THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Hassan cực khổ lắm mới bình thường trở lại, lại phát hiện Tô Mặc vẫn đang ra sức rong ruổi không ngừng trong hậu huyệt của hắn, không khỏi nổi giận quát lên: “Tô Mặc!”.
Tô Mặc run mình sợ hãi, cơ thể mất trớn suýt nữa rơi xuống nước, may mà Hassan tóm lấy kéo ra trước người, tức giận nói: “Sao em lại cả gan như vậy! Không biết có thể chết đuối sao!”.
Tô Mặc chưa từng bị Hassan quát dữ dằn như vậy, nhất thời bị dọa, sửng sốt một lúc mới nhỏ giọng đáp: “Nước không sâu mà…”.
“Không sâu?!”.

Hassan tức tới nỗi bật cười.

“Ngay cả tôi còn không thể chạm tới đáy, em còn thấy nước không sâu?!”.
Sâu đến vậy hả?! Tô Mặc ngạc nhiên há hốc mồm, lúc này mới bắt đầu thấy sợ.

Nước sâu thế mà cậu lại… lại “chơi” Hassan khi hắn đang cõng cậu bơi! Quả là một tinh thần không biết sống chết!
“Em xin lỗi…”, Tô Mặc ngoan ngoãn nhận sai, gục đầu chui vào lòng Hassan.

“Rốt cuộc em đã nghĩ gì vậy?!”, cơn giận của Hassan vẫn chưa nguôi.

“Em muốn bắt nạt tôi nơi nào mà không được? Tại sao cứ phải ở chỗ nguy hiểm như vậy?!”.
“Vì… vì có anh ở đây mà”.

Tô Mặc lí nhí nói lại: “Dù thế nào thì anh cũng sẽ không để em xảy ra chuyện”.
Hassan nghe thế thì sửng sốt, có tức mấy cũng không giận tiếp được.

Tiểu giống cái hắn yêu thương mềm mại tựa vào lòng hắn, nhỏ giọng thốt lên lời tin tưởng hắn đầy mù quáng… Hắn còn biết làm thế nào? Có thể nói mình bị chọc tới nhũn người, suýt nữa không bơi nổi không? Tôn nghiêm của giống đực biết ném đi đâu!
Hắn thở dài, siết chặt Tô Mặc vào lòng.

Cũng do hắn sơ suất, sau này nếu có dẫn theo Tô Mặc, tuyệt đối không đi đến những nơi có chút nguy hiểm nào!
Tô Mặc ngoan ngoãn dựa trong lòng Hassan một lúc, đến khi cảm thấy Hassan không còn giận nữa mới nhỏ giọng trách: “Hassan dữ quá!”.
Hassan cạn lời hỏi trời cao.

Phạm sai lầm lớn như vậy, em còn trách tôi dữ! Nhưng hắn đã quen cúi đầu nhận sai trước Tô Mặc, Tô Mặc đã thấy hắn dữ thì đành thở dài nói ‘xin lỗi’ vậy.
“Còn thở dài nữa, chẳng có thành ý gì cả”, Tô Mặc lầm bầm.

Vì vừa nghe tiếng thở dài của Hassan là cậu lại nhớ lại chuyện ngu xuẩn mình vừa làm, ngu ngốc chết được, chột dạ lắm đấy biết không!
Hassan lại muốn thở dài, may mà kịp thời dằn xuống.

Thành ý gì chứ… thật ra lại muốn bắt nạt hắn đúng không!
“Xin lỗi.


Tôi không nên dữ với em, cũng không nên thở dài.

Em trói tôi lại phạt được chứ?”.

Dù sao cũng đã mang dây thừng tới rồi, nhất định không né được, còn không bằng tự đề xuất để Tô Mặc vui lên chút.
Quả nhiên Tô Mặc lập tức ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt sáng lấp lánh: “Anh nói rồi đó nhá! Không được đổi ý!”.
Có khi nào tôi đổi ý không? Lần nào mà chẳng để em giày vò cho sướng mới thôi? Hassan mỉm cười, hôn lên giữa trán Tô Mặc.

“Xin hãy phạt tôi thật nặng đi, Tô Mặc”.
Tô Mặc bỗng chốc bịt chặt mũi.
‘Xin hãy phạt tôi thật nặng đi’, ‘Xin hãy phạt tôi thật nặng đi’, ‘Xin hãy phạt tôi thật nặng đi đi đi đi đi……’.

Câu này văng vẳng không ngừng bên tai Tô Mặc, thật sự phê chết được!
Tô Mặc bị chọc đến máu sói sôi trào, bất chấp bổ nhào lên người Hassan.


Trong cơn kích động, cậu quên mất mình còn đang ở trong suối cao tới đầu gối, cú nhào khiến cả hai cùng ngã xuống nước, sặc đến xay xẩm mặt mày.
“Tô Mặc! Em sao rồi, Tô Mặc! Tô Mặc!”.

Hassan vừa ho khù khụ vừa luống cuống nhấc Tô Mặc ra khỏi mặt nước, vỗ bôm bốp lên lưng cậu.
“Đừng… Đừng vỗ…”, Tô Mặc yếu ớt khẽ hô, “Sắp bị anh vỗ chết rồi…”.
Hassan vội dừng tay.

Tô Mặc dựa vào vai Hassan ho khan, lại nghe tiếng ho không ngừng của Hassan, chợt thấy buồn cười, không nhịn được bèn cười phá lên.
Vừa ho vừa cười một lúc, Tô Mặc mới hòa hoãn lại được, rồi nghiêm mặt quay sang phía Hassan đang cười ngu ngơ với mình.

“Cười cái gì! Nghiêm túc lên! Đang phạt đó!”.
“Rõ!”, Hassan lập tức nghiêm túc theo, trong mắt lại tràn ngập ý cười dịu dàng không thể xóa nhòa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi