THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA ANH VÀ EM

Trong thời điểm “gươm tuốt vỏ” vô cùng căng thẳng, mỗi người đều có tín ngưỡng của riêng mình, đều cố gắng hết sức lực.

Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đang nỗ lực đẩy lui hàng ngoại.

Trần Tranh nỗ lực bảo vệ chức vụ Tổng giám đốc và lợi ích của mình.

Charles cũng hết sức cố gắng, với hy vọng việc kinh doanh của DG Trung Quốc ngày càng tốt đẹp. Anh ta cho rằng làm vậy không chỉ hoàn thành mục tiêu của công ty mẹ, còn có thể mang đến sản phẩm hàng đầu thế giới cho người tiêu dùng Trung Quốc. Đây là một việc làm có giá trị.

Các giám đốc đầu tư của Lâm Mạc Thần cũng đang nỗ lực. Tuy việc thu mua Ái Đạt không có tiến triển nhưng nhóm đầu tư xuất sắc này đang tìm mọi cách đi sâu vào tầng lớp cổ đông của hai doanh nghiệp. Bất cứ “lỗ hổng” nào hay đối phương chỉ tỏ ra một chút lung lay, bọn họ sẽ nắm bắt cơ hội, luồn lách đến mục tiêu như con rắn độc.

***

Sau khi kết thúc cuộc họp chiến lược của Charles, Lâm Mạc Thần trở về văn phòng của mình ở thành phố Lâm. Lúc này, trời đã sẩm tối.

Phòng làm việc của anh ở cuối hành lang. Khi đi ngang qua phòng hội nghị bật đèn sáng trưng, Lâm Mạc Thần nhìn thấy một người đàn ông mặc comple chỉnh tề đang ngồi trò chuyện vói nhóm nhân viên phụ trách thu mua Ái Đạt.

Lâm Mạc Thần liếc qua người đàn ông trẻ tuổi đó. Đối phương trông hơi quen quen. Bởi vì Lâm Thiển nên trước đây anh từng xem hồ sơ tất cả nhân viên quản lý cao cấp của Ái Đạt.

Vì vậy, Lâm Mạc Thần nhanh chóng đối chiếu người đàn ông này với một cái tên tồn tại trong bộ não của anh.

Là một nhân vật hết sức quan trọng của Ái Đạt.

Lâm Mạc Thần hơi chau mày, sắc mặt không thay đổi. Anh cũng chẳng dừng bước, tiếp tục đi về phòng làm việc của mình.

Sau khi ngồi yên vị, anh gọi thư ký pha một cốc cà phê, xem xét báo cáo phân tích một lúc mới tựa vào thành ghế, cầm điều khiển mở tivi treo trên tường.

Đúng tám giờ tối, các đài truyền hình lớn đều phát sóng quảng cáo mới của nhãn hiệu túi xách cao cấp Zamon.

Lại một trận “mưa máu gió tanh” sắp bắt đầu.

Tại sao trước đó, Lâm Mạc Thần chỉ đường vẽ lối cho Charles.

Bởi vì sau khi Lệ Trí Thành thực hiện chiến thuật dùng số đông tiêu diệt đối thủ, Lâm Mạc Thần gần như có thể xác định, công ty mẹ DG ở bên Mỹ sẽ sử dụng Zamon để cứu vãn các nhãn hiệu khác. Đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, vậy thì việc anh chỉ cho Charles cũng không gây ảnh hưởng đến cục diện, còn có thể củng cố mối quan hệ cá nhân giữa anh và Charles, đề phòng sự chia rẽ của tên tiểu nhân Trần Tranh.

Ngoài ra, với trí tuệ của Lệ Trí Thành, chiến thuật “nghiền nát” của DG chắc chắn nằm trong sự tính toán của cậu ta. Đã như vậy, anh thuận nước đẩy thuyền, không biết chừng còn đúng ý cậu ta với Lâm Thiển, hơn nữa không vi phạm quy tắc nghề nghiệp của anh.

Tuy nhiên, theo những gì anh vừa chứng kiến, nội bộ Ái Đạt dường như có kẻ phản bội. Lâm Mạc Thần sẽ không tiết lộ điều này với Lâm Thiển, bởi đây là chuyện thường thấy trong quá trình thu mua. Nếu anh nói ra, sẽ vi phạm nghiêm trọng đạo đức nghề nghiệp.

Nếu biến cố của ngày hôm nay khiến Ái Đạt bị đả kích nặng nề, vậy thì có thể vượt qua cửa ải này hay không, chỉ dựa vào bản thân họ mà thôi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Lệ Trí Thành không thể ứng phó với những trò dối trá thường thấy trên thương trường, vậy thì cậu ta có thể cuốn xéo khỏi em gái anh được rồi.

***

Đầu tháng chín, thành phố A nóng như lò lửa.

Buổi chiều ánh nắng chói chang, Lâm Thiển vẫn mặc bộ đồ công nhân màu xanh dày cui, đội mũ lưỡi trai, tóc buộc sau gáy, cùng mấy nhân viên kỹ thuật và công nhân đứng bên dây chuyền sản xuất, kiểm tra thành quả thí nghiệm.

Không giống mấy tuần trước, sản phẩm mẫu lần này đã đạt đến yêu cầu của Lâm Thiển. Điều này có nghĩa là, chỉ cần thuê nhà xưởng, mua sắm thiết bị, tuyển công nhân là nhãn hiệu mới của cô có thể chính thức đi vào sản xuất.

Lâm Thiển có chút xúc động, mở miệng nói: “Tối nay tôi mời mọi người ăn cơm. Các anh đã vất vả nhiều.”

Đám công nhân vỗ tay hoan hô. Mọi người cũng hết sức phấn khởi, bởi Lâm Thiển tuyên bố, CEO của tập đoàn Lệ Trí Thành đã đồng ý tạm thời điều bọn họ đi công ty mới. Tg tương lai, bọn họ có thể tùy chọn ở lại nhà máy mới hay trở về cuong vị cũ.

Bây giờ Ái Đạt đứng trước thử thách, ai cũng nơm nớp bất an, còn cơ hội nào tốt hơn cơ hội này không?

Đặt xong cơm tối ở khách sạn, Lâm Thiển và mấy công nhân ngồi ở phòng làm việc trong nhà máy chuyện trò rôm rả. Một lúc sau, điện thoại của cô rung nhẹ. Lâm Thiển mở ra xem, đột nhiên có phản ứng, ngẩng đầu hỏi người bên cạnh: “Hôm nay là thứ mấy?”

“Giám đốc Lâm bận đến mức quên cả ngày tháng. Hôm nay là thứ Bảy.”

Lâm Thiển ngẩn người, thôi xong rồi.

Cô đã quên mất Lệ Trí Thành. Cô hẹn hai giờ chiều nay đi sân bay đón anh, bây giờ đã là ba giờ rưỡi. Quan trọng hơn, trước đó Lệ Trí Thành bảo cô không cần đi đón, cô nhất quyết đòi đi, bởi cô rất nhớ anh. Thế là anh đồng ý, vậy mà bây giờ…

Với địa vị của Lệ Trí Thành, chắc không ai dám cho anh “leo cây”. Lâm Thiển vội vàng bấm số điện thoại, đồng thời đi ra hành lang vắng người.

“A lô!” Giọng cô có chút chột dạ.

“A lô!” Ngữ điệu của anh vẫn bình thản như thường lệ.

“Em xin lỗi. Em bận quá nên quên mất, anh đang ở đâu?” Lâm Thiển nói nhỏ.

“Em bận gì vậy?” Lệ Trí Thành không đáp mà hỏi lại.

“Em đang bận vụ nhãn hiệu mới ấy mà.” Trong lúc trả lời, cô mở màn hình ra xem. Trước đó anh gọi cho cô ba cuộc mà cô không nghe thấy.

Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh, Lệ Trí Thành đứng ở lối ra sân bay, gọi điện hết lần này đến lần khác mà chẳng ai thèm để ý đến anh.

Cô thật sự sai rồi, cô không nên quên mất anh.

“Bây giờ anh ở đâu?” Lâm Thiển hỏi lại một lần nữa.

“Anh đã đến rồi.”

Lâm Thiển “Vâng” một tiếng rồi nói: “Anh đợi một chút, em sẽ về ngay.” Nói xong, cô liền cúp điện thoại.

Lâm Thiển quay lại văn phòng, cất giọng áy náy với mọi người: “Xin lỗi, bên Lệ tổng giao cho tôi công việc đột xuất. Ngày mai chúng ta ăn cơm được không?”

Cô nói rất quang minh chính đại. Bởi Lệ Trí Thành cũng thật sự giao công việc ở bên cạnh anh cho cô còn gì.

Mọi người đều nói: “Được ạ.”

Đã hoàn thành công việc lại là ngày cuối tuần, đám công nhân đứng dậy tắt nguồn điện, đóng cửa rời khỏi nhà xưởng.

Lâm Thiển cùng một nữ nhân viên thiết kế trẻ tuổi đi sau cùng, tiếp tục thảo luận về sản phẩm mới.

Về phần Lệ Trí Thành, anh nói đã đến nơi, Lâm Thiển đương nhiên lý giải thành, anh đã đến khách sạn bên bờ sông Tương mà cô đang ở. Vì vậy, cô định lái xe thẳng về khách sạn.

Bên ngoài trời nắng gắt nhưng trong khu vực nhà máy có rất nhiều cây xanh nên tương đối mát mẻ. Lâm Thiển đang trò chuyện cùng cô thiết kế, khóe mắt chợt bắt gặp một người từ sau bồn hoa đang đi về bên này. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên người anh. Anh mặc áo phông màu xám nhạt, quần đen đơn giản, đầu đội mũ lưỡi trai kéo xuống thấp.

Lâm Thiển ngẩn người, lập tức dừng bước. Người đàn ông vừa vặn đi tới, giơ tay kéo cô ra sau lùm cây rồi ôm cô vào lòng.

Lâm Thiển vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Cô không ngờ anh nói “đến rồi”, tức là đến nhà máy tìm cô. Ở đây là nhà máy mới, mọi người không biết mối quan hệ giữa cô và Lệ Trí Thành. Nếu bắt gặp ông chủ tập đoàn đột nhiên xuất hiện, lại có quan hệ mờ ám với cô, chắc sẽ loạn mất.

“Sao anh lại đến đây?” Lâm Thiển hỏi nhỏ: “Ở đây còn nhiều công nhân, anh mau buông tay ra đi. Chúng ta gặp nhau ở bãi đỗ xe…”

Còn chưa dứt lời, Lâm Thiển liền bắt gặp ý cười trong khóe mắt Lệ Trí Thành. Sau đó, anh cúi xuống hôn cô, đồng thời ôm chặt cô trong lòng.

Lâm Thiển ra sức giãy giụa. Chắc chắn anh cố ý, ai bảo cô cho anh “leo cây”.

Hai người đang hôn nhau say đắm, cô nhân viên thiết kế đi trước đột nhiên phát hiện Lâm Thiển “mất tích”. Cô ta gọi lớn tiếng: “Giám đốc Lâm, giám đốc Lâm.”

Lâm Thiển nhìn Lệ Trí Thành bằng ánh mắt khẩn cầu. Lệ Trí Thành cắn lên mũi cô một cái rồi mới buông tay.

Lâm Thiển vội chỉnh lại áo sơ mi, đi ra khỏi lùm cây. Cô cũng phản ứng rất nhanh, rút di động giả bộ đang gọi điện, đồng thời vẫy tay với cô thiết kế, ra hiệu cô ta đi trước. Cô thiết kế liền gật đầu, quay người rời đi.

Lâm Thiển bỏ điện thoại vào túi, ngoảnh đầu nhìn Lệ Trí Thành. Anh vẫn đứng dưới bóng cây, bộ dạng rất trẻ trung tuấn tú.

Nghĩ đến chuyện anh đến tận nhà máy tìm mình, Lâm Thiển cảm thấy xót xa cũng có chút xúc động. Ngó nghiêng xung quanh thấy không có người, cô liền giơ tay ôm cổ Lệ Trí Thành, mắng yêu anh: “Lưu manh.”

“Ừ.” Lệ Trí Thành đáp: “Lưu manh mới bị phụ nữ bỏ rơi ở sân bay.”

Lâm Thiển phì cười: “Em sai rồi được chưa nào?”

Hai người nắm tay đi ra ngoài. Đến chỗ có đông công nhân, Lâm Thiển vội giật tay ra. Lệ Trí Thành liếc cô một cái, nhưng không nói gì.

Bởi vì đối với nhân viên ở đây, Lệ Trí Thành là Boss lớn. Anh lại ít khi lộ diện nên mọi người hầu như không biết mặt anh. Hôm nay anh đội mũ lưỡi trai, mặc bộ đồ bình thường nên càng chẳng có ai nhận ra anh.

Trong khi đó, bọn họ đều nhiệt tình chào Lâm Thiển.

“Giám đốc Lâm.”

Lâm Thiển mỉm cười gật đầu.

Mọi người đều liếc qua “người đàn ông xa lạ” đi bên cô. Anh nhìn thẳng, mũ lưỡi trai che khuất nửa gương mặt, cùng Lâm Thiển vai kề vai đi về phía trước.

Lâm Thiển đương nhiên không giới thiệu Lệ Trí Thành với công nhân. Cô vội kéo tay anh đi nhanh về phía bãi đỗ xe.

Về khách sạn, Lâm Thiển cùng Lệ Trí Thành đi ăn tối, sau đó hai người đi bộ dọc bờ sông. Khách sạn có một bãi cát riêng tương đối rộng. Cát dưới chân mềm mại, trên mặt sông có mấy con vịt trời chao liệng, cảnh sắc thanh bình và sống động.

Hai người đi một lúc rồi ngồi nghỉ ở bờ sông, Lâm Thiển tựa vào lòng anh, hai chân trần khua đi khoắng lại dưới nước. Ánh mắt của Lệ Trí Thành dừng lại ở bàn chân, di chuyển lên trên bắp chân trắng nõn của cô, cuối cùng dừng lại ở gương mặt người phụ nữ.

Gần đây, cảm giác của anh có chút bất thường. Cảm giác này dần hiện rõ theo thời gian, anh đã nhạy cảm nhận ra vấn đề nhưng cũng đành bất lực.

Cụ thể thế nào nhỉ?

Trước đây, thời gian gặp gỡ của hai người đều căn cứ vào lịch trình của anh. Khi nào ranh rảnh rổi, anh sẽ gọi điện cho cô hoặc bay đến thăm cô. Còn cô chỉ biết hân hoan chờ đợi giây phút gặp nhau.

Cô luôn xoay quanh anh, còn anh coi đó là lẽ đương nhiên. Trong công việc cũng vậy, anh định ra phương hướng còn cô ra sức thi thố tài năng trong phạm vi đó.

Cảm giác này giống như… cô là con bướm xinh đẹp, từ đầu đến cuối nhảy múa trong lòng bàn tay anh.

Tuy nhiên, kể từ khi Lâm Thiển tuyên bố “xây dựng nhãn hiệu của riêng mình, gây dựng sự nghiệp”, hình hình dần thay đổi. Nhiều lúc anh gọi điện thoại, cô nói đang bận, nhanh chóng cúp máy. Có lúc cô để điện thoại ở chế độ rung nên không nghe thấy.

Gặp mặt cũng vậy. Để cuối tuần có thể đi thăm cô, anh dồn công việc, hoàn thành trước mấy ngày, làm Tưởng Viên cũng phải thức đêm cùng anh. Tất nhiên anh sẽ không nói cho cô biết chuyện này, bay đi thăm cô với khao khát mãnh liệt. Vậy mà cô thường xuyên không có thời gian ở bên anh, hoặc vừa ở bên anh một lúc, cấp dưới lại có việc tìm cô.

Lệ Trí Thành thầm tự giễu bản thân. Không ngờ anh cũng có ngày bị phụ nữ đối xử lạnh nhạt, hơn nữa còn cảm thấy… hụt hẫng.

Anh cúi đầu nhìn kẻ đầu sỏ khiến lòng mình nhiễu loạn. Cô vẫn không hề hay biết, hai chân đung đưa trong nước, bộ dạng rất đáng yêu.

Lệ Trí Thành lên tiếng: “Phụ nữ không được ngâm chân quá lâu trong nước lạnh.”

Lâm Thiển kinh ngạc: “Chuyện này anh cũng biết cơ à?” Cô rút chân khỏi mặt nước, sau đó trực tiếp lau vào người anh.

Chân cô toàn là nước, thành ra áo phông và quần dài của anh cũng bị ướt một mảng. Lệ Trí Thành không bận tâm, giơ tay túm hai chân cô. Lâm Thiển bị anh làm cho nhồn nhột, cười nói: “Bỏ em ra đi.”

Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô, nắm lấy bàn chân cô. Lòng bàn chân truyền đến cảm giác ấm áp khiến Lâm Thiển mềm lòng. Dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt anh sâu thẳm, sắc mặt lộ vẻ dịu dàng, tỏa ra sức hút khó cưỡng.

Lâm Thiển rung động trong lòng, còn anh từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi cô. Tiếp theo anh cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên bắp chân cô.

Trái tim Lâm Thiển run rẩy, Lệ Trí Thành đã bắt đầu vừa hôn vừa khẽ cắn dọc theo bắp chân cô. Toàn thân Lâm Thiển dội lên một cảm giác kích thích mới mẻ, làm cô suýt nữa bật ra tiếng rên khẽ.

Khóe mắt chợt phát hiện trên bãi cát có mấy du khách đang tiến lại gần, Lâm Thiển vội rút chân về, hai tay ôm đầu gối, né tránh Lệ Trí Thành.

Anh chỉ yên lặng nhìn cô. Rõ ràng hai người ở bên nhau lâu như vậy, thế mà ánh mắt của anh vẫn khiến trái tim cô xao xuyến.

“Xung quanh có rất nhiều người.” Cô cất tiếng.

“Ừ.” Lệ Trí Thành chống tay xuống bãi cát, dõi mắt về phương xa, bình thản trả lời: “Nhất thời khó kiềm chế tình cảm.”

Lâm Thiển lại kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô, Lệ Trí Thành rất hiếm khi nói những lời tình tứ trắng trợn như vậy. Bình thường, anh luôn lặng lẽ khơi gợi, khiến cô không thể kiềm chế. Bây giờ anh lại thừa nhận bản thân khó kiềm chế, hơn nữa còn dưới tiền đề cô chẳng làm gì cả.

Không thể không thừa nhận, cảm giác của cô bây giờ là rất sảng khoái.

“Em hiểu.” Lâm Thiển liếc anh một cái đầy kiêu ngạo: “Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.” Cô còn cố tình thở dài bất lực.

Lệ Trí Thành chỉ bình thản liếc cô một cái. Lâm Thiển lập tức ngậm miệng.

Dù sao tình thế cũng mạnh hơn con người, bây giờ trời sắp tối, bọn họ sắp phải về khách sạn, sau đó…

Lâm Thiển đỏ mặt tựa vào lòng Lệ Trí Thành, cùng anh ngắm mặt sông. Lệ Trí Thành vuốt ve cổ cô, đồng thời cất giọng trầm trầm: “Sau này anh muốn gặp em, liệu có phải hẹn trước không đấy?”

Lâm Thiển cười tủm tỉm: “Cũng khó nói lắm, vì dù sao em cũng mới bắt đầu lập nghiệp.”

“Em hãy sắp xếp thời gian hợp lý, đừng để công việc chiếm mất thời gian riêng tư của chúng ta.” Lệ Trí Thành lên tiếng.

Lâm Thiển cười: “Được thôi, em sẽ cố gắng.”

Anh gật đầu, không nói thêm câu gì. Lâm Thiển càng nghĩ càng buồn cười. cuối cùng cô chỉ tay vào ngực Lệ Trí Thành: “Anh cũng có ngày hôm nay, cũng có ngày hôm nay…”

Lệ Trí Thành đương nhiên hiểu ý Lâm Thiển. Nghe giọng nói đắc ý và nũng nịu của cô, lòng anh rung động, anh nắm ngón tay cô nói nhỏ: “Ừ, anh cam tâm tình nguyện.”

Buổi tối về khách sạn, hai người đặc biệt cuồng nhiệt. Cho tới khi kết thúc cuộc ái ân đã là nửa đêm.

Toàn thân Lâm Thiển rã rời, nằm trên giường không muốn động đậy. Do chưa buồn ngủ cô tùy tiện cầm điều khiển, mở tivi ra xem. Ai ngờ bấm mấy kênh liền, cô đều nhìn thấy quảng cáo của Zamon.

Lâm Thiển bĩu môi, quay sang người đàn ông bên cạnh: “Nếu không phải đã biết trước đối sách của anh, chắc giờ này em lo lắng chết đi được. Đúng là hoàng đế còn chưa lo, thái giám đã sốt ruột, cả nghĩ vô ích.” Nói xong, cô không nhịn được cười.

Khóe mắt Lệ Trí Thành cũng ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, nhưng khi xem quảng cáo của DG, đôi mắt anh lập tức trở nên thâm trầm trong giây lát.

Cảm giác của Lâm Thiển bây giờ quả thực rất khó diễn tả. Trước đây cô đi theo anh, trải qua nhiều phong ba bão táp, tâm trạng cũng lên lên xuống xuống, thậm chí chịu nhiều ấm ức. Mặc dù từng có lời lẽ không hay về kế sách vô tình của anh, nhưng cũng bởi vì tâm trạng rơi xuống đáy vực nên khi giành thắng lợi cuối cùng, niềm vui càng tăng lên gấp bội.

Còn bây giờ…

Chậc chậc… nhìn đối thủ tiến hành từng bước theo kế hoạch của Lệ Trí Thành, trong lòng cô có cảm giác chứa đựng một bí mật to lớn nhưng không thể chia sẻ với người khác, phải kìm nén đến mức khó chịu.

Ngoài ra, cho dù có kế sách tiếp theo, nhưng kế sách đó liệu có hiệu quả, có nảy sinh biến cố bất ngờ hay không là điều chẳng ai biết trước. Vì vậy, trong lòng Lâm Thiển vẫn tương đối thấp thỏm bất an.

Lệ Trí Thành hoàn toàn ngược lại. Lâm Thiển ngoảnh đầu về phía người đàn ông bên cạnh, thần sắc anh vẫn điềm tĩnh như thường lệ.

Lâm Thiển không nhịn được, ghé mặt hôn lên má anh một cái: “Em yêu anh.”

Lệ Trí Thành nhìn cô, cất giọng trầm khàn quyến rũ: “Anh yêu em.”

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc, Lâm Thiển chợt nhớ ra một chuyện khác, hỏi anh: “Nghe nói gần đây công ty Ái Đạt cũ có mấy cổ đông nhỏ đem bán cổ phần?”

Lệ Trí Thành gật đầu: “Đúng là có mấy người.”

Lâm Thiển chớp mắt, trong kế hoạch của Lệ Trí Thành không bao gồm vụ cổ đông của Ái Đạt cũ bán cổ phần.

“Không sao đấy chứ?”

“Không sao.” Lệ Trí Thành đáp: “Chúng ta không thể kiểm soát chuyện này, cứ để thuận theo tự nhiên, không ảnh hưởng đến đại cục là được.”

Lâm Thiển ngẫm nghĩ, cảm thấy lời anh cũng có lý.

Lệ Trí Thành chỉ chiếm 10% cổ phần của công ty Ái Đạt cũ. Số cổ phần còn lại nằm trong tay chủ tịch Từ Dung, chị dâu của Lệ Trí Thành, con trai út của ông Từ Dung, những lãnh đạo cấp cao thân thiết như Cố Diên Chi, Lưu Đồng và một số cổ đông nhỏ. Lâm Thiển đã tính qua, dù các cổ đông nhỏ bán hết cổ phần, DG cũng chỉ giành được 15 - 20% cổ phần là nhiều nhất, không thể nắm quyền kiểm soát công ty, trừ khi ít nhất hai người nhà của Lệ Trí Thành hoặc lãnh đạo thân quen cùng phản bội. Tuy nhiên, đây là trường hợp khó xảy ra.

Vì vậy Lâm Thiển yên tâm xem tivi. Một lúc sau, Lệ Trí Thành lên tiếng: “Vài ngày nữa anh sẽ đi Mỹ một chuyến.”

Chuyến đi này của anh vô cùng quan trọng, Lâm Thiển đã biết trước. Cô gật đầu mỉm cười với anh: “Chúc anh thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công.”

Tuy nhiên, Lâm Thiển không ngờ tới, ngày thứ năm sau khi Lệ Trí Thành đi Mỹ, một tin tức chấn động từ tập đoàn Ái Đạt truyền tới.

Buổi tối cùng ngày, DG Trung Quốc tổ chức buổi họp báo, tuyên bố đã mua lại 51% cổ phần của công ty Ái Đạt cũ, trở thành cổ đông lớn nhất nắm quyền kiểm soát công ty. Sau khi nghe thông tin này, chủ tịch Từ Dung đang ở Viện điều dưỡng phát bệnh tim tại chỗ và được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi