THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Vấn đề này thật sự rất khó giải quyết.

Mọi người thảo luận một lúc lâu mà vẫn không tìm ra được cách nào ổn thỏa, đành phải quyết định – dù thế nào, cắn trước rồi tính!Lúc này Ưng tộc và Xà tộc lại chiếm ưu thế.

Mười hai vết thương, chỉ cần một cánh tay là đủ.

Thảm nhất là Sư tộc, một cánh tay chỉ đủ cho ba vết cắn, phải cắn cả hai tay hai chân mới đủ mười hai.Nhìn hai, ba trăm lỗ đang đồng loạt chảy máu trên người giống đực Sư tộc kia, các giống đực còn lại đều thầm lau mồ hôi lạnh.

May mà… lần này không phải dựa theo tiêu chuẩn “lớn nhất sâu nhất” nữa.Trước khi bôi thuốc, các giống đực lại bị trói lại, sau đó lặp lại quá trình vừa đau, vừa nóng, vừa tê, lại vừa ngứa trước đó.

Nhưng lần này đám giống đực tỏ vẻ mình thấy rất tốt, vì bị tra tấn như vầy thì sẽ không có phản ứng nữa ha ha ha ha!Các giống đực đáng thương tìm vui trong đau khổ vất vả vượt qua đợt hành hạ này, còn chưa kịp lấy hơi, đã nghe thấy Mito lại ‘a’ lên.Lại! Làm! Sao! Nữa! Thế! Da đầu các giống đực như muốn nổ tung.

Cậu định giết bọn này hả!Kết quả, đúng là Mito muốn giết họ thật, vì cậu ta lại đưa ra vấn đề mới.


“Các cậu nghĩ xem giống đực có khả năng đề kháng với vết thương do chính mình gây ra không? Ví dụ như nọc độc của Xà tộc, không có tác dụng với chính họ chẳng hạn”.Ờ ha! Các cậu học việc cảm thấy Mito đúng là thiên tài! Suy xét vấn đề vô cùng toàn diện! Mọi người hoàn toàn không nghĩ tới những điều đó!May mắn thay, một khi vấn đề được đưa ra thì hướng giải quyết cũng rất đơn giản – để bọn họ thay phiên nhau cắn là được.

Vậy nên tộc sư tử cắn tộc rắn, tộc rắn cắn tộc báo, tộc báo cắn tộc ưng, tộc ưng lại cắn tộc chó…Lúc Tô Mặc bước vào thì thấy cảnh một đám giống đực trần trụi đang cắn nhau đầy hỗn loạn.

Do tứ chi của Sư tộc và Hổ tộc đều đã tràn ngập dấu răng của chính mình nên lúc cắn, những người khác chỉ có thể tận dụng những chỗ còn trống.

Vì vậy… cắn vào vùng bẹn thật sự trông ám muội vô cùng.Trán Tô Mặc hiện ra ba sọc đen.

Tuy cậu quả thật không có ý tốt khi vứt đám giống đực này cho các y sư tập sự thử thuốc nhưng cũng chỉ muốn họ chịu khổ chút thôi.

Sao bây giờ lại biến thành cục diện NP nam nam thế này, cậu thật sự vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đâu!“Tô Mặc tới rồi!”.

Các y sư tập sự thấy Tô Mặc thì vội ra đón, còn không quên thấp giọng thúc giục, “Mau lên! Cắn nhanh đi! Xong rồi thì nằm lại chỗ cũ!”.Tô Mặc vừa nhìn các giống đực tụm lại cắn nhau dần tản ra rồi nằm xuống ngay ngắn với cơ thể đầy thương tích, vừa nghe các cậu học việc xôn xao báo cáo tiến trình thử nghiệm.Nghe xong, Tô Mặc không khỏi nhìn Mito với cặp mắt khác xưa.Nhân tài! Không hề có bất kỳ nền tảng nào mà Mito đã tự biết phải loại bỏ dữ liệu nhiễu [25], là một nhân tài nghiên cứu hiếm có!
[25] Dữ liệu nhiễu là dữ liệu hỏng hoặc bị bóp méo, làm ảnh hưởng đến sự chính xác của kết quả nghiên cứu.

[Nguồn: Wikipedia]
“Tốt lắm, thí nghiệm lần này do Mito phụ trách”.

Tô Mặc gật đầu với Mito: “Cứ làm theo suy nghĩ của cậu, phát hiện ra vấn đề gì thì chúng ta có thể thảo luận”.“Được!”, Mito kích động đến nỗi mặt mày đỏ bừng.

Cậu ta được Tô Mặc tán thành! Tô Mặc cảm thấy cậu ta làm rất tốt! Nếu Riley biết, nhất định sẽ cảm thấy cậu ta rất tuyệt!Mito kìm nén sự hưng phấn của mình, cùng đồng nghiệp bắt đầu đợt thí nghiệm thứ ba.Tô Mặc nhìn các cậu học việc thành thạo trói gô tứ chi của giống đực, bôi những loại thuốc khác nhau lên mỗi vết thương rồi đánh dấu lại.

Lại dòm mấy giống đực kia đau đến nỗi co giật, mồ hôi lạnh tuôn như suối, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu rên mơ hồ truyền ra từ hàm răng cắn chặt… Đột nhiên có ảo giác mình đang ở 731 [26].
[26] Là một đơn vị nghiên cứu và phát triển vũ khí hóa-sinh của Quân đội Hoàng gia Nhật Bản, đơn vị này đã tiến hành nhiều thí nghiệm nguy hiểm trên cơ thể người trong chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai (1937-1945) và chiến tranh thế giới thứ hai.


[Nguồn: chi tiết tại Wikipedia]
Có nên mau chóng mở một lớp dạy y đức không đây? Tô Mặc lo lắng vô cùng.

Các giống cái quá hung tàn, giống đực lại vô cùng nhẫn nhục, cứ cảm thấy nếu để việc này tiếp tục thì nhất định sẽ xảy ra chuyện bi thảm hơn nữa.

Tuyệt đối không thể làm mấy chuyện như giải phẫu người sống được!Tô Mặc đang nghĩ đến chương trình học mới, lại thấy Hassan bước ra từ phòng bên cạnh, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Riley tỉnh rồi”.Mito nghe vậy, phản ứng đầu tiên là muốn lập tức đến bên cạnh Riley.

Nhưng chuyện thử thuốc vẫn chưa hoàn thành, Tô Mặc vừa mới giao cho cậu ta phụ trách, cậu ta không thể vô trách nhiệm như vậy được.

Mito cắn răng, tăng nhanh tốc độ làm việc, cuối cùng vẫn không bỏ việc mà đi.Tô Mặc khâm phục nhìn Mito.

Người trời sinh có tố chất của một nhà nghiên cứu! Nói thật, nếu người bị thương là Hassan, cậu không dám cam đoan mình còn có lòng dạ tiếp tục làm thí nghiệm.“Tôi đi xem Riley thế nào rồi”.

Tô Mặc nói với Mito, “Sau khi kết thúc việc bên này thì cậu sang giám sát Riley đi.

Thử nghiệm sẽ không có kết quả liền đâu, cứ giao cho Lucca để ý là được rồi”.Mito gật đầu thật mạnh.


Tô Mặc kiểm tra đương nhiên tốt hơn cậu ta nhiều! Cậu ta hoàn toàn không phải lo lắng!Hassan nhìn Tô Mặc lướt qua mình, không thèm chớp mắt lấy một cái mà đến xem cho Riley, lòng không khỏi đau như cắt.Ánh mắt của Tô Mặc… không còn bóng dáng của hắn nữa.

Không còn cái nhìn chăm chú cháy bỏng, không còn lời khiển trách lạnh lẽo đầy phẫn nộ.

Ngay cả khi vô tình gặp nhau, Tô Mặc cũng không để mắt đến hắn tí nào.

Hắn bị Tô Mặc hoàn toàn xem nhẹ, giống như với Tô Mặc, người tên Hassan vốn không tồn tại vậy.Hassan lặng lẽ theo phía sau Tô Mặc, nhìn cậu bước nhanh về phía Riley, dịu dàng hỏi hắn ta thấy thế nào, còn đưa tay lên trán hắn ta kiểm tra nhiệt độ.

Hắn vô cùng buồn bã nhớ đến trận khiêu chiến với Riley trước kia, nhớ đến sự quan tâm dịu dàng và những đụng chạm vốn thuộc về hắn, nhớ đến Tô Mặc từng lớn tiếng nói, “Tôi không cần giống đực mạnh nhất.

Tôi chỉ cần Hassan”.Lời nói còn văng vẳng bên tai.

Nhưng Tô Mặc đã không còn để ý tới hắn nữa rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi