THOÁT KHỎI BỆNH VIỆN TÂM THẦN


Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua, hơi lạnh trong không khí vẫn chưa tan đi, mang lại cảm giác ớn lạnh trên gương mặt.

Chu Khiêm có thể cảm giác được sương mù càng ngày càng dày hơn.

Xuyên qua lớp sương mù dày, cậu nhìn thấy một bóng đen đang chạy về phía này, sau đó ngồi xuống ốm lấy cái xác trên mặt đất.

Đó chính là Vân Tưởng Dung, cô ngồi dưới đất ôm chặt lấy xác của Cao Sơn.

Cô đau khổ và đầy tuyệt vọng ngồi trên đất, nhưng vì màn sương mù quá dày, Chu Khiêm không thể nhìn thấy được nét mặt của cô hiện tại.

Cầm lấy khúc xương trong tay, Chu Khiêm đứng dậy giọng nói rất bình tĩnh: "Thời gian không còn nhiều, cô có năm phút để khóc.

Sau đó cô hãy đưa xác của cậu ta cho tôi, để tôi xem viên đạn trong người cậu ta có khắc chữ S không."
Hà Tiểu Vĩ đứng yên bên cạnh, cảm thấy truyện này có hơi kỳ quái.

Ông không nhịn được lập tức lao đến, nói: "Chết tiệt, người anh em, cậu có sao không?"
"Cậu ta đã chết rồi, giữ xác lại cũng vô dụng thôi." Chu Khiêm nói: "Để hoàn thành được nhiệm vụ phụ, tôi cần đến viên đạn ở trong ngực cậu ta.

Để xem trên đó__"
"Không được." Giọng Vân Tưởng Dung run rẩy, cô ngồi trên mặt đất nắm chặt lấy tay của Cao Sơn, nói với Chu Khiêm: "Anh dám động đến anh ấy, tôi liều mạng với anh.

Ngay bây giờ tôi sẽ liện lạc với Tề Lưu Hành, cậu ta nhất định là có [Đồng Hồ Tích Tắc].

Anh Sơn nhất định sẽ tỉnh lại! Anh tránh ra! Anh đừng có đến đây! Tôi không cho phép anh đụng đến anh ấy!"
"Nếu cô muốn cậu ta sống lại, thì cần phải có rất nhiều đồng tiềng vàng, cô có không? Cô phải nhanh chóng vượt qua được phó bản thì mới có đồng tiền vàng để cho cậu ta sống lại.

Hiện tại để xác của cậu ta lại đây cũng vô dụng, không bằng tận dụng luôn."
Chu Khiêm vừa nói, vừa đi đến gần Vân Tưởng Dung ngồi xuống cạnh cô, trong tay cầm con dao muốn đâm vào ngực của Cao Sơn.

Vân Tưởng Dung nhanh chóng vươn tay đẩy cậu ra, trong cơn tức giơ tay tán cậu một cái, đi lên một bước nắm lấy cổ áo cậu, trợn mắt nhìn cậu.

Khoảng cách gần như thế, Chu Khiêm có thể nhìn thấy được đôi mắt đỏ ngầu của cô.

Hai tay đang nắm cổ áo của Chu Khiêm run lên, ngay cả giọng nói cũng run theo: "Anh dám động đến một sợi tóc của anh ấy, tôi thề, cả đời này tôi sẽ không tha cho anh!"
Sương mù ngày càng dày, dày đến mức Chu Khiêm không còn nhìn rõ đôi mắt đỏ bừng của Vân Tưởng Dung nữa.

Cậu có thể cảm giác được hành lang cũng đang dài ra, căn phòng số 6 mang theo cái chết của Cao Sơn cũng đang cách xa cậu.

Mà hiện tại cơ thể cậu đang đối mặt với Vân Tưởng Dung, nhưng Chu Khiêm lập tức nghiêng đầu, để Vân Tưởng Dung đứng phía sau mình.

Cùng lúc đó, một bóng đen lướt nhanh qua nhưng không có bất kỳ tiếng động nào.

Vân Tưởng Dung siết chặt lấy cổ áo của Chu Khiêm nói ra những lời tàn nhẫn.

Sau đó đẩy Chu Khiêm ra, đến khi lưng cậu đụng đến vách tường phòng số 6 phía sau mới ngừng lại.

Giả vờ liếc mắt nhìn sang, cậu nhìn thấy căn phòng phía sau đã được đổi thành số 6.

Cậu chọc Vân Tưởng Dung tức giận là có chủ ý.

Lúc hai người cãi nhau, đã thành công lôi Hà Tiểu Vĩ đến đây để giảng hòa, Lộ Manh Manh đã lợi dụng thời cơ để đổi biển số.

Chu Khiêm nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, làm như không có chuyện gì xảy ra.


Nhưng cậu vẫn rất để ý đến cái xác của Cao Sơn.

Giọng điệu cậu lạnh lùng và đầy mỉa mai: "Thật ra thì, tôi nghĩ cô không cần quá buồn đâu.

Vì sao Cao Sơn lại vào phòng số 6? Không phải hệ thống đã nói rõ ràng là phòng an toàn sẽ không cố định rồi sao."
"Cậu ta không chịu tin, thì đây cũng quả hậu quả cho sự ngu ngốc của cậu ta thôi."
Nghe đến đây, Hà Tiểu Vĩ nhịn không được nữa: "Này! Cậu có bệnh hả?".

"Dù sao đây cũng là một mạng người, cho dù cậu có nghĩ như thế thì cũng tự nói với mình đi, sau lại đi nói trước mặt bạn gái của người ta chứ!"
Ngay sau đó, Tư Đồ Tình lập tức cắt ngang lời của Hà Tiểu Vĩ.

Cô ta đi xuyên qua màn sương mù đến trước mặt Chu Khiêm: "Thú vị thật, tôi cứ nghĩ anh là người đã gi3t chết Cao Sơn và đang muốn di chuyển xác của cậu ta chứ?"
Vừa nghe xong, Hà Tiểu Vĩ lập tức sợ ngây người.

Ông ta cách xa Chu Khiêm vài bước: "Gì chứ! Cao Sơn là do Chu Khiêm giết?"
Tư Đồ Tình nói: "Chu Khiêm đã ra khỏi phóng số 7 từ lâu rồi, nhưng anh ta không muốn lộ mặt nên đã trốn đi.

Có lẽ anh ta đã tìm ra được một quy tắc nào đó để chắc chắn là phòng số 7 an toàn, nhưng anh ta không biết liệu quy tắc đó của mình là đúng hay không.

Anh ta cần một người để chứng minh quy tắc đó của mình là đúng."
"Sau khi anh ta đi ra khỏi phòng số 7....!Ừm, tôi cũng không chắc là anh ta có đi vào đó hay không.

Có thể là anh ta đã mở cửa ra sau đó liền trốn đi.

Dù sao thì màn sương ở đây cũng rất dày, đâu ai thấy được gì?"
"Tóm lại thì, lúc chúng ta gọi tên anh ta nhưng không thấy anh ta trả lời.

Chúng ta cứ nghĩ là anh ta ở trong phòng, nhưng đâu ai biết được là lúc đó anh ta đã trốn đâu đó trên hành lang, theo dõi chúng ta như một kẻ giết người.

Nhưng dù làm thế nào thì anh ta cũng không qua mắt được tôi đâu, vì tôi đã sử dụng kỹ năng mà."
Hà Tiểu Vĩ lập tức nói: "Ha, tôi cứ nghĩ sao tự nhiên lại có tuyết rơi được."
Tư Đồ Tình lần nữa nói: "Lúc tôi phát hiện ra anh ra không có ở trong phòng số 7, mà đang ở trên hành lang, tôi đã biết được âm mưu của anh ta."
"Do đó, tôi đã sử dụng kỹ năng để tấn công, anh ta đành phải chạy trốn.

Một khi đã chạy thì nhất định sẽ phải xuất hiện trước mặt mọi người.

Và tôi đã ép anh ta phải xuất hiện trước mặt mọi người, để vạch trần lời nói dối đó."
"Nhưng tôi không biết tại sao Cao Sơn lại chạy vào phòng số 6, chắc là cậu ta bị Chu Khiêm ảnh hưởng nên cũng nghĩ phòng số 6 là phòng an toàn."
Mấy lời của Tư Đồ Tình thật sự không thể lừa được Vân Tưởng Dung.

Nên Tư Đồ Tình cũng không muốn lừa.

Ngay từ khi bắt đầu Tư Đồ Tình đã cố để lộ ra sát ý của mình để gây chú ý với Vân Tưởng Dung.

Chủ ý lúc đầu của cô ta là muốn gây sự chú ý và lôi kéo sự phòng bị của mọi người về phía mình, để cho Lộ Manh Manh ra tay.

Chỉ là giữa đường đột nhiên có thay đổi, nên phải chuyển sang cách khác.

Tư Đồ Tình không thể lừa được Vân Tưởng Dung, vì trong lời cô nói có hai mục đích:
Thứ nhất: Tư Đồ Tình muốn Hà Tiểu Vĩ nghi ngờ Chu Khiêm, nên không muốn chung nhóm với Chu Khiêm.

Thứ hai: Tư Đồ Tình tự mình nhận lấy mọi thù hận mà không nói Lộ Manh Manh ra, để cho Chu Khiêm nghĩ kẻ thù của mình chính là cô.

Cứ như thế, là sẽ chia thành hai nhóm.


Một nhóm là Tư Đồ Tình, Lộ Manh Manh và Hà Tiểu Vĩ.

Nhóm còn lại chỉ có một mình Chu Khiêm và Vân Tưởng Dung.

Theo suy nghĩ của cô, thì đây là một trận chiến 3-2.

Tất nhiên, thông qua chuyện lúc nãy Chu Khiêm cố tình gây sự với Vân Tưởng Dung, thì khả năng cao là hai người sẽ không về chung một nhóm với nhau.

Chu Khiêm vui vẻ khi biết Tư Đồ Tình nghĩ như thế.

Chu Khiêm vẫn giả vờ là không biết đến việc Lộ Manh Manh đã đổi số phòng, hiện tại cậu không quan tâm lắm với những lời vu khống của Tư Đồ Tình.

Cậu cũng không hề giải thích gì cho mình, vẫn là gương mặt kiêu ngạo như cũ.wattpadtien161099
Đến bên cạnh Tư Đồ Tình, cậu khinh thường nói: "Còn 35 phút nữa là hết thời gian.

Mấy người muốn lãng phí thời gian vào việc ai là người đã giết Cao Sơn à, không tập trung vào tìm ra quy tắc của nhiệm vụ phụ sao?"
"Tôi đã nói là tôi không quan tâ m đến nhiệm vụ phụ." Tư Đồ Tình lạnh lùng nói.

"Thật không? Nhưng mà tôi không tin..." Chu Khiêm nhìn vào mắt của Tư Đồ Tình, như là muốn nhìn thấu được tâm hồn.

"Mọi người đến đây đều là vì nguyện vọng của mình, nhưng ai sẽ là người thực hiện nguyện vọng đó? Chẳng lẽ cô chưa từng nghi ngờ đến việc trò chơi này là do vị thần nào sáng lập ra.

Chẳng lẽ cô không muốn tìm ra được cố truyện ẩn được giấu trong mỗi phó bản, để có thể đến gần được vị thần đó, ví dụ như___"
Chu Khiêm quơ quơ khúc xương của thần ở trong tay.

Cố tình khoe khúc xương ra, Chu Khiêm cười nói: "Cho dù là lúc đầu cô không quan tâ m đến cố truyện ẩn, cô cũng không nên bỏ qua nhiệm vụ phụ chứ.

Cốt truyện ẩn có nhiều kỹ năng mà cốt truyện chính không có.

Nếu như cô vượt qua được 20 phó bản bình thường, không hề đi tìm cốt truyện ẩn, thì việc hoàn thành được nhiệm vụ phụ có thể giúp cho cô có được rất nhiều đạo cụ quý, và được thưởng nhiều đồng tiền vàng.

Vì thế, nếu như có người đề nghị cô chỉ nên tập trung vào cốt truyện chính...."
Đôi mắt đột nhiên trở nên đầy sát khí, Chu Khiêm chế nhạo Tư Đồ Tình: "Cô có bao giờ nghĩ đến việc người đó không muốn cô trở nên mạnh hơn hay không?"
"Lúc trước tôi đã từng nuôi một con mèo, tôi muốn nó trở nên thông minh và tốt hơn.

Tốt nhất là nó học được cách tự đi vệ sinh.

Nhưng tôi lại không muốn nó quá thông minh, bởi vì khi nó trở nên thông minh thì nó sẽ tự có suy nghĩ của riêng nó.

Nó sẽ không còn nghe lời, và không chịu nằm yên cho tôi điều khiển nữa."
Chu Khiêm nói xong, gương mặt của Tư Đồ Tình cũng đã trắng bệch khi nghe cậu nói.wattpadtien161099
Nhìn thấy vẻ mặt của Tư Đồ Tình, cậu mỉm cười khi biết rằng cậu đã đoán đúng rồi.

Từ khi bước vào phòng 701, trong lúc bọn họ đang nói về chuyện của Khương Dư Thanh, Tư Đồ Tình đứng ngay cửa không hề lên tiếng nhưng đôi lúc lại nhìn vào đồng hồ.

Khi bọn họ tìm manh mối thông qua bức ảnh, Tư Đồ Tình cũng nhìn vào đồng hồ, ngay sau đó liền nói là mình không quan tâ m đến nhiệm vụ phụ.

Ngoài ra, với tính tình của cô ta, là một người có năng lực và mạnh mẽ, nhưng IQ¹ chỉ ở mức trung bình.

Trong tình huống hiện tại, nếu như cô ta muốn giết người thì chỉ vó thể nghe theo lời của người khác, người đó nói như thế nào thì cô đánh như thế đó.

Cuối cùng cô ta và Lộ Manh Manh hợp tác thành công ngoài sự mong đợi.


Khi chỉ trò chuyện riêng với nhau thông qua hệ thống.

Vì nếu như phải tham gia thảo luận, thật sự rất tốn thời gian.

Phát hiện ra chuyện Cao Sơn không dễ giết, hai người ngay lập tức đổi kế hoạch, Tư Đồ Tình thì cầm chuông làm ảnh hưởng đến sự phán đoán của Cao Sơn và Vân Tưởng Dung, để đối phó với Chu Khiêm thì người kia sẽ lợi dụng thời cơ đổi biển số phòng.

Điều này rất giống với việc, hai người bọn họ trực tiếp nghe theo lệnh của người thứ ba mà hành động.

Vì trong trò chơi này con bạc có thể gửi tin nhắn đến cho người chơi.

Vậy thì người đã ra lệnh cho Tư Đồ Tình chỉ có thể là con bạc của cô ta.

Chỉ việc thử vài câu, Chu Khiêm có thể phát hiện ra con bạc của cô ta không hề giống như Vu Hiền.

Quan hệ giữa cô ta và con bạc cũng không được bình thường.

Điều duy nhất Chu Khiêm không hiểu là tại sao con bạc của Tư Đồ Tình lại có thể cùng lúc gửi tin nhắn đến cho Lộ Manh Manh.

Lúc này, sương mù ngày càng dày Chu Khiêm cúi đầu xuống nhìn Tư Đồ Tình, chỉ cần cô ta ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy được đôi mắt sâu thẳm của cậu.wattpadtien161099
Chu Khiêm nhẹ nhàng nói với Tư Đồ Tình: "Con chim trong lồng thì tầm nhìn có hạn.

Cô thật sự không muốn biết khi hoàn thành được nhiệm vụ phụ này, mình sẽ nhận được cái gì sao?"
Tư Đồ Tình nhắm mắt hít sâu một hơi, khi mở mắt ra, sắc mặt của cô ta đã trở lại bình thường.

"Chu Khiêm, tôi thấy anh hình như hơi tự tin rồi.

Mọi chuyện có lẽ là không như anh nghĩ đâu."
"Vậy sao?." Cậu không nói nữa mà quay lưng đi, đi về phía Hà Tiễu Vĩ và Lộ Manh Manh.

Chu Khiêm vẫn tiếp tục làm bộ như không biết chuyện Lộ Manh Manh đã làm: "Thông tin của Tư Đồ Tình tôi không biết gì nhiều.

Tất nhiên tôi cũng cảm thấy cô ta không có bất kì lý do gì để giết tôi và Cao Sơn cả.

Đáng trách nhất là màn sương mù này quá dày, làm cô ta nhìn nhầm bóng người đó rồi, nên mới xảy ra chuyện hiểu lầm như lúc nãy."
"Hiện tại tôi không có nhiều thời gian để giải thích với hai người, tôi sẽ dùng hành động của mình để chứng minh là tôi trong sạch."
"Tôi chỉ muốn nhìn thấy được viên đạn ở trong ngực Cao Sơn, tôi chỉ muốn tìm hiểu mối liên hệ của cốt truyện trong phó bản này, để chuẩn bị cho việc hoàn thành phó bản.

Nhưng điều đó không liên quan đến việc tìm ra quy tắc để hoàn thành được nhiệm vụ phụ này."
"Đúng là tôi đã tìm ra quy tắc để hoàn thành được nhiệm vụ phụ này rồi.

Tôi cũng đã tự mình đi vào phòng số 7 để tìm vật chứng mà không cần người khác kiểm tra giúp.

Tiếp theo tôi sẽ tự mình mở ra một cánh cửa an toàn."wattpadtien161099
"Đây là phó bản chứa cốt truyện ẩn, để được vào cũng không dễ dàng."
"Cho nên, cho dù có nhiều thử thách đối với tôi, vậy thì thử đặt nó cùng một chỗ để xem nó sẽ ra sao?"
"Cậu...!cậu..." Hà Tiểu Vĩ chỉ tay về phía Chu Khiêm ấp úng hồi lâu, những vẫn không nói được gì.

Có lẽ theo ông ta nghĩ thì, những gì Tư Đồ Tình và Chu Khiêm nói đều có lý.

Hơn nữa, cho dù lời Chu Khiêm nói có không hợp lý, hay cậu thật sự là người đã giết Cao Sơn.

Thì hiện tại chỉ có một mình cậu là tìm ra được quy tắc để dẫn mọi người hoàn thành được nhiệm vụ phụ này.

"Vậy thì cô....." Hà Tiểu Vĩ nhịn không được hỏi Tư Đồ Tình: "Cô thật sự biết quy tắc hả?"
Tư Đồ Tình im lặng không trả lời.

Có vẻ như cô ta cũng không biết.

Chu Khiêm mỉm cười khinh thường nói: "Vì thế, Tư Đồ Tình à, con bạc thông minh của cô không nói quy tắc cho cô biết, là vì không muốn cô thông minh hơn thôi."
Chu Khiêm nói xong, liền đi thẳng về phía trước.

Hà Tiểu Vĩ nuốt nước miếng, cũng đi theo Chu Khiêm nhưng cách cậu một khoảng rất xa.


Ông ta hình như rất sợ, sợ khi đến gần Chu Khiêm, thì cậu có thể đẩy ông vào bất kì căn phòng nào.

Chu Khiêm chắc chắn sẽ không làm như thế.

Hà Tiểu Vĩ đi theo cậu đến cửa phòng số 8, sau đó đứng nhìn cậu mở cửa bước vào.

Ba giây sau, không có tiếng súng vang lên.

Khoảnh khắc đó Hà Tiểu Vĩ - người đang đứng ngoài cửa lo lắng, gần như là nhảy dựng lên dường như là rất vui, vì Chu Khiêm chắc là đã tìm ra được quy tắc rồi.

Hà Tiểu Vĩ cảm thấy có hy vọng để hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn này rồi.

Ba phút sau, Chu Khiêm mở cửa đi ra.

Chu Khiêm nói: "Trong phòng 7 và 8 có giấu một viên đạn được khắc số 7 đây là vật chứng mà chúng ta đang tìm."
"Nếu như tôi đoán không sai, thì trong 12 căn phòng này, chúng ta chỉ cần tìm đủ viên đạn được khắc số 7 thì hoàn thành."
"Vậy tiếp theo, chúng ta nên đi đến phòng nào?" Hà Tiểu Vĩ hỏi.

Lộ Manh Manh đi theo phía sau, cậu ta vẫn giả bộ yếu đuối, nên không làm Hà Tiểu Vĩ nghi ngờ.

Hà Tiểu Vĩ kéo Lộ Manh Manh lên, sau đó nói với Chu Khiêm: "Anh bạn, chúng tôi tin chuyện cậu tìm ra được quy tắc rồi.

Hai chúng tôi sẽ giúp cậu, sẽ dễ tìm vật chứng hơn nếu chúng ta cùng nhau tìm."
"Hai người thật sự muốn giúp tôi sao?" Chu Khiêm nhìn Hà Tiểu Vĩ và Lộ Manh Manh xác nhận.

"Đương nhiên." Hà Tiểu Vĩ gật đầu đồng ý.

Lộ Manh Manh cũng gật đầu: "Ai mà không muốn hoàn thành? Em cũng vậy."
"Điều đó là đương nhiên, để hoàn thành được nhiệm vụ phụ này, thì cần phải hợp tác với nhau.

Một mình tôi không thể làm được." Chu Khiêm nói.

"Chúng ta hợp tác như thế nào? Phòng an toàn tiếp theo là phòng nào?" Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng hỏi.

"Ngoại trừ phòng 7 và phòng 8 thì hiện tại không có phòng nào là an toàn cả.

Vật chứng ở phòng 7 và 8 là viên đạn khắc số 7 tôi cũng đã tìm được rồi." Chu Khiêm nói.

Hà Tiểu Vĩ kinh ngạc: "Vậy thì...."
Hà Tiểu Vĩ nghe xong câu tiếp theo của Chu Khiêm thì hoàn toàn sững sờ: "Nếu muốn tìm được phòng an toàn tiếp theo, thì phải đi vào phòng không toàn để cho sát thủ nổ súng."
Bên kia.

Nhìn ba người kia rời đi, Tư Đồ Tình đứng yên một lúc lâu, sau đó liếc mắt nhìn về phía Vân Tưởng Dung.

Tư Đồ Tình nheo mắt, vẻ mặt lạnh lùng, cô ta không hề có cảm giác sợ hãi hay tội lỗi, hay sợ Vân Tưởng Dung sẽ dùng mọi cách để trả thù mình.

Nhưng hành động tiếp theo của Vân Tưởng Dung làm cô thấy hơi tò mò.

Theo Tư Đồ Tình nghĩ, Vân Tưởng Dung là một cô gái rất yếu đuối, chấp nhận tiêu hết sức mạnh để chữa trị cho bạn trai mà không hề chừa đường lui cho mình.

Một cô gái cho dù có thông minh đến đâu, thì cũng sẽ gục ngã trong phó bản thôi.

Do đó nếu cô ấy thật sự yêu bạn trai mình, cộng với tính tình yếu đuối đó thì nhất định sẽ ôm xác của bạn trai mà khóc cho đến ngất đi.

Nhưng Tư Đồ Tình hoàn toàn không ngờ đến, Vân Tưởng Dung lại đứng dậy đi về hướng của Chu Khiêm.

Nhìn theo bóng dáng Vân Tưởng Dung đi vào màn sương, Tư Đồ Tình lại nhận được tin nhắn từ người đó.

[Cô không được tin, Chu Khiêm cố tình để cãi nhau đó, đừng tin những gì cậu ta nói.]
[Cô không được thực hiện nhiệm vụ phụ này, nếu cô muốn vượt qua được phó bản này, thì phải biết cách để hy sinh người chơi, ít nhất là hy sinh ba người.]
[Tôi không cho cô làm nhiệm vụ phụ, là cân nhắc đến nhiệm vụ chính trong phó bản.]
[Cô nhất định phải cẩn thận, coi chừng rơi vào bẫy của Chu Khiêm.].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi