THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Những tháng ngày hạnh phúc bao giờ cũng trôi qua rất nhanh.

Từ lúc Tô Mặc và Hassan khôi phục lại trạng thái ngọt ngào, cháy bỏng thì thấm thoát đã qua hơn một tháng.Lại đến ngày Hassan đi săn, hôm nay đội bọn họ rất may mắn, mới trưa thôi mà đã bắt đủ mồi.

Vì vậy một đám giống đực vui vẻ trở về bộ lạc, vừa đi vừa nói cười đùa giỡn.

Nào là người nào đó hôm qua bị ức hiếp đến khóc phải không, đừng chối, hôm qua đúng lúc đi qua cửa nhà cậu, tôi đã nghe hết rồi.

Nào là tên nào đó hôm nay tập hợp trễ mười phút có phải vì bị giống cái nhà mình đè không bò dậy nổi không.Giống đực bị điểm tên thường sẽ liếc mắt tỏ vẻ khinh thường ‘Đó là chuyện nhà ông, ông sướng hay không thì liên quan quái gì đến mấy người’, nhưng bị trêu ghẹo mãi, cũng thẹn quá hóa giận, ném con mồi đi rồi nhào tới đánh túi bụi.Ban đầu Hassan còn cười đùa với mọi người, nhưng rồi dần nhận ra không đúng lắm.

Hắn bỗng phát hiện, hơn một tháng nay, hắn chưa bị chọc cho khóc lần nào!Mỗi lần hắn bị cơn cao trào nhấn chìm, lúc cảm thấy không cách nào thừa nhận được, chỉ cần hắn nói ‘đừng’, Tô Mặc sẽ lập tức dừng lại.


Đây là chuyện mà trước đây không thể nào xảy ra, tại sao hơn một tháng này lần nào hắn cũng chỉ thấy may mắn vì tránh được một kiếp mà không phát hiện điều bất thường trong đó?!Mà nghĩ kỹ lại, đâu phải có mỗi chuyện đó khác thường.

Sắc mặt Hassan dần trở nên rất khó coi.

Hắn nhớ ra, hơn một tháng này, hình như Tô Mặc… chưa bắn lần nào! Một lần cũng không!Cũng dễ giải thích thôi.

Gần như lần nào Tô Mặc cũng đều ức hiếp hắn đến bật khóc mới bắn.

Giờ ngừng giữa chừng như vậy, tất nhiên Tô Mặc không thể thỏa chí được.– Vậy thì đừng có ngừng! Hassan thật sự tức đến ngứa răng.

Bộ trước đây tôi chưa từng kêu dừng lại sao? Rõ ràng tôi vừa khóc vừa nói không muốn, em lại làm còn dũng mãnh, hưng phấn hơn! Giờ em khách sáo với tôi làm gì?!Khi Tô Mặc lại dừng một lần nữa, sự phẫn nộ khó tả này cuối cùng cũng bùng phát.

“Tiếp tục”.

Hassan đưa tay giữ lại Tô Mặc đang định rút ra, “Tiếp tục!”.Tô Mặc do dự tiếp tục, sau đó khi Hassan lại co giật kêu ‘đừng’ thì lại dừng.Run rẩy trong cơn khoái cảm, Hassan tức giận trừng Tô Mặc: “Đã bảo em tiếp tục mà!”.“Nhưng anh nói ‘đừng’ …”, Tô Mặc không biết làm thế nào mới phải.“Tôi kêu đừng thì em không làm nữa hả! Em nghe lời như thế từ khi nào vậy! Chẳng phải trước đây em luôn ức hiếp tôi đến khóc sao!”, Hassan thật sự phẫn nộ.Cuối cùng Tô Mặc cũng hiểu: “Vậy… Hassan muốn bị em bắt nạt đến khóc?”.Hassan suýt thì tức chết.

Muốn bị em bắt nạt đến khóc? Tôi ti tiện đến vậy hả? “Em không muốn? Em dám nói em không muốn làm vậy không? Em nghĩ tôi không biết cả tháng nay em chưa bắn lần nào sao?! Trước đây rõ ràng em muốn thế nào thì làm thế ấy, nào có quan tâm tôi muốn hay không!”.Tô Mặc rũ mắt, im lặng rời khỏi cơ thể Hassan.Muốn thế nào thì làm thế ấy… thật tự cao.

Khi đó em không sợ gì cả, cho là anh thích em như vậy, dù em làm gì cũng sẽ không giận em.Hiển nhiên em sai rồi.Cho nên, sao có thể lặp lại hành vi càn rỡ, làm kiêu vì được cưng chiều đó được.“Tô Mặc!”.

Cảm nhận được sự phản kháng trong im lặng của Tô Mặc, Hassan tức giận hơn.

Vì hắn nghĩ đến một chuyện khác – sau cái chuyện kia, từ đó đến nay Tô Mặc chưa nổi giận với hắn lần nào, một lần cũng không.


Tô Mặc luôn mỉm cười ngọt ngào, khéo léo.

Giờ im lặng thế này, đã là cảm xúc mạnh mẽ nhất từ đó đến nay rồi.Tại sao? Hassan đau xót.

Tại sao Tô Mặc lại ngụy trang như vậy trước mặt hắn?Hắn nhớ đến Tô Mặc ban đầu; tức giận trợn mắt trừng hắn, vẻ mặt gian trá khi bắt nạt hắn, sống động, rạng rỡ vô cùng.

Mà Tô Mặc trước mắt, chỉ có vẻ ngoài dịu dàng, mềm yếu, còn bên trong lại trống rỗng như đã chết.Tại sao… đến bây giờ hắn mới phát hiện?!“Tô Mặc……”, Hassan thở dài nắm lấy Tô Mặc, bắt cậu ngẩng đầu lên.

“Có phải em vẫn giận tôi không? Vẫn không tha thứ cho tôi? Cho nên mới……”.Tô Mặc lắc đầu: “Sao em lại giận anh?”.“Tôi đẩy em ra, bỏ em lại, em thật sự không tức giận chút nào sao? Tô Mặc?”.Nhớ lại sự tuyệt tình của mình lúc đó, chính Hassan cũng thấy khó tin.

“Chuyện trước đó, em luôn nói là lỗi của em.

Tôi không tha thứ cho em thì em cứ thấp thỏm, dè dặt; tôi tha thứ cho em thì em liền cảm động rơi nước mắt.

Nhưng tôi đối xử với em như vậy, chẳng lẽ không sai! Nhưng em không hề trách móc tôi, cũng không nổi giận với tôi! Sao… sao em không giận tôi? Tại sao phải nhẫn nhịn như vậy?”.Tô Mặc ngẩn ngơ nhìn Hassan đang kích động.


Phải, sao cậu không tức giận? Bị… đối xử cay nghiệt như vậy… sao cậu lại không nổi giận?Không, thật ra em có tức giận chứ.

Cảm xúc bị dồn nén ở nơi sâu nhất chậm rãi trồi lên.

Đau đớn vì bị tổn thương trong quá khứ, phẫn nộ vì bị người yêu phản bội.

Khuất nhục khi bị xem như thứ gì đó không sạch sẽ.

Thất vọng nặng nề vì thứ mang tên tình yêu.

Và nỗi tuyệt vọng, điên loạn thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.Em… đâu chỉ tức giận..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi