thích ca ca của ta, ta nhìn ra được, tình cảm đó biểu hiện quá rõ ràng. Nhưng mà ca ca của muội trước giờ chưa gặp nàng ta bao giờ, ta cũng không tin cái gì gọi là tiếng sét ái tình, cho nên nhất định có vấn đề.”

Thời Hàn nhìn A Cẩn cảnh giác như vậy thì vui mừng: “Muội đúng là thông minh, đúng vậy, ta đã điều tra ra, Thôi Mẫn này đúng là có điểm không đúng. Bắt đầu từ một năm trước, tất cả hành vi của nàng ta đều có chút quái lạ nhưng nếu nói là có người giả mạo thì lại không phải. Ta nghĩ mãi không ra, không hiểu rõ rốt cuộc là vấn đề gì.”

A Cẩn do dự một chút lại nghĩ tới hành vi của Thôi Mẫn, cau mày: “Chờ muội nghĩ kỹ lại.”

Thời Hàn nở nụ cười: “Muội có thể nghĩ ra cái gì?”

A Cẩn nghiêng đầu, ý cười nhẹ nhàng: “Sao huynh nghĩ là muội không biết cái gì? Nên nhớ là ta đã trải qua sự bồi dưỡng của huynh! Huynh dạy ta lâu như vậy dù sao cũng phải kiểm nghiệm thành quả một chút, muội nghĩ, chuyện của Thôi Mẫn muội có chút manh mối.”

Thời Hàn nhíu mày nhìn nàng, chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng, A Cẩn lắc đầu không chịu nói tiếp: “Huynh đợi ta một chút. Ta muốn nghĩ tổng quát lại một chút.”

Thời Hàn gật đầu: “Được!”

Thực ra trong lòng A Cẩn mơ hồ có một loại cảm giác, có thể... Thôi Mẫn cũng không giống như bản thân bọn họ nhìn thấy. Thứ nàng có thể nghĩ đến chính là… sống lại!

Nếu nàng có thể xuyên qua thì đương nhiên người khác cũng có thể sống lại! Thôi Mẫn không thể thật sự thích ca ca của nàng, hai người gần như trước nay không quen biết, nàng ta không thể nào có thứ tình cảm sâu nặng như vậy được.

Nghĩ tới đây, A Cẩn càng có chút lo lắng. Nên nhớ rằng ca ca của nàng sắp thành thân, nếu như Thôi Mẫn dùng mưu kế khác nhằm phá hoại thì đúng là có vấn đề lớn.

Đến khi A Cẩn trở về phòng vẫn còn đang suy nghĩ những thị phi này. Có điều nàng cũng không xoắn xuýt quá lâu, Thôi Mẫn quyến rũ Triệu Mộc thế nào gần như cả Kinh thành đều biết, như vậy cũng sẽ không thể tới phá hoại ca ca của nàng.

“Quận chúa, có gì không đúng sao?” A Bích đi theo bên cạnh A Cẩn lo lắng hỏi.

A Cẩn lắc đầu: “Không có chuyện gì, ngươi sắp xếp người đi điều tra Thôi Mẫn một chút, ta muốn biết lúc nào nàng ta sẽ ra khỏi nhà.”

A Bích nói: “Vâng!”

Cách một ngày, A Cẩn nhận được bẩm báo từ A Bích, gần như cứ cách vài ngày Thôi Mẫn sẽ xuất hiện ở Chùa Thanh Ẩn, thật ra điều này cũng không cần phải điều tra, A Cẩn mỉm cười: “Đã như vậy, chúng ta cũng đi Chùa Thanh Ẩn thăm viếng một chút.”

A Cẩn cũng không trì hoãn thời gian, vừa nghĩ đã làm luôn, xưa nay nàng chưa bao giờ để tai họa ngầm kéo dài, gặp Thôi Mẫn một lần là hành động thích hợp nhất.

“À, đúng rồi, ngươi đi mời Phó công tử, bảo hắn đi cùng ta tới Chùa Thanh Ẩn dâng hương.”

Lúc này Thời Hàn vừa mới tan triều chuẩn bị trở về phủ xử lý công vụ thì thấy hạ nhân của Lục Vương phủ đang chờ, thấy Phó Thời Hàn ra khỏi cửa cung thì lập tức tiến lên.

Mọi người nhìn thấy Phó Thời Hàn cười đi theo hạ nhân của Lục Vương phủ rời đi thì đều tấm tắc lấy làm lạ, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn!

Thời Hàn đến Lục Vương phủ thì A Cẩn đã đợi sẵn ở cửa, hắn duỗi tay khom lưng cúi đầu: “Tiểu Quận chúa xin mời.”

Lúc này hắn đã biết A Cẩn muốn đi gặp Thôi Mẫn, A Cẩn đưa tay đặt lên tay Phó Thời Hàn, dựa vào lực tay mà lên xe ngựa: “Thời Hàn ca ca có muốn ngồi cùng không?”

Thời Hàn gật đầu: “Đương nhiên, ta... cực kỳ yếu ớt đấy!”

Người yếu ớt không thể cưỡi ngựa được! Khặc khặc!

Hạ nhân đứng ở cửa cúi thấp đầu không dám nói một câu nào, ha ha, yếu ớt! Ha ha ha!

Hai người thảnh thơi đi tới Chùa Thanh Ẩn, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới hai người đi ra ngoài như vậy lại tạo nên ảnh hưởng lớn. Có điều, dù nghĩ đến thì hai người cũng chẳng để ý, bọn họ cũng không phải là người thế tục, từ nhỏ đến lớn lại vẫn luôn thân thiết như vậy. Đúng là vẫn luôn trước sau như một, chưa từng vì lớn lên mà có chút xa cách nào.

Khi A Cẩn đến Chùa Thanh Ẩn thì Thôi Mẫn cũng tới. A Cẩn thăm viếng một hồi rồi đi tới hậu viện nghỉ ngơi. Quả nhiên đã bắt gặp được Thôi Mẫn, mấy ngày gần đây, vì nghe mấy lời của phụ thân mà Thôi Mẫn cảm thấy vô cùng mù mịt, chỉ muốn tới nơi này bình tĩnh lại, không ngờ sẽ gặp được Gia Hòa Quận chúa của Lục Vương phủ.

Nhưng nàng ta cũng lập tức tiến lên: “Thôi Mẫn bái kiến Quận chúa, thật không ngờ lại gặp được Quận chúa ở đây, đúng là quá trùng hợp. Chào Phó công tử.” Lại gật đầu với Phó Thời Hàn.

Phó Thời Hàn cực kỳ lãnh đạm, mặt không hề có cảm xúc. Thôi Mẫn lập tức nhớ đến tình cảnh kiếp trước nên vô thức run rẩy. Nếu như nói người làm nàng ta sợ hãi nhất trong kiếp trước đương nhiên không ai khác ngoài Phó Thời Hàn.

Còn người vốn dĩ đối chọi gay gắt với Phó Thời Hàn là Triệu Cẩn Ngôn giờ lại thành huynh đệ tốt với hắn, muội muội đáng lẽ đã mất của Cẩn Ngôn Thế tử dường như lại thành một đôi với Phó Thời Hàn.

A Cẩn cười nhìn Thôi Mẫn, nói: “Không biết Thôi tiểu thư có rảnh không? Gia Hòa muốn mời Thôi tiểu thư cùng thưởng thức trà hảo hạng.”

Thôi Mẫn liếc mắt nhìn hai người: “Vậy Thôi Mẫn từ chối là bất kính rồi.” Nàng ta ngồi xuống bên bàn tròn, nếu lúc này nàng ta không đoán ra được Gia Hòa Quận chúa đang chờ nàng ta ở chỗ này thì nàng ta đúng là ngu hết thuốc chữa.

A Cẩn chọc tay Thời Hàn: “Huynh qua bên kia đi, mấy cô nương bọn ta muốn nói chút chuyện riêng tư.”

Thời Hàn: “Được!” Ngoan đến mức giống như một con mèo hiền lành.

A Cẩn cũng đuổi A Bích và Tiểu Thúy bên cạnh Thôi Mẫn đi, chỉ hai người ngồi ở đó. Thôi Mẫn vội vàng châm trà cho A Cẩn, A Cẩn nhìn động tác thành thạo của nàng ta, nói: “Kỹ thuật này của ngươi không có mười mấy hai mươi năm thì khó luyện được.”

Thôi Mẫn ngẩn ra, lập tức cười không mấy tự nhiên: “Từ nhỏ thần nữ đã thích trà đạo cho nên vẫn luôn luyện tập, đa tạ Quận chúa khen ngợi!”

A Cẩn: “Nhưng điều ta nói không phải là từ nhỏ đến lớn, mà là... kiếp trước kiếp này!”

Sắc mặt Thôi Mẫn trắng bệch, nàng ta nhìn A Cẩn, cả người đều run rẩy không ngừng: “Quận chúa... Quận chúa nói gì vậy? Thôi Mẫn, Thôi Mẫn nghe không hiểu.”

“Nếu như ngươi thật sự không hiểu thì sẽ không sợ đến mức như vậy. Thôi Mẫn, ngươi sống lại một đời, đúng không?” Biểu hiện của A Cẩn vô cùng tự nhiên, không hề giống với Thôi Mẫn.

Thôi Mẫn nắm chặt khăn, nàng ta muốn bình tĩnh nhưng không bình tĩnh nổi, muốn mở miệng nhưng lại cảm giác cổ họng mình không phát ra được tiếng nào.

“Thực ra ngươi để lộ rất nhiều sơ hở, chỉ cần dám nghĩ lớn mật một chút là có thể hiểu được toàn bộ.” A Cẩn tiếp tục nói, nàng nhìn sắc mặt khó coi của Thôi Mẫn nhưng cũng không dừng lời nói lại.

“Căn bản ngươi không biết đại ca ta, cho dù có từng gặp thì cũng chỉ gặp qua một lần ở Hội Bách Hoa. Nhưng ngày hôm trước... Có lẽ chính ngươi cũng không biết ánh mắt của ngươi nhìn huynh ấy, trong mắt tràn đầy tình cảm không thể che giấu, đó không phải là tình ý nên có của tiếng sét ái tình. Ngươi cũng không quen biết Phó Thời Hàn nhưng khi ngươi nhìn hắn, trong ánh mắt đầy hoảng sợ, tay run rẩy, điều đó nói rõ Phó Thời Hàn làm cho ngươi cảm thấy hắn là một tồn tại đáng sợ. Cuối cùng, ngươi quyến rũ Hoàng thúc, trên đời này cũng không có chuyện vô duyên vô cớ mà yêu, trong mắt ngươi căn bản cũng không có tình yêu... Thôi Mẫn, những thứ này đều là điểm đáng ngờ, chính ngươi cảm thấy ngươi hành động không hề có sơ hở nhưng lại sơ hở chồng chất.” A Cẩn cố ý kích thích nàng ta để nhìn ra càng nhiều phản ứng của nàng ta hơn.

Thôi Mẫn cắn môi, hận không thể co cả người lại để không ai thấy được.

“Ngươi sống lại một đời, mà cái ngươi biết chính là đời trước, đúng không?”

Thôi Mẫn vẫn không nói lời nào.

“Ta nói đúng, vẻ mặt của ngươi đã bán đứng ngươi.”

Thôi Mẫn run lẩy bẩy, Thời Hàn đứng từ xa nhìn tình huống bên này thì hơi nheo mắt lại, tiểu A Cẩn nhà hắn đúng là có năng lực!

A Cẩn lặng lẽ chờ đợi Thôi Mẫn mở miệng, một hồi lâu, rốt cuộc Thôi Mẫn cũng bình tĩnh lại, nàng ta ngẩng đầu hỏi nàng: “Ngài, ngài cũng sống lại sao? Không đúng, ngài không phải!” Nàng ta tự phủ nhận điều này trước.

A Cẩn nhíu mày: “Sao ngươi lại chắc chắn là ta không phải? Kiếp trước của ta... Trong kiếp trước của ngươi, ta như thế nào?”

Thôi Mẫn cắn môi, ăn ngay nói thật: “Lúc ngài khoảng một tuổi thì đã chết rồi. Cho dù ngài có sống lại thì cũng không hợp lý, ngài mới một tuổi căn bản không có bất cứ ký ức gì, cho nên ngài không phải.” Tuy nàng ta sợ hãi nhưng vẫn không hoảng loạn đến mức đánh mất lý trí.

A Cẩn vuốt nhẹ cái ly, nghĩ nàng khoảng một tuổi đã chết rồi! Hay là nói, nếu không phải nàng xuyên qua thì đứa bé thật sự kia, A Cẩn chân chính sẽ chết lúc một tuổi sao?

“Ta sẽ không nói chuyện ngươi sống lại ra ngoài. Thậm chí ta cũng không muốn biết ai sẽ leo lên ngôi vị Hoàng Đế, ai tính toán ai, ta chỉ cần ngươi làm hai việc.”

Thôi Mẫn nắm chặt khăn, nói: “Mời Quận chúa nói.”

“Thứ nhất, bất kể kiếp trước ngươi và ca ca của ta có khúc mắc gì, ta không muốn ngươi phá hoại tình cảm của huynh ấy và Tố Vấn tỷ tỷ, càng không muốn ngươi xuất hiện bên cạnh bọn họ gây nên bất kỳ quấy nhiễu gì đối với họ.” A Cẩn nghiêm túc nói, từ khi còn nhỏ ca ca của nàng đã luôn bị ốm đau quấn thân, vất vả lắm sức khỏe mới tốt lên, có thể thuận theo trái tim mình mà cưới được một cô nương mình thích, nàng tuyệt đối không thể để cho cái người gọi là biết được kiếp trước đến phá hoại. Nếu như thật sự sẽ đi theo quỹ đạo của vận mệnh thì cũng không có chuyện nàng xuyên qua.

Một giọt nước mắt của Thôi Mẫn rơi vào trong ly, nàng ta kiên cường ngẩng đầu lên: “Ta làm được, nếu ta đã quyến rũ Triệu Mộc thì đã không nghĩ tới việc nối lại tiền duyên. Cho dù kiếp trước thế nào, tất cả đều là quá khứ.”

A Cẩn gật đầu: “Còn điều thứ hai, ta không muốn thấy ngươi lợi dụng những điều bản thân biết được từ kiếp trước mà gây ảnh hưởng đến hướng đi của mọi chuyện. Đương nhiên, cũng chưa chắc có người sẽ cho ngươi cơ hội này, nhưng ta vẫn không muốn thấy.”

Thôi Mẫn cắn môi: “Ta sẽ không làm vậy, cũng giống như ngài nói, căn bản không có ai cho ta cơ hội này. Việc ta muốn làm chỉ là giữ mạng, bảo vệ mạng của Thôi gia, ta không muốn nhìn thấy người thân của mình từng người từng người chết thảm lần nữa.”

A Cẩn khó nén sự kinh ngạc trong lòng, nàng nhìn Thôi Mẫn, Thôi Mẫn cũng không rời mắt mà nghiêm túc nói: “Tranh giành ngôi vị Hoàng Đế quá đáng sợ. Người lên ngôi đương nhiên sẽ không sao nhưng chúng ta chẳng qua cũng chỉ là những nhân vật nhỏ. Điều ta muốn chỉ là sống sót.”

Thôi gia đang hỗ trợ Nhị Hoàng tử nhưng Thôi Mẫn nói nhà bọn họ bị người khác hại chết, điều này làm cho A Cẩn nhanh chóng hiểu ra. Nhưng nàng đã phản ứng lại rất nhanh, nàng sống cũng giống như hiệu ứng cánh bướm*, có rất nhiều chuyện sẽ khác đi. Nàng không cần thiết phải nghĩ nhiều như thế.

(*) Hiệu ứng cánh bướm là phép ẩn dụ. Ví dụ, trong cuộc sống, một hành động hay một quyết định nhỏ tưởng chừng như vô nghĩa, không ảnh hưởng nhưng lại đem đến hệ quả to, bất ngờ. Thậm chí thay đổi cả lịch sử, tạo nên cả vận mệnh mới.

“Ngươi đã từng nghe đến hiệu ứng cánh bướm chưa?”

Thôi Mẫn nhìn nàng, sửng sốt.

“Nếu như ngươi đã nghe thì phải hiểu rõ có nhiều chuyện cũng sẽ thay đổi.”

Thôi Mẫn mờ mịt gật đầu.

“Tại sao ta hoàn toàn không muốn hỏi ngươi những thứ liên quan tới tranh giành ngôi vị Hoàng Đế, bởi vì ta hiểu rõ nếu như ngươi có thể sống lại lần nữa thì sẽ có rất nhiều chuyện cũng thay đổi.” A Cẩn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Thôi Mẫn: “Thật ra cho dù ngươi có làm việc giống như kiếp trước thì mọi chuyện cũng chưa chắc sẽ giống như trước kia. Đương nhiên, đây là quyết định của bản thân ngươi, không có liên quan gì đến ta. Ta chỉ muốn chắc chắn ngươi không được ảnh hưởng đến người nhà của ta.”

Thôi Mẫn: “Đa tạ Gia Hòa Quận chúa chỉ bảo.” Dừng lại một chút, nàng ta nghi hoặc hỏi: “Sao ngài không hề giật mình chút nào vậy?”

A Cẩn nhíu máy: “Tại sao ta phải kinh ngạc? Sống lại mà thôi, ta cũng không tin ngươi có thể tạo nên sóng to gió lớn gì. Có điều, tốt nhất ngươi vẫn nên chú ý tới mình một chút, ngươi xinh đẹp như vậy, nếu như chết thì không tốt lắm.”

Thôi Mẫn cũng từ từ thả lỏng hơn, nàng ta cười: “Nói chuyện với Quận chúa đúng là hết sức thoải mái.”

A Cẩn: "Ngươi chắc chắn? Không phải vì ta không động sát khí với ngươi nên ngươi mới cảm thấy thoải mái sao?”

Thôi Mẫn lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Quận chúa thông minh lanh lợi, có lẽ người tạo nên hiệu ứng cánh bướm kia không phải ta mà là ngài.” Nàng ta cong khóe miệng lên, tâm trạng dường như thả lỏng hơn rất nhiều.

“Hiệu ứng cánh bướm hay không hiệu ứng cánh bướm thì cũng chẳng sao. Ta tin tưởng có rất nhiều chuyện đều nắm chắc trong tay mình, ta cũng tin tưởng người bên cạnh ta.” A Cẩn vẫy tay: “Thời Hàn ca ca, chúng ta đi thôi!”

Thôi Mẫn không nhịn được hỏi: “Ngài không hỏi tại sao ta lại sợ hắn à?”

A Cẩn buồn bực nhíu mày: “Ngươi sợ hắn là vì hắn đối xử với ngươi không tốt, đây có nghĩa là hắn đối với ta không tốt. Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ! Thời Hàn ca ca thương ta nhất.”

Thôi Mẫn ngẩn ra, lập tức lẩm bẩm: “Đúng rồi, từ nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau, hắn rất thích ngài, tất cả đều không giống nữa.”

Gia Hòa Quận chúa không chết, nàng và Phó Thời Hàn cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, Phó Thời Hàn dành toàn bộ tâm tư cho nàng cho nên căn bản Phó Thời Hàn cũng không cô độc như kiếp trước mà hại chết nhiều người như vậy. Không những không hại người mà hắn còn giúp Triệu Cẩn Ngôn tìm Lý thần y. Sức khỏe của Triệu Cẩn Ngôn không kém như vậy nữa, Oánh Nguyệt cũng không bị chèn ép vì Lục Vương phủ không được ưa thích, sau đó ngoài ý muốn bỏ mình. Kể từ đó, Triệu Cẩn Ngôn cũng không đi theo bước đường như trước kia nữa, chỉ cần có một người thay đổi thì tất cả đều không giống nữa.

Thời Hàn đi đến bên cạnh A Cẩn: “Có thể đi rồi?” Mặc dù gương mặt không có bao nhiêu ý cười nhưng khó nén sự dịu dàng trong mắt.

A Cẩn gật đầu: "Đi thôi, Thôi tiểu thư, chúng ta... ngày khác gặp lại!” Mặc dù kinh thành không nhỏ nhưng cũng không lớn. Các thiếu nữ trong vòng tròn quý tộc cũng chỉ có ngần ấy người, dù sao cũng sẽ gặp lại lần nữa.

Thôi Mẫn đứng dậy: “Quận chúa đi thong thả.” Sau khi A Cẩn và Thời Hàn đi ra khỏi sân, Thôi Mẫn đột nhiên nói: “Đa tạ Quận chúa hôm nay đã giúp đỡ. Thôi Mẫn ghi nhớ ơn này.”

A Cẩn không dừng bước lại, thậm chí cũng không quay đầu lại mà chỉ giơ khăn lên vẫy vẫy.

Thôi Mẫn nhìn theo bóng lưng A Cẩn đột nhiên cảm thấy có sự nhẹ nhàng trước nay chưa từng có.

Tiểu Thúy tới gần: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thôi Mẫn lắc đầu, nàng ta nhìn lên bầu trời trong xanh càng cảm thấy trong lòng bình tĩnh: “Ngươi nói xem, Gia Hòa quận chúa là kiểu người như thế nào?”

Tiểu Thúy nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Bên ngoài đều nói Gia Hòa Quận chúa vô cùng phách lối nhưng nô tỳ cảm thấy Quận chúa như vậy rất tốt.”

"Ồ? Tại sao?"

