THÙ ĐỒ - LÝ TÙNG NHO



Thù Đồ [10] Kinh Hỉ



*****



Phụ thân vì sao lại không thích mình? Đây là vấn đề từ lúc còn nhỏ Trầm Hi nghĩ mãi vẫn không hiểu.



Phụ thân đối với hai anh trai vô cùng thân thiết, phụ thân sẽ ôm Trầm Thừa nâng lên cao cao, phụ thân sẽ mang theo hai anh trai tới công viên trò chơi, phụ thân sẽ khen hai anh trai là đứa nhỏ phụ thân yêu thích nhất, nhưng phụ thân cho tới bây giờ chưa bao giờ nhìn tới ánh mắt cùng khát vọng của cậu.



Trầm Hi tuổi nhỏ không biết đây là vì cái gì? Cậu từng hỏi mẫu thân vấn đề này, kết quả ngay đêm đó mẫu thân cùng phụ thân cãi một trận. Trầm Hi trốn dưới giường mẫu thân nghe phụ thân tức giận quát: “Đứa nhỏ này ngay từ đầu tôi đã không muốn, là em cố ý muốn sinh nó ra.”



Đứa nhỏ này, là chỉ cậu sao?



Trầm Hi cảm thấy chính mình tựa hồ hiểu được nhưng tựa hồ lại không hiểu.



Buổi tối hôm đó, cậu không như trước kia ngoan ngoãn đi ngủ mà thừa dịp mẫu thân không chú ý chạy ra khỏi phòng. Một mình cậu lang thang trên những hành lang trống trải của Trầm gia, sau đó cậu thấy phụ thân.



Trong căn phòng thường xuyên bị khóa kín ở góc lầu ba, phụ thân cứ đứng đó như một pho tượng, không hề nhúc nhích nhìn lên những khung hình nhỏ lớn treo trên tường. Trong tất cả khung hình kia đều là một người, một nữ nhân Trầm Hi không biết.




Trên mặt phụ thân là biểu tình Trầm Hi chưa bao giờ gặp qua, hoài niệm cùng ôn nhu, Trầm Hi ngơ ngác nhìn, ngay cả mẫu thân từ khi nào xuất hiện phía sau cậu, cậu cũng không biết.



Phụ thân cùng mẫu thân lại khắc khẩu một trận kịch liệt, mẫu thân trong cơn phẫn nộ đã cầm lấy chiếc ghế dựa phang thẳng vào đám khung hình. Thủy tinh văng ra tán loạn, Trầm Hi cúi đầu nhìn tấm hình bay tới bên chân mình, nữ nhân trong hình đang ôn nhu mỉm cười với cậu.



Trầm Hi lặng lẽ giấu đi tấm ảnh đó, đưa nó cho ông ngoại. Theo biểu tình ngoài ý muốn của ông ngoại cậu đã biết được tên nữ nhân kia – Phương Vân, cũng là mẫu thân của trầm Kế cùng Trầm Thừa.



Theo mẫu thân cùng ông ngoại qua đời, Trầm Hi mỗi ngày một lớn lên, cũng càng nhiều lần nghe thấy cái tên Phương Vân từ miệng ngoại nhân, đó là nữ nhân phụ thân yêu nhất.



Yêu nhất sao? Trầm Hi cười lạnh trong lòng, như vậy Chu Minh Mị tính là gì?



Trầm Hi nhớ lại bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, giọng nữ xa lạ ở đối diện vang lên: “Trầm tiên sinh, cậu định ra bao nhiêu tiền?”



Trầm Hi im lặng nhìn về phía nữ nhân nói chuyện, Sở Thiến Thiến, người lão K giúp cậu tìm được.



Sở Thiến Thiến thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, mi mảnh mắt to da dẻ trắng nõn, gương mặt so với Chu Minh Mị lại càng giống nữ nhân kia hơn, đáng tiếc vì trang điểm quá đậm nên toát ra hương vị phong trần vô cùng, phát hủy đi gương mặt nhu mì xinh đẹp kia.



Trầm Hi cụp mi mắt: “Cô muốn bao nhiêu?”



Sở Thiến Thiến chậm rãi hướng về phía Trầm Hi phun ra một ngụm khói thuốc: “Năm trăm vạn, chắc giá!”



Trầm Hi khẽ mỉm cười: “Cô cảm thấy cô có giá này?”



Sở Thiến Thiến khom người tới trước, cổ áo chữ V để lộ phần da thịt trắng trẻo bên trong, ánh mắt quyến rũ nhìn Trầm Hi một cái, ngầm ý nói: “Cậu thấy tôi có đáng giá hay không?”



Trầm Hi bình thản nhìn lướt qua, thẳng thắn đánh giá: “Bất quá chỉ được vậy thôi.”



Sở Thiến Thiến lập tức đứng thẳng dậy, hung hăng trừng mắt lườm Trầm Hi, Trầm Hi bật cười: “Tôi cho cô một ngàn vạn, thời gian một năm, nghĩ biện pháp ở lại bên cạnh làm người kia phải yêu cô.”



Sở Thiến Thiến rõ ràng bị con số này làm lắp bắp kinh hãi, lập tức phản ứng, sợ Trầm Hi đổi ý mà vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề.”



Trầm Hi nhìn nữ nhân trước mặt nhẹ nhàng mở miệng: “Cô đừng nghĩ chuyện này rất đơn giản, người kia không phải loại đàn ông ở bên cạnh cô trước kia. Nếu không phải cô có gương mặt này, tin tưởng tôi, cho dù cô cởi hết đứng trước mặt, người kia cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.”



Trầm Hi nói rất nghiêm túc, Sở Thiến Thiến thu hồi biểu tình thờ ơ: “Cậu muốn tôi câu dẫn ai?”



Khóe miệng Trầm Hi nhếch lên: “Nhất định cô đã từng nghe qua tên người này, Trầm Đức Hàn của tập đoàn Trầm Thị, phụ thân của tôi.”




Sở Thiến Thiến giật mình nhìn Trầm Hi: “Trầm Đức Hàn? Cậu bảo tôi đi câu dẫn phụ thân của mình.”



Trầm Hi thích thú nhìn phản ứng của Sở Thiến Thiến, gật gật đầu.



Sở Thiến Thiến không dám tin: “Cậu không sợ tôi sinh cho cậu một đứa em trai sao?”



Trầm Hi bị những lời này chọc cười, không khỏi cười ha hả. Nữa ngày mới thu lại ý cười, mở miệng nói: “Nếu cô có bản lĩnh mang thai, bất luận đứa nhỏ có sinh ra hay không, tôi đều cho cô một ngàn vạn. Đương nhiên, trong quá trình đó bất kể phụ thân cho cô cái gì, sau này nó đều là của cô.”



Sở Thiến Thiến nghiêm túc nhìn Trầm Hi nửa ngày, xác định Trầm Hi không phải nói đùa, cuối cùng gật mạnh đầu: “Làm, số tiền này đủ cho tôi sống cả đời.”



Trầm Hi hài lòng mỉm cười, chỉ gói to bên cạnh: “Cô đi rửa mặt, thay quần áo để tôi nhìn một chút.”



Theo thân ảnh Sở Thiến Thiến dần biến mất, ánh mắt Trầm Hi dừng lại tấm ảnh chụp trên bàn. Nữ nhân trong ảnh mặt một bộ váy liền áo màu trắng, ôn nhu nhìn về phía Trầm Hi mỉm cười, Trầm Hi vươn tay che đi nụ cười trên gương mặt nữ nhân.



Chỉ một lúc sau, Sở Thiến Thiến đã đi ra, tẩy đi lớp trang điểm rực rỡ trên mặt, một thân váy trắng tinh liền lộ ra cảm giác thanh thuần không gì sánh được.



Trầm Hi nhìn chằm chằm gương mặt kia, hơi mỉm cười.



“Cậu thật sự là một kẻ điên!” Đây là đánh giá của lão K dành cho Trầm Hi sau khi Sở Thiến Thiến rời đi.



Trầm Hi nhướng mi: “Cám ơn kích lệ.”



“Cậu cảm thấy Trầm Đức Hàn có bị dụ dỗ không?” Lão K có chút hoài nghi.



Khóe miệng Trầm Hi nhếch lên: “Vì cái gì lại không? Một Phương Vân trẻ tuổi lại tràn trề sức sống, đối với phụ thân tuổi già sức yếu hiện giờ mà nói không thua gì xuân dược tốt nhất.”



Lão K mỉm cười: “Trầm Kế nhất định sẽ hận chết cậu.”



Biểu tình Trầm Hi thật sung sướng: “Tôi bất quá chỉ muốn làm một đứa con hiếu thảo mà thôi. Huống chi đã có một Chu Minh Mị, thêm một Sở Thiến Thiến cũng không tính là gì. Trầm Kế cùng phụ thân phụ tử tình thâm như vậy, nhất định có thể hiểu được phụ thân.”



Lão K lộ ra vẻ mặt xem kịch vui: “Chu Minh Mị cũng không đơn giản, nói không chừng sẽ nháo một trận.”



Trầm Hi cụp mi mắt: “Kia chính là hi vọng của tôi.”



Đúng vậy, kia đúng là hi vọng của Trầm Hi.




Cuộc đời Trầm Đức Hàn tổng tộng từng có ba nữ nhân. Thứ nhất là Phương Vân, là tình yêu của Trầm Đức Hàn, người thứ hai là mẫu thân Hàn Nhu của Trầm Hi, người thứ ba chính là Chu Minh Mị.



Đối với Hàn Nhu mà nói, nếu nói hôn nhân của bà với Trầm Đức Hàn chính là bi kịch, thì ngọn nguồn bi kịch chính là Phương Vân, mà Chu Minh Mị chính là kẻ đứng sau màn của vở bi kịch này.



Lúc Chu Minh Mị cùng Trầm Đức Hàn quen biết, Trầm Đức Hàn chỉ vừa kết hôn với Hàn Nhu không lâu. Lúc đó Chu Minh Mị bất quá chỉ mới mười tám tuổi, vừa mới đặt chân vào giới giải trí, là một người mới được công ti giải trí nâng đỡ. Bởi vì bề ngoài Chu Minh Mị rất giống Phương Vân, nữ nhân này rất nhanh được Trầm Đức Hàn dưỡng bên người, từ đó biến mất trong giới giải trí.



Nếu chỉ vậy thì bất quá chỉ là chuyện nhà giàu bao dưỡng tình nhân bình thường mà thôi, huống chi thẳng đến lúc này Hàn Nhu vẫn còn bị dấu diếm, trong lòng chỉ nghĩ Trầm Đức Hàn chỉ một lòng nghĩ tới Phương Vân, âm thầm phân cao thấp với một người chết.



Nhưng rất nhanh, Chu Minh Mị thông minh thông qua thái độ của Trầm Đức Hàn đối với Hàn Nhu mà hiểu ra Hàn Nhu không được Trầm Đức Hàn yêu thích. Nếu lúc đầu, Chu Minh Mị chỉ muốn an phận theo bên cạnh Trầm Đức Hàn để có cuộc sống giàu có cơm áo không lo. Nhưng từ lúc tình cảm Trầm Đức Hàn cùng Hàn Nhu bất hòa, Chu Minh Mị có thai, dục vọng của nữ nhân này liền tiến thêm một bước. Đứa con của mình vì cái gì vừa sinh ra đã phải mang danh con riêng, nếu có thể, vì sao nó không thể danh chính ngôn thuận làm thiếu gia Trầm gia? Loại ý tưởng này theo tin tức Hàn Nhu mang thai mà bắt đầu lên men, cuộc đời hoàn toàn bất đồng của hai đứa nhỏ, Chu Minh Mị bắt đầu tiến thêm một bước tính toán.



Không bao lâu sau Chu Minh Mị liền tiết lộ sự tồn tại của mình cho Hàn Nhu, cũng vì thế mà Hàn Nhu muốn giết chết Chu Minh Mị, nhưng trùng hợp lại bị Trầm Đức Hàn bắt gặp Chu Minh Mị bị Hàn Nhu khi dễ đáng thương cỡ nào.



Giống như Chu Minh Mị dự tính, quan hệ của Hàn Nhu cùng Trầm Đức Hàn lại càng tệ hơn, mỗi ngày đều khắc khẩu không ngừng. Mà Trầm Hi trong một lần bọn họ khắc khẩu đã sớm chào đời ở thế giới này. Tương phản, Chu Minh Mị mang thai sớm hơn Hàn Nhu lại sinh chậm hơn hai tháng.



Thời điểm đó quan hệ của Hàn Nhu cùng Trầm Đức Hàn hoàn toàn tan vỡ, Trầm Đức Hàn không hề vui sướng vì Trầm Hi chào đời, đối với Trầm Dung sinh ra thì lại vô cùng cao hứng.



Hết thảy bị Chu Minh Mị xem trong mắt, cũng cho là nguyện vọng của nàng lại tiến thêm một bước, không ngờ Trầm lão gia tử vì chuyện Chu Minh Mị mắng Trầm Đức Hàn một trận, cũng đối với bên ngoài khẳng định Hàn Nhu là con dâu duy nhất ông thừa nhận, hoàn toàn chặt đứt hi vọng của Chu Minh Mị.



Sau đó, Hàn Nhu nhảy lầu tự vẫn, Trầm Hi không được Trầm Đức Hàn yêu thích, Chu Minh Mị trở thành nữ nhân duy nhất bên người Trầm Đức Hàn, thẳng đến ngày hôm nay.



Trầm Hi dĩ nhiên hận phụ thân mình, chính là làm thế nào quên đi nữ nhân kia?



‘Phương Vân’ trẻ tuổi sức sống xuất hiện, phụ thân còn có thể quyến luyến Chu Minh Mị tuổi già xuống sắc sao?



Cậu cũng không quên, phụ thân vẫn luôn tỏ ý với Trầm Kế, Chu Minh Mị bất quá chỉ là thế thân của mẫu thân bọn họ mà thôi. Nếu là thế thân, như vậy cũ bị mới thay thế cũng rất bình thường đi.



Trầm Hi hơi mỉm cười, khổ sở năm đó mẫu thân từng chịu, cậu cũng muốn Chu Minh Mị nếm trải một lần.



Hoàn


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi