Edit: Thu Huyền
Beta: Sakura
Sau khi Mộ Dung Đình khinh bỉ nhìn qua một đám tục nhân, thì nâng
cánh tay của mình đã đụng qua di vật của Định Vương cô phương tự thưởng
(ý tự cho mình là thanh cao) rời đi. Tâm tình Diệp Thượng Thư rất sung
sướng mà tán thưởng Diệp Ly một phen, có lẽ ông đã có thể đoán được sau khi tin tức Diệp Ly lấy lại được kiếm Lãm Vân truyền ra ngoài sẽ mang
đến thanh danh vẻ vang cho Diệp gia như thế nào. Về phần kiếm Lãm Vân
rốt cuộc bên trong có bảo tàng hay binh thư gì không thì lại là chuyện
sau đó rồi. Diệp Thượng Thư vẫn có thể tự mình hiểu được điều đấy, cho
dù thực sự có bảo tàng cũng không có phần của hắn. nếu so với việc không cần trả bất luận một cái giá lớn gì mà có được thanh danh thì càng thêm có ý nghĩa rồi.
“Tam tỷ thật sự là có phúc khí, Định Vương biết rõ tin tức thế tử
Trấn Nam Vương tới chơi, nhanh như vậy đã chạy tới. Có thể thấy được
tình thâm ý trọng với Tam tỷ.” Diệp Oánh mở to mắt nhìn qua Diệp Ly,
nói. Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: “Tứ muội và Lê Vương cũng không phải là kiêm điệp tình thâm sao?” Ánh mắt Diệp Oánh nhanh chóng liếc nhìn Mặc
Cảnh Lê, trên mặt ủy khuất cúi đầu. Diệp Thượng Thư xem ở đáy mắt, lông
mày có chút nhăn lại. Chẳng lẽ Oánh nhi ở Lê Vương phủ thật sự bị ủy
khuất rôi? Nghĩ đến đây, Diệp Thượng Thư lơ đãng nhìn Mặc Cảnh Lê, lại
đối với Diệp Oánh ấm giọng hỏi: “Oánh nhi! Những ngày này ở Lê Vương phủ có quen không?”
“Oánh nhi mọi chuyện đều tốt, làm phiền phụ thân quan tâm.” Diệp Oánh rủ mắt xuống nói khẽ.
Diệp Thượng Thư lúc này mới yên tâm, cười nói với Mặc Cảnh Lê: “Oánh
nhi từ nhỏ được nuông chiều từ bé, nếu có cái gì không tốt mong Vương
gia rộng lòng tha thứ.”
Mặc Cảnh Lê nói: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm. Bổn vương sẽ yêu thương Oánh nhi.”
“Vậy là tốt rồi, mấy ngày nữa Ly nhi cũng thành thân, ha ha, năm nay
Diệp gia chúng ta có thể nói là song hỷ lâm môn ah.” Diệp Thượng Thư
thỏa mãn cười nói. Ba người ở đây biểu cảm khác nhau, Diệp Ly cười yếu
ớt gật đầu, “Phụ thân nói rất đúng.”
Hai mươi tháng năm.
Trời còn chưa sáng Diệp Ly đã bị người kéo dậy từ rất sớm bắt đầu
chuẩn bị, tuy gần đây ngủ sớm dậy sớm, nhưng nhìn thoáng qua bên ngoài
đêm vẫn đen như mực, Diệp Ly vẫn còn có chút bất đắc dĩ. Thời gian đón
dâu là trước giữa trưa một chút, mà nàng lại phải vào lúc canh bốn bị
người dựng dậy chuẩn bị. Sau khi được bọn nha hoàn hầu hạ tắm nước hoa
thơm ngào ngạt đi ra thì thấy Nhị cữu mẫu còn có Đại phu nhân Hoa quốc
công phủ, mẫu thân Tần Tranh Tần phu nhân, còn có đường thẩm Diệp phu
nhân lúc trước giúp đỡ Diệp Ly đặt mua đồ cười đã mang theo Mộ Dung
Đình, Hoa Thiên Hương, Tần Tranh còn có Tần Vũ Linh đều chờ ở bên trong
Thanh Dật Hiên rồi. Hoa Thiên Hương nâng bộ giá y gấm phượng hoàng với
vẻ mặt tươi cười từ từ đi vào, hào quang trong suốt của gấm phượng hoàng làm khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm càng thêm nổi bật càng thêm xinh đẹp
động lòng người, “Chúc mừng.” Mỉm cười nhìn Diệp Ly, Hoa Thiên Hương vô
thanh cười nói.
Diệp Ly cười yếu ớt, giơ tay lên như tượng gỗ tùy ý mọi người thay
nàng mặc giá y, dưới ánh nến, đại khí phượng hoàng tôn quý theo ánh sáng lưu động,hoa mẫu đơn ở trong như ẩn như hiện càng thêm tinh xảo. Giá y
đỏ thẫm càng thêm nổi bật, Diệp Ly xưa nay dung nhan thanh lệ hơi có vẻ
tái nhợt cũng nhiều hơn vài phần vui mừng, “Thật là đẹp mắt, không hổ là gấm Phượng Hoàng …” Nhẹ giọng nỉ non, tất cả mọi người xem đều có chút
thẫn thờ. Hoa Đại phu nhân nhìn Từ phu nhân với vẻ mặt tươi cười nhìn
Diệp Ly, trong lòng cũng càng biết rõ địa vị Diệp tam tiểu thư tại Từ
gia. Vỗ vỗ con gái đang phát ngốc, cười nói: “Tốt rồi, đứng một bên
thưởng thức đi. Đừng quấy rầy chúng ta trang điểm.” Không khỏi phân trần lôi kéo Diệp Ly đến trước gương đồng ngồi xuống, cùng Từ phu nhân và
Tần phu nhân nghiên cứu xem dùng kiểu tóc gì mới tốt nhất.
Diệp Ly im lặng đứng trước gương tùy ý bọn họ giày vò, thuận tiện
thưởng thức Mộ Dung Đình lôi kéo mấy cái cô nương bên cạnh đối với mình
nháy mắt ra hiệu. Đợi đến lúc mấy vị phu nhân cuối cùng cũng thương
lượng xong vấn đề kiểu tóc, sắc trời bên ngoài cũng đã hơi sáng rồi.
Diệp ly nhìn lên trời, trong lòng rốt cục cũng hiểu tại sao phải bắt đầu chuẩn bị sớm như vậy. nếu trời sáng mới bắt đầu chuẩn bị đoán chừng
thời điểm đón dâu cũng còn không có chuẩn bị tốt. Thu thập xong tóc, mấy nha đầu đã nhanh nhẹn bưng tới mấy đồ trang sức đã được chuẩn bị tốt từ trước. Hoa Đại phu nhân cũng không vội mà cài lên cho Diệp Ly, cười
phân phó mấy nha đầu nói: “Nhanh đi cầm chút thức ăn đến cho tiểu thư
nhà ngươi lấp đầy bao tử, đợi đến lúc trang điểm xong lại không thể ăn
cái gì.” Thanh Sương làm cái mặt quỷ, cười hì hì kéo Thanh Ngọc đi chuẩn bị đồ ăn. Mấy vị phu nhân cũng cùng nhau đi ra bên ngoài nghỉ ngơi một
chút.
Những người lớn vừa đi, còn lại mấy đứa nhỏ lập tức vây quanh Diệp
Ly, “Thế nào A Ly, ngươi có khẩn trương không?” Mộ Dung Đình gục xuống
bàn nâng cằm lên tò mò hỏi.
Diệp Ly mím môi cười nói: “Ta có khẩn trương không ngươi cũng không
biết, đợi đến lúc tương lai ta lại muốn nhìn xem ngươi đến cùng có thể
khẩn trương hay không.” Khuôn mặt Mộ Dung Đình đỏ lên, cắn răng nói: “Ta mới không… mới sẽ không khẩn trương đấy.” Hoa Thiên Hương cười tủm tỉm nhìn nàng, “ Nói chuyện đều cà lăm rồi, còn dám nói không khẩn trương.
Khẳng định còn khẩn trương hơn cả A Ly. Ah … kế tiếp là đến Tranh nhi
rồi, ngược lại Tranh nhi đã chuẩn bị sẵn sàng ah.” Tần Tranh tức giận
trừng liếc Hoa Thiên Hương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên thấp giọng nói:
“Đang tốt lành nói ta làm gì?” Bộ dáng Tần Tranh xấu hổ lại để cho Diệp Ly không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cười nói:
“Thiên Hương nói có đạo lý, tẩu tử tương lai?”
“Các ngươi… Ly nhi, hôm nay là ngươi kết hôn, sao ngươi … làm sao…”
Tần Tranh bất đắc dĩ nhìn xem một đám tỷ muội tốt cười thành một đoàn
còn có Tần Vũ Linh trốn ở một bên cười trộm. Rõ ràng người nên thẹn
thùng lại không có biểu hiện gì, còn nàng người không có việc gì lại
thẹn thùng túng quẫn. Hoa Thiên Hương lau nước mắt cười nói: “Được rồi.
Tranh nhi đừng nóng giận. Nàng ấy là thứ quái dị, ngươi đừng hy vọng
thấy nàng ấy xấu hổ e sợ.” Quay đầu lại đánh giá Diệp Ly, Hoa Thiên
Hương thỏa mãn gật đầu nói: “Ly nhi của chúng ta quả nhiên là một đại mỹ nhân.”
Diệp Ly chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, “Ngươi không phải muốn nói người dựa vào ăn mặc a?”
“Làm sao lại như vậy? Chỉ có điều ngươi bình thường quá không chú ý
ăn mặc rồi. Bây giờ nhìn xem, không có đồ trang sức, không có trang
điểm, vẫn chói lọi như cũ nha. Hì hì… Định Vương nhất định sẽ phát ngốc
đấy.”
Diệp Ly nhún nhún vai, không phát biểu ý kiến. Nếu như mỹ nhân như
Liễu Quý phi mà Mặc Tu Nghiêu đều không để vào mắt, thật sự rất khó
tưởng tượng bộ dạng hắn sẽ ngây ngốc nhìn tiểu mỹ nhân. Thanh Sương bưng mấy món ăn thanh đạm, đã ăn xong mấy vị phu nhân nghỉ ngơi thêm chốc
lát rồi lại tiến vào chuẩn bị phối sức cùng trang điểm. Bởi vì giá y
không thể có kiện thứ hai, cho nên trước đó phải chọn lựa chuẩn bị ba bộ đồ trang sức. Cuối cùng mấy vị phu nhân nhất trí chọn bộ hoàng kim kháp ti mẫu đơn khảm hồng bảo thạch, trâm cài tóc lưu tô, điểm xuyết mấy cái kim trâm bảo thạch. Sau đó là họa mi, trang điểm son phấn nhàn nhạt.
Tần phu nhân suy nghĩ khác người vẽ lên mi tâm một nửa đóa mẫu đơn nho
nhỏ.
Diệp Ly có chút xuất thần nhìn nữ tử thanh lệ yêu kiều tươi đẹp trong gương đồng, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa không nhận ra bản thân.
Mái tóc đen nhánh hoàn toàn được búi thành một búi tóc ưu nhã, điểm thêm mấy trâm bảo thạch, trâm cài Lưu tô dưới ánh nên nhẹ nhàng lay động,
lại làm cho giá y đỏ thẫm đoan trang quý khí thêm một phần quyến rũ.
Trong lòng Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười, nàng chưa từng có nghĩ tới quyến
rũ, từ ngữ kiều diễm như vậy lại có thể gắn lên người mình.
“Thật đẹp, Ly nhi cũng nhìn đến ngây người a?” Hoa Thiên Hương trêu đùa.
Diệp Ly trừng nàng, Hoa phu nhân mỉm cười phụ giúp các thiếu nữ đi ra ngoài, “Tốt rồi, mọi người đi ra ngoài trước. Để cho tân nương nghỉ
ngơi một chút, trong chốc lát đoàn đón dâu đến rồi.” Mọi người lại một
lần nữa hướng Diệp Ly nhìn qua mới vui vẻ đi ra ngoài. Chỉ để lại Từ phu nhân cuối cùng, đợi đến lúc vẻ mặt Từ phu nhân tươi cười đưa cho nàng
một quyển sách nhỏ phân phó nàng nhìn kỹ xem sau đó cũng đi ra ngoài,
Diệp Ly chỉ có thể im lặng nhìn quyển sách ngẩn người. Ít dùng cũng biết bên trong là vật gì, nghĩ nghĩ Diệp Ly đứng dậy đem quyển sách bỏ vào
trong một cái rương không dùng đến.
Hiển nhiên Định Quốc vương phủ đáng tin hơn Lê vương phủ nhiều, mới
qua giờ tỵ canh ba thì Thanh Dật hiên đã náo nhiệt lên rồi, Hoa Đại phu
nhân và Tần phu nhân tự mình giúp Diệp Ly phủ khăn voan gấm Phượng hoàng lên, mọi người túm lại vịn nàng hướng Diệp lão phu nhân và Diệp thượng
Thư, cùng với linh vị Từ thị bái biệt.
Trong hôn lễ này, để cho mọi người chú ý nhất dĩ là vốn là hợp tình
hợp lý nhất tân lang nhưng lại ngoài dự liệu xuất hiện. Từ lâu trước kia rất nhiều người đã âm thầm suy đoán Định Quốc vương phủ sẽ thỉnh ai tới đón dâu, nhưng là ai cũng không có nghĩ qua Định Vương sẽ tự mình đến
đây. Từ cửa lớn Diệp phủ đến phủ Định Quốc vương phủ trên đường dân
chúng kinh thành cũng đã đứng đầy đến xem náo nhiệt. Thấy Định Vương một thân áo đỏ xuất hiện trước mặt mọi người, dân chúng không hẹn mà cùng
nhớ tới thiếu niên mặc áo gấm tiêu sái tùy ý giơ roi thúc ngựa trước
kia, trong lòng càng thêm thở dài. Đồng dạng, Diệp phủ đưa dâu cũng phô
trương không giống người thường, nguyên bản hẳn là do nam đinh duy nhất
Diệp gia tiễn đưa tỷ tỷ ra ngoài, nhưng lại khác lúc Diệp Oánh xuất
giá, ngoài cửa lớn Diệp phủ xuất hiện sáu nam tử tuấn tú phiêu dật phi
phàm. Đứng đầu tất nhiên là Từ Thanh Trần và Từ Thanh Trạch, theo sau
bọn họ chính là Từ Thanh Phong cùng Từ Thanh Bách, cuối cùng là Từ Thanh Viêm cùng với Diệp Dung. Mấy vị công tử Từ gia hoặc ôn nhã xuất trần,
hoặc lạnh lùng uy nghiêm, hoặc tư thế hiên ngang hoặc tuấn lãng tiêu
sái. Mà ngay cả Từ Thanh Viêm nhỏ tuổi nhất cũng nhất phái thông minh
cởi mở, Diệp Dung lập tức bị mọi người bỏ qua mất, chỉ có thể không
tiếng tăm gì đi theo bên người Từ Thanh Viêm.
Tân nương được Hoa Thiên Hương và Tần Tranh nâng đi ra đại môn, dưới
ánh mặt trời lưu quang tràn ngập các loại màu sắc giá y gấm Phượng Hoàng lần nữa làm cho mọi người sợ hãi thán phục.
Một ngày này không hề nghi ngờ là thời điểm náo nhiệt nhất kinh
thành, không biết là bởi vì thân phận Định Quốc vương phủ hay là vì
khách tới tham gia hôn lễ lần này quá mức đặc thù, mà ngay cả Hoàng đế
cũng mang theo Hoàng hậu cùng với Thái hậu tự mình đến tham gia hôn lễ.
Là tham gia hôn lễ, mà không phải chủ trì hôn lễ, bởi vì lần này chủ trì hôn lễ chính là người mà Hoàng đế cũng phải gọi một tiếng cô nãi nãi
Đại trưởng công chúa Hi Phúc. Bảy tám năm nay phủ Định Quốc vương phủ
chưa từng có khách nhân đông như vậy, Đại trưởng công chúa ngồi ở trên
cao cùng hàn huyên với khách nhân đến chúc mừng. Mặc Cảnh Kỳ mang theo
Hoàng hậu cùng ngồi ở một bên cùng nói chuyện với Đại trưởng công chúa,
tuy Đại trưởng công chúa đã có hơn hai mươi năm không hỏi thế sự, nhưng
năm đó ngay cả tiên đê cũng phải kính phục không ngớt thủ đoạn mạnh mẽ,
cứng rắn uy nghiêm của công chúa nên Hoàng đế vẫn như trước không coi
nhẹ được.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Đại trưởng công chúa, giờ lành đã đến.”
Tổng quản vương phủ đến bẩm báo, khách nhân lập tức yên lặng. Mặc
Cảnh Kỳ nhìn Đại trưởng công chúa tóc đầy hoa râm nhưng tinh thần vẫn
vô cùng phấn chấn như cũ, cười nói: “Đã như vậy, hành lễ đi, Hoàng cô
nãi nãi?”
Đại trưởng công chúa Hi Phúc gật đầu, đứng dậy đối với chúng nhân
nói: “Thỉnh Hoàng Thượng, Thái hậu cùng chư vị khách nhân theo bổn cung
cùng một chỗ tiến đến xem lễ .”
Ở trong chính điện vương phủ lễ đường đã sớm bố trí thỏa đáng, nến đỏ tỏa sáng, không khí vui mừng. Đại trưởng công chúa ngồi tại chủ vị,
bên cạnh là Hoàng đế cùng Thái hậu. Còn khách nhân đều theo thân phận
từng người lần lượt mà ngồi xuống. Trong khi mọi người đang chăm chú,
Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly được người săn sóc dâu dẫn vào lễ đường. Vốn là trai tài gái sắc ông trời tác hợp cho, hết lần này đến lần khác chú rể
lại chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn, không thể không khiến cho mọi người
âm thầm tiếc hận. Còn có mọi người cũng càng thêm thở dài, nếu như Định
Vương không phải bộ dáng này, đã sớm cưới một nữ tử tài mạo song toàn
làm thê tử, làm sao đến bay giờ mới cưới một thiên kim Thượng Thư phủ
không có tiếng tăm gì?
“Hai chân của Định Vương không tiện, như thế hành lễ không khỏi có
thiếu khuyết vài phần thành ý a?” Một giọng nói trêu tức đột nhiên vang
lên trong điện, dường như là đang trong một đám lửa cháy rừng rực giội
luôn một chậu nước đá vậy, toàn bộ hỉ đường lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỗ đó chính
là chỗ ngồi của đặc phái viên các quốc gia tới xem lễ, một thanh niên
nam tử thân hình cường tráng với vẻ mặt đắc ý nhìn chằm chằm vào Mặc Tu
Nghiêu. Lời nói mới vừa rồi hiển nhiên là xuất từ trong miệng hắn. Đương nhiên hắn cũng không có cảm giác mình thất lễ, chứng kiến ánh mắt mọi
người đều hướng về phía ngược lại hắn càng làm càn lên.
“ Đó là Thập nhất hoàng tử Bắc Nhung. Nghe nói hắn là một người ngu
ngốc, làm sao Bắc Nhung vương lại phái hắn đến Đại Sở?” Diệp Ly yên tĩnh đứng bên người Mặc Tu Nghiêu, bên tai truyền đến giọng các tân khách
nghị luận.
“Ngươi đã quên Bắc Nhung và Định Quốc vương phủ có thể nói là thù sâu như biển, mấy năm này tuy cùng Đại Sở chúng ta hòa giải rồi, chỉ sợ còn nhớ hận lúc trước, cố ý phái tên ngu ngốc này đến làm cho Định Vương
mất mặt.”
“Sao Hoàng Thượng có thể cho phép một người như vậy đến dự lễ…”
“Người ta là một đặc phái viên một quốc gia, ngàn dặm xa xôi đến rồi cũng không thể không để cho người ta dự lễ a.”
Trong tiếng nghị luận xôn xao, Mặc Cảnh Kỳ đối với Vương tử Bắc Nhung đang ngồi xem phía dưới cất cao giọng nói: “Thập Nhất hoàng tử, hôn lễ
Đại Sở chúng ta cũng không có quỳ lạy chi lễ, cho nên Định Vương không
có gì bất tiện cả.” Nhưng là hiển nhiên Vương tử Bắc Nhung cũng không
định nể mặt Hoàng đế Đại Sở, nhíu mày rậm lại, không vui lớn tiếng nói:
‘Bổn Vương tử ở bắc Nhung nghe nói uy danh Định Vương Đại Sở, ai biết
hôm nay rõ ràng thấy một cái phế nhân ngồi trên xe lăn? Hoàng đế Đại Sở
không phải là lừa gạt chúng ta đấy chứ?” Lời này vừa nói ra, không chỉ
là Mặc Cảnh Kỳ, ở đây văn võ bá quan Đại Sở không có người nào không
biến sắc.
Ngồi ở bên cạnh Vương tử Bắc Nhung, Thế tử Trấn Nam Vương Tây Lăng
Lôi Đằng Phong ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Thập Nhất hoàng tử, vị này
xác thực là Định Quốc vương gia Đại Sở, Chỉ là bảy năm trước Định Vương
có gặp chút ít ngoài ý muốn, hôm này chúng đến dự lễ đấy, cũng không
phải là đến náo loạn. Đến, tiểu vương mời ngươi một ly.” Bắc Nhưng vốn
là Man tộc, vị Thập Nhất hoang tử này ở trong đám người Bắc Nhung cũng
được xem như một người đần. Làm sao sẽ bị Lôi Đằng Phong mời rượi liền
bỏ qua, cao thấp quét nhìn Mặc Tu Nghiêu vài lần cười hắc hắc nói: “Bổn
Vương tử nghĩ tới, Định Vương tổn thương hình như là Phi Kỵ Đại tướng
quận Bắc Nhung chúng ta lưu lại đấy. Trước kia còn nghe thấy Phi Kỵ Đại
tướng quân cùng bổn vương nói tiếc là chỉ thiếu một chút là bắt được…”
“Đủ rồi!” Sắc mặt Đại trưởng công chúa Hi Phúc đã sớm biến thành màu
đen, cũng bất chấp Vương tử Bắc Nhung là đặc phái viên nước khác. Âm
thanh lạnh lùng nói: “Nếu Vương tử Bắc Nhung đến xem lễ thì ngồi yên
lặng. Nếu như không phải thì mời đi ra ngoài !”
Vương tử Bắc Nhung sững sờ một chút, há mồm muốn nói cái gì với Đại
trưởng công chúa. Lại bị hai người đi theo bên người tay mắt lanh lẹ kéo trở về, tuy mặt mũi Vương tử Bắc Nhưng tràn đầy không vui nhưng cuối
cùng không nói thêm cái gì. Những người khác thấy sắc mặt Đại trưởng
công chúa không tốt, cũng không dám nói thêm cái gì. Mặc Cảnh Kỳ ho nhẹ
một tiếng nói: “Hoàng cô nãi nãi, nên hành lễ.”
Đại trưởng công chúa Hi Phúc hơi trầm mắt xuống, đối với quan viên, người điều khiển chương trình nhẹ gật đầu.
“Nhất bái thiên địa___!”
“Nhị bái cao đường__!”
“Phu thê giao bái__!”
Diệp Ly dưới hỉ khăn đỏ thẫm, ánh mắt có chút nghiên đi chỉ thấy
người bên cạnh một tay cầm thật chặt hồng trù, trong lòng chỉ còn biết
thở dài một tiếng. Kỳ thật từ khi biết Mặc Tu Nghiêu đến bây giờ, nàng
vẫn cảm thấy Mặc Tu Nghiêu hoàn mỹ không chân thực. Thân là một người có hai chân tàn phế, bị hủy dung, hơn nữa nghe nói ngay cả thân thể đều
không tốt, hắn biểu hiện quá mức hoàn mỹ. không có tự ti, không có hối
hận, cũng không có cam chịu. Bất cứ lúc nào cho dù ngồi trên xe lăn cũng dường như so với bất luận kẻ nào đều muốn cao thêm một bậc. Lại nhớ đến thiếu niên theo như lời đồn đại kia như liệt như hỏa, vậy thì Mặc Tu
Nghiêu càng thêm hư ảo phiêu dật. Từ mãnh liệt như hỏa đến ôn nhuận như
ngọc, phải trải qua rèn luyện thống khổ đến thế nào? Cho tới bây giờ,
Diệp Ly mới thực cảm giác được một ít cảm xúc chân thực của Mặc Tu
Nghiêu, phẫn nộ cùng với sát khí tàn bạo.
Diệp Ly cười khổ, hôn lễ của nàng, tại lễ đường lại cảm nhận được một mặt cảm xúc của trượng phu như vậy, cho dù không đối với nàng cũng để
cho người có một phiền muộn đấy.
“Kết thúc buổi lễ__ đưa vào động phòng!”
Trong phòng tân hôn một mảnh sắc đỏ vui mừng, long phượng hoa chúc
lẳng lặng cháy sáng. Diệp Ly lẳng lặng ngồi ở trên giường thêu hình long phượng trình tường im lặng. Nàng biết rõ Mặc Tu Nghiêu an vị ở chỗ bên cạnh giường không xa mà nhìn nàng, hình như cũng không có ý định tiến
lên, “Ta có thể lấy cái này xuống sao?” Không đợi được chú rể động thủ
thì nàng chỉ có thể tự mình mở miệng hỏi rồi. Sau một lúc lâu, Mặc Tu
Nghiêu dần dần đi qua, hai mắt tỏa sáng khi hỉ khăn trên đầu bị người ta bỏ xuống, hai người thấy đối phương đều là sững sờ. Quen thấy Mặc Tu
Nghiêu một thân áo trắng, đột nhiên thấy hắn mặc y phục màu đỏ thẫm thật là Diệp Ly có chút không quen. Nhưng mà người dường như nam nhân này
mặc cái gì đều dễ nhìn. Mặc Tu Nghiêu chỉ trong nháy mắt sững sờ, trong
đôi mắt trầm tĩnh có hiện lên một tia kinh diễm, nhưng lập tức biến mất
vô tung. Hai người trầm mặc trong lúc nhất thời cảm thấy có chút câu
thúc.
Diệp Ly hơi nghiêng người về phía trước kéo tay trái Mặc Tu Nghiêu
qua, Mặc Tu Nghiêu sững sờ lập tức muốn rút tay về nắm thành đấm tay.
“Buông ra.” Diệp Ly thản nhiên nói.
Ngón tay dần dần buông ra, bàn tay rộng lớn không hề giống như sống
cuộc sống an nhàn sung sướng quyền quý, bên trên có không ít vết thương
cùng vết chai, nhưng cũng không dữ tợn. Diệp Ly nhớ rõ đã từng có một
người cùng nhau lớn lên nói với nàng, tay nam nhân có nổi chai là như
thế nào đấy. Có lẽ có một ít chai tay, chính là nam nhân này cũng không
phải là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, khả năng còn có một hai vết thương, biểu thị nam nhân này không phải được dưỡng tại khuê phòng
trói gà không chặt, sau đó chỉ có thoạt nhìn đẹp mắt. Tay như vậy mới có thể để cho nữ nhân có cảm giác an toàn hơn nữa còn thưởng tâm duyệt
mục. Lúc này, trong lòng bàn tay đập vào mắt nàng nhiễm lên màu đỏ tươi, bốn vết máu thật sâu thời gian qua rồi vẫn còn dần thấm máu ra ngoài,
nhưng dường như nam nhân ở đối diện kia không có cảm thấy đau mà vẫn tùy ý mở tay ra cho nàng xem.
Diệp Ly cúi đầu nhìn lòng bàn tay hắn chồng chất vết thương, duỗi một đầu ngón tay ra nhẹ nhàng sờ sờ, sau đó dùng lực đè xuống. ngẩng đầu
nhìn nam tử nửa điểm sắc mặt cũng không đổi, “Không đau sao?”
Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng, nhìn Diệp Ly với ánh mắt ngoài ý
muốn nhiều hơn vài phần tình cảm ấm áp, “Cái này thì có gì đau nhức,
thời điểm đau đớn hơn đều trải qua rồi.”
Diệp Ly sâu sắc cảm nhân được, đối với người đi đến chiến trường một
chút thương tổn ấy thật đúng là không tính gì. Đứng dậy đi đến đồ cưới
của mình ở một bên lấy ra một rương nhỏ quen thuộc. Ngồi vào bên giường
mở rương hòm ra lấy bông vải trắng sạch sẽ cùng nước thuốc thay hắn bôi
thuốc, “Cho dù tức giận cũng không cần phải tổn thương thân thể của mình ? Ta nghĩ đến ngươi đã sớm thành thói quen?”
Trên môi Mặc Tu Nghiêu mang theo một tia cười khổ, cười nhạt nói:
“Nàng thấy được, kỳ thật ta còn không có quen được.” Hắn cũng cho rằng
là mình đã sớm hình thành thói quen, trên thực tế hắn dùng suốt thời
gian bảy năm để tự nói cho chính mình là mình đã quen. Quen hắn từ nay
về sau không thể giơ roi thúc ngựa rong ruổi sa trường, quen từ nay về
sau chỉ cần trước mặt người khác nhất định mang theo mặt nạ, nếu không
vết thương trên mặt sẽ làm cho tất cả mọi người sợ hãi hoặc ánh mắt đồng tình. Quen cuộc sống lúc trước thỉnh thoảng bệnh nặng quấn thân dường
như chỉ là một giấc mộng. Hắn vẫn cho là mình thích ứng vô cùng tốt,
nhưng đến hôm nay hắn mới biết rõ, đứng trên lễ đường nghe Vương tử Bắc
Nhung không chút nào che dấu tận lực nhục nhã hắn thì hắn mới hiểu được, chính mình còn kém xa. Cho nên, hôm nay hắn không chỉ hổ thẹn với chính mình, còn để cho thê tử mới cưới cũng cùng chịu nhục với hắn, cho dù
thê tử của hắn cũng không trách hắn.
Diệp Ly thấy rõ ràng trong mắt nam nhân này hiện lên áy náy, không
khỏi cười nhạt một tiếng nói: “Ta nghĩ đến ngươi biết rõ chúng ta quyết
định chấp nhận cuộc hôn nhân này bắt đầu ta đã làm tốt chuẩn bị tâm lý.” Mặc Tu Nghiêu nói: “Nàng đã sớm biết rõ sẽ xuất hiện tình huống như
vậy?” Diệp Ly lắc đầu , cười nói: “Cho dù không có tình huống như vậy
cũng có tình huống khác. Chẳng lẽ ta có thể trông cậy thành thân xong từ nay về sau bình an hòa thuận vui vẻ cả đời không lo?” Coi như là mọi
nhà dân chúng bình thường còn khó mà trải qua, huống chi là gia đình
quyền quý như thế này. Mặc Tu Nghiêu lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu mới
nói khẽ: “Có lẽ ta không cách nào cam đoan cho nàng cả đời không lo,
nhưng là chỉ cần ta, nhất định sẽ tận hết khả năng cho ngươi cuộc sống
nàng muốn.”
Diệp Ly khiêu mi, “Ta tin tưởng ngươi.” Từ từ thuốc đã ngấm tốt, Diệp Ly thu hồi dược phẩm mỉm cười nói.
“Mệt mỏi một ngày, nàng sớm chút nghỉ ngơi đi.” Mặc Tu Nghiêu nhìn
Diệp Ly thản nhiên nói. Diệp Ly sững sờ, rất nhanh lại hơi cười rộ lên,
“Được, ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi.” Mặc Tu Nghiêu gật gật đâu gọi A Cẩn đến đẩy hắn rời đi, cũng săn sóc phân phó mấy nha đầu Thanh Sương ở bên ngoài đi vào hầu hạ.
Lúc mấy người Thanh Sương tiến vào Diệp Ly đã đem những vật phẩm
trang sức trên người mình đều lấy xuống đặt vào trong hộp đồ trang sức
trên bàn trang điểm. Thanh Sương nhíu mày, có chút bất mãn mà nói: “Tiểu thư, sao Vương gia lại rời đi rồi hả?” Đại trưởng công chúa Hi Phúc
buông lời nói không cho phép náo động phòng, cũng không cần Định Vương
uống rượu cùng với khách, cho nên lúc này Định Vương phải ở bên trong
phòng tân hôn cùng tiểu thư mới đúng, làm sao đến rồi lại đi hả?
Diệp Ly ngoái đầu nhìn lại cười nói: “Nơi này là Định Vương phủ, ngươi sợ hắn không có chỗ nghỉ ngơi hay sao?”
Thanh Loan, Thanh Ngọc chuẩn bị xong nước ấm, thỉnh Diệp Ly đi tắm,
trên mặt thần sắc cũng khó coi. Diệp Ly cũng không quản sắc mặt bọn nha
đầu bọn họ có đẹp hay không, trên thực tế nàng thấy quyết định của Mặc
Tu Nghiêu thật sự là quá chu đáo rồi. Mặc dù nàng không có ý định cả đời cùng hắn làm vợ chồng trên danh nghĩa nhưng muốn nàng cùng một người
nam nhân không quen biết mới thấy qua vài lần làm chút gì đó, nàng thật
đúng là bận tâm chính mình có thể thích ứng được hay không. Điểm này
nàng cảm thấy bội phục năng lực thích ứng nữ tử cổ đại đấy. Bình thường
cùng nam nhân bắt tay đều không được, đến lúc kết hôn lại có thể cùng
một nam nhân trên cơ bản chưa từng gặp mặt lăn trên giường. Bỏ đi các
vật phẩm trang sức cùng với giá y hoa lệ, Diệp Ly thỏa mãn buông lỏng
thân thể chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi. Thẳng đến khi thoải mái dễ chịu nằm trên giường chìm vào mộng đẹp, trên môi còn mang theo mỉm cười nhẹ
nhàng: mẫu thân, gia gia, cha mẹ, còn có các đường huynh đệ tỷ muội, con đã đem mình gả ra ngoài rồi…
Ở trong thư phòng Định Quốc vương phủ, Mặc Tu Nghiêu đã đổi một thân
áo trắng ngồi ở đằng sau thư án thần sắc u ám phiền muộn lạnh như băng
khó gặp. Một thân áo đỏ Phượng Chi Dao lười biếng dựa vào cửa ra vào
cười nói: ‘Ngày đại hôn mà lại có bộ dáng biểu lộ này? Cũng không sợ hù
đến tẩu tử?” Một thiếu niên vẻ mặt quần là áo lượt ngồi ở một góc
phòng, cười hì hì nhìn hắn nói: “Theo ta thấy, thế nhưng lá gan của tẩu
tử mà còn lớn hơn tưởng tượng của chúng ta.”
Phượng Chi Dao nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý nói: ‘Nói cũng đúng. Ta chưa từng thấy qua mấy nữ nhân có dũng khí như Diệp Tam tiểu thư.”
“Nói đã đủ chưa?” Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lạnh mắt nhìn hai người
trước mắt không có hình tượng. Phượng Chi Dao nhún nhún vai nói: “Buổi
tối hôm nay cái tên ngu ngốc kia là Thập Nhất Vương tử Bắc Nhung Gia
Luật Bình, là nhi tử của Tiêu phi Bắc Nhung Vương sủng ái nhất, là em
ruột Thất hoàng tử Bắc Nhung Gia Luật Dã. Cũng là cháu ngoại trai của
Phi Kỵ Đại tướng quân Bắc Nhung Hách Liên Chân. Ngươi sẽ không quên bảy năm trước ngươi đã làm cái gì với Hách Liên Chân?”
“Hách Liên Chân họ Hách Liên, Tiêu phi họ Tiêu, làm sao lại Gia Luật
Bình là cháu ngoại trai Hách Liên Chân?” Thiếu niên quần là áo lượt ở
một bên khó hiểu hỏi.
“Người Bắc Nhung quan hệ lộn xộn để cho người ta đau đầu, ai biết
bọn họ là như thế nào nhấc lên quan hệ?” Phượng Chi Dao tức giận mà nói: “Lãnh Hạo Vũ, đây không phải là chuyện của ngươi đi?” Thiếu niên, đúng
là nghe nói bất trị nhất kinh thành Nhị công tử Trấn Bắc phủ tướng quân
Lãnh Hạo Vũ, “Ta nghe được tin tức từ Bắc Nhung truyền đến, dường như
nói Gia Luật Dã là con riêng của Hách Liên Chân.”
“Loại tin tức có thể rơi vào tay Đại Sở, có thể tin sao?” Phượng Chi
Dao liếc mắt quay đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Bảy năm trước Đại ca
ngươi đột nhiên chết bệnh, vốn là Hách Liên Chân có thể thừa cơ lập công cái thế, thậm chí quét ngang Đại Sở. Kết quả bởi vì ngươi ở bên trong
chen ngang chém giết một trận đại hỏa khiến cho quỷ khóc thần sầu suýt
nữa thiêu Hách Liên Chân nửa cái mạng. Hách Liên Chân tổn binh hao tướng không nói, còn khiến cho Bắc Nhung suốt ba năm không dám hưng binh. Chờ bọn hắn trì hoãn xong Đại Sở chúng ta đã khôi phục nguyên khí rồi. Từ
nay về sau Hách Liên Chân thật không được Bắc Nhung Vương tin tưởng nữa, cũng làm cho thế lực của Gia Luật Dã và Tiêu phi giảm đi rất nhiều. Bọn hắn không có trực tiếp vọt tới Đại Sở tìm ngươi dốc sức liều mạng đã
không tệ rồi.”
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Nói cách khác, Gia Luật Bình là do Gia Luật Dã phái tới gây khó dễ cho Bổn vương hay sao?”
Phượng Chi Dao vuốt cằm nói: “Ai cũng biết Gia Luật Bình là người
đần, đắc tội ngươi, ngươi còn không có ý so đo cùng hắn. Kết quả rõ ràng không phải sao?”
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, “Hôm nay bọn hắn vẫn còn khách
khí, chỉ có Gia Luật Bình một người náo loạn. Những người khác cũng đều
không kiên nhẫn được nữa?” Phượng Chi Dao gõ trán suy nghĩ một chút nói: “Ai biết bệ hạ chúng ta sẽ mang theo Hoàng hậu và Thái hậu xuất hiện ở
Định Quốc Vương phủ? Ở trước mặt bệ hạ cũng không thể biểu hiện quá mức
thất lễ không phải sao. Như là đã có kẻ đần này xuất đầu lộ diện những
người hơi thông minh cũng sẽ không mở miệng. Nhưng mà các đặc phái viên
các quốc gia còn muốn ở lại kinh thành nửa tháng đấy. Chỗ tẩu tử…”
“Không cho phép đi quấy rầy nàng ấy!” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói.
Phượng Chi Dao và Lãnh Hạo vũ liếc nhau, Lãnh Hạo Vũ nháy mắt hoa đào hỏi: “Vương gia, ngươi sẽ không nói cho chúng ta ngươi lấy tân vương
phi về định kim ốc tàng kiều giấu ở Định Vương phủ không cho người gặp
.” Chẳng lẽ Diệp gia Tam tiểu thư thật sự là mị lực phi phàm lại có thể
làm cho Định Vương điện hạ vừa thấy đã yêu gặp lại ái mộ muốn cẩn thận
từng li từng tí bảo vệ, cẩn thận che chở?
Mặc Tu Nghiêu nói: “A Ly không thích những xã giao của những người
quyền quý kia, không có chuyện gì quan trọng không được đi làm phiền
nàng ấy.”
Phượng Chi Dao cầm chiết phiến trong tay nhíu mày nói: “Việc này sau
này hãy nói.” Phượng Chi Dao có chút khiêu mi, không biết nghĩ tới điều
gì chợt cười nói: “Được rồi, ngươi đã quyết định như vậy chúng ta sẽ mặc kệ chuyện này. Hoàng thượng hôm nay mang theo Thái hậu tự mình tới là
có ý gì? Chẳng lẽ hắn vẫn còn đề phòng ngươi?” Mặc Tu Nghiêu nói: “Hắn
lúc nào không đề phòng ta rồi hả? Hôm nay kiếm Lãm Vân trở lại Định
Quốc vương phủ. Mấy ngày nay chí ít có hơn mười nhóm người có ý đồ xông
vào Định Quốc vương phủ, trong đó có ít nhất ba lượt từ trong nội cung
đi ra đấy.” Lãnh Hạo Vũ con mắt sáng ngời, “Người của bệ hạ chúng ta
sao?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Không xác định được, nhưng là khẳng định
có người của hắn.” Phượng Chi Dao cười tủm tỉm nhìn Lãnh Hạo Vũ cười
nói: “Lãnh nhị, trở về nhìn chằm chằm vào cái mặt lạnh tướng quân nhà
ngươi kia, nếu như bệ hạ chúng ta luôn xông vào phủ thất bại thì tám
phần sẽ phái hắn đến. Ai bảo hắn là người và bệ hạ chúng ta từ nhỏ cùng
nhau lớn lên tức cười hơn lại là tâm phúc bên trong tâm phúc đây này.”
Lãnh Hạo Vũ bĩu môi nói: “Yên tâm đi, bất kể là ai tới cũng đừng mơ
tưởng từ trong phủ này mang đi một cọng tóc.” Nhớ tới đại ca mặt lạnh
nhà mình thì trong lòng Lãnh Hạo Vũ tràn đầy khó chịu, tự cho là không
có đầu óc chỉ biết đi theo hoàng đế đồ đần, hết lần này đến lần khác
Đình nhi mỗi lần thấy hắn đều là một bộ dáng hâm mộ không thôi, thấy
mình thì như đang nhìn rác rưởi. Thật sự là khó chịu. Tên kia tốt nhất
đến xông vào phủ để cho hắn bắt được đánh một trận tơi bời cho Đình nhi
biết rõ đến cùng ai mới là anh vĩ bất phàm, ai mới là quần là áo lượt
ngu ngốc!
“Vương gia, có người xông vào phủ!” Cửa đá trầm trọng bị mở ra, A Cẩn nhanh chóng đi đến.
Mặc Tu Nghiêu ánh mắt lạnh lẽo, “Đi đâu vậy?”
“ Đi tiểu viện của Vương phi.”
Bốp~!
“Một tên cũng không được để chạy thoát, hôm nay đại hôn không nên gặp máu, vậy thì ngày mai lại chiêu đãi đám bọn hắn.”
Truyện này toàn kể chi tiết mấy cái nhan sắc của mấy bà n8 :)) nữ9 ít nghe :v cái bà diệp oánh kia cứ diễn tả mấy kiểu bánh bèo với tính cách xl nghe kể đến mà muốn đấm cho phát nhưng mà trụyện vẫn hay