"Gia Hòa Quận chúa là đứa con của trời, ngay cả tất cả các Hoàng tôn cũng không có mặt mũi bằng nàng trước mặt Thiên gia. Có xuất thân tốt, dung nhan xinh đẹp, bên người lại có Phó công tử vẫn luôn bảo vệ, như vậy chính là từ khi sinh ra đã ở vạch đích. Người ta không kiêu ngạo thì ai có tư cách huênh hoang!” Tiểu Thúy tiếp tục nói: “Hơn nữa, ta cảm thấy ánh mắt Gia Hòa Quận chúa trong sáng, người có ánh mắt trong sáng nhất định không phải là người xấu.” Tiểu Thúy có mấy phần ngây thơ.

Nhưng Thôi Mẫn cũng cảm thấy nàng ta nói rất đúng: “Đúng vậy, ánh mắt vừa đẹp đẽ lại vừa trong sáng, nhất định không phải là người xấu.”

“Chúng ta hồi phủ thôi.” Nàng ta cảm giác nhẹ nhõm mà trước nay chưa từng có.

......

"Muội nói chuyện gì với nàng ta vậy? Ta cảm thấy nàng ta như thở phào nhẹ nhõm một thời vậy.” Thời Hàn hỏi.

A Cẩn nghịch ngợm nói: “Ta đã đồng ý với nàng ta là không thể nói ra. Nhưng huynh cũng có thể yên tâm, ta cảm thấy nàng ta không có vấn đề gì lớn đâu.”

Thời Hàn nhíu mày hỏi: “Muội chắc chắn, lẽ nào muội không sợ lòng tốt của mình sẽ hại người sao?”

A Cẩn cười: “Vậy huynh sai người chú ý tới nàng ta. Có điều ta tin tưởng nàng ta không gây rắc rối gì được đâu, hơn nữa, bản thân nàng ta cũng không muốn tự gây rắc rối gì.” Thôi Mẫn vì sự an toàn của người nhà mà thậm chí có thể từ bỏ cả tình yêu, một nữ nhân như vậy, việc nàng ta có thể làm chung quy cũng có hạn.

“Nếu muội đã nói như vậy thì ta cũng hiểu rồi.”

A Cẩn cúi đầu, nhìn con ốc sên nhỏ đang chậm rãi bò trên đất, nàng cúi đầu nhấc nó lên, ốc sên lập tức rụt vào trong vỏ không chịu chui ra. Lời nói của A Cẩn đầy thấm thía: “Bây giờ Thôi Mẫn giống như con ốc sên nhỏ này. Nàng ta nghĩ rằng mình làm đúng, cứ trốn bên trong vỏ thì có thể an toàn nhưng không biết người ta muốn thì chỉ cần giẫm một cái nàng ta sẽ vỡ nát mà chết! Cho nên Thôi Mẫn không hề đáng sợ chút nào, thậm chí không có chút uy hiếp nào. Bởi vì huynh muốn giết nàng ta dễ như trở bàn tay nhưng nàng ta lại không có năng lực giết chết chúng ta.”

Thời Hàn nhận lấy con ốc sên nhỏ trong tay A Cẩn, thả lại vào bụi cỏ ven đường: “Cái ví dụ này của muội không hay ho gì nhưng thật ra ta cũng hiểu rõ hơn một chút. Chúng ta trở về thôi.”

A Cẩn: “Thời tiết đẹp như vậy, chúng ta tản bộ xuống núi nhé!”

Thời Hàn: “Nghe ngài hết, Gia Hòa tiểu Quận chúa.”

A Bích: “Xong rồi... Thế tử của bọn họ lại phải tức giận rồi. Ngày mai bên ngoài sẽ thêu dệt nên chuyện thế nào đây? Hu hu!

Người qua đường ất, người qua đường giáp xem hai vị này hoàn toàn không quan tâm tới tai tiếng, nhàn nhã xuống núi thì đều lặng lẽ phỏng đoán, có phải bọn họ lại muốn ra chiêu trò gì không. Nhưng Oánh Nguyệt Quận chúa của Lục Vương phủ còn chưa thành hôn, Gia Hòa Quận chúa đã thành hôn, thế này không hợp tình lý mà!

Gặp Thôi Mẫn, trong lòng A Cẩn cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn. Có điều nàng cũng không phải người ngu ngốc. Tuy nói là hiệu ứng cánh bướm thì sẽ có nhiều chuyện xảy ra biến hóa nhưng nàng cũng có một vài suy nghĩ của mình. Thực ra rất nhiều việc Thôi Mẫn làm đều bày ra trước mắt, ví dụ như nàng không màng tới việc hủy đi thanh danh của mình cũng phải quyến rũ Tề Vương gia Triệu Mộc bằng được!

“Thời Hàn ca ca.” A Cẩn cân nhắc một chút rồi mở lời: “Huynh cảm thấy Hoàng thúc là hạng người gì?”

Thời Hàn nhìn kỹ nàng: “Muội nghĩ gì mà lại hỏi cái này?” Thời Hàn cười cười rồi ngắt một bông hoa nhỏ màu đỏ ở ven đường cài lên trên đầu A Cẩn: “Ừm, như vậy rất đẹp.”

A Cẩn: “Không được ngắt hoa dại ở ven đường.”

Thời Hàn bối rối: “Đứa nhóc này, còn biết những thứ đó.”

A Cẩn nhìn hắn không muốn nói về Triệu Mộc nhưng nàng cũng không dừng lại tại đấy.

“Ta hỏi huynh, huynh nói xem Hoàng thúc là hạng người gì?”

Thời Hàn nở nụ cười: "Triệu Mộc à? Triệu Mộc không được coi là một người tốt nhưng cũng không tính là người xấu. Ông ta có chuyện bất đắc dĩ. Chưa chắc Triệu Mộc thật sự muốn đi ngao du nhân gian mà chỉ là vì không dám làm một người tài ba. Nếu như vậy, chưa chắc Hoàng Thượng có thể bao dung cho ông ta. Dù sao đi nữa, cho dù Hoàng Thượng có bao dung nhưng muội cảm thấy một Hoàng Đế tương lai, đường huynh của ông ta sẽ bao dung cho ông ta sao? Tình cảm của Hoàng gia rất khó nói, cứ đi tiêu dao nhân gian như vậy, sống phóng túng cũng là một loại tiêu sái. Thời niên thiếu là lúc ông ta và Tô Thanh Mi tình đầu ý hợp nhưng Tô Thanh Mi lại gả cho Ngũ Vương gia, mà nay chắc là ông ta cũng đã thông suốt. Đương nhiên, tất cả những thứ này đều là vẻ bề ngoài mà ông ta muốn cho chúng ta xem, cũng không biết được.”

A Cẩn chu cái miệng nhỏ: “Ta luôn cảm thấy Thôi Mẫn cho ta một ám chỉ.”

“Ám chỉ cái gì?”

“Ám chỉ Hoàng thúc không đơn giản như vậy, huynh cũng thế.” A Cẩn nhìn Phó Thời Hàn, kéo một góc vạt áo của hắn, giống như tiểu nữ hài: “Thời Hàn ca ca sẽ không phải là tên bại hoại, đúng không?”

Phó Thời Hàn đen mặt nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Không biết là ai đâu!”

A Cẩn cúi đầu xuống.

“Cho dù A Cẩn thế nào, Thời Hàn ca ca vẫn luôn bảo vệ bên cạnh A Cẩn.”

A Cẩn: “Lời của huynh... Sao lại buồn nôn như vậy?” A Cẩn nhíu lông mày, cười hỏi.

Thời Hàn:...

“Không khí đang ấm áp thì bị muội phá hoại luôn rồi.” Thời Hàn thở dài nói.

A Cẩn cười khanh khách bước nhanh hơn vài bước, sau đó quay đầu lại: “Thời Hàn ca ca, huynh thật sự không thích hợp đi trên con đường dịu dàng đâu. Giương nanh múa vuốt, nham hiểm độc ác mới là bản sắc của huynh!”

Phó Thời Hàn ngẩn ra, cũng nở nụ cười: “A Cẩn hiểu Thời Hàn ca ca như vậy, Thời Hàn ca ca phải làm thế nào cho phải đây? Có phải nên đưa A Cẩn về nhà cùng nhau làm xằng làm bậy không?”

Mặt A Cẩn nghiêm túc: “Ta ngoan ngoãn thế này, còn lâu mới là người như vậy.”

Thời Hàn: “Ừm, muội không phải là người như vậy nhưng lại chuyên làm việc như thế…”

A Bích yên lặng đi phía sau hai người, cảm thấy nội dung nói chuyện của hai người sao lại kinh hãi đến vậy, nàng ấy thật sự không chịu nổi!

Hai người vừa nói vừa cười, đúng là cảnh đẹp nhất trên đời này.

Đến khi trở về Lục Vương phủ, Lục Vương phi mới biết A Cẩn ra ngoài cùng với Thời Hàn, nhưng bà cũng không có phản ứng đặc biệt gì cả. Trong lòng của Lục Vương phi, Phó Thời Hàn là con rể tốt nhất.

Bà chỉ dặn dò: “Chuyện kết hôn của ca ca con và Tố Vấn cô nương đã định rồi. Hôm nào con dẫn nàng ra ngoài đi dạo xung quanh nhé!”

A Cẩn: "Dạ."

Lý Tố Vấn đứng một bên nở nụ cười. Trước khi đến đây nàng ấy có mấy phần thấp thỏm, lo lắng không biết mình sẽ sống như nào ở trong một Vương phủ, nhưng may mắn ông trời cũng ưu ái cho nàng ấy.

Mỗi người trong Lục Vương phủ đều rất thân thiện, ai cũng làm nàng thả lỏng. Mà cái bầu không khí “gia đình” ấm áp này làm nàng cảm giác mình nhất định có thể trở thành một thành viên trong đó.

“Tố Vấn tỷ tỷ, đợi ta dẫn tỷ đi dạo quanh Kinh thành nhé, tỷ đến đây lâu rồi mà chưa đi ra ngoài đâu.” A Cẩn cảm thấy mình có thể làm một hướng dẫn viên du lịch rất giỏi. Nhưng... tiệm mua sắm nàng để cử, người ta không cho giảm giá chút nào! Hu hu!

Lý Tố Vấn: “Ta muốn tới xem tiệm thuốc Như Ý Các.”

A Cẩn: "Như Ý Các? Vì sao?"

Tố Vấn: “Sư huynh của ta là chưởng quầy ở đó. Ta vào Kinh lâu như vậy mà vẫn chưa đi thăm huynh ấy.”

Như Ý Các cũng là sản nghiệp của Cảnh gia. A Cẩn chà chà, Cảnh Diễn đúng là có tiền.

“Được đó, hay là... ngày mai ta dẫn tỷ đi dạo.” A Cẩn cười híp mắt, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Cả ngày ở nhà cũng không có ý nghĩa gì.

Tố Vấn gật đầu: “Ừ.”

Lục Vương phi: “Sao chưa nghe con nhắc tới?”

Tố Vấn ăn ngay nói thật: “Con quên mất.”

Phụt, A Cẩn lập tức bật cười, chị dâu nhà nàng đúng là ngốc đến đáng yêu.

“Nhắc mới nhớ, cũng lâu rồi ta không nhìn thấy tiểu tử Cảnh Diễn này!” Lục Vương phi nói.

A Cẩn nhấc tay: “Con biết, huynh ấy đi nơi khác. Con nghe Thời Hàn ca ca nói đấy. Thời Hàn ca ca còn nói chờ Cảnh Diễn trở về, chúng ta sẽ mượn thuyền của Hoàng thúc đi ra ngoại thành dạo chơi.”

Lục Vương phi đen mặt: “Các con suốt ngày làm hỏng mấy thứ đồ của Hoàng thúc con, con làm hắn đau lòng chết mất!”

A Cẩn vô tội: “Con là tiểu chất nữ thúc ấy thương nhất, mượn cái thuyền có sao đâu!”

"Đúng đúng đúng, con nói cái gì cũng đúng, đúng là tự dát vàng lên mặt.”

A Cẩn cười khanh khách, dáng vẻ ngây thơ vô tội: “Đến lúc đó, Tố Vấn tỷ tỷ cùng ta ra ngoài chơi đi, cho tỷ gặp đám bạn bát nháo của ca ca ta.”

Vừa dứt lời, đã thấy mặt Cẩn Ngôn tối sầm đi vào cửa. A Cẩn: "Ca ca, gần đây tâm trạng huynh phập phồng hơi nhiều đấy, sáng nay không phải vẫn tốt hả? Sao giờ lại mặt lạnh rồi?” Nhất định là hội chứng tiền hôn nhân.

Thời Hàn vẫn ngồi ở trong góc thưởng thức trà, cũng không nói gì khác.

Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn Phó Thời Hàn: "Huynh coi lời ta nói là gió thoảng bên tai đúng không?”

Thời Hàn mỉm cười đặt chén trà xuống: “Đệ quá nóng nảy rồi.”

A Cẩn vội vàng gật đầu không ngừng: “Đúng, gần đây ca ca có chút nóng nảy!”

Hơi thở của Cẩn Ngôn bị kẹt ở cổ họng, muội muội ngốc quá!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi