THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Vất vả lo xong việc bên này, Tô Mặc đã kiệt sức đang định nghỉ ngơi, nhưng được Lucca nhắc mới nhớ tới chuyện bao vây ẩu đả ngoài cổng lúc nãy.

Tô Mặc vốn nghĩ, một ca phẫu thuật kéo dài cũng phải hai, ba tiếng, hẳn mấy người này sẽ tản đi thôi, vậy mà không hề! Một y sư tập sự chạy ra nhìn rồi trở vào nói rằng mấy tên kia vẫn chờ ngoài cổng, ngay cả Hassan cũng bị bọn họ đè cứng ở đó không đi được.Mấy tên rảnh rỗi này! Tô Mặc chỉ thấy thái dương mình đau nhói, cau mày hỏi Lucca: “Đã có công thức điều chế thuốc khử trùng anh nói lần trước chưa?”.“Vẫn chưa xác định chắc chắn.

Có tổng cộng mười hai công thức có thể có hiệu nghiệm, tôi cũng đã điều chế ra toàn bộ thành phẩm rồi.

Nhưng có tác dụng hay không, vẫn phải thử mới biết được”.

Lucca thành thật trả lời.“Chuyện thử thuốc này, tôi giao cho các cậu”.


Tô Mặc nói với những người học việc: “Gọi mấy giống đực ngoài kia vào đây, mỗi người đều phải thử hết mười hai loại, như vậy kết quả mới chính xác được.

Có vấn đề gì không?”.“Không có!”.Các y sư học việc lớn tiếng trả lời.

Biểu hiện trước đó của bọn họ thật đáng xấu hổ, không hề có dáng vẻ nên có của một y sư tập sự! Họ nhất định phải làm tốt nhiệm vụ Tô Mặc giao lần này! Tuyệt đối không thể để Tô Mặc thất vọng lần nữa!Mới đầu, các giống đực bị y sư tập sự gọi vào trong bệnh viện còn tưởng mình sẽ bị Tô Mặc trách cứ, đều có hơi lo lắng.

Nhưng Tô Mặc hoàn toàn không nhắc tới chuyện bọn họ đánh Hassan, chỉ nói cần bọn họ hợp tác thử nghiệm thuốc mới, các giống đực trẻ tuổi lập tức phấn chấn hẳn lên.Đây là chuyện tốt! Có thuốc mới, tức sẽ có nhiều bệnh tật, thương tích nữa được chữa khỏi, tốt quá rồi! Bọn họ tuyệt không chối từ!Vì thế, các giống đực trẻ tuổi hùng hồn chuẩn bị hiến thân cho sự nghiệp y tế… thật sự đã cống hiến thân mình cho y học.

Tô Mặc phất tay để các y sư đưa mọi người vào phòng, toàn bộ thuốc thử đã được mang đến, Lucca ở lại quan sát, cậu thì về ngủ.Còn Hassan, ngay lúc sắp bị lột sạch thì được Lucca cứu; đẩy Mito cũng muốn tham gia thử thuốc đi với lý do phải chăm sóc cho Riley đang hôn mê, mạo hiểm vạn phần bảo vệ được “trinh tiết” của hắn.Hai, ba mươi giống đực trần trụi lạnh run trong ánh nhìn chăm chú của mười y sư học việc giống cái.

Chẳng phải thử thuốc thôi sao? Sao lại phải cởi sạch? Rốt cuộc mấy người châu đầu ghé tai thảo luận với nhau cái gì đó! Mà còn, tại tại tại tại tại sao phải đi lấy dao!Thật ra các cậu học việc có hơi rầu.

Tô Mặc nói mỗi người đều phải thử mười hai loại thuốc, tức là trên người mỗi người đều phải có mười hai vết thương.

Tuy các giống đực này vừa mới đánh nhau, ít nhiều cũng bị thương, nhưng lại không đủ mười hai! Hơn nữa, những vết thương này có sâu, có nông, cái lớn, cái nhỏ.


Kết quả thử nghiệm nhất định sẽ không chính xác!Nhưng chút chuyện này thôi, chẳng lẽ cũng phải quấy rầy Tô Mặc? Tuyệt đối không! Vậy nên sau khi tiếp thu ý kiến của mọi người, các y sư tập sự nhất trí quyết định – nếu vết thương vốn có không hợp yêu cầu thì họ có thể cùng tạo ra vết thương có kích thước và độ sâu theo đúng yêu cầu của mình! Lấy dao rạch là được, đơn giản!Thế là các y sư tập sự cầm dao tiến tới, thống nhất rạch đúng mười hai đường giống nhau trên ngực mấy tên giống đực không dám phản kháng kia.

Sau khi rạch xong rồi nhìn lại thì phát hiện ra vấn đề mới.

Do mười y sư cùng làm, mỗi người lại có lực tay khác nhau, nên thương tích của cùng một người làm thì giống nhau, nhưng nhìn tổng thể thì lại không đồng đều.

Vết thương có dài, có ngắn, có sâu, có nông.Thế này… có ảnh hưởng kết quả không nhỉ? Các y sư tập sự nhất thời không dám chắc.

Cuối cùng tất cả quyết định, đã làm thì phải làm cho tốt, lấy vết thương dài nhất, sâu nhất làm tiêu chuẩn, thống nhất tiến hành hoàn thành.Với các giống đực, cái quá trình này chẳng khác nào cực hình.

Làm thì cứ dứt khoát đi một đường đi, cũng chỉ đau một chút thôi, không tới mức không chịu được.


Nhưng các giống cái này lại làm kiểu lắt nhắt, chỗ này dài một chút, chỗ kia lại sâu một tẹo.

Từng nhát nhỏ thôi nhưng đều là máu thịt của bọn họ đó trời ơi!Đáng sợ hơn nữa là khi đã làm gần xong, bỗng có một y sư kinh hoảng la lên – không chú ý, cắt hơi sâu rồi.

Vì thế, tiêu chuẩn “dài nhất, sâu nhất” lại thay đổi, các y sư tập sự nghiêm túc thảo luận xem có nên làm lại từ đầu hay không.Đám giống đực bị dọa sắp khóc đến nơi rồi! Làm lại từ đầu thì không sao, nhưng vấn đề là lỡ có ai đó lại bất cẩn thì cái làm lại từ đầu này có còn tính là từ đầu không!Ngay lúc mấu chốt, Lucca ra tay cứu các giống đực đáng thương, đưa ra cách giải quyết đơn giản hơn – cứ rạch ở bên cạnh một đường theo vết thương tiêu chuẩn ban đầu là được, không cần để ý đến cái cắt quá sâu kia.Đúng đúng đúng, làm vậy đi! Các giống đực cảm kích đến nỗi hai mắt rưng rưng.

Lucca, anh đúng là người tốt! Ơn to này không biết lấy gì đền đáp, nếu một ngày nào đó anh không cần tộc trưởng nữa, tụi tôi đều rất sẵn lòng lấy thân báo đáp!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi