THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Hassan lưỡng lự ngoài cửa sân nhà Lucca.

Hắn vẫn luôn đi theo Tô Mặc, nhìn cậu chạy tới chạy lui tìm kiếm mình, ngày càng mệt lử, bước chân loạng choạng.Rõ ràng biết đó là tên bịp bợm lừa dối hắn, tại sao lại không thể dời mắt khỏi cậu? Rõ ràng đau đớn, tuyệt vọng đến nỗi tim gan như bị xé nát, tại sao lại không kiềm được mà đuổi theo phía sau? Cuối cùng nhìn cậu yếu ớt vào nhà Lucca, tại sao còn lo lắng cho cậu như vậy? Thật không có tiền đồ, Hassan.

Hắn thấy xấu hổ về mình.Nhưng cuối cùng hắn vẫn gõ cửa nhà Lucca.

Dù cho lời thề bạn đời khiến hắn kích động trước kia chỉ là một trò đùa, nhưng ít nhất trước khi giải trừ khế ước, hắn vẫn là người thủ hộ của Tô Mặc.Một lúc lâu sau mới ra mở cửa, Lucca lộ vẻ kinh ngạc, mắt cũng hơi đỏ lên.

Hassan nhất thời càng thấy lo lắng: “Tô Mặc sao rồi?”.“Tô Mặc?”.


Lucca kinh ngạc nhìn Hassan, dường như lúc này mới nhận ra hắn, “Cậu biết Tô Mặc đang tìm cậu?”.Hassan yên lặng vài giây rồi miễn cưỡng gật đầu: “Tôi vẫn luôn đi theo em ấy”.“Cậu vẫn luôn theo sau cậu ấy?”.

Vẻ mặt Lucca trở nên cực kỳ quái lạ, như thể đột nhiên không quen biết Hassan vậy: “Cậu nói với cậu ấy rằng cậu ấy làm cậu rất thất vọng?”.“Phải”.

Hassan cắn răng gật đầu, đồng thời quyết định cho dù Lucca quở trách hắn thế nào, hắn cũng sẽ không giải thích nguyên do.

Mặc dù hắn không thể chấp nhận quá khứ của Tô Mặc, nhưng không muốn cậu bị tổn thương vì mấy lời đồn đại.Thế nhưng Lucca không mắng hắn, chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn một lúc lâu rồi che mặt lại, giọng run run hỏi: “Vậy cậu có biết… hay không……”.Lucca cố hít thở, ra sức ngăn lại tiếng nghẹn ngào: “Cậu có biết, đến tận khi sắp chết, cậu ấy chỉ biết lo lắng sợ cậu bị trừng phạt không?”.Hassan cứng đờ như bị sét đánh: “Anh, anh nói… cái gì?”.Lucca lau nước mắt, đau đớn gượng cười: “Đến chết cậu ấy vẫn đi tìm cậu, tới phút cuối vẫn nói đều là lỗi của cậu ấy, tận hơi thở cuối cùng vẫn muốn tôi làm chứng, không muốn cậu bị phạt.

Cậu có thể nói cho tôi rốt cuộc cậu ấy đã làm gì sai mà khiến cậu thất vọng đến vậy, thất vọng đến mức không cho cậu ấy nhìn cậu lần cuối không?!”.Hassan cứng người nhìn Lucca, hoàn toàn không thể tin vào những gì y nói.

Tô Mặc… đã chết? Sao thế được!Hassan đẩy Lucca ra, vọt vào trong.

Bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc nằm trên giường, hắn vô thức bước chậm lại, khẽ đi tới.“Tô Mặc?”, hắn e dè gọi.Tô Mặc không trả lời.Lúc này hắn đã đến gần, đủ gần để thấy rõ sắc mặt cắt không còn giọt máu và… đôi môi nhợt nhạt của Tô Mặc.Nỗi đau đớn và sợ hãi mãnh liệt chiếm lấy hô hấp của Hassan.

“Tô Mặc?”, hắn nhẹ nhàng chạm lên mặt Tô Mặc.

Tô Mặc không mở mắt mỉm cười với hắn, xúc cảm nơi đầu ngón tay chỉ có cảm giác lạnh lẽo.Hắn vẫn không tin, kiên nhẫn kiểm tra hô hấp của Tô Mặc, kề tai lên ngực cậu nghe tiếng tim đập.

Không có, không có gì cả.


Tô Mặc an tĩnh lạnh ngắt nằm đó, giống như… một thi thể.Hassan run rẩy dữ dội.

Không, hắn không tin.

Mới đó hắn còn thấy Tô Mặc chạy loanh quanh khắp nơi tìm hắn mà, sao lại…“Đến chết cậu ấy vẫn đi tìm cậu”.“…rốt cuộc cậu ấy đã làm gì sai mà khiến cậu thất vọng đến vậy, thất vọng đến mức không cho cậu ấy nhìn cậu lần cuối?!”.Những lời của Lucca bỗng ập vào đầu hắn, khiến hắn phẫn nộ gào thét: “Sao lại như vậy… Sao lại như vậy……”.Hắn ôm chặt lấy Tô Mặc.

Tô Mặc ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn, chẳng qua đã không còn níu lấy vạt áo hắn không buông nữa.Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu.

Trên khớp ngón tay lạnh giá là những vết bầm tím tái.

Do hắn… cố gỡ tay của Tô Mặc ra.

Nỗi thống khổ tận cùng giáng xuống hắn, khiến hắn chợt nhận ra.


Là hắn… đã bức tử Tô Mặc.Hắn gỡ tay Tô Mặc ra.

Hắn nói, “Tô Mặc, em khiến tôi rất thất vọng”.

Hắn nhìn Tô Mặc tìm kiếm gọi tên hắn, từ lúc lo âu sợ hãi đến khi mệt mỏi tuyệt vọng.

Nhưng hắn lại lạnh nhạt, thờ ơ.

Thậm chí hắn còn… không để Tô Mặc nhìn mặt lần cuối.Hassan, mày thật tàn nhẫn.Nhưng Lucca nói, đến trước lúc chết Tô Mặc vẫn chỉ lo nghĩ không muốn hắn bị phạt, cậu nói, tất cả đều là lỗi của cậu.Cậu đã làm gì sai? Trừ việc không nói rõ quá khứ… Cậu đã làm gì sai?Khi hắn phải chịu phạt roi, cậu nói, Hassan, tôi tha thứ cho anh.Khi Lucca hỏi về khế ước người thủ hộ, cậu nói, tôi đồng ý.Đối diện với rất nhiều giống đực trẻ tuổi lại xuất sắc, cậu nói, Hassan là bạn đời tương lai của tôi, ngoại trừ anh ấy, tôi không chấp nhận sự theo đuổi của bất kỳ ai.Về khiêu chiến của Riley, cậu nói, cho dù thắng hay thua, tôi chỉ cần Hassan.Cậu làm sai điều gì?Cậu cố chịu đau đớn vì nghẹt thở để mang đến cho hắn sự thoải mái dễ chịu.Cậu dũng cảm đỡ roi của Lemmy cho hắn.Cậu hết lòng ra sức cải tạo máy bơm giếng khoan tăng áp và hệ thống cấp nước, chỉ vì muốn đun nước tắm rửa cho hắn.Cậu mỉm cười vươn tay với hắn dù hắn bị Riley đánh bại, về nhà thôi, Hassan.Cậu thấy hắn bị đám Bill đánh thì đau lòng đến hộc máu té xỉu, sau đó ra sức giúp hắn trả thù.Cậu đã làm gì sai?Cậu nói, đây là chuyện chúng ta đều thích, Hassan đừng giận chính mình.Cậu nói, dù Hassan ra sao, em cũng thích.Cậu nói, Hassan là của em, chỉ có em mới được quyền ức hiếp Hassan.Cậu nói, em đang nhìn anh, vẫn sẽ nhìn anh.Cậu nói, em yêu anh, Hassan, em rất yêu anh.– Điều duy nhất cậu sai, là yêu phải tên lòng lang dạ sói nào đó..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi