THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Tình bạn có đôi khi đến rất kỳ lạ, Lemmy và Tô Mặc chỉ mới gặp vài phút mà cứ như quen nhau đã lâu, sau khi trò chuyện mấy câu liền kéo tay Tô Mặc đi giới thiệu với đám bạn của mình.Tô Mặc quay đầu nhìn Hassan, Hassan gật gật cổ vũ.

Tô Mặc muốn hoàn toàn dung nhập vào bộ lạc thì phải làm bạn với các giống cái khác, Lemmy và đám bạn của cậu ta đều có tính tình không tệ.Ở bên kia, bạn của Lemmy thấy cậu ta dẫn một tiểu giống cái lạ mặt tới thì rất ngạc nhiên, cũng vô cùng khiếp sợ khi thấy vết roi rướm máu trên mặt cậu ấy.

Là ai làm?! Làm một tiểu giống cái xinh đẹp như vậy bị thương, thật là một tội ác không thể tha thứ được! Đầu sỏ Lemmy bị bạn mình ồ ạt mắng đến không dám ngẩng đầu, Tô Mặc ở cạnh nhìn mà thấy thú vị vô cùng.

Cảm giác như vừa là anh em, cũng vừa là khuê mật vậy!Trách Lemmy xong, các giống cái vây quanh Tô Mặc tỏ rõ sự hoan nghênh cùng tò mò của mình.

Điều tò mò nhất là… “Sao cậu lại chọn Hassan?”“Hassan rất tốt.” Tô Mặc cảm thấy vấn đề này hoàn toàn không cần phải trả lời.“Tốt chỗ nào?” Các giống cái nghi hoặc.

Mười mấy giống cái ở đây đều từng được Hassan theo đuổi nhưng không ai cảm thấy hắn được cả, không thì Hassan cũng chẳng độc thân tới tận năm bốn mươi lăm tuổi.Tốt chỗ nào? Chỗ nào cũng tốt hết! Tô Mặc nghĩ.

Anh tuấn chín chắn, cao lớn khỏe mạnh, người thì mẫn cảm, giọng lại phóng đãng… Thật đúng là hoàn mỹ không tì vết.


Cho nên cậu nghi hoặc hỏi ngược lại, “Vậy các cậu thấy anh ta không tốt chỗ nào?”Không tốt chỗ nào hả? Các giống cái nghĩ kỹ lại.

Nếu như nói hắn không tốt thì hình như không có chỗ nào quá tệ.

Bề ngoài tạm được, vóc người không tệ, nằm trong top năm mươi dũng sĩ đi săn của bộ lạc, cũng rất tôn trọng săn sóc cho giống cái.

Hình như không có điểm nào xấu, nhưng cũng chẳng có gì quá tốt, nói tóm lại là vẫn thiếu cái gì đó, khiến người ta không muốn đến với hắn, nhưng nếu bảo chỉ rõ ra thì bọn họ lại không nói được…Trong lúc các giống cái bên này đang rối rắm không thôi thì ba giống đực bị đuổi đi kia lại lén chui trở vào vườn trái cây, người bịt miệng, kẻ xách chân, “bắt cóc” chàng Hassan đang chăm chú nhìn Tô Mặc.“À ha! Hassan nha, không ngờ đấy! Mới mấy ngày đâu chứ, chú đã làm gì mà tiểu giống cái kia lại quyết một lòng với chú như thế vậy?”Đám giống đực tò mò chết được.

Có trời mới biết Hassan đó giờ luôn lóng ngóng tại sao lại đột nhiên được một tiểu giống cái coi trọng? Không nói đến chuyện cậu ấy tuyên bố với mọi người rằng không phải hắn thì không được, tiểu giống cái đó còn xông tới chắn roi thay cậu ta! Cả đám bọn họ ai cũng thấy hết! Thật khó tin!Hassan không để ý nên bị bọn họ đánh lén thành công, sau khi phản ứng lại thì lập tức ra sức vùng vẫy.

Thế nhưng ‘hai đấm khó đánh lại bốn tay’, huống hồ có tới ba giống đực đang đè hắn, hắn đã mất cơ hội ra tay.

Chính vì thế, dù giãy dụa cách mấy thì chẳng những không thoát thân được, mà trong lúc hỗn loạn, vạt áo của hắn còn bị giật ra, để lộ lớp vải băng trên ngực.“Hassan, cậu bị thương?”Ba giống đực kia vừa thấy liền vội vàng dừng tay.


Nên biết khả năng hồi phục của giống đực rất kinh người, phần lớn thương tích sẽ lành trong một hai ngày, hoàn toàn không cần xử lý gì, mà bị băng bó thế này thì gần như là vết thương trí mạng.

Nghĩ tới vừa rồi bọn họ còn đè Hassan ra đánh, đám giống đực áy náy vô cùng, vội xúm lại kiểm tra vết thương của Hassan.Hassan tuyệt nhiên không kịp ngăn cản, mảnh vải trước ngực bị kéo ra, để lộ hai đầu vú sưng đỏ đến đáng thương còn đang rướm máu.Đây… đây là… Đám giống đực có hơi trong sáng nhưng thực chất lại chẳng trong sáng mấy trơ mắt ngu người, ngơ ngác nhìn hai đầu vú bị “trọng thương” của Hassan…“Tránh ra!” Hassan xấu hổ chết được, đẩy ba tên ngốc đang chẳng biết phản ứng ra sao ra.

Đám giống đực vẫn còn đang kinh hãi đờ đẫn lùi về sau, chợt nghe thấy tiếng roi xé gió quen thuộc quất tới từ sau lưng, lập tức bỏ chạy thục mạng theo phản xạ.“Ngao! Aaaaaaa!” Roi dài vốn nên đánh hụt vào khoảng không đột nhiên cong lại, đập mạnh vào phần bụng dưới của giống đực Giáp.

Chàng giống đực đáng thương bụm lấy “thương tích” ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu la thảm thiết.Roi dài một kích tất trúng lần nữa quất tới, lao thẳng vào giữa hai chân của giống đực Ất.

“Aaaa!”Giống đực Ất gào to che lấy nơi sau mông đau như bị xé rách, ngã xuống cạnh bạn mình.

Giống đực Bính bị dọa sợ không may mắn thoát khỏi, sau một đòn roi cũng thất thủ ngã xuống.Lemmy và đám bạn đi cùng cậu chàng đều sợ đơ người! Tô Mặc lợi hại quá đi! Ba roi trúng ba giống đực, thật thần kỳ!Tô Mặc vừa triển lộ uy phong giống cái mím chặt môi, bước về phía Hassan.

Lúc nói chuyện với đám Lemmy, cậu theo thói quen nhìn sang Hassan, lại phát hiện chẳng thấy hắn đâu! Men theo đường đi tới thì thấy Hassan bị người ta đè dưới đất ức hiếp, thậm chí quần áo còn bị vạch ra!“Tại sao lại để bọn họ ức hiếp anh?” Tô Mặc thâm trầm hỏi.Tôi không hề muốn vậy nhưng tôi đánh không lại ba người họ! Trong lòng cảm thấy nếu trả lời như vậy thì rất mất mặt, Hassan đành nhỏ giọng nói, “Xin lỗi em.”Tô Mặc đến gần mới phát hiện chẳng những quần áo Hassan bị lột, mà cả miếng vải trước ngực cũng bị lỏng ra, hai đầu vú đầy hấp dẫn như ẩn như hiện đằng sau lớp áo che lại vô cùng qua loa.


“Bọn họ động vào anh?”Mặt mày Tô Mặc như báo hiệu giông tố sắp đến, giống như chỉ cần Hassan nói ‘Phải’ thôi thì cậu sẽ giết sạch ba tên giống đực còn đang kêu rên thảm thiết kia.Hassan vội lắc đầu.Tô Mặc nheo mắt lại trông đầy nguy hiểm.“Không có! Thật sự không động vào!” Hassan gấp gáp cam đoan, “Tôi chỉ để em chạm vào mình thôi!”Cơn phẫn nộ của Tô Mặc thoáng tan đi bởi lời giải thích không hề đúng lúc của Hassan.

Cậu đột nhiên cảm thấy một Hassan quần áo không chỉnh tề ngã ngồi dưới đất trông cũng hấp dẫn vô cùng.“Chỉ để tôi chạm sao?” Tô Mặc quỳ một gối xuống giữa hai chân Hassan, cúi người nhìn hắn.“Ừm.

Chỉ để em chạm thôi.” Nhìn gương mặt càng lúc càng gần của Tô Mặc, chẳng hiểu sao Hassan hơi sờ sợ.“Ngoan lắm.” Tô Mặc hôn hôn Hassan, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy một bên đầu vú của Hassan.“Ưm…” Hassan rên lên một tiếng rồi vội nhịn xuống, mở to mắt đầy sợ hãi.

Xung quanh vẫn còn có người… rất nhiều người đó!“Tô Mặc…” Hassan thấp giọng cầu xin.

Tô Mặc lại chỉ dịu dàng hôn đầu vú bị tổn thương nặng nề của hắn, nhẹ nhàng yêu thương.“Ưm…A…a…” Hassan cố nén giọng xuống, thân thể lại nhanh chóng hưng phấn hẳn lên dưới sự săn sóc của Tô Mặc.

Hắn tuyệt vọng giơ tay che khuất mặt mình, mặc kệ cho Tô Mặc muốn làm gì thì làm.Tô Mặc hôn một đầu vú, rồi lại đổi sang bên kia dịu dàng an ủi.

Tiếng rên rỉ thở dốc của Hassan dần mất khống chế, trong lúc vô thức đã ưỡn ngực, mời gọi đầu lưỡi của Tô Mặc thương hại lấy nó.“Tô Mặc… Tô Mặc…” Hassan ở bên dưới Tô Mặc không ngừng run rẩy, thứ khổng lồ kia đã cứng ngắc nóng bỏng.

Tô Mặc giương mắt nhìn hắn, “Muốn bắn sao?”Muốn.


Nhưng mà… nhiều người thế này, Hassan nhìn Tô Mặc với vẻ cầu xin.Tô Mặc mỉm cười.

“Ra đi.”Đầu vú có hơi đau nhức.

Hassan ưỡn cong người, cổ họng cố nén xuống lại phát ra từng tiếng than đầy áp lực.Lặng ngắt như tờ.

Trơ mắt ngu người.

Câm nín.

Hai mặt nhìn nhau.

Các giống cái mặt mày ai nấy đều đỏ bừng như nhau, ngay cả ba giống đực cuộn mình dưới đất cũng không ngoại lệ.Thật hấp dẫn… Hassan vốn nhạt nhẽo mờ nhạt, sau khi bị Tô Mặc đè xuống dưới người thì đột nhiên trở nên vô cùng quyến rũ! Cái giọng kia, rồi phản ứng… thật sự làm người ta muốn nuốt chửng luôn vào bụng!Sao không phát hiện ra từ sớm chứ? Các giống cái tiếc nuối nghĩ.

Giống đực nhà mình tại sao chưa từng phát ra âm thanh êm tai như vậy nhỉ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi