THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Hừm, về cơ bản, mỗi ngày của Hassan trôi qua như vậy đấy.

Mỗi lần Tô Mặc khi dễ Hassan đều sẽ đổi mới, tuyệt đối không trùng lặp.

Điều duy nhất không thay đổi chính là luôn làm hắn khóc mới thôi.Có điều, nếu nói Tô Mặc dồn hết tâm tư vào chuyện bắt nạt Hassan thì oan uổng cho cậu quá, vì cậu đã bắt đầu sự nghiệp với tư cách là y sư của bộ lạc rồi.

Tuy rất囧, ca đầu tiên cậu phụ trách thuộc sản khoa, còn nhờ đó mà nổi danh toàn bộ lạc!Tô Mặc che mặt tỏ vẻ chuyện này thật sự ngoài ý muốn.

Cậu là bác sĩ ngoại khoa! Ngoại khoa đó! Cắt ruột thừa này nọ còn được! Tuy từng học về sản khoa nhưng cũng chỉ là từng học thôi.

Với cậu, các trường hợp khó sinh đều chỉ đọc qua từ sách vở và trong bài thi trắc nghiệm.

Thực tập sản khoa chỉ có hai tuần, hơn phân nửa thời gian đều dùng để viết bệnh án, còn phòng sinh ư… Cậu vào trong có nửa tiếng đã bị cảnh tượng đẫm máu khủng khiếp trong đó doạ chết khiếp rồi.Dù sao ông đây cũng sẽ không làm bác sĩ phụ sản – sau khi trốn khỏi phòng sinh, Tô Mặc lúc ấy nhẹ nhõm nghĩ.

Nhưng bây giờ cậu hối hận rồi.


Nếu sớm biết sẽ xuyên tới thế giới thú nhân, cậu nhất định đã ở lại phòng sinh nghiêm túc học tập, quan sát kỹ lưỡng và tốt nhất là được thực tiễn luôn.Vì ở thế giới mà dù là giống cái hay giống đực cũng có thể chất cực kỳ mạnh mẽ này, mang thai sinh con là cửa ải khó qua nhất của họ.

Nhiều giống cái đã chết vì kiệt sức cùng đứa con không thể chào đời.

Cũng có rất nhiều giống đực vừa chờ đợi vừa sợ hãi trong suốt mười tháng ròng, cuối cùng lại tuyệt vọng nối gót người bạn đời đã ra đi.Mà lúc đó Tô Mặc hoàn toàn không biết gì.

Khi ấy, cậu đang giới thiệu với Lucca các dụng cụ phẫu thuật mà cậu đã đặt làm từ lâu, làm lại vô số lần mới miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn.Tô Mặc từng có ý định đi theo Lucca học nghề, Lucca cũng đồng ý.

Nhưng sau vài ngày liên tục loay hoay với đống thảo dược, Tô Mặc bỏ cuộc.

Cậu vừa ngửi thấy mùi thuốc thôi đã choáng đầu rồi.Sau đó Tô Mặc sửa lại ý nghĩ.

Sao cậu phải giống Lucca nhỉ? Cậu hoàn toàn có thể bù trừ cho Lucca! Lucca trung y, cậu tây y; Lucca nội khoa, cậu ngoại khoa – quá tốt!Nhưng hiện tại mình vẫn còn là tiểu giống cái vị thành niên, trình độ chưa đủ để người khác tin tưởng nên trước hết cậu phải được Lucca hiểu và ủng hộ đã.

Đó là lý do có việc giới thiệu dụng cụ phẫu thuật hôm nay.Khi một giống đực vội vã vọt vào hô to, “Lucca! Nico không ổn! Anh mau tới xem!”, Lucca bỗng đứng bật dậy xách hòm thuốc, Tô Mặc cũng vội vàng thu dọn đống dụng cụ mình bày trên bàn.

Đến khi cậu thu dọn xong thì Lucca và giống đực kia đã chạy không thấy bóng dáng.Tô Mặc há hốc mồm.

Cái người tên Nico, nhà ở đâu cơ chứ! Nói không chừng cậu có thể giúp một tay! Tô Mặc loay hoay chẳng biết làm sao.

Cậu biết quá ít người trong bộ lạc.Tô Mặc cầm túi đựng đồ phẫu thuật chạy ra ngoài, đúng lúc gặp được Linarin.

Cậu vội kêu: “Linarin! Người quen Nico không?”.“Quen”.

Linarin kỳ quái nhìn vẻ sốt ruột của Tô Mặc, “Con muốn tìm cậu ta?”.Tốt quá! Tô Mặc mừng rỡ.

“Hồi nãy có người nói Nico không ổn, Lucca đã chạy tới đó rồi.


Con cũng muốn đến xem thế nào”.“Thật sao!”.

Linarin kinh ngạc, “Hôm qua ta mới đi thăm cậu ấy! Bình thường cậu ấy khỏe lắm mà!”.

Linarin buồn bã lắc đầu, “Ta còn tưởng cậu ấy có thể vượt qua được!”.Tô Mặc vội hỏi: “Người biết Nico bị bệnh gì sao?”.“Cậu ấy không ngã bệnh, mà là sắp sinh”.

Linarin thở dài, “Được rồi, ta đi thăm cậu ấy, con đừng theo.

Con còn chưa trưởng thành, sẽ bị dọa đấy!”“Con muốn đi! Nói không chừng con còn có thể giúp một tay đó!”.Tô Mặc sốt ruột.

Ít nhất phải để cậu biết được trình độ đỡ đẻ ở đây! Nhỡ mà đến mức… Mổ lấy thai không khác mổ ruột thừa là mấy! Cậu nhớ hết quy trình sinh mổ!Sau nhiều lần Tô Mặc khăng khăng nhấn mạnh, cuối cùng Linarin đồng ý dẫn cậu theo.

Hai người chạy hết tốc độ, thở hổn hển vọt vào nhà Nico.

Chỉ thấy Lucca cúi đầu đứng một bên, Nico đang nắm tay bạn đời, hai người đều bật khóc.Đây là… Đứa bé sinh ra đã chết non sao? Tô Mặc ngờ vực nhìn Lucca.

Lucca lắc đầu với cậu: “Chúng ta ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy bọn họ”.Tô Mặc ngoan ngoãn ra ngoài theo, lòng có phần khó chịu.

Cay đắng cực nhọc mang thai mười tháng, con sinh ra lại chết non, Nico nhất định rất thương tâm.“Nico… không sinh được sao?”.


Đi ra sân, Linarin khẽ hỏi.Lucca thở dài: “Đứa bé quá lớn.

Nico không đủ sức”.Chờ, chờ chút! Tô Mặc khiếp sợ trợn tròn mắt: “Ý anh là còn chưa sinh ra?!”.Lucca lắc đầu: “Không sinh được.

Nico không chịu nổi”.Không nổi chỗ nào! Vừa rồi rõ ràng anh ta còn nói chuyện với bạn đời! Tô Mặc xoay người phóng trở lại phòng.Trong phòng, Nico đang nắm tay bạn đời thì thầm.

Bọn họ đã hẹn sẽ cùng nhau rời đi nên cũng không bi thương mấy.

Nhưng nghĩ tới đứa bé không thể chào đời vào thế giới này thì thấy rất tiếc nuối.

Tô Mặc xông vào làm bọn họ giật mình kinh sợ, cùng quay đầu nhìn lại.Tinh thần tỉnh táo, phản ứng nhanh nhạy, môi còn hồng, sao lại bảo không chịu được? Tô Mặc dán tai lên bụng Nico nghe một lúc.

Tim thai hơi nhanh, nhưng vẫn còn đập mà!Tô Mặc vừa sợ vừa giận trừng Lucca: “Đứa bé còn sống! Anh để mặc họ chờ chết thế hả!”.Nico siết chặt lấy tay bạn đời.

Đứa bé còn sống! “Cậu, cậu có cách sao?”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi