THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Hành động đột nhiên quỳ xuống của Hassan làm Tô Mặc sợ hãi trợn tròn mắt, tiếng nức nở cũng im bặt.

Hassan thấy vậy thì càng đau lòng.“Tô Mặc, xin lỗi, xin lỗi……”.

Hassan ôm chặt Tô Mặc vào lòng, “Tôi sai, tôi sai rồi.

Tôi không nên đối xử với em như vậy! Tôi… tôi……”.

Hắn chợt không biết nên biểu lộ sự áy náy và hối hận của mình như thế nào, chỉ có thể kéo bàn tay đang che miệng của Tô Mặc ra, hạ xuống một nụ hôn sâu.Đôi môi lạnh lẽo của Tô Mặc khẽ run, còn vương vài giọt lệ cay đắng.

Hassan hôn mút nhiều lần, mãi cho đến khi nó khôi phục sự mềm mại và ngọt ngào vốn có.Tô Mặc nhắm mắt rúc trong lòng Hassan, cơ thể không ngừng run rẩy.

Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi giơ tay, khẽ nắm lấy vạt áo Hassan.


Vẻ mặt cậu… như đã chuẩn bị tinh thần mình sẽ bị Hassan đẩy ra.Nước mắt Hassan lập tức dâng trào.Hắn đã làm gì! Hắn đã làm gì Tô Mặc vậy!“Tô Mặc, tôi sai rồi, tôi không nên đẩy em ra, không nên bỏ em lại, không nên nói với em những lời quá đáng như vậy! Tôi… xin em tha thứ cho tôi lần này được không?”.Hassan đau đớn ôm chặt Tô Mặc: “Tha thứ cho tôi được không? Tô Mặc? Tôi thề sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa, chúng ta bên nhau như trước đây nhé?”.Một lúc lâu sau, Tô Mặc mới từ từ mở mắt, rụt rè nhìn Hassan, khẽ hỏi: “Thật sao? Hassan… tha thứ cho em?”.Hassan thấy họng mình nghẹn lại đến đau rát: “Em không sai, là tôi sai.

Phải là tôi xin em tha thứ mới đúng”.Tô Mặc lộ vẻ khó hiểu: “Nhưng mà, trước đây em……”.Không đợi Tô Mặc nói hết, Hassan đã hôn cậu lần nữa.

Cho đến khi Tô Mặc e dè thử hôn trả, Hassan mới buông tha đôi môi bị hắn mút cắn sưng đỏ lên, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, Tô Mặc, không cần nói nữa.

Quá khứ cứ để nó trôi qua! Từ giờ trở đi, chúng ta hãy cùng nhau sống thật vui vẻ nhé, được chứ?”.Vậy ra, không phải tha thứ, mà là tránh né sao? Tô Mặc dịu ngoan tựa sát vào lòng Hassan, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.

Chúng ta cùng nhau sống thật vui vẻ”.Hassan ôm chặt lấy Tô Mặc thật lâu, mới đột nhiên nhớ đến chuyện quan trọng hơn.

Hắn nắm vai Tô Mặc vội hỏi: “Tô Mặc! Chỗ, chỗ đó của em có bị thương không?”.Tô Mặc giật mình, ngơ ngác một lúc mới khẽ nói: “Cũng ổn”.Cũng ổn tức là có bị thương! Hassan lo lắng vô cùng, vội nhẹ nhàng ôm lấy Tô Mặc đặt xuống giường, còn chưa kiểm tra vết thương đã sợ mất hồn vía.

Trên đùi hắn, chỗ Tô Mặc vừa ngồi khi nãy, có một vũng máu lớn! Vậy mà hắn không hề phát hiện!Hassan không định kiểm tra nữa.

Hắn mặc quần áo vào rồi dùng chăn bao lấy Tô Mặc, ôm thẳng đến chỗ Lucca.Lucca vừa thấy bộ dạng này liền nổi giận: “Hassan! Cậu lại làm gì Tô Mặc nữa!”.Hassan cúi đầu không dám lên tiếng, Tô Mặc vội phân bua, “Không phải lỗi của Hassan! Là tôi tự làm!”.Lucca trừng Tô Mặc với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không phải lỗi Hassan! Không phải lỗi Hassan! Tô Mặc, cậu có tiền đồ chút được không! Có phải Hassan giết cậu, cậu cũng nói đó không phải lỗi của cậu ta không!”.Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lucca liền biết mình lỡ mồm.

Chỉ thấy sắc mặt Hassan và Tô Mặc nháy mắt trắng bệch, cuối cùng Tô Mặc khẽ mỉm cười: “Nếu tôi không làm gì sai thì sao Hassan giết tôi được chứ”.“Tô Mặc……”, Hassan đau đớn khẽ nói, “Đừng nói nữa…”.Tô Mặc lập tức im miệng.Lucca tức giận không nói nên lời.

Sao lại có một tiểu giống cái không có tiền đồ như vậy chứ!Lucca cướp lấy Tô Mặc, đưa vào phòng, khi Hassan định theo vào thì đóng sầm cửa lại.

Ngay sau đó, Hassan liền nghe thấy tiếng rống giận của Lucca: “Cậu tự làm! Thế này mà cậu bảo là tự mình làm sao! Cậu nói tôi nghe xem, cậu đã làm gì mà khiến bản thân thành ra thế này!”.Tô Mặc giữ chặt Lucca đang bốc hỏa, sợ y sẽ lao ra chém chết Hassan: “Thật sự do tôi làm! Tôi muốn thử xem sao!”.“Thử mà có thể biến mình thành như vậy hả?!”, Lucca không tin lấy một lời.

Nhìn đống máu này xem! Nhìn vết thương bị xé rách này đi! Thế này rõ ràng là……Lucca tức run người.

Y lẽ ra không nên tin mấy lời nói dối của Hassan mà giao Tô Mặc cho hắn! Bức tử Tô Mặc một lần chưa đủ, hắn còn muốn tra tấn Tô Mặc đến chết hay sao!“Là tôi tự làm! Tôi ngồi trên người hắn tự làm! Không liên quan đến Hassan!”, Tô Mặc ra sức nhấn mạnh.

Vì trông Lucca như muốn giết người tới nơi ấy!Lucca hoàn toàn không chịu tin.


Nhưng y cẩn thận kiểm tra toàn thân Tô Mặc từ trên xuống dưới.

Đúng là không có dấu vết bị cưỡng ép, thậm chí nơi thắt lưng bình thường dễ để lại dấu nhất cũng trắng ngần, không hề có vẻ gì là từng bị giống đực nắm chặt.

Mà nghĩ lại thì trên mặt Hassan cũng không có vết thương nào.Vậy nên, là thật sao? Sắc mặt Lucca nhất thời trở nên cực kỳ phức tạp.Thứ kia của giống đực rất lớn.

Rất nhiều giống cái lần đầu tiên tiếp nhận đều sẽ bị thương, số người bị thương nặng hơn Tô Mặc cũng không ít.

Nhưng lúc họ đến khám thì dù là giống cái hay giống đực cũng đều sẽ bị thương, đó là kết quả tất yếu trong quá trình giống cái đau đớn giãy giụa.

Thường thì lần thứ hai giống cái sẽ không bị thương nữa, nhưng vẫn còn đau.

Phải sáu, bảy lần sau đó, giống cái mới có thể dần làm quen được.

Còn trước đó, giống đực làm bạn đời đau nhức đều phải ủ rũ sống một ngày bằng một năm với mấy vết cào đầy đầu đầy cổ.Như vậy mới thấy Tô Mặc bây giờ kỳ lạ đến cỡ nào.

Tự biến mình thành ra thế này! Còn kiên trì nói không phải lỗi của giống đực nhà mình!“Cậu vẫn chưa trưởng thành!”.


Lucca nghiến răng nghiến lợi, “Hassan hoàn toàn không nên cho cậu thử.

Bất kể là lý do gì, cậu bị thương chính là lỗi của cậu ta!”.“Nhưng Hassan không biết mà”.

Tô Mặc khẽ giải thích thay cho Hassan, “Tôi bắt anh ấy nhắm mắt lại”.Lucca chán nản vô cùng: “Vậy cậu thử thấy không ổn thì sao không dừng lại? Bị thương thế này, cậu không đau sao?”.Mặt mày Tô Mặc tối đi.

Lucca vừa thấy là biết chuyện này có vấn đề, tuyệt đối không đơn giản như Tô Mặc nói, Hassan cũng không vô tội như vậy.

Nhưng hiển nhiên Tô Mặc đã quyết tâm bao che cho Hassan, Lucca chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài oán giận, “Tô Mặc, cậu đúng là mắc nợ Hassan!”.“Phải”.

Tô Mặc mỉm cười.

Là tôi nợ anh ấy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi