THỜI THƯỢNG TIÊN SINH

Nhật kí quay phim (6)

Trong cánh đồng tối đen như mực đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tình tiết này cũng quá kinh khủng rồi! Tô Nặc nắm chặt viên gạch, nhắc nhở bản thân nhất định không được sợ hãi!

Đánh biến thái thì phải đánh mạnh, chính xác, và dùng sức, anh hai đã dạy đi dạy lại rất nhiều lần!

Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, Tô Nặc hít sâu một hơi, sau đó xoay người ném viên gạch qua!

Phải nói là rất dũng cảm, ném cực kì chuẩn xác!

“A!” Âu Dương Long mất cảnh giác, thiếu chút nữa gương mặt đẹp trai đã bị đập tơi tả! May là hắn phản xạ nhanh né kịp nên không bị đập chảy máu mặt, nhưng vẫn bị đập trúng vai!

Thấy rõ người đàn ông trước mặt là ai, Tô Nặc lập tức ngẩn ra! Giống như nhìn thấy Ultraman từ trên trời giáng xuống!

“Sao em hung dữ thế?” Âu Dương Long dở khóc dở cười.

Vất vả lắm mới hoàn hồn lại, Tô Nặc chưa kịp vui mừng đã bị dọa sợ, bởi vì hắn nhìn thấy vai của ngài giám đốc chảy rất nhiều máu, ướt đẫm cả cái áo sơmi màu trắng, hiệu quả thị giác thật sự rất rung động! Tô Nặc vội vàng chạy tới định giúp Âu Dương Long xử lí vết thương, kết quả sơ ý trượt chân ngã cái “bịch” xuống ruộng!

“A!!!!!!” Lần này là tiếng kêu của Đới An, ái phi chỉ định quay lại xem xét hiện trường một chút, ai ngờ vừa đến liền nhìn thấy tai nạn thảm thiết của Tô Nặc, vì thế lập tức hồn bay phách lạc, ba chân bốn cẳng phóng tới định kéo người lên! Nhưng ngài giám đốc nhanh tay hơn.

“Không sao chứ?” Âu Dương Long giúp Tô Nặc lau bùn đất trên đầu.

“Anh… Sao anh lại tới đây?” Tô Nặc chùi mặt, không biết nên khóc hay nên cười.

“Anh định đến chung với Mục Thu, nhưng công ty có việc bận nên đến trễ.” Âu Dương Long đỡ Tô Nặc đứng dậy, “Có bị thương không?”

“Hình như bị trẹo chân rồi, nhưng qua một đêm sẽ ổn thôi.” Tô Nặc tựa vào Âu Dương Long để đứng thẳng.

“Chân đau mà nói không có việc gì?” Ái phi hoảng sợ!

Nhưng không có ai để ý đến hắn! Điều này thật sự rất tàn nhẫn.

Bên trong ruộng toàn là nước bùn, cả người Tô Nặc vừa bẩn vừa ẩm ướt bị ngài giám đốc đẹp trai ôm trở về.

“Vai của anh không sao chứ?” Tô Nặc buồn bực hỏi, “Em tưởng anh là kẻ xấu.”

“Không có gì, chỉ bị trầy xước ngoài da thôi.” Âu Dương Long chuẩn bị nước tắm.

Tuy hai người đều bị thương và phòng tắm ở đây rất nhỏ, nhưng loại chuyện như uyên ương dục vẫn rất đáng mong đợi! Nếu không phải chân đau đến đứng không vững, Tô Nặc đã định làm tới bến, lâu rồi không bíp bíp – nên hơi nhớ nhớ!

“Em gầy quá.” Âu Dương Long xoa bóp vai Tô Nặc, “Ăn không ngon miệng sao?”

Thật ra cũng tạm được! Tô Nặc vòng tay ôm cổ ngài giám đốc, tự hào nói, “Đới An thường xuyên dẫn em đi trộm đồ ăn ngon.” Ái phi thật sự rất tài giỏi!

Mặt ngài giám đốc càng lúc càng đen, “Chung Ly Phong Bạch không cho em ăn cơm?”

“Đương nhiên không phải.” Tô Nặc giúp hắn đứng vững, biểu tình vô cùng nghiêm túc, “Đồ đi trộm ăn ngon hơn.”

Âu Dương Long dở khóc dở cười, đưa tay cốc đầu Tô Nặc, “Không được học mấy tật xấu này!”

“Em chỉ ăn khoai lang và bắp thôi, không có ăn mấy thứ khác.” Tô Nặc nhéo nhéo mặt hắn, “Anh mới là gầy đó!” Cảnh tượng phu phu quan tâm chăm sóc lẫn nhau này thật sự rất cảm động!

“Hết cách rồi, công việc rất bận, lại rất nhớ em.” Âu Dương Long xoa xoa vành tai của Tô Nặc.

Lời ngon tiếng ngọt đúng là gợi tình quá sức tưởng tượng!

Người đàn ông rắn rỏi Tô Nặc nhịn không được lập tức biến thành tuyệt thế tiểu thụ Tô Nhu Nhu!

Thậm chí còn chủ động bạo dạn đưa tay sờ sờ cái bíp bíp của ngài giám đốc!

Đúng là nam tính không thể tả!

“Muốn à?” Âu Dương Long cười khẽ.

Đương nhiên là muốn rồi! Tô Nặc bị Âu Dương Long hôn tới hôn lui cảm thấy vô cùng thoải mái, về phần sờ mông cũng rất đáng rên rỉ!

Nghĩ đến việc chân Tô Nặc còn bị thương, Âu Dương Long hiển nhiên sẽ không cầm thú đến mức làm trong phòng tắm! Ngài giám đốc giúp tiểu ngu xuẩn nhà mình tẩy rửa bùn đất trên người, dùng khăn lớn bao lại đặt lên giường, sau đó xức thuốc rồi sấy tóc, hơn nửa tiếng đã trôi qua nhưng vẫn chưa tiến vào nội dung chính!

Trong lòng Tô Nặc rất nôn nóng, nhưng biểu tình bên ngoài vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra sốt ruột chút nào!

Bởi vì phải cẩn thận không được làm mất khí chất!

“Chân bị trật cũng không nghiêm trọng lắm, chắc sáng mai sẽ ổn thôi.” Âu Dương Long giúp Tô Nặc quấn băng, để thuốc không dính lên giường.

“Ừm, em hết đau rồi.” Tô Nặc không mặc gì nằm trên giường, trên bụng đắp chiếc khăn tắm in hoa màu hồng nhạt — Đây chính là chiến lợi phẩm lúc Đới An lên cơn động kinh đi dạo cửa hàng mua được.

“Nếu vừa rồi thật sự là người xấu thì sao?” Âu Dương Long đè lên người Tô Nặc, “Em sẽ xử lí như thế nào?”

Tất nhiên phải tiếp tục phản kháng rồi! Tô Nặc nghiêm túc trả lời, “Em sẽ dùng gạch đập liên tục lên đầu hắn, nếu có thể đánh hắn bất tỉnh, em sẽ chạy qua đạp nát phần dưới của hắn!” Anh hai đích thân dạy dỗ em trai quả nhiên độc ác cực kì!

Âu Dương Long bị biểu tình hung hãn của Tô Nặc làm giật mình!

“. . . . Ác độc lắm à?” Thấy chồng đẹp trai của mình im re suốt nửa ngày, Tô Nặc chột dạ sửa lời, “Thật ra vừa rồi em chỉ nói chơi thôi, nếu thật sự là kẻ xấu, em sẽ dùng tình thương của mình cảm hóa hắn.” Vừa nghe là thấy vô cùng cao thượng rồi, đúng là một thiên sứ nhỏ thuần khiết!

“Anh thích em đạp phần dưới của hắn hơn.” Âu Dương Long hung hăng cắn lên mặt Tô Nặc một cái.

Chồng của mình thật bạo lực! Nhưng cũng rất ra dáng đàn ông! Tô Nặc lập tức thả lỏng, âm thầm tán thưởng trong lòng.

Tô Nặc vừa tắm xong, cơ thể thơm ngào ngạt lại mềm mại, cái chuyện khỏa thân gì gì đó phải nói là cám dỗ đến mức không thể cám dỗ hơn được nữa! Ngài giám đốc hôn môi rồi lại hôn ngực Tô Nặc, cuối cùng di chuyển xuống dưới hôn bụng nhỏ của hắn!

“Nhột.” Tô Nặc cười khúc khích.

Người đẹp thì có cười khúc khích vẫn rất đẹp! Vì thế một giây tiếp theo, Nặc nho nhỏ liền bị đại hôi lang (sói xám lớn) ngậm lấy!

“A. . . . .” Tô Nặc cắn môi dưới, hai hàng lông mày khẽ cau lại.

Âu Dương Long nâng eo Tô Nặc lên cao, để Tô Nặc đạt được nhiều khoái cảm hơn.

“Chồng à. . . . .” Là một số 0 mẫn cảm, Tô Nặc nhanh chóng bị đánh bại, giương cờ trắng nộp vũ khí trong miệng ngài giám đốc! Thời gian vô cùng ngắn!

“Nhanh vậy sao?” Âu Dương Long cười cười.

Tô Nặc choáng váng nằm trên giường, bụng nhỏ nhô lên xẹp xuống, trên mặt còn ửng hồng.

Thật sự rất sảng khoái!!!

“Nằm sấp lại được không?” Âu Dương Long thì thầm vào tai Tô Nặc.

Tô Nặc ngoan ngoãn ôm chăn nằm sấp trên giường, sau đó không yên lòng quay đầu lại dặn dò, “Anh nhớ nhẹ nhàng một chút.”

“Yên tâm.” Âu Dương Long cắn cắn chóp mũi của Tô Nặc, “Anh sẽ không làm em đau.”

Không phải em sợ đau! Tô Nặc nghiêm mặt giải thích, “Em chỉ sợ giường sập thôi.” Nhất định phải nhớ kĩ vết xe đổ lần trước, huống chi để đổi lại kinh nghiệm quý báu này, đạo diễn Chung đã phải hi sinh thân mình, nói đúng hơn là dùng máu và nước mắt để đổi lấy!

Âu Dương Long bật cười.

Anh cười cái gì mà cười em nói nghiêm túc mà! Tô Nặc còn muốn giải thích thêm về tầm quan trọng của vấn đề, ai ngờ một giây sau miệng đã bị chặn lại.

“A. . . . .” Tô Nặc hơi hé miệng ra, một đầu lưỡi nóng bỏng lập tức chui vào, quấn lấy đầu lưỡi của hắn, khiến hắn quên cả hô hấp.

“Không được nói gì nữa.” Âu Dương Long buông Tô Nặc ra, ngón tay dịu dàng bắt đầu làm các bước chuẩn bị.

Hai má Tô Nặc đỏ bừng, ánh mắt mê man, đáy mắt và môi đều ướt át.

Nhìn thấy hình ảnh tốt đẹp này, ngay cả thái giám cũng khó mà nhịn được! Huống hồ ngài giám đốc không phải là thái giám, hơn nữa còn rất dũng mãnh!

Vì thế chuyện tiếp theo phải nói là vô cùng hài hòa!

“Anh. . . A. . . Chậm một chút. . . . . Giường!” Cho dù đang đắm chìm trong bể tình, Tô Nặc vẫn không quên vấn đề này!

“Ngoan.” Âu Dương Long hận không thể nuốt Tô Nặc vào trong bụng.

“Giường. . . . A. . . . A. . . . Giường. . . . . .” Đúng là quá cố chấp!

Âu Dương Long chịu hết nổi, vì thế xoay người Tô Nặc lại để Tô Nặc ôm cổ mình, “Giữ chặt.”

“Cái gì?” Tô Nặc mờ mịt mở to mắt, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì vòng eo đã bị nắm chặt, sau đó được bế lên.

“A!” Chỗ sâu nhất trong cơ thể bị chạm đến một cách dữ dội, Tô Nặc kêu một tiếng, hai chân theo bản năng kẹp chặt eo của ngài giám đốc.

“Làm vậy sẽ không lo giường sập nữa, đúng không?” Âu Dương Long đặt Tô Nặc lên tường, tiếp tục tăng tốc.

“Chồng à. . . . .” Hô hấp của Tô Nặc ngày càng dồn dập, khóe mắt cũng đỏ bừng, muốn đẩy Âu Dương Long ra nhưng không dám buông tay, thân thể treo lơ lửng, chỉ có thể dùng chân ôm lấy eo đối phương. Trong lúc kịch liệt triền miên, dường như cả linh hồn cũng bị chọc thủng, phía sau bị tàn sát bừa bãi không dừng lại dù chỉ một phút.

Ngoài trời mưa phùn bay lất phất, trong phòng cảnh xuân dào dạt, mọi thứ đều tốt đẹp.

Ngoại trừ ái phi.

Bởi vì ái phi ở ngay sát bên phòng của Tô Nặc, hiệu quả cách âm của loại tường quét vôi này không được tốt cho lắm, vì thế ái phi đành phải dùng chăn bông che đầu lại.

Nóng muốn chết.

Rạng sáng hôm sau, Âu Dương Long cảm thấy người bên cạnh đang chầm chậm di chuyển, vừa mở mắt liền nhìn thấy Tô Nặc đang cố gắng lấy quần áo trên ghế.

“Không ngủ nữa à?” Âu Dương Long hỏi.

Tô Nặc không ngờ chồng đẹp trai của mình lại dậy sớm như thế, vì vậy bị dọa hết hồn, lăn từ trên giường xuống, ôm luôn cả tấm chăn!

Âu Dương Long: . . . . . .

“Chào buổi sáng.” Tô Nặc ôm chăn bò lên giường, mặt và tai đều đỏ.

Tại sao mình cứ làm mấy hành động mất mặt như vậy chứ!? Thật vô lí hết sức!

“Chân còn đau không?” Âu Dương Long hỏi.

“Hết đau rồi.” Nhưng mông và eo lại rất đau, Tô Nặc nuốt nửa câu sau vào bụng, mặt càng thêm đỏ! Bởi vì hắn nhìn thấy cái bíp bíp của ngài giám đốc, tuy đã được quần lót bao phủ nhưng vẫn rất có tinh thần!

“Đưa anh xem thử.” Âu Dương Long ngồi dậy, giúp Tô Nặc tháo băng quấn trên cổ chân tối hôm qua, thấy chân không bị tụ máu bầm hay sưng lên mới yên tâm, sau đó hôn khóe miệng Tô Nặc một cái.

“Anh ngủ thêm một lát đi.” Tô Nặc rút chân về, “Em phải đi quay phim.” Tuy rằng mệt muốn chết nhưng cũng phải theo kịp tiến độ của đoàn làm phim, chiêu thức ngủ nướng chỉ áp dụng với anh hai, ái phi, và chồng đẹp trai của mình thôi!

“Anh đi với em.” Âu Dương Long đứng dậy.

“Cũng được, nhưng người trong đoàn làm phim nhất định sẽ bàn ra tán vào, anh phải chuẩn bị tinh thần đó.” Tô Nặc dặn dò.

“Ừ.” Âu Dương Long nhéo nhéo mũi Tô Nặc, “Không sao, ai bảo anh quen với một ngôi sao lớn chứ.”

“Bọn họ cũng đã bàn tán xôn xao về chuyện của tổng giám đốc Mục, anh không cần lo lắng quá.” Tô Nặc ngồi trên giường, giơ tay lên để Âu Dương Long giúp mình mặc quần áo, “Nếu anh cảm thấy phiền, anh có thể lên nóc nhà vào mạng chơi.”

“Sao anh lại thấy phiền chứ?” Âu Dương Long ngồi xổm xuống mang giày cho Tô Nặc, “Anh thích nhất là nhìn em đóng phim.”

“Thật sao?” Tô Nặc hưng phấn nói, “Cảnh diễn sáng nay rất đáng xem!”

“Cảnh gì?” Âu Dương Long hỏi.

“Em bị người khác đuổi giết, sau đó rơi xuống hồ nước.” Tô Nặc nói.

“. . . . .” Ngài giám đốc lập tức cảm thấy xót, nhưng vẫn nhịn không nói ra.

“Đi thôi.” Tô Nặc vô cùng phấn khởi, bởi vì hắn cảm thấy mình mặc y phục màu trắng nhảy xuống nước trông rất đẹp trai!

Huống hồ sau cảnh này, mình sẽ nhặt được bí kíp võ công để trở thành một cao thủ!

Nghĩ thế nào cũng thấy thích hết!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi