THUA BỞI ĐỘNG LÒNG

Lục Yến Thần nhìn chăm chú vào bóng dáng mảnh khảnh kia, hỏi: “Chuyện lần trước em có muốn nói gì với anh không?”
 
Khương Dư Miên thong thả để hai chân đứng song song, cẩn thận suy nghĩ rồi đáp: “Em… cảm thấy… gây ra rất nhiều phiền phức cho anh.”
 
Xét đến cùng, Lục Yến Thần không nợ cô.
 
Qua một lát, tiếng đóng cửa vang lên nơi phòng sách.
 
Người đàn ông đứng thẳng bên bàn lấy bật lửa ra, lòng bàn tay ma sát với ròng rọc, biểu cảm u tối không rõ.
 
*
 
Thật ra gần đây Khương Dư Miên không có nhiều thời gian để giao lưu với các bạn học.
 
Vào giữa tháng Một, trường học các nơi đều lục tục cho nghỉ, kỳ nghỉ hè của trung học phổ thông Hải Gia chỉ có hai tuần, gần đến kỳ nghỉ năm mới nên thi cuối kỳ lập tức được sắp xếp vào mấy ngày trước giao thừa.
 
Tuần mới lại bắt đầu, chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng nhấn mạnh về kỳ thi cuối kì, phần lớn các bạn học đều chết lặng. Chiến thuật biển đề của trung học không hề ngoa, bây giờ mỗi ngày đều có mấy bộ đề thi cứ như thức ăn kèm, hầu như tiết nào cũng giải bài thi, làm sách luyện đề, sau đó lại dựa vào phương diện trên để mở rộng dạng đề.
 
Thi cuối kỳ xong cũng không cần nhận thư thông báo, giáo viên từng môn sẽ phát bài thi xuống, trung bình mỗi ngày mấy tờ đề, hầu như chiếm hết toàn bộ kỳ nghỉ.
 
Tiết học cuối cùng trước khi thi, giáo viên tiếng Anh đứng trên bục giao nhiệm vụ mới cho mọi người: “Điểm bài tập nghỉ đông đã viết lên bảng theo xếp loại, đến khi có kết quả, mọi người tự giác hoàn thành bài tập dựa theo sắp xếp trên.”
 
Giáo viên tiếng Anh chia điểm ra thành từng phần, điểm thi cao thì ít bài tập, còn ngược lại thì bài tập càng tăng.
 
“Còn một chuyện nữa, tháng Ba thành phố sẽ tổ chức một cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh, mỗi trường học đều phải nộp ba bản thảo tiếng Anh để dự thi, các bạn trong lớp ai cũng phải viết.”
 
Giáo viên vừa nói xong, trong phòng học lập tức vang lên những tiếng kêu to không đồng đều.
 
Năm nay Tết  m Lịch rơi vào đầu tháng Hai, lúc kỳ thi kết thúc vừa đúng hôm Khương Dư Miên phải đến phòng tư vấn tâm lý.
 
Ngày thi xong, Khương Dư Miên chủ động nhắn tin hẹn thời gian với bác sĩ Kỳ, đối phương còn cười bảo cô tích cực.
 
Sáng hôm sau, Khương Dư Miên đứng ngoài phòng tư vấn tâm lý, do dự một lúc lâu mới bước vào cửa.
 
Bác sĩ Kỳ thấy cô thì nở nụ cười quen thuộc, nhìn trái phải không thấy những người khác đâu mới hỏi: “Yến Thần đâu?”
 
Khương Dư Miên ngẩng đầu nhìn vào mắt bác sĩ Kỳ, mở miệng nói: “Tôi, tới một mình.”
 
Vào giây phút cô gái mở miệng, bác sĩ Kỳ mở to hai mắt.
 
Anh ta biết chuyện Khương Dư Miên mở miệng nói chuyện thông qua Lục Yến Thần, nhưng lúc đó vì tránh kích thích đến cô nên không tìm hiểu đến cùng. Thế nhưng lúc này, Khương Dư Miên không chỉ mở miệng mà còn một mình đến phòng tư vấn của anh ta.
 
Chuyện này…
 
Quá ngoài ý muốn.
 
Bác sĩ Kỳ rót cho cô một cốc nước, anh ta bảo cô ngồi xuống rồi lén ra ngoài gọi điện thoại: “Sao lại thế này? Khương Dư Miên đến đây một mình?”
 
Trong công ty, người đàn ông đang định bước vào phòng họp bỗng dừng chân.
 
Từ trong điện thoại, Lục Yến Thần biết được chuyện Khương Dư Miên tự đi tìm bác sĩ Kỳ.
 
Anh nghe bác sĩ Kỳ hỏi, chỉ đành phải trả lời: “Cô ấy không nói với tôi.”
 
Hôm nay anh không thể phân thân, vốn anh định mai sẽ dẫn Khương Dư Miên đến, nào biết…Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Trợ lý Diêu đứng bên cạnh liên tục xem thời gian, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lục, hội nghị sắp bắt đầu rồi.”

 
Lục Yến Thần giơ tay ra hiệu, trợ lý Diêu gật đầu, ôm tài liệu và máy tính đi vào trước.
 
Lục Yến Thần liếc mắt nhìn đồng hồ, nâng điện thoại ở bên tai: “Nếu cô ấy đã tự đi, nên làm gì thì anh cứ làm thế đi.”
 
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, anh tắt màn hình, đi vào phòng hội nghị.
 
-
 
Phòng tư vấn, thông qua giao tiếp, bác sĩ Kỳ phát hiện tâm trạng muốn hồi phục ngôn ngữ của Khương Dư Miên đi xuống rất nhiều. Hai tháng trước cô có thể vui sướng giao tiếp với anh ta, hôm nay lại trở nên rất khó khăn, tuy Khương Dư Miên chủ động đến đây nhưng cứ như cô đang hoàn thành nhiệm vụ cho đúng giờ vậy.
 
“Miên Miên, người làm cố vấn như bọn anh ấy, không phải mỗi tháng em cứ đến đây là được đâu, em có thể thử nói những gì mình nghĩ trong lòng với anh.”
 
Cô lại nói: “Không có gì hết.”
 
Lời nói dối chỉ cần một câu là có thể vạch trần này, Khương Dư Miên lại nói ra một cách thản nhiên.
 
Bác sĩ Kỳ rất khó xử, lúc trước anh ta vất vả xây dựng tín nhiệm, vậy mà lại sụp đổ nhanh như thế?
 
Hôm nay cô ở lại phòng tư vấn lâu hơn mọi khi, lúc Khương Dư Miên ra ngoài, có một chiếc xe quen thuộc đã đợi sẵn.
 
Cô do dự giữa ‘đi qua đó’ và ‘làm bộ không nhìn thấy’ vài giây rồi chọn vế trước.
 
Cửa sổ xe hạ xuống, tài xế Triệu quen thuộc xuống mở cửa thay cô.
 
Kéo cửa ở ghế sau ra, hai vị trí ở đó đều trống không.
 
Anh không có ở đây.
 
Mới cách một tháng mà ông Triệu lại rất nhớ cô bé ngoan ngoãn này: “Cô Miên Miên, dạo gần đây tổng giám đốc Lục rất bận, cô muốn đi đâu thì cứ gọi tôi, lúc nào cũng được.”
 
Đương nhiên, đây là do ông chủ Lục sắp xếp.
 
Cô đã dùng lý do có thể gặp mặt Lục Yến Thần rồi, thế nên hai người tiếp theo người nọ vẫn không xuất hiện.
 
Hôm nay là giao thừa.
 
Bởi vì ăn Tết nên phần lớn người giúp việc của nhà họ Lục đều nghỉ.
 
Ông nội Lục đồng ý tham gia một bữa tiệc họp thường niên của doanh nghiệp nào đó, trước khi đi ông dặn ly và Khương Dư Miên ở nhà ăn Tết, ông còn cố ý để lại đầu bếp nấu cơm cho hai người.
 
Lục Tập vừa gãi lỗ tai vừa ứng phó: “Được được được, biết rồi, xe của ông đang ở bên ngoài hứng gió Tây Bắc kìa, ông đi nhanh đi.”
 
Ông nội Lục lão cầm quải trượng gõ xuống mặt đất: “Đây là lần đầu Miên Miên ăn tết ở nhà họ Lục chúng ta, cháu là chủ nhà, phải chăm sóc con bé cho tốt vào.”
 
“OK, OK.” Dù sao cậu nghe vào tai này cũng ra tai kia à.
 
Giữa trưa, trên bàn quả nhiên bày một bữa trưa phong phú.
 
Game của Lục Tập vừa mới bắt đầu, cậu vừa đánh vừa ăn cơm, thậm chí khi cuộc chiến đến lúc khẩn trương còn không thèm ăn. Khương Dư Miên vốn ăn ít nên cô buông chén đũa rất nhanh.
 
Cô rời khỏi nhà ăn, đúng lúc gặp phải thím Đàm vừa dọn dẹp xong chuẩn bị đi.
 
“Miên Miên, cháu và Lục Tập ở nhà ăn Tết vui vào đấy, hai ngày nữa thím sẽ về.” Thím Đàm có con trai, con gái, cháu cũng đã đi nhà trẻ, đương nhiên phải về nhà đón năm mới.
 
[Chỉ có cháu và Lục Tập ạ?]
 

“Đúng vậy, hôm nay ông cụ chưa về, Yến Thần thì…” Nhắc tới Lục Yến Thần, thím Đàm muốn nói lại thôi: “Yến Thần không về nhà ăn tết, không cần lo lắng cho cậu ấy.”
 
Khương Dư Miên hỏi: [Vì sao?]
 
“Cái này…” Thím Đàm hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập tò mò của cô gái, thím không nhịn được mà nói: “Cháu biết đấy, sau khi cha mẹ cậu ấy qua đời, cả một thời gian dài bầu không khí trong nhà không tốt cho lắm. Giao thừa năm ấy, Lục Tập khóc nháo không ngừng, miệng liên tục gọi ba mẹ, ông cụ nóng nảy nên nặng lời.”
 
Thím Đàm vẫn nhớ mãi đêm giao thừa đặc biệt kia, trên bàn là tiếng Lục Tập quấy khóc, ông cụ Lục không nhịn được tính nóng nảy nên chỉ vào Lục Yến Thần đang im lặng ngồi bên cạnh: “Anh nhìn đi, anh nhìn đi, tết không ra tết, nhà không giống nhà!”
 
Nói đến cùng, ông vẫn trách Lục Yến Thần hại chết ba mẹ, dẫn tới gia đình này bị phá hủy.
 
Thím Đàm thở dài: “Cho nên từ đó về sau, giao thừa và Tết  m lịch mỗi năm Yến Thần đều không về nhà.”
 
Đây là ác mộng của anh, cũng là nhà giam.
 
“Không nói nữa, thím phải đi rồi, nói tiếp sẽ không kịp chuyến xe về nhà với cháu yêu của thím mất.” Thím Đàm đứng dậy, vẻ mặt tươi cười, tràn ngập mong chờ được về nhà.
 
Khương Dư Miên chậm rãi bước lên lầu, vừa đi vừa nhớ lại chuyện cũ thím Đàm kể lúc nãy, dường như cô hơi hiểu Lục Yến Thần. 
 
Người chưa bao giờ có được sự ấm áp, phải làm sao để trở thành một người ấm áp?
 
Cả nước mừng Giao Thừa hết sức náo nhiệt, Khương Dư Miên lại ở trong phòng làm bài tập lúc trưa.
 
Giao Thừa vắng lặng như vậy mới là thứ cô quen thuộc.
 
Mấy năm cô ở nhà cậu cũng một mình trải qua như thế. Mỗi năm đến Tết  m lịch, cả nhà cậu sẽ về quê mợ, khi đó chỉ có mình cô ở lại, không có người thân làm bạn, cũng không có lời mời nào của bạn bè. Cô cứ thế im lặng đọc sách, viết chữ, cứ năm này qua năm khác.
 
Lúc cô buông bút nghỉ ngơi, lại không nhịn được mà nghĩ Lục Yến Thần cũng như thế sao?
 
Một người có nhà nhưng không thể về, mỗi năm đều trải qua một mình. 
 
Thành phố Ninh, tại bữa tiệc đêm.
 
Buổi họp thường niên do tập đoàn nhà họ Tống tổ chức vô cùng náo nhiệt.
 
“Tổng giám đốc Lục.” Chủ tịch Tống xử sự khéo đưa đẩy, cứ gặp người là khen: “Nghe nói mấy ngày trước Thiên Dự mới đạt được hợp tác với tập đoàn Thịnh Thế, tổng giám đốc Lục quả là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
 
Lục Yến Thần cười nói: “Chủ tịch Tống quá khen.”
 
Hai người bắt đầu hàn huyên, bà Tống mặc lễ phục đi đến, bà ấy đứng bên cạnh chủ tịch Tống trông rất đoan trang.
 
Vợ của chủ tịch Tống là nhà thiết kế nổi tiếng trong nước, đêm nay bà ấy lấy bộ lắc tay mười hai con giáp số lượng có hạn để bán đấu giá từ thiện, chuyện này khiến rất nhiều người chú ý.
 
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, vừa vào sảnh triển lãm đã thấy mười hai cái lắc tay kia nằm trong từng hộp pha lê khác nhau, xung quanh chất đầy những viên ngọc lấp lánh.
 
Lắc tay được bện bằng dây đỏ, giữa sợi dây là một vòng tròn làm bằng ngọc, mười hai con giáp được khảm ở đó. Đặc sắc ở chỗ thiết kế của từng con vật, chúng được điêu khắc bằng vàng, tinh tế khéo léo.
 
Bà Tống đích thân giải thích ý nghĩa của mỗi thiết kế, về hình dạng tương ứng của mười hai con giáp đương nhiên khỏi phải nói: “Tôi kết hợp giữa mười hai con giáp và khấu bình an, ngụ ý rằng dù năm tháng đổi dời vẫn mãi bình an.”
 
Chủ tịch Tống đứng bên cạnh liên tục phụ họa, cuối cùng hỏi: “Tổng giám đốc Lục cảm thấy thế nào?”
 
Tổng giám đốc Lục mỉm cười: “Tâm tư của bà Tống thật khéo léo, thiết kế mang tính sáng tạo khác người.”
 
Câu khen này khiến chủ tịch Tống vô cùng vui sướng.
 

Chủ tịch Tống nổi tiếng chiều vợ, người khác khen vợ ông ấy, ông ấy sẽ vô cùng vui vẻ: “Nếu tổng giám đốc Lục thích thì cứ chọn một cái đi, đợi buổi triển lãm kết thúc tôi sẽ cho người mang qua.”
 
Chủ tịch Tống muốn mượn sức của anh, ông ấy muốn tạo ân tình nhưng không thể lén đưa.
 
Bà Tống hứa rằng sẽ quyên tặng toàn bộ số tiền bán đấu giá làm từ thiện, ông ấy muốn tạo ân tình cũng phải thông qua cách bán đấu giá này.
 
Đấu giá bắt đầu, có người lấy con giáp của mình làm chuẩn, có người dùng làm lễ vật.
 
Người ngồi cạnh Lục Yến Thần họ Lương, là người đàn ông bụng phệ mà Khương Dư Miên và Lục Yến Thần gặp được ở nhà ăn vào mấy tháng trước.
 
“Tổng giám đốc Lục, cậu muốn đấu không?” Loại từ thiện này, để tránh chuyện thể diện, đa số mọi người sẽ tỏ thái độ trước.
 
Lục Yến Thần mỉm cười gật đầu.
 
“Tôi cũng mua một cái.” Hôm nay ông ta có chuẩn bị mà đến: “Con gái cứ đòi tôi phải tặng quà, tôi còn đang thấy sầu đây, lúc này lại có đồ đưa tới tận cửa.”
 
Lục Yến Thần lễ phép hỏi: “Con gái ông tuổi con gì?”
 
“Tuổi mùi.” Tổng giám đốc Lương vui tươi hớn hở nói: “Con gái của tôi rất ngoan, giống con dê con ý.”
 
Lục Yến Thần khẽ vuốt mặt đồng hồ, ý cười trên mặt vẫn không giảm: “Vậy phải xin lỗi ông rồi.”
 
Biểu cảm của tổng giám đốc Lương hơi cứng lại: “Ý của tổng giám đốc Lục là?”
 
Rất nhanh, ông ta lập tức hiểu hàm nghĩa của câu xin lỗi kia.
 
Bán đấu giá bắt đầu từ "tý", Lục Yến Thần ngồi vững như tùng, mãi đến khi "mùi" xuất hiện, anh nâng biển rất "xa hoa", nhất định phải lấy được "mùi".
 
Tổng giám đốc Lương hùng dũng oai vệ bại trận rất nhanh, ông ta lén lút thương lượng: “Tổng giám đốc Lục, hay là cậu nhường cho tôi đi, tôi còn phải về nhà báo cáo kết quả nhiệm vụ với con gái nữa.”
 
Lục Yến Thần mượn lời nói của ông ta để đưa biển lần nữa: “Tôi cũng phải về nhà báo cáo kết quả nhiệm vụ.”
 
Tổng giám đốc Lương hoảng sợ: “Cậu thì có nhiệm vụ gì?”
 
Lục Yến Thần mặt không đổi sắc: “Dỗ người.”
 
-
 
Bây giờ là tám giờ rưỡi tối.
 
Cơm nước xong, Lục Tập và Khương Dư Miên để người giúp việc tan tầm về nhà, chỉ giữ lại bảo vệ gác cổng.
 
Lúc này, Lục Tập vắt hết óc khuyên Khương Dư Miên ra ngoài: “Bên ngoài náo nhiệt lắm, cô không muốn đi xem à?”
 
Khương Dư Miên rất kiên quyết: “Không muốn.”
 
Nguyên nhân của chuyện này phải nói từ nửa tiếng trước.
 
Lục Tập nhận được một cuộc điện thoại, là đám bạn bè chơi bời hằng năm gọi cậu ra ngoài liên hoan, còn lên kế hoạch 12 giờ đi bắn pháo hoa.
 
Người trẻ tuổi liên hoan không chỉ ăn cơm thôi, một đám người tụ lại chơi board game, đấu rượu, cái đó có sức hấp dẫn rất lớn với Lục Tập.
 
Vì thế cậu đứng ngồi không yên, muốn ra ngoài.
 
Để người câm này ở nhà một mình thì tội lỗi quá, cậu định dẫn cô đi luôn, nhưng có nói gì Khương Dư Miên cũng không đồng ý.
 
Da miệng của cậu sắp mài nhẵn luôn rồi mà Khương Dư Miên vẫn không hề dao động, không hề hứng thú gì với ăn nhậu chơi bời, trò chơi, pháo hoa mà cậu nói.
 
“Lục Tập, cậu có thể đi một mình mà.” Không cần hao hết tâm tư kéo cô đi cùng đâu.
 
Vừa rồi Lục Tập và bạn cậu gọi video, cô biết có đám người đáng ghét kia.
 
“Ông nội bảo tôi chăm sóc cô…”
 
“Tôi ở nhà nên không cần chăm sóc.”
 

“Để mình cô ở nhà không tốt cho lắm.”
 
“Tôi còn nhiều bài thi chưa làm lắm.”
 
Lục Tập không còn lời gì để nói, cậu nhớ ra, quả thật cả ngày Khương Dư Miên đều làm đề.
 
Cái này đại khái chính là học bá đi.
 
Bên kia lại gọi điện thoại tới thúc giục: “Anh Tập, nhanh ra đi, mọi người đều ở đây rồi, chờ mỗi anh thôi đấy.”
 
“Một năm mới tụ tập một lần, không thể thiếu anh được.”
 
Bạn bè nhiều năm đã mời, lại thêm đây là trường hợp cậu thích, thiếu niên thích náo nhiệt không chống đỡ được sự hấp dẫn của thế giới bên ngoài, cuối kỳ vẫn ra ngoài.
 
Khoảnh khắc cửa lớn đóng lại, Khương Dư Miên buông bỏ dáng vẻ không sao cả, trái tim cũng trống rỗng. 
 
Thật ra cũng không phải cô luyến tiếc, chẳng qua hôm nay cô đang chìm trong dư vị "sum họp gia đình" đêm giao thừa, bây giờ lại nhìn từng người một rời đi, cho đến khi chỉ còn lại mình cô trong căn nhà to lớn này, dường như toàn bộ thế giới đều không ****.
 
Cô nhìn quanh bốn phía, trong lòng bỗng thấy mê mang, chỉ có lúc lấy bút viết chữ mới có thể tập trung lại vào 
 
Khi Lục Tập rời khỏi nhà, cậu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng cũng đâu phải tại cậu cố ý bỏ lại Khương Dư Miên đâu. Chính Khương Dư Miên không muốn ra ngoài, cậu cũng không thể vì một người không muốn ra ngoài mà bỏ rơi đám anh em của mình chứ? Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tự thuyết phục bản thân xong, Lục Tập ngồi lên xe.
 
Qua một lát, cậu thử gọi một cuộc điện thoại, tiếng chuông vang lên vài giây, đối phương tiếp.
 
“Đại ca.”
 
-
 
Mười một giờ tối, cuối cùng Khương Dư Miên cũng làm xong toàn bộ bài thi toán, cô đứng lên duỗi người.
 
Làm cả một ngày, mỏi cổ quá đi, tay cũng đau.
 
Cô xuống dưới lầu đi dạo một vòng, thấy thả lỏng hơn rất nhiều.
 
Trong nhà vẫn quá yên lặng, Khương Dư Miên lập tức đến phòng khách phụ mở máy chiếu.
 
Trong nhà có phòng dùng để trình chiếu video, nhưng chỗ đó hơi khép kín, cô không thích đến đó một mình.
 
Tiếng ồn phát ra từ TV khiến cả phòng khách trở nên náo nhiệt, Khương Dư Miên ngồi trên sô pha, chốc lát thì xếp bằng, chốc lát lại nằm nghiêng dựa vào chiếc gối bên cạnh.
 
Trước kia cũng như vậy, cô sẽ chờ tiết mục cuối năm cùng đếm ngược đến năm mới với mình.
 
Bình thường, nếu có tạp âm thì cô sẽ không ngủ được, thế nhưng hôm nay lại không như thế. Những lời thoại vui vẻ trên TV cứ như một bài hát ru ngủ, có lẽ do cô mệt rồi, cô chỉ định chợp mắt chút thôi, đợi năm mới đến sẽ đi ngủ ngay.
 
Cô gái nằm trên sô pha nhắm mắt lại, hô hấp trở nên đều dần.
 
Có người mang theo một đường phong trần, đạp lên bóng đêm để trở về, nương theo âm thanh mà đi vào phòng khách phụ.
 
Ánh sáng lập lòe phát ra từ máy chiếu chiếu lên cơ thể cô gái, cô cuộn tròn trên sô pha, một tay ôm lấy mình, một tay đặt trên sườn mặt.
 
Tư thế khuyết thiếu cảm giác an toàn, mỗi lần anh thấy cô đều như thế.
 
Lục Yến Thần thả nhẹ bước chân đi đến cạnh sô pha, khuỵu đầu gối ngồi xổm xuống trước mặt cô.
 
Cô đang ngủ, Lục Yến Thần lấy khấu bình an điêu khắc hình cừu ra, cẩn thận mang vào tay cô.
 
Ánh sáng lập lòe bao phủ hình bóng hai người, âm thanh đếm ngược năm mới sắp đến phát ra từ màn hình, vào giây phút chữ ‘một’ kia vang lên, khấu bình an chặt chẽ khóa lại cổ tay trắng nõn của cô gái.
 
Tiếng chuông mừng năm mới vang lên, người đàn ông nhìn xung quanh, đây là ngôi nhà mà anh chưa từng bước vào dịp năm mới đã nhiều năm.
 
Cuối cùng, anh chuyển tầm mắt, nhìn chăm chú vào khuôn mặt điềm tĩnh đang say ngủ của cô gái, khóe miệng nở nụ cười rất nhạt: “Năm mới vui vẻ nhé, tiểu Miên Miên.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi