THÚ THẦN QUYẾT



Thanh Phong cắn răng, khuôn mặt đỏ bừng, trên trán chảy xuống từng giọt mồ hôi, thở hỗn hển nhẹ nhàng nói: "Sư tôn tại sao ta vẫn không thể vượt qua được?"
Dương Kỳ trầm mặc, nàng lặng im một lúc lâu, giọng nói vang lên lần nữa: "E rằng áp lực vẫn chưa đủ lớn, ngươi cứ tiếp tục tiến lên phía trước là được."
Thanh Phong cắn răng, hai bàn chân run rẩy đứng dậy, tiếp tục bước đi.
Một bước, hai bước, ba bước, trọng lực cũng bắt đầu tăng dần, Thanh Phong khoé miệng chảy từng vết máu.
Trọng lực càng lúc càng lớn, nhưng mà hắn vẫn không thể thành công đột phá ràng buộc trên người.
Khó khăn càng lớn, hắn càng bị kích thích, hắn đã rất lâu rồi chưa từng nhận áp lực lớn đến vậy, điều này làm cho Thanh Phong cực kì càng muốn vượt qua.
Bước chân vẫn tiếp tục tiến lên, cứ mỗi vượt lên một bậc thang, Thanh Phong cảm nhận trọng lực trên người càng lớn.
Một bậc, hai bậc, ba bậc, tuy vậy Thanh Phong vẫn không thể cảm nhận được xiềng xích trên thân thể bị phá bỏ, hắn càng bị kích thích tốc độ càng tăng dần, từng chút từng chút một.

Bậc thang phía bên dưới Thanh Phong, từng khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ ngước nhìn nhìn bóng lưng của hắn.
"Các ngươi ai có thể cảm nhận được cơ thể của tên đó tựa hồ đang bốc cháy?"
"Bốc cháy? Nói đúng hơn cơ thể của tên đó đang bốc hơi mới đúng, ta còn cảm nhận được nhiệt độ xung quanh tên đó đang tăng dần, thật không thể tin được từ vị trí này mà ta vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ phía trên."
"Không biết ở đây có ai nghĩ giống ta chăng, ta đoán tên đó e rằng đang sử dụng năng lực thú hồn của hắn."
"Thú hồn? Ý của ngươi đó là Thú hoả, thật sự có thả năng."
"Dùng thú hoả để luyện thể, hắn ta thật can đảm, ta thích."
Trên tầng mây, tòa thành cổ
Nữ đạo sĩ khuôn mặt trở nên nghiêm túc quan sát Thanh Phong từ trên cao.
"Không ngờ tên đó chỉ vì có thể vượt qua cực hạn, mà liều mạng đến vậy, tuy nhiên..." Nữ đạo sĩ âm thanh đột nhiên vang lên.
"Ồ, trẩm rất muốn biết Ngọc viện trưởng vì sao lại nói thế?" Trung niên mặc long bào quay mặt về nữ đạo sĩ nghi hoặc nói.
"Hắn ta hiện tại vừa đang bị trọng lực đè ép khắp cơ thể, nếu như bây giờ lại bị hoả diễm thiêu đốt cơ thể thì tất cả kinh mạch có thể sẽ vỡ nát, nhẹ thì bị thương, nặng nhất kinh mạch sẽ bị cắt đứt từ đó không thể tu luyện nhưng chuyện gì điều có ngoại lệ...!nếu như hắn thật sự đột phá cực hạn của bản thân từ đây e rằng...!như diều gặp gió." Nói đến đây nữ đạo sĩ trở nên im lặng.
"Vậy trẩm cũng thật tràn đầy chờ mong, rốt cuộc thiếu niên đó có thể mang lại niềm vui ngoài ý muốn cho chúng ta hay chăng haha..." Trung niên mặc long bào sững sờ đột nhiên cười to đôi mắt híp lại tập trung quan sát Thanh Phong.
Hai mươi lăm ngàn bậc thang điếm ngược, dẫn đầu phía trên đám người đã thành công vượt qua mười ngàn bậc thang và đang hướng đến đỉnh toà thành cổ.
Bên dưới mặt đất, bên cạnh người chủ trì xuất hiện một người mặc áo đen tiến đến trên lỗ tai của hắn thì thầm rồi biến mất.
Còn người chủ trì đột nhiên mỉm cười la lớn.
"Xin chào tất cả thí sinh có mặt ở đây, ta là người chủ trì, vì để trận đấu trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết, ta xin được làm nóng không khí khiến nơi này trở nên sôi động hơn bao giờ hết."

"Hiện tại có hơn mười vị thí sinh thành công vượt qua mười ngàn bậc thang, ngay từ lúc ban đầu có mười mười một vị thí sinh tốc độ ngang ngửa lẫn nhau."
"Tuy nhiên, hiện tại một vị thí sinh tóc bạc trên thân mặc y phục màu xám bên trong mười một vị thí sinh kia, hiện tại đã bị mười người khác bỏ lại tuốt phía sau, hắn hiện tại tựa hồ đang rất mệt mỏi, ở phía dưới đây, ta vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ toả ra xung quanh của hắn, tựa hồ hắn ta đang rất mệt mỏi, cho nên mọi người cùng nhau cổ vũ cho cậu ấy có thể thành công vượt qua mười lăm ngàn bậc thang tiến vào vòng thi đấu thứ hai thôi nào."
"Hiện tại người đang dẫn đầu đó là một vị cô nương trên mặt đeo lấy một chiếc mặt nạ quỷ, nàng ta đã bỏ rơi người thứ hai đuổi theo đằng sau một khoảng cách nhất định, thật đáng kinh ngạc, e rằng lần này người đầu tiên thành công vượt qua vòng thi thứ hai đó chính là nàng ta, nói không chừng năm nay người có thể đến được đỉnh toà thành cổ cũng sẽ là nàng."
"Tuy nhiên, mong rằng vị cô nương này không phải là một vị mấy trăm tuổi lão thái bà nào đó, giả trang thành một vị cô nương, nếu không e rằng năm nay lại có một chuyện cười lớn, người dân Nam Thiên Quốc sẽ đồn đại rằng, có một vị lão thái bà vì muốn vào học viện hưởng dụng tài nguyên, rồi giả trang thành một một vị cô nương, cuối cùng thành công đi đến đỉnh, rồi bị năm vị viện trưởng dạy cho một bài học, ta không mong muốn những gì ta nghĩ là đúng.
"Đuổi theo nàng ta đó là hai vị thiếu niên, tốc độ gần như ngang ngửa nhau, năm nay ngạo hổ tàng long thật sự rất nhiều, giả heo ăn thịt hổ cũng là có, ta đoán rằng vào vòng thi thứ hai sẽ càng làm mọi thứ trở nên hưng phấn hơn bao giờ hết!"
"Xin lỗi tất cả mọi người, tựa hồ vì quá hưng phấn mà ta lạc đề tài, quay về chuyện chính, tuy rằng hai thiếu niên đang rất cố gắng đuổi theo phía sau nhưng tựa hồ càng lúc càng bị vị cô nương đeo mặt nạ quỷ bỏ rơi càng xa, tuy vậy nên nhớ rằng trọng lực mỗi bậc sẽ càng tăng dần, nghĩa là rất nhanh nàng sẽ bị hai vị thiếu niên phía sau đuổi kịp."
"Ở đằng sau hai vị thiếu niên là bốn vị thiếu nữ, bên trong còn có bị nhiều thí sinh hiểu lầm thành tam công chúa của Nam Thiên Quốc chúng ta, mặc dù chỉ thấy được bóng lưng của các nàng nhưng ta đoán chắc một điều rằng các nàng cực kỳ rất xinh đẹp, cố lên các thiên thần của ta, vượt qua hai kẻ ở trước mặt đi nào."
"Ồ, tựa hồ ta phát hiện một chuyện cực kì thú vị, ở bên trong bốn vị cô nương đó, có hai vị cô nương mặc y phục giống với nhau thì phải, từ ngoại hình nhìn từ phía dưới lên cao bọn họ giống y như nhau, e rằng hai người họ là tỷ muội sinh đôi, ta mong cả hai có thể thành công vào được vòng thi thứ ba, nói không chừng họ sẽ cho chúng ta nhìn thấy tỷ muội sinh đôi chém giết lẫn nhau kịch hay thì sao."
"Ở phía sau bốn vị cô nương là ba vị thiếu niên, Phong cách ăn mặc cực kì khác nhau, một trong số đó còn có bị nhầm lẫm thành tam hoàng tử, cũng phải với danh tiếng cùng địa vị không thể lay động, chỉ cần những ai từng thấy ngoại hình cùng phong cách ăn mặc điều rất dễ dàng nhận lầm người."
"Bên cạnh thiếu niên mặc y phục màu đỏ tràn đầy chói mắt, thì một vị trên lưng cổng lấy một hồ lô còn có cả một thiếu niên mang trên lưng một thanh cổ cầm, phong cách ăn mặc của bọn họ kì lạ thật sự, không biết các thí sinh còn lại ở đây có ai nghĩ giống như ta không nữa."
"Ngoài ra phía bên dưới cũng có rất nhiều thí sinh đang cực kì cố gắng leo lên từng bậc thang, bên trong đồng dạng cũng có rất nhiều người nổi bậc, năm nay đúng như những gì ta vừa nói."
"Dã trư ăn thịt hổ thật đúng là nhiều, tuy nhiên coi chừng mình sẽ trở thành heo."
"Nhìn kìa, có vài vị thí sinh gần đuổi kịp thiếu niên mặc y phục màu xám, nếu họ cứ bảo trì tốc độ này e rằng chẳng mấy chốc sẽ vượt qua hắn mà thôi, cố lên."
"Chờ đã, má nó, ta đang thấy cái gì đây...!Ô mai gót....!gặp quỷ thật rồi...!hắn...!hắn ta...!vậy mà...!trong nháy mắt phóng thẳng vượt qua trăm bậc thang...!cùng một lúc...!chuyện gì đang diễn ra vậy nè."
"Không chỉ vậy, hắn ta vẫn còn tiếp tục...!một trăm...!hai trăm...!ba trăm...!bảy trăm...!một ngàn...!một ngàn hai...!Má nó!"
"Các ngươi có để ý hay không...!phía đằng sau của hắn ta để lại từng đạo tàn ảnh...!xem ra kết quả năm nay ai là người đầu tiên thành công tiến vào vòng thứ hai còn chưa biết được."

Thứ bảy ngàn hai trăm bậc thang, Thanh Phong khuôn mặt đỏ bừng thở hỗn hển, trên người tràn đầy vết rách, máu tươi chảy ra từ bên trong.

Hắn thở hỗn hển, vui mừng nói: "Sư tôn chỉ còn khoảng một trăm bậc thang nữa thôi, e rằng ta có thể đột phá cực hạn của bản thân."
Dương Kỳ âm thanh nghiêm túc vang lên trong đầu: "Dừng lại ở nơi này được rồi, hiện tại xem ra vẫn chưa phải lúc mà ngươi nên đột phá."
Thanh Phong khuôn mặt đỏ bừng, khoé miệng tràn đầy vết máu, mỉm cười lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, lần này ta không thể nghe theo người, Thanh Phong này từ xưa tới nay ghét nhất làm một việc gì đó mà không có kết quả, cho nên lần này cơ hồ có chết ta vẫn sẽ tiếp tục đi tiếp, đến khi nào có thể đột phá mới thôi."
Dương Kỳ giọng nói tức giận vang lên: "Chết cái đầu của ngươi, nơi này có truyền tống trận văn, chỉ cần một ai đó đạt đến cực hạn trong nháy mắt sẽ truyền tống khỏi nơi này, hiện tại ngươi vẫn chưa đến cực hạn nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy kinh mạch sẽ đứt gãy tất cả, ta hiện tại không có đan dược chữa trị tổn thương kinh mạch, nếu như ngươi còn tiếp tục đi lên chết thì không đến nỗi nhưng cũng không thể tu hành tiếp tục."
Thanh Phong nghiêm túc gật đầu chợt lại mỉm cười: "Nếu chỉ như vậy sư tôn không cần lo lắng, người đừng quên ta còn có Địa Thần Quyết cùng Thôn Thiên Quyết."
Dương Kỳ giọng nói tức giận lần nữa vang lên: "Ngu ngốc, ngươi không cảm nhận được nơi này không thề có một giọt nguyên lực nào hay sao."
Thanh Phong ngây ngẩn, vội vàng ngồi xuống, nhắm mắt minh tưởng.
Rất nhanh sắc mặt Thanh Phong trở nên ngưng trọng, xung quanh đây không có một giọt nguyên lực.
Khuôn mặt Thanh Phong đen xuống, tức giận nói:"Sư tôn tại sao nơi này vậy mà không có một giọt nguyên lực nào cả, chuyện này cực kì tà môn."
Dương Kỳ giọng nói tức giận vang lên: "Ngu ngốc, nơi này thì làm gì có một giọt nguyên lực nào được chứ, bởi vì tất cả Nguyên khí trong trời đất điều bị một toà ngũ cấp Tụ Nguyên Trận khắp thụ tất cả, khi bước lên trên bậc thang tuy rằng kinh mạch của tất cả điều bị phong ấn nhưng vì sợ kẻ khác có cách sử dụng nguyên lực, cho nên họ tiêu tốn số lượng lớn tài nguyên chế tạo một tòa cỡ lớn Tụ Nguyên Trận bên dưới, mục đích khiến tất cả thí sinh không thể hấp thụ bất kì nguyên khí xung quanh mà chỉ có thể bằng thể không qua thi đấu.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi