THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Hassan dễ dàng thỏa hiệp như vậy khiến Tô Mặc có hơi bất ngờ, lại thấy hắn nhắm mắt khẽ run rẩy thì không khỏi mềm lòng.

Thôi, trước đó Hassan đã đáng thương lắm rồi, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài chơi, đừng nên bắt nạt người ta dữ quá!
Tô Mặc cúi xuống hôn Hassan: “Thôi được, nể tình anh ngoan như vậy, tha cho anh một lần, về rồi phạt”.
Hassan mở mắt nhìn Tô Mặc, khẽ nói: “Không sao đâu.

Cứ ở đây luôn đi”.

Nhiều trải nghiệm kiểu vầy cũng không có gì xấu, sau này… có thể có nhiều thứ để nhớ lại hơn.
Tô Mặc tức thì lại bị hắn chọc tức.

Tại sao! Tại sao cứ mỗi lần cậu muốn đối xử tốt với Hassan thì Hassan đều không biết cảm kích vậy! Đây là M trong truyền thuyết đó hả!
“Được thôi”.

Sắc mặt Tô Mặc nhạt đi: “Em cũng chẳng phạt gì nặng nề, lấy cái này……”.

Cậu cầm lấy quả trứng thằn lằn ngọc rực rỡ như bảo thạch kia, “Nhét vào trong người anh rồi để đó mà về, là có thể kết thúc hình phạt”.

Hassan cúi đầu ‘ừm’ một tiếng.

Trứng thằn lằn ngọc lớn hơn trứng gà một chút, lại nhỏ hơn nắm tay Tô Mặc vài vòng, là kích cỡ hắn không dễ chứa được nhưng sẽ không làm hắn bị thương.

Hắn đồng ý với cách nói của Tô Mặc, đây quả thật không phải hình phạt nặng.
Hassan ngoan ngoãn mở chân, chờ Tô Mặc xử trí.

Nhưng hắn không ngờ, Tô Mặc lại trao quả trứng thằn lằn kia vào tay hắn: “Anh tự làm đi”.
Hassan kinh ngạc trợn tròn mắt: “Tôi?”.
“Khó hiểu lắm sao?”.

Tô Mặc khẽ cười: “Tự thân vận động, đẩy nó vào trong anh”.
Mặt Hassan đỏ bừng, bàn tay đang cầm quả trứng run lẩy bẩy: “Không, tôi không thể…”.
Lại ‘Không thể’ à.

Tô Mặc bật cười, “Chỉ cần anh không sợ bị người ta thấy thì cứ việc từ từ, không sao cả”.
Hassan nhìn nụ cười có chút tà ác của Tô Mặc, bỗng chốc thất thần.
Sau những sóng gió vừa qua, hắn đã được thấy nhiều mặt của Tô Mặc.

Dịu dàng khôn khéo, là vẻ nguỵ trang khao khát muốn được người khác yêu thương.

Lạnh lùng dứt khoát, là lớp giáp sắt sau khi chịu đủ mọi thương tổn.

Chỉ có Tô Mặc đang nở nụ cười gian trá, tìm mọi cách muốn chọc cho hắn khóc trước mắt này, mới chân thật sống động nhất.
Giống như bị mê hoặc, tay Hassan vô thức duỗi xuống nơi giữa hai đùi, chậm rãi đẩy quả trứng nọ vào miệng huyệt.
“Ưm……”.
Hassan cau mày khẽ rên.

Vỏ trứng cứng rắn mang đến cảm giác hoàn toàn khác với ngón tay và cậu em của Tô Mặc, cực kỳ gian nan cưỡng chế chen vào thông đạo chưa được nong rộng phía sau.


Theo lý thuyết, Hassan biết hắn lẽ ra nên làm “công tác chuẩn bị” cho miệng huyệt của mình một chút, nhưng mà… Tô Mặc đang nhìn hắn đầy thích thú.

Hassan tự dưng cảm thấy xấu hổ lạ lùng, khiến hắn thà nhịn đau còn hơn để Tô Mặc nhìn hắn dùng ngón tay tự chơi mình.
Tô Mặc thở dài không nói gì.

Hassan ngốc, chẳng những không biết mở rộng trước, mà còn không chịu làm ướt vỏ trứng một chút.

Trứng lớn như vậy, cưỡng ép nhét vào được mới lạ.
“Cẩn thận.

Nếu nó bị vỡ thì anh phải tìm trứng Long thú thay vào đấy”, Tô Mặc nhẹ nhàng uy hiếp.

Dù có dùng thái độ ôn hòa, dịu dàng thì Hassan cũng sẽ chẳng thấy cảm kích, thôi thì uy hiếp còn hữu hiệu hơn.
Quả nhiên, vừa nghe cậu nói thế, Hassan lập tức ngừng tự hại.

Hắn lén ngẩng lên ngó Tô Mặc một cái rồi dời mắt đi, chậm rãi đẩy ngón tay vào động nhỏ phía sau.
Một ngón… hai ngón… ba ngón…… Hassan nhíu mày, khe khẽ thở dốc, từ từ đưa ngón tay thứ tư vào.

“A……”.
Hassan cúi đầu rên rỉ, di chuyển ngón tay mở rộng “thông đạo” đằng sau.


Cơ thể hắn run rẩy không ngừng vì kích thích và xấu hổ, thằng đệ cũng nảy lên dữ dội.
Một lúc sau, khi Hassan thấy đã mở rộng đủ rồi, hắn rút ngón tay ra, cầm quả trứng thằn lằn ngọc cố gắng nhét vào.

Tiếp đó, cửa hậu vốn mềm mại mở rộng dường như cực kỳ bài xích dị vật cứng rắn nọ, vừa tiếp xúc đã đóng chặt lại, làm thế nào cũng không chịu mở ra.
Hassan bất đắc dĩ đành phải dùng ngón tay khuếch trương lần nữa, nhưng kết quả vẫn vậy.

Sau vài ba lần động nhỏ vẫn cự tuyệt quả trứng ngoài cửa, cậu em phía trước đã bị kích thích đến độ suýt cướp cò, một lượng lớn dịch nhờn cũng tiết ra khiến bụng dưới ướt đẫm.
“Tô Mặc…” , Hassan khó chịu thở dốc, đôi mắt ngấn nước tràn ngập vẻ cầu xin.

Hắn thật sự không ngờ hình phạt nhìn thì có vẻ chẳng nặng nề lại khiến chính mình khốn khổ đến vậy.

“Giúp tôi……”.
“Giúp cái gì?”, Tô Mặc nhíu mày.
“Giúp tôi… nhét vào đi……”, giọng Hassan run run vì xấu hổ.
“Không được”, Tô Mặc dứt khoát cự tuyệt, “Đã nói anh phải tự mình đưa vào mà”.
Hassan đang tuyệt vọng trong lòng thì lại nghe Tô Mặc nói, “Nhưng em có thể giúp anh căng ra”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi