THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Tình hình có vẻ không ổn lắm.

Vốn muốn thưởng thức một màn “tự xử” mãnh liệt, Tô Mặc dần nhíu mày.

Mới đầu cậu cho là Hassan thích dùng phương thức tự an ủi như vậy, không sao, tuy có hơi mặn nhưng vẫn khá kích thích.

Nhưng bây giờ xem ra, nếu nói Hassan hưởng thụ cảm giác sung sướng này, chi bằng nên nói là hắn đang cố chịu đựng sự đau đớn vì bị tra tấn.

Nói cách khác, hiện Hassan không phải đang tự sướng, mà là tự ngược.
Tại sao? Trước kia cậu không hề phát hiện Hassan có dấu hiệu tự ngược đãi, cũng chưa từng đưa ra yêu cầu như vậy với Hassan.

Lần nào chọc Hassan cậu cũng đảm bảo hắn có thể hưởng thụ niềm khoái cảm trong đó, chứ không phải như bây giờ, chỉ còn sự tra tấn thuần tuý.
Đã xảy ra chuyện gì? Tô Mặc nghiêm mặt suy tư.

Cậu chậm rãi nhớ lại mỗi một chuyện từ lúc Hassan bị thương đến sau khi cả hai tái hợp, sau đó dần nhận ra, kể từ đó Hassan chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cậu.

Đương nhiên lúc trước Hassan cũng không cự tuyệt nhưng ít ra vẫn sẽ van xin vài tiếng ‘đừng mà’ khi bị mần quá thô bạo; còn bây giờ, không hề.

Trừ vài tiếng ban đầu thì sau đó dù cậu có bắt nạt Hassan đến mức bật khóc, hắn cũng vẫn bảo cậu tiếp tục, mạnh lên, đừng dừng lại – tính ra thì là từ lúc cậu tự cho rằng mình săn sóc, bảo dừng là dừng.

Vậy nên Hassan không phải thật sự muốn cậu đừng dừng, mà là sợ cậu không được thỏa mãn.
Tất cả nghi ngờ cuối cùng cũng được xâu chuỗi, Tô Mặc cảm thấy có hơi phiền muộn.
Cậu nhớ lại bản thân chìm trong cảm giác tự trách mình hơn một tháng trước, khi đó cậu cũng giống Hassan hoàn toàn không màng đến bản thân, chỉ muốn làm đối phương vui vẻ.

Cậu thậm chí còn chủ động “mở rộng” mình để Hassan nằm trên, còn sợ Hassan chê cậu dơ bẩn.

Rõ ràng chính là trạng thái có vấn đề về thần kinh, giờ ngẫm lại đúng là khó tin, nhưng lúc đó cậu rất lo lắng, vì sợ mình làm không tốt thì Hassan sẽ bỏ đi.
Vấn đề là ở chỗ, lúc đó tốt xấu gì cậu cũng từng có tiền án không trong sạch, Hassan lại phản ứng dữ dội như vậy nên cậu mới cảm thấy mình có lỗi với Hassan, mới cực kỳ sợ bị vứt bỏ.

Vậy, Hassan thì sao? Rốt cuộc trong hơn một tháng xa nhau đó, đã xảy ra chuyện gì khiến Hassan sợ đến như vậy, không tiếc tự ngược đãi bản thân, lúc nào cũng lo cậu sẽ rời đi?
“Dừng lại”.

Tô Mặc khó chịu ngăn cản hành động tự hại của Hassan: “Nói đi, anh đã làm chuyện gì có lỗi với em?”.
Hassan bỗng cứng người.

Tô Mặc… biết rồi ư? Nhanh vậy sao… hắn còn chưa kịp… Hắn mím chặt môi, nhìn Tô Mặc với vẻ tuyệt vọng.
Lòng Tô Mặc trĩu xuống.

Cậu vốn chỉ đoán mò thôi, nhưng phản ứng của Hassan khiến cậu biết được suy đoán của mình không phải vô căn cứ.
Hassan đã làm gì?
Chậm chạp không nhận được câu trả lời của Hassan, Tô Mặc dứt khoát hỏi, “Có phải anh thích giống cái khác không? Đã làm với giống cái khác? Hay là có giống cái khác đè anh rồi?”.
Hassan lắc đầu quầy quậy: “Không có, tuyệt đối không có!”.

Sao Tô Mặc lại nghĩ như vậy!
“Vậy, giống đực thì sao?”.

Tuy cảm thấy xác suất không cao nhưng Tô Mặc vẫn xác nhận cho chắc.
“Không có! Thật sự không có!”.

Hassan lắc đầu đến độ sắp rớt luôn xuống.

Tuyệt đối không có khả năng! Trừ Tô Mặc, sao hắn có thể thích người khác! Sao có thể để người khác động vào được!
“Vậy rốt cuộc anh đã làm gì?”, Tô Mặc khó hiểu.


Nói thẳng ra thì trừ chung thuỷ, chính xác là chung thủy về tình cảm, cậu không có yêu cầu gì với Hassan cả.

Thậm chí thỉnh thoảng vượt quá giới hạn về thể xác cậu vẫn có thể tha thứ được.

Nếu tất cả khả năng trên đều bị phủ định, cậu thật sự nghĩ không ra Hassan đã làm chuyện gì có lỗi với cậu nữa.
Hassan cắn chặt răng nhất quyết không nói.
Tô Mặc đau đầu phất tay.

Nhất định là mạch não của tên ngốc này lại chạy lệch đến chỗ kỳ quái nào đó nữa rồi.

“Tiếp tục đi.

Chừng nào chịu nói thì mới được dừng.

Còn nữa, không được ngất xỉu”.
Hassan rũ mắt, im lìm bắt đầu làm theo.

Hắn biết Tô Mặc đang phạt vì hắn không lên tiếng.

Thế nhưng, nếu nói, nếu trả lời, nếu Tô Mặc biết hắn đã hại cậu mất đi thứ gì…… Hassan ngẩng đầu, cố chống lại cơn choáng váng vì nỗi đau đớn khó chịu đựng được… Hắn thà bị phạt.
Tô Mặc ngồi trên ghế nhìn Hassan co giật dữ dội, thân hình lảo đảo sắp khuỵu xuống, nhưng vẫn cố kiên trì, không ngừng hành hạ chính mình.
Có lẽ cậu có thể hiểu được suy nghĩ của Hassan.


Thà bị phạt chứ nhất quyết không chịu nói, nguyên nhân chỉ có thể là Hassan cảm thấy một khi cậu biết được chuyện đó, rất có thể sẽ quyết định rời đi.
Thế nhưng rốt cuộc là chuyện gì mà có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy… Tô Mặc thật sự đoán không ra.
Nhìn Hassan im lặng cố tra tấn bản thân, Tô Mặc mềm lòng.

Chuyện có thể lớn tới mức nào chứ, ắt hẳn là tên Hassan ngốc này lại đâm đầu vào ngõ cụt kỳ lạ nào đó rồi! Nếu thật sự bị thương thì lúc đó người gặp phiền toái chẳng phải cậu sao!
“Được rồi”, Tô Mặc đứng dậy, đè lại hai tay đang máy móc ngược đãi chính mình của Hassan, “Hassan, đủ rồi”.
Cơ thể Hassan cứng đờ.

Hắn bất lực ngửa đầu nhìn Tô Mặc, lòng lạnh run.

Đủ rồi… là sao? Là Tô Mặc thấy mất kiên nhẫn với cả việc trừng phạt hắn, muốn trực tiếp rời đi sao? “Tô Mặc……”.
Hắn bi thương cúi đầu, lại hoàn toàn không dám níu kéo.
Tô Mặc thở dài, nhẹ nhàng hôn đôi môi lạnh lẽo đang run rẩy của Hassan: “Em tha thứ cho anh, Hassan”.
Nhìn Hassan bỗng trợn tròn mắt, Tô Mặc lại khẽ thở dài hôn lên trán hắn: “Dù anh làm gì, em vẫn sẽ tha thứ cho anh.

Hassan, trừng phạt kết thúc rồi.

Em sẽ không bỏ đi”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi