THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA ANH VÀ EM

Ninh Duy Khải cảm nhận được sự bất thường của Ái Đạt, nhưng tình trạng bất thường này rất mơ hồ, không rõ manh mối. Anh ta chỉ có thể từ động thái gần đây của Ái Đạt, đoán bọn họ sẽ tung ra sản phẩm mới. Sản phẩm này nhiều khả năng liên quan đến lĩnh vực dã ngoại, nhưng anh ta không điều tra ra thông tin cụ thể.

Từ vụ nhãn hiệu Vinda chiếm lĩnh thị trường bậc trung, thêm vào đó là kế hoạch chỉnh đốn công ty của Lệ Trí Thành, gián điệp của Tân Bảo Thụy cài ở Ái Đạt đều bị phát hiện. Kẻ thì bị truy cứu trách nhiệm kinh tế, người bị đuổi việc, khiến Ái Đạt bây giờ kín như bưng. Có thể thấy, Lệ Trí Thành là một đối thủ đáng gờm.

Sáng thứ hai, Ninh Duy Khải đi trụ sở tập đoàn Chúc thị dự cuộc họp thường kỳ.

Ninh Duy Khải cố ý tỏ ra âm thầm lặng lẽ, chỉ dẫn theo trợ lý Nguyên Tuấn, nhưng anh ta vẫn rất khí thế. Bởi mọi người đều biết, Tân Bảo Thụy là công ty kiếm nhiều tiền nhất của Chúc thị, con rể họ Ninh lại được chủ tịch trọng dụng. Do đó, mọi người đều nhiệt tình và khách sáo chào hỏi anh ta.

Đúng chín giờ, cuộc họp chính thức bắt đầu. Chủ tịch Chúc Bác Vân, cũng là bố vợ của Ninh Duy Khải bây giờ không nhúng tay vào việc kinh doanh của tập đoàn nên không có mặt tại những buổi như thế này.

Cuộc họp do cậu cả Chúc Hàm Xung chủ trì. Anh ta cũng là CEO của công ty tài chính Chúc thị.

Chúc Hàm Xung là người đàn ông nho nhã, đeo cặp kính gọng vàng, giọng điệu hết sức ôn hòa. Vì vậy mọi người đều nói, cậu cả nhà họ Chúc là ông chủ tốt, nhưng thiếu quyết đoán.

Sau khi nghe bộ phận Quản lý kinh doanh đang báo cáo thành tích tháng trước của các phòng ban và công ty con, anh ta mỉm cười phát biểu: “Năm nay lại có một khởi đầu tốt đẹp, mọi người vất vả rồi. Chủ tịch nhất định sẽ rất vui khi xem những con số này, đặc biệt là lĩnh vực túi xách…” Anh ta quay sang Ninh Duy Khải: “Tân Bảo Thụy lại một lần nữa hoàn thành vượt mức chỉ tiêu đề ra, đứng đầu trong các công ty con, Duy Khải vất vả nhiều.”

Mọi người đều dồn ánh mắt kính nể về phía Ninh Duy Khải.

Ninh Duy Khải thầm cười nhạo trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười chân thành: “Nhờ sự giúp đỡ của chủ tịch và các vị, Tân Bảo Thụy mới có thể phát triển một cách ổn định. Chúng tôi sẽ tiếp tục nỗ lực trong năm mới, phấn đấu đến cuối năm gửi chủ tịch một bản báo cáo đáng hài lòng.”

Mọi người gật đầu, Chúc Hàm Xung cười cười. Đúng lúc này, cậu hai Chúc Hàm Trình, cũng là người phụ trách công ty bất động sản Chúc thị lên tiếng: “Đúng rồi, tôi nghe nói lượng tiêu thụ của Ái Đạt thời gian gần đây rất tốt, bọn họ còn đang chuẩn bị một sản phẩm mới nhằm mục đích tấn công vào thị thường của Chúc thị. Duy Khải, có chuyện này không?” Anh ta kém Chúc Hàm Xung năm tuổi, tốt nghiệp đại học bình thường, diện mạo hơi hung dữ, nói chuyện luôn theo kiểu không mặn không nhạt. Trong công việc, anh ta tỏ ra tàn nhẫn và thủ đoạn, vì vậy nhân viên của công ty càng nể sợ Chúc Hàm Trình hơn cậu cả thư sinh nho nhã.

Ninh Duy Khải hơi bất ngờ, không nghĩ cậu hai nhà họ Chúc cũng biết chuyện này.

Chậc chậc… Cậu hai theo dõi sát sao đấy chứ? Ai bảo anh ta thể hiện khả năng xuất sắc, đưa Tân Bảo Thụy lên đỉnh cao, khiến người khác ăn không ngon ngủ không yên.

Ninh Duy Khải gật đầu: “Đúng vậy.” Anh ta không định bàn sâu hơn.

Chúc Hàm Trình lập tức quay sang người của bộ phận Thị trường: “Vừa rồi báo cáo tình hình công việc, tại sao các anh không đề cập đến thông tin quan trọng này? Các anh có biết mấy tháng nay, Ái Đạt bán ra bao nhiêu túi xách Vinda không? Có biết bọn họ đã tạo ra sự uy hiếp tiềm tàng với thị trường của Tân Bảo Thụy hay không? Các anh là bộ phận Thị trường của công ty mẹ, mà sao chẳng có tác dụng gì cả?”

Người phụ trách của bộ phận Thị trường cảm thấy rất ấm ức. Từ trước đến nay, việc kinh doanh của Tân Bảo Thụy là độc lập. Sau khi Ninh Duy Khải tiếp quản, công ty mẹ càng không nhúng tay. Bọn họ quả thực không nắm rõ tình hình Chúc Hàm Trình vừa đề cập.

Còn nữa, lãnh đạo cấp cao đấu đá nhau, sao lại lôi người ở bên dưới làm bia đỡ đạn?

Người phụ trách không giải thích chỉ hàm hồ đáp: “Vâng thưa Chúc tổng, sau này chúng tôi sẽ lưu ý.”

“Được rồi.” Cậu cả Chúc Hàm Xung dàn hòa: “Về tình hình của ngành túi xách, Duy Khải là người hiểu rõ nhất, chắc chú ấy cũng đã có tính toán riêng. Hàm Trình, chú khỏi cần lo lắng.”

Chúc Hàm Trình cười cười, quay sang Ninh Duy Khải: “Duy Khải, vụ này rốt cuộc là thế nào? Chú đã có kế hoạch đối phó với sự tấn công của Ái Đạt chưa?”

Người Ninh Duy Khải chán ghét nhất chính là cậu hai họ Chúc. Cậu hai hễ mở miệng, đều gọi anh ta là “Duy Khải”. Trên thực tế, anh ta lớn hơn Chúc Hàm Trình hai tuổi, chỉ vì cưới em gái mà phải chịu lép vế.

Ninh Duy Khải cười cười, trả lời: “Tôi vẫn chưa có kế hoạch gì cả.”

Mọi người đều bất ngờ trước câu nói của anh ta, cậu cả cũng sửng sốt, chỉ có cậu hai thần sắc không thay đổi.

Phòng hội nghị yên lặng như tờ, một số cổ đông lâu năm đưa mắt nhìn nhau. Trợ lý Nguyên Tuấn ngồi ở hàng ghế sau cảm thấy Boss của mình rất oai phong.

Ninh Duy Khải đảo mắt một vòng, sau đó gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn. Mọi người đều mù mờ, không hiểu ý đồ của anh ta.

Một lúc sau, Ninh Duy Khải mới cất giọng bình thản: “Tôi xin nhắc sơ qua tình hình để mọi người được rõ. Trong ba năm qua, nhiều công ty như Tư Mỹ Kỳ, Ái Đạt, Thuận Khải… không dưới mười lần lợi dụng sản phẩm mới hoặc chiến lược marketing phát động “cuộc tấn công” chính diện vào Tân Bảo Thụy. Trong số đó, không thiếu sản phẩm ưu việt đầy sáng tạo, cũng không thiếu ý tưởng tiếp thị thiên tài. Mỗi lần như vậy, nếu thuận lợi phát triển, bọn họ đều có khả năng thay đổi cục diện thị trường, ảnh hưởng nặng nề đến Tân Bảo Thụy.”

Tất cả mọi người có mặt trong phòng, bao gồm cả hai công tử họ Chúc đều yên lặng lắng nghe.

Ninh Duy Khải mỉm cười, nói tiếp: “Tuy nhiên, số phận của những sản phẩm mới đều giống nhau. Vừa được tung ra chưa bao lâu, chúng đã biến mất khỏi thị trường, thay thế vào đó là sản phẩm mới càng ưu việt hơn, càng được hoan nghênh hơn của Tân Bảo Thụy.”

Anh ta lại đưa mắt một lượt, nói rất từ tốn: “Hàm Trình, các vị ủy viên hội đồng quản trị, mọi người không cần lo lắng cho Tân Bảo Thụy. Một khi chúng ta đứng đầu trên thị trường, sự thách thức của đối thủ cạnh tranh vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Nhưng điều đáng mừng là, thực lực tổng thể của chúng ta mạnh hơn bọn họ tưởng rất nhiều. Chúng ta tự chủ về mặt kỹ thuật, nhập khẩu công nghệ và thiết kế của nước ngoài. Chỉ tính riêng phương diện này, chúng ta đã bỏ cách các doanh nghiệp trong nước một khoảng rất xa.

Có lẽ bọn họ có nhiều ý tưởng và linh cảm mới mẻ. Nhưng thật đáng tiếc, chỉ cần bọn họ tạo ra sản phẩm mới, Tân Bảo Thụy cũng có thể tạo ra, hơn nữa sản phẩm còn hoàn hảo hơn bọn họ. Ngoài ra, nhân tài xuất sắc nhất của ngành đều tập trung ở Tân Bảo Thụy. Cũng chỉ Tân Bảo Thụy mới có thể tạo ra sản phẩm xuất sắc nhất.

Không thể không thừa nhận, với đối thủ cạnh tranh, đây là một bi kịch, bởi vì cứ mỗi khi bọn họ vất vả khai thác thị trường mới, cuối cùng thị trường đó đều rơi vào tay chúng ta.”

***

Tại thành phố Đài Bắc. Lâm Thiển ngồi trong nhà hàng của khách sạn. Bây giờ vẫn còn sớm, xung quanh hầu như không có người. Cô cầm bản hợp đồng Lệ Trí Thành ký với xưởng vật liệu Minh Đức hôm qua, đọc kỹ từ đầu đến cuối.

Lệ Trí Thành ngồi ở phía đối diện, lặng lẽ ăn.

Nói thật, điều kiện của bản hợp đồng nằm ngoài dự đoán của Lâm Thiển cũng không khó hiểu. Mọi người đều nói ông chủ của Minh Đức rất thanh cao, không chịu bán bản quyền sáng chế vật liệu. Lần này Lệ Trí Thành có thể thuyết phục ông ta, Lâm Thiển biết nhất định có nội tình. Cái giá của nội tình này tương đối đắt đỏ, vậy mà Lệ Trí Thành cũng đành lòng chấp nhận.

Hợp đồng quy định, trong ba năm tới, Minh Đức cho Ái Đạt độc quyền sử dụng hai loại vật liệu kỹ thuật cao do họ tự sáng chế. Ngoài ra, từ nay về sau, Ái Đạt được ưu tiên sử dụng vật liệu mới của Minh Đức. Nếu đơn phương hủy hợp đồng, hai bên sẽ bồi thường gấp ba lần giá trị đơn hàng.

Điều kiện này đã loại trừ nỗi lo trong lòng Lâm Thiển. Bởi vì đối với ngành sản xuất túi xách, giá thành vật liệu chiếm tỷ lệ lớn. Khó khăn lắm Lệ Trí Thành mới tìm được loại vật liệu chất lượng tốt, giá cả hợp lý.

Một khi Ái Đạt tung ra sản phẩm mới, chắc chắn Tân Bảo Thụy cũng sẽ đưa ra sản phẩm cùng loại để cạnh tranh. Chỉ cần Ái Đạt nắm chắc khâu vật liệu, trong thời gian ngắn Tân Bảo Thụy muốn tìm loại vật liệu chất lượng cao, giá cả phải chăng tương ứng cũng không phải việc dễ dàng.

Được cái nọ mất cái kia, để giành được quyền sử dụng độc quyền vật liệu, từ nay về sau, mọi hoạt động tiếp thị, quảng bá, tiêu thụ nhãn hiệu Aito đều phải đồng thời tuyên truyền nhãn hiệu Mind ( Minh Đức). Mọi quảng cáo trên truyền hình và báo chí đều phải xuất hiện tên Mind. Nói một cách khác, Aito và Minh Đức cùng được tung ra thị trường với tư cách hai nhãn hiệu có tầm quan trọng như nhau.

Với điều khoản này, Ái Đạt phải bỏ ra tinh lực và tiền bạc rất lớn. Chỉ tính riêng quảng cáo trên truyền hình, một giây ở đài Trung Ương cũng lên tới hàng triệu nhân dân tệ, mà quảng cáo sẽ phải dành một phần cho Minh Đức.

***

Lâm Thiển đóng hợp đồng, ngẩng đầu quan sát Lệ Trí Thành. Anh quyết đoán và có chí khí hơn cô tưởng.

Bình thường, các nhà cung cấp vật liêu và nhà sản xuất chỉ bàn đến điều khoản mua bán và giá cả, nhưng Lệ Trí Thành đã đưa ra ý tưởng “cùng thắng”, giúp đối phương xây dựng nhãn hiệu. Ông chủ Minh Đức có tính thanh cao, một xưởng sản xuất nhỏ sở hữu sản phẩm tốt nhưng đến nay vẫn chưa bị người khác thu mua, chứng tỏ ông ta muốn bảo vệ nhãn hiệu. Trước điều kiện của Lệ Trí Thành, làm sao ông ta có thể không động lòng?

Con người ai chẳng có tham vọng. Cái gọi là thanh cao, chỉ là tham vọng càng cao, càng xa hơn mà thôi.

Lúc này, ánh nắng hắt vào gương mặt trông nghiêng của Lệ Trí Thành. Bên má trái của anh có một vết son đỏ rất rõ ràng.

Đó là “tác phẩm” của Lâm Thiển. Lúc sang phòng đón cô xuống dưới ăn sáng, anh lại ôm hôn cô một lúc mới chịu buông tha. Hôm nay đi đến xưởng Minh Đức nên cô đánh son, vì vậy mới in dấu trên mặt anh.

Lâm Thiển rút tờ giấy ăn đưa cho Lệ Trí Thành: “Anh lau đi”.

Lệ Trí Thành đương nhiên hiểu ý, cầm tờ giấy lau mặt, đồng thời nhướng mắt quan sát cô.

Lâm Thiển: “Sao thế? Hôm nay đi gặp đối tác nên em mới trang điểm.”

Lệ Trí Thành lặng thinh, vài giây sau bỏ tờ giấy xuống bàn.

Lâm Thiển lặng lẽ khuấy cốc cà phê: “Bên trái cổ anh cũng có…”

Khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười: “Ừ.”

Lâm Thiển hơi bối rối, “ừ” gì mà “ừ”, anh lại giả heo ăn thịt hổ, đáng ghét quá.

Đợi anh lau xong, Lâm Thiển hỏi: “Tuy thỏa thuận bồi thường gấp ba lần, nhưng liệu Uông tổng của Minh Đức có phản bội chúng ta không?”

Lệ Trí Thành đáp ngắn gọn: “Không bao giờ.”

Dù chẳng biết Lệ Trí Thành lấy sự tự tin ở đâu ra nhưng một khi nói vậy, chứng tỏ anh đã nắm chắc, Lâm Thiển cũng cảm thấy yên tâm hơn.

***

Xưởng vật liệu Minh Đức nằm ở ngoại ô thành phố, xung quanh là rừng cây xanh mướt, bên cạnh là mấy công ty giống cây nông nghiệp sinh thái. Từ điều này có thể nhận ra, ông chủ họ Uông thích cuộc sống êm đềm thoát tục.

Lệ Trí Thành được thư ký đưa vào phòng, trò chuyện riêng với Uông tổng. Lâm Thiển và Tưởng Viên đợi ở phòng tiếp khách bên ngoài.

Lâm Thiển đoán, trị giá của nhà xưởng này khoảng mấy chục triệu, giá trị bằng sáng chế tính riêng. Bây giờ liên kết với Ái Đạt, cũng coi như cả hai bên đều đạt được thứ mình cần.

Hơn một tiếng sau, cửa phòng hội nghị mở toang, Lệ Trí Thành và một người đàn ông gầy gò ngoài năm mươi tuổi đi ra ngoài.

Lâm Thiển và Tưởng Viên mỉm cười đứng dậy, lặng lẽ quan sát đối phương.

Người đàn ông mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xanh, đeo cặp kính trắng, có dáng vẻ nho nhã của một giáo sư đại học. Nhưng sắc mặt ông lạnh lùng ngạo mạn, đôi mắt sắc bén. Ông liếc qua hai người, ánh mắt dừng lại ở Lâm Thiển.

Lâm Thiển mỉm cười giơ tay: “Chào Uông tổng, tôi là Lâm Thiển của Ái Đạt.”

Uông tổng đưa mắt về Lệ Trí Thành mới bắt tay Lâm Thiển, đồng thời mở miệng: “Lâm tiểu thư từ phương xa đến đây, cô vất vả nhiều.”

Trước thái độ khách khí của ông ta, Lâm Thiển hơi bất ngờ. Uông tổng là người nổi tiếng không hòa đồng, chắc nhờ Lệ Trí Thành nên cô mới được thơm lây.

Nhưng Uông tổng lập tức chuyển đề tài, nói với Lệ Trí Thành: “Lệ tổng yêu giang sơn nhưng càng yêu mỹ nhân hơn.”

Lâm Thiển tròn mắt. Hả? Sao Uông tổng biết được?

Tưởng Viên ở bên cạnh cũng hơi bất ngờ, tuy nhiên anh giả vờ không nghe thấy. Lệ Trí Thành nhìn Lâm Thiển rồi điềm nhiên nắm tay cô.

“Uông tổng là bậc tiền bối trong ngành, chúng ta nên học tập ông ấy.” Anh hạ giọng dặn dò Lâm Thiển, nhưng người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.

Lâm Thiển đỏ mặt: “Vâng.’

Lệ Trí Thành đang sử dụng chiêu đánh vào tình cảm hay sao?

Lâm Thiển rất hiểu quan hệ giữa con người với con người. Mối quan hệ thân thiết nhất không phải quan hệ lợi ích mà là quan hệ riêng tư.

Ví dụ như bây giờ, sau khi bàn xong công việc với vị giám đốc xuất thân là một giáo sư thanh cao, Lệ Trí Thành chuyển sang thân phận bậc hậu bối, dẫn cả bạn gái đi gặp ông. Hành động này thể hiện thái độ chân thành và tin tưởng. Ông già cao ngạo tự nhiên sẽ cảm thấy Lệ Trí Thành không giống đám thương nhân trên người sặc mùi tiền, mà chỉ là một chàng trai trẻ tràn đầy sinh lực, yêu thương bạn gái mình.

Lâm Thiển đứng bên cạnh Lệ Trí Thành, liếc gương mặt nghiêng của anh, trong lòng lại một lần nữa cảm thán.

Người đàn ông này tuy kiệm lời nhưng “nhìn mầm biết cây”, nắm bắt tâm lý của con người như lòng bàn tay.

May mà anh đã hứa, sẽ không dùng kế với cô.

Lâm Thiển cười tủm tỉm. Nhân lúc có người đến tìm Uông tổng xin ký kiến về công việc, cô hạ giọng trách móc Lệ Trí Thành: “Sao anh nói với người khác chuyện của chúng ta? Còn với đối tác làm ăn nữa chứ.”

Lệ Trí Thành nắm tay cô, nói nhỏ: “Trong tương lai chúng ta sẽ thường xuyên sang bên này. Với thân phận như vậy, em làm việc sẽ thuận tiện hơn.”

Trong lòng Lâm Thiển rất ngọt ngào. Với thân phận như vậy?

Xì, chỉ là bạn gái mà thôi, anh nói cứ như nữ chủ nhân ấy.

Lệ Trí Thành tiếp tục lên tiếng: “Hơn nữa anh không nói, ông ấy cũng có thể nhận ra. Thị lực của ông ấy rất tốt, em…” Anh dừng lại một hai giây: “Em không che giấu nổi.”

Lâm Thiển trừng mắt với anh. Cô ghét nhất là tác phong tỏ ra thâm sâu của anh và Lâm Mạc Thần. Chỉ bọn họ mới có thể ứng phó, còn trong con mắt của bọn họ, “đạo hạnh” của cô quá mỏng.

Quan trọng hơn, bọn họ thích dùng giọng điệu đầy yêu thương nói với cô: “Cứ ở yên đấy, để anh giải quyết.”

Lâm Thiển lẩm bẩm: “Hừ… lẽ nào em không có đầu óc hay sao? Trước khi gặp anh, em cũng được coi là người rất có mưu mô đấy chứ?”

Lệ Trí Thành cười khẽ một tiếng, ngoảnh đầu nhìn cô. Ánh mắt của anh khiến Lâm Thiển có cảm giác, anh lại muốn hôn cô.

Nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, anh chỉ cất giọng trầm thấp: “Em cứ dùng hết mưu mô lê người anh đi.”

***

Buổi chiều, ba người đáp máy bay về thành phố Lâm. Lệ Trí Thành đi công tác thường tiêu xài tiết kiệm, vì vậy họ mua vé ở khoang hạng phổ thông. Tưởng Viên đặt chỗ ngồi của hai người ở gần cửa sổ, còn anh ta ngồi trong góc cách hai hàng. Như vậy, anh ta có thể nghe mệnh lệnh của lãnh đạo bất cứ lúc nào, anh lại không quấy rầy thế giới riêng của đôi nam nữ.

Ghế ngồi ở khoang phổ thông tương đối chật, Lâm Thiển tựa đầu vào vai Lệ Trí Thành, tay đặt lên đùi anh, ngắm nhìn mây trắng lững lờ trôi ngoài cửa sổ.

Cô chợt nhớ đến lời anh nói: “dùng hết mưu mô lên người anh.’

Mấy giây trước đó, cô còn cảm thấy may mắn vì người đàn ông này không tính kế với cô. Đúng là tức chết đi được, mưu kế của anh khiến cô sợ hãi, còn anh lại hưởng thụ mưu mô của cô, giống như gãi ngứa?

Càng nghĩ, Lâm Thiển càng cảm thấy Lệ Trí Thành và Lâm Mạc Thần thuộc cùng một loại người.

Nghĩ tới anh trai, Lâm Thiển hơi ủ rũ. Sau tin nhắn “giễu võ dương oai” của cô, Lâm Mạc Thần không trả lời. Hai ngày nay cô bận yêu đương, thành ra quên mất anh trai. Không phải anh đang tức giận đấy chứ?

“Em đã nói chuyện với anh trai chưa?” Lệ Trí Thành đột nhiên hỏi.

“Xuống máy bay rồi em gọi sau.” Lâm Thiển thật thà trả lời.

“Ừ.” Lệ Trí Thành nhìn Lâm Thiển bằng đôi mắt mang hàm ý nào đó. Cuối cùng, anh rút túi tài liệu màu vàng từ cặp đựng laptop, đặt lên bàn nhỏ trước mặt cô.

“Đây là gì vậy?” Lâm Thiển hỏi.

“Một phụ lục khác của bản thỏa thuận giữa anh và anh trai em, đã đến lúc nên cho em biết rồi.”

***

Khoang máy bay vang lên tiếng ồn khẽ, bên ngoài cửa sổ là bầu trời trong vắt.

Lâm Thiển nhìn chằm chằm túi đựng tài liệu. “Phụ lục gì chứ?” Cô hỏi.

Lệ Trí Thành thong thả cầm cốc nước uống một ngụm, sau đó mở miệng: “Anh ấy chủ động đề xuất cho anh vay một trăm triệu tiền mặt.”

Lâm Thiển sững sờ, trong lòng vừa ngọt ngào vừa cảm động. Hành động này không phải là tác phong của Lâm Mạc Thần, nhưng vì em gái nên anh mới làm vậy.

Người anh trai độc đoán chuyên chế hễ mở miệng là kêu cô rút gân lột da Lệ Trí Thành, cũng đưa ra yêu cầu khắt khe, bắt Lệ Trí Thành phải vươn lên đứng đầu ngành nghề trong một năm. Trên thực tế, anh chủ động cho mượn khoản tiền lớn để Lệ Trí Thành “ra trận’, bảo đảm sau khi Aito tung ra thị trường, Lệ Trí Thành có vốn lo công việc tiếp theo.

Hình như cô đã quá hung hãn với anh trai thì phải?

Tuy nhiên, sự cảm động này chỉ duy trì vài giây, bởi Lệ Trí Thành tiếp tục mở miệng: “Một năm sau, anh phải trả cả vốn lẫn lại hai trăm triệu cho anh ấy.”

Lâm Thiển hết nói nổi.

Thật là tự dưng mất công cảm động. Quả nhiên là “Lâm Bát Bì”[1], không sai một ly. Tuy khoản tiền một trăm triệu rất có ích với Ái Đạt ở thời điểm hiện tại nhưng anh trai vẫn không quên tôn chỉ “lột da rút gân” người khác. Bộ não Lâm Thiển hiện lên gương mặt lạnh lùng cao ngạo của anh trai, cô càng không còn gì để nói.

[1] Châu Bát Bì là nhân vật phản diện trong tác phẩm của nhà văn Cao Bảo Ngọc. Nhân vật này là địa chủ ác bá, bóc lột người dân thậm tệ. Lâm Thiển gọi anh trai “Lâm Bát Bì” tức là có ý ví anh với nhân vật này.

Lệ Trí Thành tiếp tục lên tiếng: “Anh ấy chỉ định, đến lúc đó anh trả một trăm triệu tiền vốn cho anh ấy, một trăm triệu tiền lãi cho em.”

Lệ Trí Thành nhìn tập văn bản: “Anh bỏ năm mươi triệu vào việc phát triển Aito. Năm mươi triệu còn lại, anh tiến hành một vụ đầu tư dưới danh nghĩa của em.”

Lâm Thiển lắc đầu: “Em chưa bao giờ có ý định lấy tiền của anh ấy. Dù có lãi đi chăng nữa, em cũng không cần.”

Lệ Trí Thành mỉm cười: “Anh ấy nói đó là của hồi môn dành cho em.”

Bây giờ Lâm Thiển mới thấu hiểu suy nghĩ của anh trai. Kể cả anh có tiền, nhưng cho vay những một trăm triệu không phải việc làm dễ dàng. Đúng là anh đã tận tâm tận lực giúp Lệ Trí Thành, người đàn ông cô yêu thương.

Nhưng sự giúp đỡ có điều kiện đi kèm, nếu Lệ Trí Thành đối xử tốt với em gái anh, tương lai kiếm được tiền, cuối cùng cũng thuộc về hai người, anh không lấy một đồng. Còn nếu Lệ Trí Thành đối xử với em gái anh chẳng ra sao, hai người chia tay, đừng hòng anh giúp không công, Lệ Trí Thành vẫn phải trả một trăm triệu tiền lãi cho anh.

Lâm Thiển vẫn lắc đầu: “Em không cần.”

Lệ Trí Thành im lặng trong giây lát rồi trả lời: “Được, vậy thì anh sẽ trả cả hai trăm triệu cho anh ấy.”

Lâm Thiển gật đầu, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cô ngẫm nghĩ, lên tiếng: “Sao phải trả hết cho anh ấy? Tiền là do anh kiếm được, chỉ cần trả anh ấy một trăm triệu tiền vốn, cộng thêm mức lãi suất ngân hàng là được, phần còn lại anh cứ giữ.”

Lệ Trí Thành cười cười. Vừa thốt ra miệng, Lâm Thiển chợt nhận ra bản thân hướng về người ngoài. Cô hơi xấu hổ: “Em ở vị trí trung lập, không giúp ai cả.”

“Ừ.” Lệ Trí Thành đáp khẽ.

Lâm Thiển vẫn chưa hết ngượng ngùng. Cô nghĩ bụng: Chẳng lẽ mình là người trọng sắc khinh anh trai?

Lúc này, Lệ Trí Thành nhẹ nhàng ôm vai Lâm Thiển, đẩy tập văn bản đã được dán kín đến trước mặt cô: “Đây là nội dung dự án đầu tư.”

Thật ra Lâm Thiển cũng rất hiếu kỳ, không biết Lệ Trí Thành đầu tư vào đâu. Anh không phải là Lâm Mạc Thần, kể cả thông minh đến mấy nhưng anh chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực đầu tư tài chính, nên khó có thể tạo ra kỳ tích.

Rốt cuộc anh đầu tư năm mươi triệu vào nơi nào?

Trầm tư một lúc, Lâm Thiển lại đẩy tập văn bản về phía Lệ Trí Thành: “Em không xem.”

Lệ Trí Thành yên lặng nhìn cô.

Lâm Thiển nói: “Em không xem, bởi vì điều này chẳng quan trọng. Anh đầu tư vào đâu, lãi hay lỗ, em đều ủng hộ anh. Hơn nữa…” Cô vuốt sợi tóc lòa xòa: “Nói thật là em không có hứng thú với lĩnh vực đầu tư, anh cứ tự quyết định là được.”

Lời nói nhẹ nhàng, thái độ từ chối dứt khoát, nhưng Lâm Thiển có một suy nghĩ khác.

Đúng là cô từng tò mò về cẩm nang diệu kế, về ý đồ và chiến lược của Lệ Trí Thành trong kinh doanh. Sau khi trở thành bạn gái của anh, tuy vẫn có hứng thú với mấy thứ thâm sâu đó nhưng khi anh cho xem, cô lại thay đổi ý định.

Đầu tiên, nếu anh thắng thì không nói làm gì. Nhưng nếu anh thua thì sao? Không phải cô không có lòng tin về khả năng của anh, nhưng sự đời vô thường.

Hôm nay cô xem toàn bộ kế sách của anh, ngộ nhỡ tương lai anh bị thua, có nghĩa cô làm chứng cho sự thất bại của anh. Khi đó, ít nhiều Lệ Trí Thành cũng sẽ mất mặt khi đối diện cô.

Cô không thể để anh mất thể diện. Người phụ nữ thông minh nên biết lúc nào cần tiến hay lùi. Vì vậy, Lâm Thiển quyết định không ngó ngàng đến mấy thứ đó.

Hơn nữa nếu thua, anh sẽ phải chịu nhiều áp lực từ hoàn cảnh xung quanh, cô không muốn anh có bất cứ áp lực nào khi ở bên cô. Vì vậy cô không xem, tức là để lại không gian cho anh. Thắng hay thua cũng là thứ ở bên ngoài, còn anh vẫn là người thân thiết nhất của cô, không chút tì vết.

Lệ Trí Thành là người tinh ý, làm sao không nhìn ra nguyên nhân người phụ nữ vốn có lòng hiếu kỳ rất mạnh này tự nhiên lại ngồi im bất động. Ánh mắt của cô bây giờ tuy nhẹ nhõm nhưng không thể che giấu tâm tình.

Đây là ánh mắt anh rất quen thuộc, cô không chỉ một lần nhìn anh bằng ánh mắt đó.

Bị Lệ Trí Thành “chiếu tướng”, Lâm Thiển hơi chột dạ, ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ, đồng thời đánh trống lảng: “Ồ, sắp đến rồi!”

Lệ Trí Thành cất tập văn bản vào túi xách, sau đó ôm vai Lâm Thiển, kéo cô vào lòng. Anh đỡ gáy cô: “Em không xem thật sao?”

Lâm Thiển cương quyết: “Không xem.”

Lệ Trí Thành liền cúi đầu hôn cô. Đến khi Lâm Thiển thở hổn hển, anh mới rời khỏi môi cô, hỏi nhỏ: ‘Lâm Thiển, rốt cuộc em định bảo vệ anh đến bao giờ?”

Lâm Thiển giật mình. Im lặng một lúc, cô vùi mặt vào ngực anh: “Em có thể bảo vệ anh… Anh cứ đợi đi, làm bạn trai của em rất hạnh phúc đấy.”

***

Hai người về đến thành phố Lâm lúc chiều tối. Vẫn là anh chàng tài xế Tiểu Đường đến đón bọn họ. Cách tập đoàn Ái Đạt một con đường, Lâm Thiển nói với Lệ Trí Thành: “Cho em xuống ở chỗ này.”

Lệ Trí Thành gật đầu. Xe ô tô dừng lại bên lề đường, Lâm Thiển đẩy cửa xuống xe, Lệ Trí Thành cũng xuống theo cô, trong khi hai cấp dưới ngồi yên ở hàng ghế trước.

Lệ Trí Thành giúp cô lấy hành lý từ cốp xe. Lâm Thiển lên tiếng: “Em về đây.”

Lệ Trí Thành đột ngột giơ tay kéo cô vào lòng, Lâm Thiển cũng ôm eo anh một cách tự nhiên. Anh cúi đầu thưởng thức đôi môi cô một lúc mới buông ra.

Lâm Thiển đợi xe ô tô đi xa mới kéo vali đi bộ về nhà mình, khóe miệng vẫn còn đọng ý cười. Lúc tình nồng ý đậm, mỗi giây mỗi phút đều hết sức ngọt ngào, vô thanh thắng hữu thanh.

Về đến nhà, Lâm Thiển tắm rửa rồi ra ngoài ban công gọi điện cho “hoàng đế bệ hạ”.

Đầu bên kia là lúc sáng sớm, nhưng giọng Lâm Mạc Thần vô cùng lạnh nhạt: “Hello?”

Lâm Thiển nghe vậy lập tức cất giọng ngọt ngào: “Anh…” Cô kéo dài âm sau cùng, khiến Lâm Mạc Thần cũng mềm lòng. Tuy nhiên, anh vẫn nói lạnh lùng: “Còn biết đường gọi điện thoại? Anh tưởng em bận “gạo nấu thành cơm” rồi.”

Lâm Thiển đỏ mặt: “Làm gì có chuyện đó.” Cô không quên nịnh nọt: “Trình độ tiếng Trung của anh giỏi quá.” Mấy tuổi đã theo bố đi Mỹ, vậy mà anh biết dùng câu thành ngữ “gạo nấu thành cơm” cơ đấy.

Lâm Mạc Thần cười nhạt một tiếng, không đáp lời.

Lâm Thiển nói tiếp: “Anh, em thật sự thích anh ấy. Anh cũng biết đấy, hình mẫu đàn ông như anh ấy có sức hút vô cùng to lớn, phụ nữ không thể kháng cự.”

Lâm Mạc Thần cũng không đến nỗi tức giận vì chuyện đó, nghe câu nói khá buồn cười của em gái, anh khẽ hừ một tiếng.

Lâm Thiển hạ giọng: “Anh bảo cần rút gân lột da đàn ông, nhưng nếu là người phụ nữ anh thích, liệu anh có nỡ lột da cô ấy không?” Thấy anh trai lặng thinh, cô tiếp tục mở miệng: “Em cũng không nỡ.”

Thật ra, Lâm Thiển có ý đồ riêng. Câu này tuy xuất phát từ đáy lòng, nhưng cũng vừa vặn chọc vào nỗi đau của Lâm Mạc Thần.

Quả nhiên, sau khi im lặng vài giây, Lâm Mạc Thần cất giọng ôn hòa: “Lâm Thiển, bố chúng ta qua đời nhiều năm, anh cũng chỉ thực hiện trách nhiệm của người cha mà thôi. Thằng nào muốn đưa em đi, chẳng nhẽ không nên bắt nó chịu cực khổ, thể hiện tấm chân tình hay sao?”

Lâm Thiển liền mềm lòng, “vâng” khẽ một tiếng. Cô lại nói: “Anh từng có cảm giác này chưa? Mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh đối phương đều rất hạnh phúc, đều cảm thấy quý giá. Gorky[2] từng nói: ‘Những thứ đẹp đẽ chúng ta gặp trong cuộc đời đều tính bằng giây’. Bây giờ em hiểu rồi, ngoài anh ấy ra không còn người nào khác.”

[2] Maksim Gorky là đại văn hào Nga cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20.

Lâm Thiển coi như giải quyết xong anh trai. Về phần thỏa thuận giữa bọn họ, Lâm Thiển cho rằng, đó là việc của hai người đàn ông, dù sao cũng không ảnh tưởng tới cô và Lệ Trí Thành.

Nhưng một điều đáng buồn là, nửa tháng sau đó, thời gian Lâm Thiển và Lệ Trí Thành ở riêng bên nhau thật sự tính bằng “giây”.

Bởi vì hai người quá bận rộn. Lâm Thiển đỡ hơn một chút, cô đứng đầu một nhóm nhỏ, có thể tự sắp xếp thời gian. Hơn nữa, cô là người chú trọng kết hợp làm việc và nghỉ ngơi. Tuy nhiều khi khó tránh khỏi bận đến mười một, mười hai giờ đêm nhưng mỗi tuần đều cố gắng cho các nhân viên nghỉ nửa ngày đến một ngày.

Nhóm dự án của Lâm Thiển cũng thể hiện phong cách cá nhân cô: cần cù, hiệu quả cao, linh hoạt, đầy sức sống và khả năng sáng tạo dồi dào. Như cô từng nói: “Nhóm marketing chúng tôi, có thể làm thêm, có thể thông đêm, liên tục chiến đấu suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày vẫn vui vẻ như thường. Nhưng chúng tôi không cần làm vậy, bởi chúng tôi đã sớm dùng linh cảm và trí tuệ giải quyết bài toán khó rồi.

Câu này khiến những nhóm khác nghiến răng nghiến lợi. Bởi vì tính chất công việc khác nhau nên các nhóm kỹ thuật, sản xuất, thiết kế… phải không ngừng thủ đi thử lại mới có thể tìm ra phương án cuối cùng. Lâm Thiển nói câu này, chẳng phải chọc tức mọi người hay sao?

Thế là nửa đêm kết thúc công việc, Lâm Thiển và các thành viên trong nhóm thường bị các nhóm khác đòi dẫn đi ăn khuya cho hả giận.

Lâm Thiển vui vẻ mời mọi người, cũng là mong Lệ Trí Thành có thể xuất hiện. Tuy không ở riêng bên nhau nhưng chỉ cần gặp anh, dù giữa chốn đông người, cô cũng cảm thấy ngọt ngào.

Đáng tiếc Lệ Trí Thành không bao giờ tham gia hoạt động kiểu này, bởi vì anh không có thời gian.

Rốt cuộc anh bận đến mức nào? Là người chỉ huy toàn cục, thời gian của anh thuộc về tất cả mọi người.

Trước đây, Lệ Trí Thành sống ở ngôi biệt thự, vốn là tài sản của bố anh cách Ái Đạt mười phút lái xe. Sau hôm từ Đài Loan trở về, việc thiết kế và sản xuất túi xách Aito bước vào giai đoạn thực chất. Vì vậy anh chuyển vào ký túc của công ty, đồng thời đưa ra quy định: người đứng đầu của mỗi nhóm đều có thể tìm anh báo cáo công việc bất cứ lúc nào. Đây chính là “làm gương cho binh sĩ, xung phong đi đầu.”

Lâm Thiển nghe Tưởng Viên nói, có mấy tối, anh nằm chợp mắt ở sofa trong phòng làm việc, trời vừa hửng sáng lại đi phân xưởng theo dõi tình hình.

Còn thời gian riêng của cô và Lệ Trí Thành chỉ hạn chế ở mức, thỉnh thoảng đi văn phòng báo cáo, anh tranh thủ ôm hôn cô; hoặc Lâm Thiển nửa đêm tan ca, anh vừa vặn có chút thời gian nên tiễn cô về nhà. Sau đó anh lại quay về văn phòng, tiếp tục bận rộn.

Lâm Thiển cảm thấy như vậy là không đủ. Lúc tình cảm nồng nàn, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, không muốn xa anh dù chỉ một giây một phút.

Nhưng trong khi tình cảm của cô dâng tràn, khó kiềm chế, biểu hiện của Lệ Trí Thành bình thản hơn nhiều. Anh sắp xếp thời gian kín mít, thỉnh thoảng cùng cô thân mật rồi lại vội vàng bỏ đi, nhanh chóng dành mọi sự chú ý của mình vào sự nghiệp.

Lâm Thiển cảm thấy, bản thân không thể nắm bắt Lệ Trí Thành. Điều này khiến cô hơi hụt hẫng.

Tất nhiên, cô chôn sâu cảm giác này ở trong lòng, bởi cô biết ở thời điểm này, lý trí quan trọng hơn tình cảm, anh làm vậy là đúng. Nhưng là một người phụ nữ, Lâm Thiển vẫn không tránh khỏi hụt hẫng.

***

Lại đến cuối tuần. Nhóm của Lâm Thiển được nghỉ một ngày. Mọi người vui vẻ như đón Tết, rời khỏi văn phòng từ sớm.

Lâm Thiển phải báo cáo kết quả công việc nên ở lại công ty. Khi cô bận xong, trời đã nhá nhem tối.

Lâm Thiển giải quyết nhanh gọn bữa tối, ngồi ở bàn làm việc, ngắm căn phòng mà Lệ Trí Thành chuẩn bị cho cô, trong lòng rất thanh thản.

Nghe nói chiều nay, sản phẩm mẫu Aito đã hoàn thành. Những yếu tố cơ bản như mẫu mã, tính năng, giá cả đều phù hợp với yêu cầu của Lệ Trí Thành. Tuy chưa nhìn thấy nhưng Lâm Thiển biết, chắc chắn đây là một bước tiến lớn. Chỉ cần chỉnh sửa tối ưu hóa, không bao lâu nữa, Aito có thể chính thức sản xuất hàng loạt.

Anh sẽ rất vui, đúng không?

Lâm Thiển đang chìm trong suy tư, điện thoại bàn chợt đổ chuông.

Là Tưởng Viên gọi tới: “Giám đốc Lâm, cô vẫn còn ở văn phòng à. May quá, Lệ tổng đang hỏi thành quả mới nhất của các nhóm, cô có tiện qua bên này không?”

Tiện, đương nhiên là tiện rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển lập tức đi tới tập đoàn. Tuy chỉ bàn công việc nhưng cũng coi như cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Lâm Thiển nhẩm tính, cô đã bốn ngày không tiếp xúc với bạn trai mình ở cự ly gần.

Người ở khu văn phòng tầng trên ra về gần hết. Lúc Lâm Thiển đến nơi, Tưởng Viên đang mặc áo khoác. Nhìn thấy cô, anh ta mỉm cười: “Giám đốc Lâm, tối nay tôi có chút việc. Tôi đã nói với Lệ tổng rồi, nếu Lệ tổng cần gì, cô hãy xử lý giúp tôi.”

Lâm Thiển: “Được thôi.”

Lâm Thiển đi tới gõ cửa, giọng nói trầm thấp của Lệ Trí Thành vọng ra: “Vào đi.”

Lâm Thiển đẩy cửa đi vào. Trong phòng bật đèn sáng trưng, Lệ Trí Thành ngồi ở sofa, trước mặt là đống tài liệu chất cao như núi, còn có cả máy tính xách tay.

Lâm Thiển ngẩn ngơ nhìn anh. Hình ảnh người đàn ông đè xuống hôn cô ngấu nghiến ở Đài Loan vẫn còn in sâu trong đầu cô, rõ ràng như mới ngày hôm qua. Bây giờ bắt gặp anh ngồi trong văn phòng, thần sắc tập trung, Lâm Thiển mới phát hiện đã rất nhiều ngày, hai người không yên tĩnh ở bên nhau như lúc này.

Lệ Trí Thành ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm khó đoán.

Lâm Thiển ngồi xuống phía đối diện anh, để báo cáo công việc theo thói quen. Cô đưa một tập tài liệu cho anh: “Bây giờ bắt đầu được chưa?”

Lệ Trí Thành vẫn không rời mắt khỏi cô: “Cái này sáng nay anh xem rồi, không có vấn đề gì.”

Lâm Thiển: “Vậy à?”

Lệ Trí Thành vỗ mặt sofa bên cạnh: “Em ngồi lại đây.”

Câu nói này tựa như bùa chú, Lâm Thiển đỏ mặt, hiểu ý nhưng vẫn cố tình hỏi: “Anh định làm gì?’

Vừa dứt lời, bàn tay đặt trên bàn liền bị anh nắm chặt: “Mau lại đây.”

Lâm Thiển liền đứng dậy, đi vòng qua bàn trà. Lệ Trí Thành kéo cô ngồi lên đùi anh.

Hai tay Lâm Thiển bị anh giữ chặt, cô hơi ngẩng mặt, đón nhận nụ hôn sâu của anh. Một lúc lâu sau, Lệ Trí Thành rời môi, đôi mắt đen hơn bầu trời đêm nhìn cô chăm chú ở cự ly gần: “Tối nay anh phải làm thêm, em ở lại đây cùng anh một lúc.”

“Vâng”. Lâm Thiển nhẹ nhàng túm áo sơ mi trước ngực anh.

Trước động tác nhỏ của người phụ nữ trong lòng, khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười. Anh tạm thời kéo cô ngồi xuống ghế, quay về đống công việc, đồng thời lên tiếng: “Em đi khóa trái cửa cho anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi