THỔ SEN

Doãn Tú Kiệt sau đó thực sự thẳng thắn thừa nhận hắn đã dùng 4 triệu cậu đưa để đi Vivaland với Lý Hà Vi, cũng thừa nhận cậu chẳng khác gì cây ATM di động luôn đi cạnh hắn, một chút tình cảm cũng không có.


Tình trạng này kéo dài tới gần 1 tháng thì giáo viên đột ngột chuyển chỗ. Suốt một tháng ngày nào cũng như một con chó hôi hám đi sau lưng đám người nọ.


- "Tao ngồi đâu vậy?"


Dương Vân An đáp:


- "Trên bàn giáo viên có sơ đồ lớp mới."


Chu Đường Lâm "à" một tiếng, trở về chỗ ngồi. Từ ngoài cửa có thể thấy, một cậu con trai gọng kính đen đang nói chuyện say sưa với thằng bạn cấp 1 chí cốt. Chu Đường Lâm dương mắt, tiến lại gần hai người họ.


- "Đang nói gì đó?"


Trần Mạnh Hưng ngẩng đầu. Trước mặt cậu là một cô gái cao chừng 1m80, tóc đuôi ngựa buộc gọn gàng phía sau, khí chất hung tợn không kém phần nam tính.


Ấn tượng đầu tiên cậu nhận thấy chính là người này không phải loại dễ chọc, mới nhìn qua đã ngầm suy luận là nóng tính.


Hình như là họ Chu...Chu Đường Lâm, được giải hoá cấp tỉnh năm lớp 9.


Trần Mạnh Hưng theo bản năng rụt người lại trước những kẻ mang khí thế mạnh mẽ, khẽ mím môi.


- "Cậu sợ cái gì?"


Chu Đường Lâm khó hiểu hỏi.


- "Nhìn mặt mày đứa đếch nào chả ghê, ác bỏ mẹ ra."


- "Mày lầm bầm cái gì đây thằng ranh con này, muốn ăn đòn hả?"


- "Tiên sư bố con hâm nóng tính..."


Vũ Minh Hiền nghiến răng chỉ tay.


- "Mày ngứa tay thì đừng đấm tao, đi bảo vệ bạn học sinh giỏi này này."


Chu Đường Lâm nheo mắt.


- "Bảo vệ cậu ta? Cậu ta bị ai bắt nạt?"


Trần Mạnh Hưng giật mình, luống xuống quay mặt đi.


- "Nói! Ai bắt nạt cậu?" Chu Đường Lâm cao giọng.


- "Đừng lo, cậu ta trong ban kỉ luật, sẽ không làm gì cậu đâu."


Vũ Minh Hiền nhỏ giọng rì rầm vào tai cậu, lúc này Trần Mạnh Hưng mới thả lỏng, đối diện cô.


Sau này nghĩ lại, cậu có lẽ phải cảm ơn Doãn Tú Kiệt, nhờ hắn mà cậu mới gặp được Chu Đường Lâm và Huỳnh Nam Phong, như một món quà mà ông trời ban tặng, là duyên của cậu.


Kể từ ngày hôm đó, sau giờ học, Chu Đường Lâm gần như dính lấy cậu. Vũ Minh Hiền tuy mạnh miệng đồng ý đi cùng song lúc tới thấy Doãn Tú Kiệt cao hơn mình gần 20cm, sợ mất mật, lon tôn chạy về.


Doãn Tú Kiệt vừa thấy thân ảnh quen thuộc ngoài cổng trường, theo thói quen phất tay gọi to:


- "Lại đây!"


Trần Mạnh Hưng biết mình không thoát được, căn răng đi về phía phát ra tiếng gọi.


- "Cậu đi đâu vậy, không phải chúng ta có hẹn đi ăn bánh trứng sao?"


- "Hả?"


Chu Đường Lâm chớp chớp mắt, một tay kéo ống tay áo cậu:


- "Cậu hứa rồi mà, tính thất hứa à?"


Trước mặt người ngoài, Doãn Tú Kiệt không dám đánh cậu.


Trần Mạnh Hưng thoáng do dự, Chu Đường Lâm đứng bên cạnh khẽ chau mày, bấu nhẹ lên mu tay cậu, Trần Mạnh Hưng mới sực tỉnh, vẫy vẫy tay chào hắn.


- "Xin lỗi, tôi có hẹn rồi, gặp sau nha."


Doãn Tú Kiệt trong lòng khó chịu mà không làm gì được, miễn cưỡng chào lại cậu:


- "Gặp lại sau..."


.


- "Làm tôi sợ hết hồn."


- "Tại sao phải sợ?" Chu Đường Lâm ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cậu: "Nó dám động tay động chân, tôi sẽ cho nhà nó sáng nhất đêm nay."


Trần Mạnh Hưng rùng mình, nhìn động tác của Chu Đường Lâm không giống đang đùa giỡn, khớp ngón tay thon dài phát ra tiếng rắc rắc.


- "Chúng ta đi đâu vậy?"


Chu Đường Lâm ngoảnh đầu, dửng dưng đáp:


- "Đi ăn bánh trứng!"


- "Hả?"


- "Hả cái gì mà hả, cậu đã ăn bánh trứng bao giờ chưa?"


Có hai loại người, một là không bao giờ ăn vặt, quy củ nghiêm ngặt như Huỳnh Nam Phong. Hai là chưa bao giờ ăn, có thể là chưa thấy cũng có thể là do hoàn cảnh không cho phép.


Trần Mạnh Hưng nghĩ nghĩ một hồi, thật thà lắc đầu:


- "Chưa ăn bao giờ."


- "Càng tốt, càng cảm nhận được vị ngon của nó."


Chu Đường Lâm kéo tay cậu, lôi tới trước một sạp bán sập xệ, cái biển đề chữ "Bánh trứng" đã rách một mảng, màu biển cũ kĩ bám đầy rong rêu.


Trần Mạnh Hưng mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói:


- "Có an toàn không vậy?"


Chu Đường Lâm bĩu môi:


- "Mẹ nó, cậu là lớp trưởng phiên bản 2 hả? Hỏi ít thôi, quan trọng là cái ăn."


- "Tôi sợ nó không an toàn."


- "An toàn hơn đống thịt chiên tên họ Doãn mua ngoài đường để khao bọn con gái là được."


Lớp trưởng, hình như là thành viên trong ban kỉ luật, trong cao to khoẻ khoắn, mặt mày dữ tợn đến vậy, được như cậu ấy thì đã tốt.


Huỳnh Nam Phong nằm không cũng trúng đạn: hắt xì!


- "Chị ơi cho em hai bánh trứng gà non nhân truyền thống."


- "Của em hết 30k nha."


Trần Mạnh Hưng theo bản năng lục ví, vừa định vươn tay trả tiền, Chu Đường Lâm đứng bên cạnh ngăn cậu lại, bất đắc dĩ mỉm cười:


- "Cậu muốn biến tôi thành Doãn Tú Kiệt thứ hai đấy à?"


- "Không phải...!" Trần Mạnh Hưng luống cuống: "Cậu đã giúp tôi, để tôi trả..."


- "Vậy cũng được." Chu Đường Lâm thản nhiên nói: "Lần này cậu trả lần sau đến lượt tôi, có đi có lại, không ai nợ ai. Tôi giúp cậu, về việc chung, tôi là người trong ban kỉ luật, về tình riêng, cậu là bạn tôi, tôi không nỡ để ánh sáng của một nhân tài vụt tắt chỉ vì một thằng không ra gì. Cậu còn có tương lai, trong cái tương lai đó sẽ không có dấu chân của người tên Doãn Tú Kiệt."


Chu Đường Lâm vươn tay nhận lấy hai phần bánh nóng hổi, giơ nó trước mặt cậu:


- "Ăn đi."


Trần Mạnh Hưng ngẩn người. Doãn Tú Kiệt chưa một lần ăn thứ gì mà chia cho cậu. Cậu há miệng, khẽ cắn một miếng bánh thơm phức.


- "Ngon không?"


Trần Mạnh Hưng vui vẻ đáp:


- "Ngon lắm."


- "Ngon thì ăn thêm đi, lần sau dẫn cậu đi ăn thứ khác."


- "Lần sau?" Trần Mạnh Hưng đột ngột ngẩng đầu.


- "Tất nhiên, chẳng lẽ tôi chỉ dính lấy cậu ngày một ngày hai? Phải dính đến bao giờ con kí sinh trùng họ Doãn dứt ra khỏi người cậu mới thôi."


- "Nghĩa là...trong thời gian đó ngày nào chúng ta cũng đi ăn hả?"


- "Yes! Mai là bánh trứng nhân matcha, bánh trứng nhân socola, ngày kia là bánh trứng nhân chuối vani, ngày kía là bánh mì phô mai.


Trần Mạnh Hưng dở khóc dở cười:


- "Vậy thì tôi sẽ béo như heo mất."


- "Đùa cậu thôi." Chu Đường Lâm nhoẻn miệng cười, đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng cậu bên trong: "Nếu cậu muốn về nhà, tôi sẽ đưa cậu về."


Chu Đường Lâm thường ngày đi xe đạp điện, sau khi đồng ý giúp cậu cũng chuyển sang đi bộ, sóng vai trở về nhà.


- "Tôi quả thực không thể hiểu nổi sao cậu có thể nhẫn nhịn loại người như vậy."


Chu Đường Lâm cắn một miếng bánh trứng.


- "Cậu không kì thị đồng tính?"


- "Hỏi thừa, tôi mà kì thị đồng tính thì tôi đã không ngồi nghe từ đầu đến cuối, đã không đứng đây ăn bánh trứng với cậu."


- "Doãn Tú Kiệt..." Trần Mạnh Hưng thấp giọng: "Là đứa bé mồ côi mẹ từ nhỏ, gia cảnh bất hoà, có người cha nghiện ngập, cờ bạc vô độ. Ấn tượng đầu tiên tôi gặp, cậu ấy là người cao ráo đẹp trai, ngữ khí ôn hoà, cách nói chuyện cũng rất chân thành."


- "Quá khứ của một người không phải thứ có thể đem ra để chuộc tội cho những lỗi lầm người đó gây ra. Sai là sai, chưa cần biết lúc trước cậu ta ra sao."


Chu Đường Lâm như con gà con lon ton xung quanh cậu: "Ấn tượng đầu tiên của cậu về tôi thế nào?"


- "Là một người khá hung dữ..."


- "Còn gì nữa không?"


Trần Mạnh Hưng cố tìm những từ ngữ thích hợp.


- "Là người có tập thể dục, bề ngoài trong vô cùng khỏe khoắn, trông khá nóng tính, dễ gắt gỏng, đầu đường xó chợ..."


- "Còn gì nữa không?"


- "Cậu khá đẹp, không phải kiểu nữ tính mà là pha lẫn giữa cả nam lẫn nữ, còn rất cao, là cô gái cao nhất tôi từng gặp."


- "Còn gì nữa không?"


- "Chắc...chắc là hết rồi."


- "Nếu được chọn thì ấn tượng lần đầu gặp mặt của tôi tốt hơn hay Doãn Tú Kiệt tốt hơn?"


Trần Mạnh Hưng thành thật đáp:


- "Doãn Tú Kiệt tốt hơn..."


- "Chậc chậc, nhìn mặt tôi ác lòi đến thế cơ à?" Chu Đường Lâm vuốt tóc: "Nếu vậy chắc hẳn cậu chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt lớp trưởng."


- "Cậu ấy dữ dằn lắm hay sao?"


- "Hung thần đất Việt."


- "Có hay đánh người không?"


- "Cũng không hẳn, ban kỉ luật không được tuỳ tiện xử lý bằng vũ lực, cùng lắm là đấm một phát rồi xích lên phòng hội đồng, không đến mức đánh nhập viện, có điều..." Chu Đường Lâm ngước mặt lên trời: "Tên này nổi tiếng cục cằn, lườm một cái sư tử cũng phải cách xa 3 mét, gằn giọng một tiếng loài báo cũng phải né đi."


Trần Mạnh Hưng lắp bắp:


- "Đáng sợ đến thế cơ à?"


- "Đúng vậy, ai mà đánh được cậu ta sẽ được tôn vinh làm chúa tể của những cú đấm."


Nguyễn Bảo Uyên: Chúa tể của những cú đấm là cái gì?


- "Còn gì nữa không?"


- "Điều đặc biệt hơn cả khiến thanh danh cậu ta nổi trội chính là, tên này không bao giờ phanh một cái cúc áo nào! Con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ!"


Hình ảnh hung thần mặt đầy sẹo mắt hai màu trong đầu cậu thoáng cái mất tăm.


- "Cậu ta nhận bảo kê miễn phí!"


- "Khoan đã, từ nãy đến giờ cậu đang ngồi pro cho ban kỉ luật đấy hả?"


Chu Đường Lâm hớn hở:


- "Đúng rồi cưng à!"


Đằng sau lớp vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài của ban kỉ luật nhà trường là nhóm bảo kê mặt mày dữ dằn, phun câu nào ô nhiễm câu đấy.


- "Bao giờ tôi sẽ thử nói chuyện với cậu ấy..."


Trần Mạnh Hưng cười cười, lần đầu tiên trong đời, cậu thật sự trở về nhà cùng một người gọi là "bạn".


Những ngày sau đó lặng lẽ trôi qua, mỗi lần Doãn Tú Kiệt đến tìm cậu, Chu Đường Lâm đều sẽ nấp gần đó đuổi tên kia đi thật xa hoặc kiếm cớ lôi cậu giãn cách xã hội với họ Doãn ít nhất là 3 mét.


Ngày một ngày hai, hắn có thể khó chịu mà nhắm mắt làm ngơ nhưng lâu dần, Doãn Tú Kiệt hơn một tuần nay vẫn chưa trấn được đồng tiền nào mà bọn Lý Hà Vi quen thói ăn trực cũng khó chịu không kém, chỉ biết hậm hực cho qua.


Phùng Bích Thư là người đầu tiên phát hiện ra Chu Đường Lâm cố ý.


- "Cưng ới, đi mua đồ dùng học tập với tui!"


Trần Mạnh Hưng không chút do dự gật đầu, sải bước về phía cô.


Con khốn phá đám chết bầm.


Phùng Bích Thư ném cho cô một ánh mắt ghen ghét, sắc mặt thoáng cái đen như đáy nồi.


Cứ lườm đi, lườm đi, cậu làm gì được tôi?


Chu Đường Lâm tỉnh bơ đáp lại ánh mắt cô, xoay người kéo Trần Mạnh Hưng đi mất hút.


Cây ATM di động của hắn, bị người khác cướp mất rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi