THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



A, đã quá! Tô Mặc nhẹ nhàng trượt khỏi lưng Hassan, có chút mệt mỏi nhưng cũng sung sướng thỏa thuê khó tả.

Ngó sang Hassan vẫn đang nằm trên giường run rẩy cùng bờ vai phủ đầy dấu răng rướm máu, Tô Mặc không khỏi thấy chột dạ.

Á… Có phải cậu đã làm quá rồi không? Tô Mặc dè dặt khều Hassan: “Hassan? Anh ổn chứ?”.
Hassan rầm rì đáp lời, từ từ ngồi dậy nhưng ánh mắt lại né tránh không dám nhìn thẳng Tô Mặc.
Tô Mặc nhìn kỹ một lúc, xác định Hassan chỉ đang thẹn thùng chứ không tức giận, cậu liền vui vẻ nhào tới: “Hassan, Hassan, em làm anh sướng không?”.
Mặt mày Hassan đỏ bừng nom đáng thương vô cùng.

Đã vậy Tô Mặc còn quấn chặt trên người hắn không buông, hắn chỉ đành nhỏ giọng đáp: “Sướng”.
“Thật hả? Sướng cỡ nào?”, Tô Mặc hào hứng hỏi.
Hassan phải trả lời vấn đề này làm sao? Hassan ấp úng một lúc lâu, cưỡng ép chuyển chủ đề: “Đệm giường đã ướt hết rồi, tôi mang ra ngoài phơi”.
Lần này rốt cuộc Tô Mặc cũng tha cho hắn, để hắn đi phơi đệm, giặt khăn trải giường.
Ra giường dính đầy tinh dịch, nhất định phải giặt cho kỹ.

Đệm giường tuy ướt sũng nhưng toàn là nước do Tô Mặc làm đổ, Hassan ngửi thấy không có mùi gì lạ, nội tâm cuối cùng cũng vơi bớt ngượng ngùng.
Thông đạo phía sau vẫn còn đang ngậm trứng thằn lằn ngọc, làm Hassan hoạt động có hơi khó khăn.

Trong lúc bước đi, dịch thể nóng hổi Tô Mặc vừa mới bắn vào còn chảy xuống đùi.


Hassan 囧xấu hổ muốn siết chặt cửa huyệt, lại càng khiến dịch nóng chen nhau chảy ra, trứng thằn lằn ngọc cũng vì hành vi manh động của hắn mà cọ xát với điểm gồ lên bên trong, Hassan cất tiếng rên rỉ khó chịu, suýt nữa mềm chân ngã xuống đất.
“Cẩn thận!”.

Tô Mặc vội chạy tới đỡ Hassan, “Có phải do quá mệt không? Để em giặt cho!”.
“Không, ưm, không sao.

Nặng lắm, em giặt không được đâu”.

Hassan lắc đầu từ chối ý tốt của Tô Mặc.
Tô Mặc ngượng ngùng thu tay về.

Chất liệu của khăn trải giường ở thế giới thú nhân na ná với vải thô [36], vừa dày lại nặng, sau khi thấm nước thì nặng đến nỗi cậu hoàn toàn không nhấc lên nổi, nên Hassan nói thế thật sự không sai.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu yếu hay vô dụng! Hơn nữa, cậu cũng chẳng có cách nào cải tạo ra máy giặt!
[36] Vải thô là chất vải thuộc nhóm vải sợi tự nhiên, được cấu tạo chủ yếu từ bông, gai, quá trình kéo sợi và dệt gần như không sử dụng chất hóa học; do có cảm giác hơi thô cứng nên mới có tên “vải thô”; thích hợp mặc mùa hè do tính chất dễ thấm hút mồ hôi, mát mẻ.
Tô Mặc đi qua đi lại trong sân, cảm thấy ở đây đứng nhìn Hassan bận bịu còn không bằng kiếm việc có ích để làm còn tốt hơn.
“Hassan, em tới bệnh viện một chút, trưa sẽ về”.

Tô Mặc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhớ ra mình đã ném công việc ở bệnh viện cho Lucca gần cả tháng, dù gì cũng nên tới một chuyến xem sao.
Hơn nữa… ít nhất ở đó sẽ cảm thấy bản thân khá là có ích!
Vậy nên, nhìn đi, với một người đàn ông, có sự nghiệp thành công là điều cực kỳ quan trọng!
Thấy Tô Mặc lại muốn đến bệnh viện, ánh mắt Hassan thoáng tối đi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn vẫn luôn thấy những việc Tô Mặc đang làm vô cùng quan trọng, hắn rất cảm kích vì cậu đã rút ra mấy ngày bầu bạn với hắn.

Bây giờ Tô Mặc muốn quay lại tiếp tục công việc, hắn tất nhiên không có lý do ngăn trở.
Tô Mặc quả thật cực kỳ bận rộn.

Vừa tới bệnh viện, cậu đã bị Lucca tóm lấy hỏi một đống vấn đề ứ đọng đã lâu, từ thay đổi cách trói mai rùa đến ứng dụng cụ thể của các đạo cụ khác.

Lemmy đã thuận lợi mang thai vừa khéo cũng đang ở bệnh viện, lập tức hào hứng kéo hắn tám chuyện hình như Riley đang thích giống cái nào đó, gần đây cứ hay cười ngu ngơ.

Mà Mito đã thành công câu được Riley cũng xấu hổ tụ lại, mời Tô Mặc và Hassan tham gia nghi thức kết đôi của cậu ta và Riley diễn ra vào tháng sau.
Bởi vậy có thể thấy Tô Mặc đúng là rất bận, nhưng quan trọng cỡ nào thì cũng khá khó nói.

Dù sao, y học là một môn khoa học thực nghiệm, cậu chỉ đưa ra khung sườn, còn nội dung cụ thể vẫn cần mọi người cùng nhau từ từ bổ sung.


Thế giới thú nhân và thế giới nhân loại khác nhau đến như vậy, cậu không thể đốt cháy giai đoạn.
Vì thế, đến trưa, Hassan còn chưa làm bữa trưa xong đã thấy Tô Mặc về nhà, thật sự ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng: “Sao em về sớm vậy?”.
“Sớm hả?”.

Tô Mặc xoa xoa thái dương đau nhức vì đám giống cái kia, “Hassan không muốn em về sao?”.
“Đâu có!”.

Hassan hôn Tô Mặc: “Tôi còn muốn em luôn ở bên tôi ấy chứ!”.
Ái chà, sao Hassan tự dưng lại nhiệt tình, ngọt ngào thế này! Tô Mặc không quen chà chà cánh tay.

Hassan lúc này mới phát hiện mình đã bất cẩn thốt lên lời thật lòng, vội nói: “Không, không, tôi chỉ nói vậy thôi! Em cứ lo việc của em, không cần phải ở cạnh tôi suốt!”.
Tô Mặc thấy hắn vừa thẹn vừa vội đến đỏ cả mặt, lòng chua xót, đau lòng khó tả.

Thực chất, khao khát có bạn đời bên cạnh là chuyện vô cùng đương nhiên.

Lúc cậu mới đến đây, trừ lúc đi săn thì Hassan ở bên cậu gần như mỗi giây mỗi phút.

Bây giờ cậu có chuyện để làm là có thể gác Hassan sang một bên sao?
“Không đâu, em thích ở với Hassan!”.
Tô Mặc mềm mại bám lấy Hassan: “Chuyện ở bệnh viện em đã giao cho Lucca rồi, chỉ cần thường xuyên đến kiểm tra là được.

Ừm, giống như lúc anh đi săn hồi trước đó, ở bệnh viện một ngày, ở nhà hai ngày, anh thấy thế nào?”.
“Như vậy được sao?”, Hassan vừa mừng rỡ vừa lo lắng.

Nhỡ vì ở với hắn mà làm lỡ công việc của Tô Mặc…
“Được, được! Đương nhiên ở cạnh Hassan là quan trọng nhất!”.

Tô Mặc cảm thấy nếu mình xuyên thành đế vương thời cổ đại thì có lẽ sẽ thuộc loại ‘Nghìn lạng vàng đổi lấy nụ cười’, ‘Phóng hỏa hí chư hầu’ [37].

Dù sao cũng có rất nhiều người tài có thể cống hiến, mà có thể bầu bạn bên Hassan lại chỉ có một mình cậu!
[37] Nguyên văn là “Mỹ nhân nhất tiếu hoán thiên kim" [美人一笑換千金]: Người đẹp nở một nụ cười đáng đổi lấy nghìn lạng vàng, của nhà thơ Lý Bạch.
“Phóng hỏa hí chư hầu” là một điển tích rất nổi tiếng gắn liền với danh tiếng của Bao Tự.

Vì nàng vào cung mà không cười, Chu U vương tìm mọi cách để nàng cười, thậm chí dùng nghìn lượng vàng để thưởng ai có thể khiến nàng cười.

Sau đó Chu vương nghe Thạc Phụ nước Quắc đốt đài lửa đùa giỡn với chư hầu để Bao Tự cười, làm cho nhà Chu diệt vong.

[Nguồn: Wikipedia]
Thấy Hassan cảm động đến hai mắt ửng đỏ, Tô Mặc lại nhịn không được muốn trêu hắn.

Đưa tay ấn lên cơ bụng săn chắc phẳng lì của Hassan, Tô Mặc thâm tình chân thành nói: “Hơn nữa giờ Hassan còn đang mang trong mình con của em đó! Sao em có thể an tâm để anh một mình ở nhà chứ?”.
“Tôi, tôi, tôi…”, Hassan vừa ngượng ngùng 囧 là lại lắp bắp.
Tô Mặc thấy thế thì lại càng hào hứng diễn sâu: “Bé cưng hôm nay có ngoan không? Có đá anh không?”.
“Không, không có…”, Hassan bị chọc đến độ muốn đào hố trốn vào.

Hắn là giống đực mà! Sao Tô Mặc lại hỏi mấy vấn đề kỳ quái này!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi