THỜI KHẮC PHÒNG SÓI


Lúc này không chỉ có mặt của Bạch Nguyễn đỏ, cậu quả thực có cảm giác mình bị rơi vào trong nồi nước sôi, không chỉ có tứ chi nóng bỏng mà ngay cả ngón chân cũng như bị thiêu đốt.
Càng khiến cho cậu không thể nhìn thẳng là chỉ trong vòng mấy chục giây từ giờ phút này, cậu không hề cảm thấy chán ghét với tiếp xúc của Lang Tĩnh Phong mà còn hơi khao khát khó hiểu, nếu không phải cảm giác đạo đức đâm sâu vào trái tim cậu, thì cậu đã….
Bạch Nguyễn cắn đầu lưỡi để cảm giác đau đớn ngừng lại những ý tưởng nóng bỏng, mà cảm giác nóng bỏng sau khi biến mất còn lại chỉ là cảm giác thẹn thùng và căm tức.
“Thầy Bạch”, hai người bảo an đã rời đi từ lâu, Lang Tĩnh Phong thấy Bạch Nguyễn vẫn bối rối nửa ngày không nói một lời, hắn tiếp tục nói giỡn: “Tương lai em sẽ đến trung nhị làm giáo viên thể dục, như vậy mỗi ngày em sẽ thừa dịp tiết tự học bắt lấy thầy đưa vào nhà kho rồi hôn thầy, sờ phía sau lưng thầy? Tới lúc đó thầy không thể bắt em viết bản kiểm điểm thì phải làm thế nào đây? Có phải là….” Lang Tĩnh Phong cắn môi hạ giọng nói: “Mặc em muốn làm gì thì làm đó sao?”
Bạch Nguyễn khó thở bị buộc phải nói ra một câu: “Bây giờ em còn không xem như là muốn làm gì thì làm sao?”
Ánh mắt Lang Tĩnh Phong sáng tới mức muốn đốt cháy người, buồn cười nói: “Đây đã là gì chứ?” Hắn hơi ngừng lại, thấy Bạch Nguyễn vẫn không nhận lấy khăn giấy, hắn lại nói lại lần nữa: “Cầm, lau đi”.
Bạch Nguyễn không nhận, thân mình hơi thấp xuống, quần áo liền rơi xuống mặt đất.
Biến về nguyên hình một là vì dễ dàng trốn tránh sự thật, không cần dùng hình người đối mặt với Lang Tĩnh Phong sẽ bớt xấu hổ hơn, hai là vì Bạch Nguyễn dùng hướng sinh trận để siêu độ lệ quỷ đã tiêu hao rất nhiều yêu khí, còn bị dao động tình cảm nữa nên yêu khí bị hỗn loạn, cho dù bây giờ không biến về nguyên hình thì lát nữa cũng phải biến.
Tiểu Bạch chui ra từ cổ áo, nhảy vài bước, rồi nhảy cái phịch vào trong thùng nước ở góc tường.
“Thầy Bạch”, Lang Tĩnh Phong vượt qua đống quần áo trên mặt đất, ngồi xổm bên cạnh thùng nước, đưa một tay vào muốn bắt Bạch Nguyễn ra: “Thầy biến về nguyên hình là do yêu lực không đủ hay là không muốn để ý tới em?”
“Kỉ!” Bạch Nguyễn ở trong thùng rống giận, dùng chân sau khỏe mạnh đạp vào tay Lang Tĩnh Phong vừa mới sờ vào sau lưng mình.
“Thầy đừng giận, không có sói con là được chứ gì?” Lang Tĩnh Phong rút tay về, vuốt ngón tay, không dám nói với Bạch Nguyễn hắn bị cái chân thỏ lông mềm kia đạp lại cảm thấy thích: “…..

Chúng ta có thể về nhà hay không?”
Bạch Nguyễn không lên tiếng nằm xấp dưới đáy thùng, làm bộ như mình là con thỏ bình thường không nghe hiểu gì cả, trong đầu thỏ đã lộn xộn như nồi hồ dán.
Trong thiên nhiên thỏ đực sẽ không mang thai giả, nhưng thỏ yêu và thỏ bình thường trên phương diện này có sự khác nhau không lớn, Bạch Nguyễn từng nghe Vân Thanh khi đùa giỡn đã nói chuyện này với cậu—– cho dù thỏ yêu là đực hay cái, sau khi có quan hệ thân mật với người khác đều sẽ có hiện giượng mang thai giả, trong quá trình thân mật mà còn vuốt ve sau lưng thì xác suất xảy ra sẽ cao hơn, nhưng thỏ cái yêu so với thỏ đực yêu thì dễ trúng chiêu hơn.

Khiến cho thỏ yêu đau đầu nhất là mang thai giả là một hiện tượng sinh lý không thể khống chế bằng suy nghĩ được, không phải lý trí biết không mang thai là có thể biến mất, một khi bộ não đã cố tình xác định cơ thể này mang thai, ngoại trừ “bụng to lên” thì các triệu chứng của bệnh đều đổ về hướng mang thai, thỏ yêu mang thai giả cho tới khi thời gian mang thai hoàn thành, bộ não tự xác nhận trong bụng thân thể này thật sự không có nhóc con nào, chuyện này mới coi như xong.
Điều duy nhất làm Bạch Nguyễn thấy an ủi là nghe nói thân thể thỏ ở phương diện này sẽ biết ghi nhớ, một khi đã có thai giả một lần, nếu lần sau lại có thai giả thì xác suất sẽ thấp hơn.
Không có khả năng xui xẻo như vậy, một lần đã dính chiêu…..

Bạch Nguyễn im lặng hô to trong lòng, cái đuôi tròn sau mông run rẩy liên tục.
Lang Tĩnh Phong kìm nén cảm xúc muốn sờ cái đuôi tròn, không dám khiêu khích Bạch Nguyễn nữa, xoay người nhặt quần áo của Bạch Nguyễn trên đất lên, lấy di động, chìa khóa và ví trong túi quần ra, rút thắt lưng, kéo miếng đệm lót giấu ở trong tất ra—- hiển nhiên miếng đệm tăng chiều cao của thầy Bạch là được đóng vào—- sau đó mới gấp gọn quần áo vào, rồi đem đống quần áo này và những đồ vật kia cất hết vào trong túi sách, trên mặt đất chỉ còn một đôi giày da và một cái…..
“Có muốn quần lót không?” Lang Tĩnh Phong dùng giọng nói ngây thơ để hỏi ý kiến: “Tối quá không nhìn rõ, em sờ vào thì thấy bẩn rồi, hay là em vứt đi giúp thầy nhé?”
Khi nói ra những lời này, giọng nói của hắn thật nhã nhặn, giống như núi lửa bao trùm phía trên hồ dung nham—- nhìn như vừa đen vừa nặng, nhưng dung nham bị đè dưới nham thạch mang tên là “dung nham biến thái” lại đang sôi sùng sục như muốn phun ra từ các vết nứt trên mặt đất.
Con sói con này đã đụng vào cái gì a a a a! Bạch Nguyễn đột nhiên không thở nổi, tí nữa là ngất.
“Nói chuyện, thầy Bạch”.

Lang Tĩnh Phong thúc giục.
Tôi không nghe hiểu tiếng người, tôi là con thỏ….

Dùng phương pháp bình thường đã không thể xóa đi cảm giác thẹn thùng rất lớn này, Bạch Nguyễn thẳng thắn thôi miên bản thân mình im lặng không nói, lạnh băng như đĩa thịt thỏ nguội.
Tiếng quần áo sột soạng vang lên bên ngoài thùng, giống như Lang Tĩnh Phong nhét cài gì đó vào trong túi quần, một lát sau, bàn tay to kia lại đưa vào trong thùng gãi nhẹ lỗ tai của Bạch Nguyễn, cười nói: “Thầy Bạch, về nhà phải không? Cũng đã trễ rồi, ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm nữa.”
Bạch Nguyễn không nhìn người, không động đậy, không hé răng, lưng hơi cong lại, cúi đầu từ từ nhắm lại hai mắt, vùi mặt lông mềm mại vào hai chân trước, cuốn thành một miếng bánh mật, một lòng làm thỏ, không hỏi chuyện đời.

Lang Tĩnh Phong dùng hai ngón tay kép lấy lỗ tai của Bạch Nguyễn, còn vuốt nhẹ một chút, cảm nhận được cảm giác mềm mại ấm áp ở giữa hai ngón tay, dùng âm thanh hơi mê hoặc nói: “Thầy Bạch, kỳ thật thầy đã không thẳng, còn hơi thích em, chỉ là không dám thừa nhận, đúng không?”
Bạch Nguyễn vùi mặt thỏ càng sâu gần như là sắp vùi vào bụng.
“….

Kỉ”.

Thanh âm cực nhỏ cực mỏng truyền ra từ trong thùng, nếu không phải thính lực của Lang Tĩnh Phong tốt chắc chắn là không nghe thấy.
“Nói gì đi chứ?” Lang Tĩnh Phong gãi gãi sau gáy Bạch Nguyễn: “Thừa nhận? Khi là hình người nên thấy xấu hổ khi thừa nhận sao? Nếu em không phải học sinh của thầy, lúc này không phải là thầy đã gọi em là chồng rồi sao? Nói chuyện”.
Lần này cho dù có hỏi như thế nào Bạch Nguyễn cũng không lên tiếng, thề giả vờ làm con thỏ tới cùng.
Trong lòng Lang Tĩnh Phong cũng rõ ràng, cũng không ép hỏi nữa, cười cười rồi dùng hai tay ôm Bạch Nguyễn ra khỏi thùng, dùng một tay ôm chắc Bạch Nguyễn, tay kia thì cầm một đôi giày da, sau đó mở cửa nhà kho ra, im lặng đi tới cửa sau dãy lầu dạy học.
Ra tới cửa sau, Lang Tĩnh Phong chạy lấy đà thật nhanh, sau ba bước đã leo lên bức tường thấp sau sân vận động, sau đó nhảy xuống một cách quỷ mị và im lặng rồi chạy nhanh tới bên đường vẫy xe.
Toàn bộ hành trình buổi tối hôm nay Bạch Nguyễn hoàn toàn dùng hình thỏ để trao đổi với Lang Tĩnh Phong, mặc kệ Lang Tĩnh Phong dùng cách gì đùa cậu, cậu đều tỏ vẻ là con thỏ ngốc không hiểu tiếng người.

Khi trở về nhà, Bạch Nguyễn thừa dịp Lang Tĩnh Phong đi rửa mặt thì lén tiến vào trong lồng thỏ, hòa cùng một chỗ với đám thỏ con.

Hình dáng nguyên hình của cậu trời sinh nhỏ xinh, tuy rằng là thỏ trưởng thành, nhưng dáng vẻ cũng không to hơn nhóm thỏ con bao nhiêu, trừ phi Lang Tĩnh Phong tóm hai mươi mấy con thỏ con lại ngửi một lần, nếu không không thể nào nhận ra Bạch Nguyễn được.

“…..

Thầy Bạch, thầy có cách đấy”.

Bên hông Lang Tĩnh Phong quấn khăn tắm, đứng dựa vào tường nhìn hai mươi mấy con thỏ con như kẹo đường trắng nhảy nhót chơi đùa, hắn yên lặng hạ quyết tâm lần sau nhất định phải nhớ kỹ dáng vẻ nguyên hình của Bạch Nguyễn, ánh mắt là hình gì, lỗ tai là hình gì, ba cánh miệng có hình gì, râu bên miệng trái phải có mấy cái, nhất định phải nhớ rõ hết tất cả.
Yên ổn vượt qua một đêm.
—–
Buổi chiều hôm sau, khi Bạch Nguyễn dạy xong chạy tới Lạc Hà, gần như không nhận ra nơi mình đã ở bảy năm.
Tường ngoài bị hư hao không rõ mấy, nhưng bên trong bị hủy toàn bộ, dựa vào những vết tích trước mắt có thể thấy được trận đấu rất kịch liệt, mặt đất lát gạch xanh vỡ tan nát, bùn đất lộ ra ngoài, hầu như có thể nhìn ra vài dấu chân khổng lồ cao hơn nửa người.
Chẳng lẽ sư thúc sợ godzilla sao? Bạch Nguyễn ngồi xuổm xuống, nhặt miếng ngói lên phủi phủi, trong lòng chua xót.
Lần này tâm ma bỏ chạy tổ sư gia không ra mặt, mới đầu chỉ có hai vị sư thúc và một đám tiểu đồ đệ ở lại đây kiên cường chiến đấu, nhưng nhóm tiểu đồ đệ ngày thường không tịnh tâm tu luyện, trong đầu lại có nhiều điều phong phú, hai vị sư thúc đành cam chịu, đuổi hết nhóm đồ đệ sợ đông sợ tây đi, mới miễn cưỡng chống đỡ được tới lúc ba vị sư huynh đệ khác tới cứu giúp.
Năm người hợp lực khống chế tâm ma, lại không thể phong ấn nó, cho tới buổi sáng hôm nay Vân Thanh và Vân Chân trở về, mới miễn cưỡng phong ấn tâm ma một lần nữa.
Thấy bên trong đã an toàn, đám đệ tự đều bị sư phụ nhà mình gọi vào giúp đỡ dọn dẹp, Bạch Nguyễn đã ở trong đó.
“Sư phụ”, Bạch Nguyễn giật nhẹ tay áo Vân Thanh, ngơ ngác nhìn sư thúc đang ngồi thiền trong đống đổ nát: “Phong ấn tâm ma ở đâu? Tiểu sư thúc đang làm gì?”
“Tháp đã bị đổ rồi”.

Vân Thanh đùa nghịch mặt nạ mang về từ Vinich, cực kỳ đắc ý nói: “ Trước khi xây tháp mới xong sáu người bọn họ sẽ thay phiên nhau trông tháp, tâm ma ở dưới mông tiểu sư thúc con, hắn đang khôi phục lại quy luật vận chuyển linh khí trong tháp trấn ma, khắc chế ma khí phía dưới….

Nói đơn giản chính là từ trấn ma tự động đổi thành trấn ma bằng tay, hiểu không?”
Bạch Nguyễn nhìn tiểu sư thúc trong chốc lát đã biến đổi thành tư thế kết ấn, dùng khuỷu tay chạm vào Vân Thanh nói: “Sư phụ không cần thi pháp sao?”

Vân Thanh chậc một tiếng nói: “Chủ ý trấn ma bằng tay này là do vi sư nghĩ ra, vi sư đã cống hiến trí lực, còn phải cống hiến thể lực sao?”
Tiểu sư thúc: “Sư ca, chân ta mỏi.”
Vân Thanh hiền hòa nói: “Nhịn một chút, chờ tê liệt luôn thì không mỏi nửa”.
Tiểu sư thúc: “À”.
Bạch Nguyễn: “…..”
Vân Thanh đi quanh Bạch Nguyễn hai vòng: “Hai ngày nay tâm ma không tìm tới chỗ con chứ?”
Bạch Nguyễn ngại ngùng nói: “Có tìm tới, nó còn đi tìm học sinh con dạy, hôm trước thì đánh sói, ngày hôm sau thì đuổi tà ma….

Không biết trong trường học còn quỷ khác hay không, trong khoảng thời gian này con sẽ để ý.”
Vân Thanh cười khà khà, vẻ mặt hóng hớt nói: “Qủy không làm khó được con, sói ai giúp con thế?”
Bạch Nguyễn ngậm chặt miệng.
Vạch Thanh bấm đốt ngón tay: “Đã tính ra, là tiểu thân mật kia của con chứ gì”.
Mặt Bạch Nguyễn xanh lè: “…..”
Vậy thầy còn hỏi!
Vân Thanh tiếp tục bấm đốt ngón tay, bấm bấm, bỗng nhiên vỗ đùi: “Tốt nha, Bạch Khiêu Khiêu! Nhìn không ra đấy!”
“Con làm sao?” trong lòng Bạch Nguyễn hồi hộp.
“Sao La Hầu chiếu vào cung Nhi Đồng, có nhiều sao Bắc Đẩu, còn có Thiên Phủ, Thiên Phủ cùng trấn thủ với sao may mắn….” Vân Thanh nhắc không ngừng, bấm tay như gió, trong nháy mắt lòng bàn tay phải đã phủ lên bụng dưới của Bạch Nguyễn, vẻ mặt như ông nội hiền lành nhìn bụng Bạch Nguyễn nói: “Là một đứa con gái”.
Bạch Nguyễn: “…..”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi