THUA BỞI ĐỘNG LÒNG

Khương Dư Miên uyển chuyển nhắc nhở: “Cậu là em trai, thỉnh thoảng cũng phải quan tâm anh trai một chút chứ?”
 
Lục Tập phẩy tay: “Anh tôi là người thế nào cô cũng biết mà, người khác quan tâm anh ấy, anh ấy còn chê phiền phức.”
 
Khương Dư Miên phản bác: “Cậu không hiểu anh ấy.”
 
Người đó có ốm cũng chỉ im lặng chịu đựng một mình, nhưng điều này không có nghĩa là anh bị ốm không cần ai quan tâm.
 
Nhớ tới lần trước, Lục Yến Thần đi công tác về ốm liên tục mấy ngày trời nhưng ông nội và em trai đều không biết gì, Khương Dư Miên thầm thấy tim băng giá thay anh.
 
“Không ăn.” Khương Dư Miên mở cửa xuống xe.
 
Lục Tập không hiểu.
 
Sao nhắc tới anh cả của cậu ấy xong, ngay cả cơm cũng không chịu ăn vậy?
 
Lục Tập mở cửa xe đuổi theo, Khương Dư Miên đã đón được một chiếc taxi đi mất.
 
Lục Tập vội vàng kể lại tình hình vào trong nhóm ba người, Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân phân tích. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
[Anh Tập, cậu phạm sai lầm lớn rồi!]
 
[Em Miên nói anh cả Lục bị ốm, nhắc cậu quan tâm anh trai, thái độ của cậu lại như vậy. Người mà ngay cả anh trai mình cũng không quan tâm thì có đáng để tin tưởng không?]
 
Lục Tập sực hiểu ra, cậu ấy ngồi suy nghĩ một mình trong chiếc xe thể thao một lát, quyết định nhắn tin cho Lục Yến Thần.
 
Lục Tập: [Anh cả, dạo này sức khỏe anh thế nào?]
 
L: [Tàm tạm.]
 
Lục Tập: [Nhiệt độ giảm, anh chú ý giữ ấm hơn nhé, đừng để bị ốm.]
 
L: [?]
 
Không chỉ Lục Yến Thần cảm thấy kỳ quặc, ngay cả bản thân Lục Tập lúc gõ câu này ra cũng cảm thấy rùng mình.
 
Cậu ấy hít sâu một hơi, chụp màn hình lại gửi cho Khương Dư Miên, cố ý nhấn mạnh: [Tôi đã ân cần hỏi thăm anh cả rồi.]
 
Không lâu sau, Khương Dư Miên nhắn lại một meme khuôn mặt đáng yêu.
 
Lục Tập rất vui, chia sẻ tiến triển mới nhất vào nhóm: [Cô ấy trả lời tôi!]
 
Lý Hàng Xuyên: [Anh Tập cố lên.]
 
Tôn Bân: [Không ngừng cố gắng.]

 
Biện pháp theo đuổi thứ hai: Tặng quà, tạo niềm vui bất ngờ.
 
Ngày hôm sau, Khương Dư Miên tới công ty bỗng nhiên nhận được một bó hoa tươi.
 
Đồng nghiệp tới tấp ồn ào hóng chuyện, Khương Dư Miên tìm được một tấm thiệp trong bó hoa, ký tên là L.
 
Đồng nghiệp: “Òa, ai tặng vậy?”
 
Khương Dư Miên chần chừ nói: “Một người bạn.”
 
Đồng nghiệp: “Bạn trai à? Ha ha ha.”
 
Khương Dư Miên cầm tấm thiệp, tai hơi đỏ: “Không phải.”
 
Khương Dư Miên nhớ lại cuộc nói chuyện phiếm hôm qua với Lục Yến Thần, do băn khoăn tình hình sức khỏe của anh nên cô nhắc anh qua tiệm thuốc nào gần đó mua thuốc đề phòng.
 
Lục Yến Thần mở cửa sổ ra nói ở gần đó không có tiệm thuốc, chỉ có một tiệm hoa.
 
Không ngờ anh lại cũng biết làm trò này, anh đi vắng nên cố ý tặng hoa để gia tăng sự hiện diện của bản thân.
 
Buổi chiều về đến nhà, Khương Dư Miên cắm hoa tươi vào một lọ thủy tinh, bày ở bàn trà, xoay đi xoay lại chụp vài tấm gửi cho “L”: [Hoa hôm nay rất đẹp.]
 
Buổi tối, Lục Yến Thần nhìn thấy tin nhắn.
 
Anh biết Khương Dư Miên thỉnh thoảng vẫn tự mua hoa về cắm nên tiện thể khen: [Hoa đẹp, chụp cũng không tồi.]
 
Gói gọn cả khen thẩm mỹ lẫn kỹ thuật của cô trong một câu.
 
Ngày hôm sau, Khương Dư Miên lại nhận được một bó hoa mới, ký tên vẫn là L.
 
Cô không khỏi phỏng đoán, chẳng lẽ là do hôm qua gửi ảnh cho Lục Yến Thần khen đẹp nên anh lại đặt thêm loại mới?
 
Buổi tối, Khương Dư Miên vẫn gửi ảnh hoa cho anh, Lục Yến Thần tiếp tục khen một câu khác. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Ngày thứ ba, Khương Dư Miên nhận được một bó hoa màu hồng nhạt. Người trong công ty đều trêu cô, đoán chừng là một người đàn ông lãng mạn nào đó đang theo đuổi cô.
 
Khương Dư Miên cười, không đưa ra câu trả lời rõ ràng.
 
Tối đó, khi cô gửi ảnh hoa hồng cho anh, cuối cùng Lục Yến Thần cũng nhận ra điều bất thường.
 
Trợ lý Diêu nhanh chóng thu thập được tin tình báo, báo lại cho anh: “Tổng giám đốc Lục, đã hỏi được rồi, nghe người trong công ty nói gần đây ngày nào cũng có người tặng hoa cho cô Khương.”
 
Biết được tin tức này, lại nhìn những tấm ảnh Khương Dư Miên chụp một cách tỉ mỉ, cuối cùng Lục Yến Thần cũng hiểu ý đồ “thực sự” của cô.
 

“Trợ lý Diêu, tra cứu chuyến bay đi, tối mai về thành phố Cảnh.”
 
Trợ lý Diêu nhận lệnh xong, không tin nổi tổng giám đốc Lục trước đây chỉ biết có công việc giờ lại thay đổi kế hoạch của mình vì chuyện này.
 
May là vận may khá tốt, ngày mai có chuyến bay hạ cánh lúc khoảng bảy giờ tối.
 
Hôm nay, Khương Dư Miên không chụp ảnh. Sau khi cơm nước xong, cô thay đồ ra ngoài đi chạy buổi tối.
 
Hồi năm nhất đại học, để rèn luyện sức khỏe, ngày nào cô cũng chạy bộ, sau này bận rộn hơn nên đổi thành một tuần chạy hai tới ba lần, giờ còn lười hơn nữa, mỗi tuần chạy một lần.
 
Đèn ven hồ sáng lên khi màn đêm buông xuống, lần nào Khương Dư Miên cũng chạy theo con đường ngắn nhất nối từ chung tư tới ven hồ, cô mới vừa chạy được một lát thì một người chạy tới cạnh cô, người này chính là Thẩm Thanh Bạch.
 
Do khác biệt chiều cao nên bước chạy của cô và Thẩm Thanh Bạch cũng khác nhau, Thẩm Thanh Bạch cố ý chạy chậm lại đợi cô, Khương Dư Miên xua tay: “Đàn anh chạy một mình đi ạ.”
 
“Không sao, chạy một mình chán lắm.” Anh ấy biết chắc thời gian chạy bộ hằng tuần của Khương Dư Miên nên mới đến đây để tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ.
 
Hai người cùng nhau chạy quanh hồ, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ lấy hơi.
 
Thẩm Thanh Bạch hỏi: “Nghe nói mấy hôm nay liên tục có người tặng hoa cho em à?”
 
Khương Dư Miên thở phì phò: “Đúng là có chuyện đó.”
 
Thẩm Thanh Bạch nói bóng gió: “Nghe nói em nhận hoa, không biết người theo đuổi nào tặng em vậy?”
 
Khương Dư Miên dừng lại, hỏi ngược lại: “Đàn anh cũng buôn dưa lê à?”
 
Thẩm Thanh Bạch chuyển mắt, tỏ ra tùy ý, nói: “Dạo này người trong công ty đồn khá nhiều nên thuận miệng hỏi thử.”
 
Chạy xong vòng này, tám giờ hơn, cô thong thả trở về chung cư. Khương Dư Miên vừa đi vào tiểu khu thì có điện thoại.
 
Cô liếc nhìn Thẩm Thanh Bạch, đi tránh ra vài bước mới nghe máy: “Alo?”
 
Trong điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc: “Miên Miên, anh về rồi.”
 
“Ồ, sớm vậy?” Khương Dư Miên hơi kinh ngạc, cô nhớ trước đó Lục Yến Thần nói ngày mai anh mới về.
 
Trong điện thoại vang lên tiếng cười bật ra từ cổ họng của người đàn ông: “Đúng là hơi sớm, suýt nữa thì làm phiền em chạy bộ.”
 
Giọng điệu đầy ẩn ý này…
 
Khương Dư Miên chợt lóe lên một ý nghĩ, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện ra một bóng người và một đốm sáng dưới gốc cây cách một quãng không xa.
 

Khương Dư Miên cầm điện thoại, nhìn Thẩm Thanh Bạch vẫn còn đứng bên cạnh: “Đàn anh, anh về trước đi, em có chút chuyện.”
 
Thẩm Thanh Bạch tiện thể hỏi: “Chuyện gì vậy? Có cần giúp một tay không?”
 
Khương Dư Miên lắc đầu: “Không cần, mình em là được.”
 
Thấy cô kiên quyết như vậy, Thẩm Thanh Bạch đi vượt qua người cô, chờ anh ấy đi xa rồi, Khương Dư Miên xoay người đi về phía đốm sáng kia.
 
Ở đằng trước, Thẩm Thanh Bạch dừng bước, quay đầu nhìn thấy cô đi về phía khu vực bàn bóng bàn.
 
Mùa đông lạnh, hầu như không có ai đi dạo bên ngoài, mấy chiếc máy tập thể dục ngoài trời cũng để không, không có ai dùng. Lục Yến Thần tựa người vào bàn bóng bàn, xung quanh yên tĩnh, chỉ có ánh sáng hắt xuống từ ngọn đèn đường.
 
Lục Yến Thần nở nụ cười trên khuôn mặt, Khương Dư Miên thầm cảm thấy không ổn nhưng cô không nói gì.
 
Mấy ngày nay, họ nói chuyện qua WeChat rất vui vẻ. Cô hồi tưởng lại câu nói vừa rồi của Lục Yến Thần, liệu có phải là anh… thấy cô đi với Thẩm Thanh Bạch nên ghen không?
 
Khương Dư Miên đi đến trước mặt anh: “Anh vừa về à?”
 
Lục Yến Thần đứng khoanh tay, thấy cô tới, anh thay đổi tư thế: “Ừm, có làm phiền em không?”
 
Vừa nói làm phiền lại vừa gọi điện cho cô ngay trước mặt Thẩm Thanh Bạch, ôi đàn ông, tính toán nhiều thật. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Khương Dư Miên nghĩ vậy nhưng không tỏ thái độ ra mặt: “Không phiền, vừa chạy xong.”
 
Lục Yến Thần nhìn cô.
 
Cô đi chạy bộ nên mặc ít hơn so với bình thường, dáng Khương Dư Miên gầy, đứng trong đêm tối trông thật mong manh.
 
Lục Yến Thần cởi khăn quàng cổ đeo cho cô.
 
Anh không buông tay ra luôn mà thong thả chỉnh lại chiều dài hai bên: “Hoa dạo này nhận được có đẹp không?”
 
Khương Dư Miên gật đầu: “Đẹp.”
 
Lục Yến Thần lại hỏi: “Rất thích à?”
 
Cô cố ý làm bộ làm tịch: “Tàm tạm.”
 
Lục Yến Thần dừng động tác lại: “Có nhớ anh không?”
 
Anh nhảy chủ đề quá nhanh, cô không theo kịp, Khương Dư Miên chớp chớp mắt, cố ý nói: “Không nhớ.”
 
Lục Yến Thần nhìn vào mắt cô: “Nói dối.”
 
Khương Dư Miên ngoảnh mặt đi: “Không nhớ mà.”
 
Đối phương không buồn không giận mà lại còn cười: “Vậy anh thử chút nhé?”
 
Khương Dư Miên hiếu kỳ hỏi: “Thử thế nào?”
 
Lục Yến Thần trực tiếp trả lời bằng hành động.
 

Khương Dư Miên che mặt: “Anh đã nói là nếu không được cho phép thì sẽ không làm lung tung rồi mà.”
 
Vừa rồi anh lại hôn cô!
 
“Vừa rồi anh hỏi em rồi, không phải em muốn biết đáp án sao? Anh chỉ trả lời em thôi.”
 
“Anh chơi xấu.”
 
Cô quay người định bỏ đi, Lục Yến Thần giữ eo cô lại, nhẹ nhàng bế cô ngồi lên bàn bóng bàn.
 
Hai tay của anh chống hai bên người cô, Khương Dư Miên không trốn đi đâu được, nơi duy nhất có thể đi chính là sà vào lòng anh.
 
Khương Dư Miên đẩy anh: “Anh đang làm gì vậy kìa?”
 
Lục Yến Thần không nhúc nhích chút nào, chỉ cười với cô: “Tính sổ với em đó.”
 
Cô thêm trợ từ vào cuối câu, giọng điệu nghe dịu dàng nhưng Lục Yến Thần thì không, nụ cười của anh có dao, không biết lúc nào lộ ra.
 
“Em có chọc giận anh đâu? Tính sổ gì chứ?”
 
“Chủ động gửi ảnh hoa cho anh không phải cố ý chọc anh à?”
 
Khương Dư Miên đảo mắt.
 
Đúng là cô chủ động gửi ảnh hoa cho anh, cô không thể phủ nhận được nhưng cô có thể mạnh miệng: “Tiện tay chụp, gửi cho anh xem một chút vậy thôi, anh nghĩ nhiều vậy?”
 
Lục Yến Thần đánh mắt nhìn “kẻ rình trộm” ở đằng sau lưng cô vẫn còn chưa chịu hết hy vọng, anh chợt cúi đầu, cụng chóp mũi vào chóp mũi cô: “Đúng, tại anh nghĩ nhiều.”
 
Động tác chạm chóp mũi bỗng nhiên khiến tim Khương Dư Miên xao xuyến: “Anh, không được em đồng ý, anh không, không, không được đụng chạm lung tung.”
 
Lục Yến Thần ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt cô: “Miên Miên, anh rất nhớ em.”
 
Câu bày tỏ thẳng thắn như vậy hoàn toàn đánh bại Khương Dư Miên, cô lập tức im như thóc. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Một người thường ngày đứng đắn bỗng nhiên nói lời âu yếm, lực xung kích mạnh phi thường.
 
Cuối cùng, Lục Yến Thần cũng học được việc phải hỏi ý kiến của cô: “Có thể ôm một chút được không?”
 
Cô căng thẳng mất mấy giây: “Chỉ ôm một chút thôi nhé?”
 
“Ừm, anh đứng im.” Anh buông đôi tay chống hai bên người cô ra: “Em ôm anh đi.”
 
Dường như chuyện này anh giao toàn bộ quyền quyết định cho cô.
 
Khương Dư Miên chậm rãi nâng đôi tay chống trên bàn lên, vươn về phía trước, chạm ngón tay lên vai anh.
 
Lục Yến Thần có đủ kiên nhẫn để đợi cô buông bỏ khúc mắc, nhích lại gần anh từng chút một.
 
Khương Dư Miên trượt tay từ bả vai anh ra sau gáy, nghiêng người tới gần, ôm cổ anh.

 -----

Lục Yến Thần chớp lấy thời cơ ôm lấy cô, tựa cằm trên vai cô, nhìn người ‘rình trộm’ phía sau rời đi trong cô đơn.


 


Vòng tay của người đàn ông vẫn ấm áp như trước. Thật ra Khương Dư Miên rất tham lam cái ôm như thế, nhưng cô phải dè dặt, ôm một lúc rồi nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Được rồi.”


 


Ngay khi hai người tách nhau ra, bàn tay Lục Yến Thần đặt sau lưng cô dùng sức ép cô quay về lồng ngực mình rồi mới bắt đầu tính sổ với cô: “Tiểu Miên Miên, em nhân lúc anh đi vắng, cố ý nhận hoa người khác tặng, còn cố ý gửi cho anh xem.”


 


“Hoa, hoa của người khác?” Lời nói của Lục Yến Thần đã khiến biểu cảm trên mặt Khương Dư Miên thay đổi: “Cái gì mà hoa người khác tặng chứ, không phải là anh tặng à?”


 


Những thông tin bất ngờ liên kết lại, cuối cùng Khương Dư Miên cũng đã biết người tặng hoa mấy ngày qua thật sự không phải là Lục Yến Thần.


 


“Không biết ai tặng mà em dám nhận bừa?”


 


“Em không có mà! Trên đó có viết chữ L, giống y hệt tên trong WeChat của anh.”


 


Lục Yến Thần rũ mắt, một cái tên nhanh chóng xuất hiện trong đầu anh.


 


L, anh biết người đó là ai.


 


Tự nhiên Khương Dư Miên nảy ra một ý: “Chẳng lẽ có người giả mạo anh?”


 


Cô suy nghĩ rất nghiêm túc, còn xoa cánh tay mình.


 


Lục Yến Thần chú ý đến những động tác vô thức của cô, bế cô xuống khỏi bàn chơi bóng bàn : “Bên ngoài lạnh lẽo, về nhà nói tiếp.”


 


“Em đâu có mời anh đến nhà em đâu.”


 


“Vậy bây giờ em mời đi?”


 


“Không.” Nhân lúc anh không chú ý, Khương Dư Miên xoay người chui ra khỏi lòng anh, chạy mất. 


 


Cuối cùng cô vẫn cho Lục Yến Thần vào nhà, cô đặt tất cả những bó hoa ở trong phòng khách, sau khi được tưới nước thì càng thêm tươi đẹp.


 


Lục Yến Thần đảo mắt nhìn qua: “Tốt hơn hết là không nên đặt những hoa cỏ không rõ nguồn gốc ở trong nhà.”


 


Khi Lục Yến Thần gán cái mã ‘không rõ nguồn gốc’ lên mấy bó hoa thì Khương Dư Miên càng nhìn càng thấy những bó hoa đó không ổn.


 


Cô ném hết hoa đi, Lục Yến Thần lại gửi hai bó hoa tươi đến phòng trọ của cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 


 


Ngày hôm sau là cuối tuần, Khương Dư Miên không cần đi làm, vốn tưởng sẽ không nhận được hoa, ai ngờ bó hoa của người ký tên L lại gửi thẳng đến phòng trọ.


 


Phòng bảo vệ gọi điện thoại đến hỏi cô có thể nhận không, Khương Dư Miên bối rối, hoa tươi lãng mạn lại biến thành phim kinh dị...


 


Nhưng lần này cô biết không phải do Lục Yến Thần tặng nên không dám nhận bừa, hỏi thăm từ cửa hàng và đã tìm được đáp án.


 


Vậy mà là Lục Tập?


 


Người này đang bày trò gì thế?


 


“Cô ấy nhận hết mấy bó hoa tôi tặng rồi.”


 


Trên bàn ăn, Lục Tập kể lại tình hình gần đây cho Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân.


 


Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đương nhiên phải bất ngờ ra tay, gợi sự tò mò rồi mới đột ngột xuất hiện nói cho cô biết sự thật.


 


Hơn nữa, cậu vẫn nhớ lời Khương Dư Miên nói, ở công ty không được làm gì nổi bật vì thế cậu tặng hoa không đề tên, chỉ để lại họ.


 


Tích đủ nền móng, Lục Tập định nhân ngày cuối tuần mà bày tỏ hết: “Tôi định tí nữa mời cô ấy ăn tối, các cậu nghĩ sao?”


 


Lý Hàng Xuyên gật đầu: “Rèn sắt ngay khi còn nóng, duyệt.”


 


Lục Tập vui vẻ, bắt đầu chọn nhà hàng.


 


Lý Hàng Xuyên lén thì thầm với Tôn Bân: “Thật ta tôi vẫn cảm thấy cái cách tặng hoa giấu tên kiểu này không đáng tin, ai ngờ em Miên lại nhận chứ.”


 


Tôn Bân cũng cảm thán: “Đúng thế, cách của chúng ta không thể dùng, nhưng nhỡ đâu anh Tập không làm theo lẽ thường, thật sự chọc trúng chỗ mềm của em Miên thì sao?”


 


Lục Tập đã chuẩn bị xong, lái xe thể thao màu đỏ đến trước nhà trọ Gia Cảnh.


 


Buổi chiều, Khương Dư Miên nhận được cuộc gọi của Lục Tập, cậu mời cô ăn tối.


 


Không có chuyện gì lại tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng là phường trộm cắp. Vừa tặng hoa vừa mời cô ăn cơm, xem ra chuyện này không hề đơn giản.


 


Lúc gặp mặt, cuối cùng Khương Dư Miên cũng không nhịn được mà nói thẳng: “Lục Tập, có chuyện gì cậu cứ nói thẳng đi, tôi hiểu mà.”


 


Lục Tập như bị dọa sợ, vội giật lùi về sau: “Cô… hiểu ý tôi?”


 


“Ừm.” Khương Dư Miên gật đầu: “Cậu thể hiện rõ ràng như thế rồi, không cần giấu giếm nữa, nói thẳng đi.”


 


“Vậy tôi nói thẳng nhé?” Cậu vẫn trưng cầu ý kiến của cô một lần nữa.


 


Khương Dư Miên lại gật đầu.


 


Lục Tập xoa hai lòng bàn tay vào nhau, chống ghế điều chỉnh lại tư thế ngồi, đối mặt với Khương Dư Miên, trong lòng cậu bắt đầu căng thẳng.


 


Cậu là đàn ông, không được hèn nhát!


 


Lục Tập ép mình phải nhìn thẳng vào mắt người đối diện, mở miệng: “Tôi *&*%”


 


Trên đầu Khương Dư Miên xuất hiện đầy dấu chấm hỏi: “Cậu đang nói cái gì thế?”


 


Lục Tập âm thầm cổ vũ chính mình, nhắm mắt hít sâu một hơi: “Tôi muốn theo đuổi em.”


 


Vừa dứt lời, cả thế giới như chìm trong im lặng.


 


Khương Dư Miên mặt không đổi sắc, chỉ có đôi mắt đang chớp và hơi thở thể hiện sự sống trong cô.


 


Không nghe được âm thanh hồi đáp, Lục Tập từ từ mở mắt ra: “Này, phản ứng cái coi.”


 


Khương Dư Miên hít sâu một hơi, ngón tay chống trán: “Xin lỗi, chắc là trưa nay tôi không ngủ trưa nên mới sinh ra ảo giác.”


 


Cô định mở cửa xe: “Tôi về nhà ngủ một giấc đã.”


 


Lục Tập nhanh tay lẹ mắt túm người về: “Chạy cái gì mà chạy? Tôi nói thật, em đừng có giả ngu.”


 


Chạy không thoát, Khương Dư Miên quay đầu hỏi: “Vậy vì sao cậu muốn theo đuổi tôi?”


 


“Tại sao lại theo đuổi em? Đương nhiên là vì thích em.” Nói ra suy nghĩ đè nén trong lòng lâu ngày, Lục Tập thoải mái cực kỳ, năng lực diễn đạt cũng lưu loát hơn.


 


“Cậu … thích tôi?” Khương Dư Miên chỉ vào mình, trên mặt chỉ toàn vẻ khó tin.


 


Lục Tập làm theo sách công lược của Tôn Bân, nhe răng để lộ tám chiếc răng nanh sáng bóng, cười tươi rói: “Miên Miên.”


 


Khương Dư Miên lập tức trợn trắng mắt: “Cậu đừng có gọi bậy bạ.”


 


Tại sao khi nghe cái biệt danh mọi người thường gọi từ trong miệng Lục Tập lại trở nên đáng sợ như vậy!


 


Lục Tập hoàn toàn không hiểu phản ứng hiện tại của cô: “Chẳng phải em rất thích những bó hoa tôi tặng lúc trước sao?”


 


“Tôi tưởng là...” Quên đi, lời bộc bạch của Lục Tập quá đột ngột, vẫn không nên lôi Lục Yến Thần vào chuyện này.


 


Khương Dư Miên hít sâu một hơi: “Tuy tôi không biết tại sao cậu tự dưng muốn theo đuổi tôi nhưng tôi nói rõ, cậu đừng có thích tôi, hai chúng ta không có kết quả đâu.”


 


Nói chung, bữa cơm này không ăn được nữa rồi, Khương Dư Miên trực tiếp chạy.


 


Lý Hàng Xuyên nghe xong thì phì một tiếng, không thèm nể mặt cười to.


 


Tôn Bân cũng không hề ngạc nhiên trước kết quả này: “Mấy chuyện như theo đuổi con gái kiểu này không thể nóng vội, phải từ từ. Phụ nữ là động vật cảm tính, cậu phải kiên trì chứng minh cho cô ấy thấy sự chân thành và thành ý của mình.”


 


Từ đó, ngày nào Lục Tập cũng kiên trì đến công ty đợi người. Khương Dư Miên nói cậu quá nổi bật, cậu lập tức đổi sang một xe ô tô con, dừng ở nơi cách công ty mấy trăm mét để đợi.


 


Đáng tiếc là kế hoạch này vẫn không thuận lợi, bởi vì Khương Dư Miên nhìn thấy cậu là xoay người chạy mất.


 


Khương Dư Miên bị mấy cái hành động gần đây của Lục Tập xoay đến chóng hết cả mặt.


 


Cô từ chối sự theo đuổi của Lục Tập là để Lục Tập bình tĩnh suy xét lại, ai ngờ người kia càng bị ngăn cản thì càng làm, thủ đoạn thay đổi đa dạng, bây giờ ngay cả nhà họ Lục cô cũng không dám về.


 


Cô đã muốn kể chuyện này với Lục Yến Thần rất nhiều lần nhưng khi ngón tay chạm vào màn hình thì cô lại không biết sắp xếp câu từ thế nào cho phù hợp. Cô không thể nói với Lục Yến Thần rằng: Em trai anh đang theo đuổi em, nhỉ?


 


Điều này chắc chắn sẽ khơi mào xung đột giữa hai anh em, Khương Dư Miên muốn mau chóng đánh bay suy nghĩ của Lục Tập bằng cách từ chối cậu ấy.


 


Gần đây, ngoài cô ra, Lục Tập cũng không yên.


 


Lúc vừa bắt đầu thì tràn ngập sự tự tin, ý chí chiến đấu sục sôi nhưng gần đây thất bại liên tục, dù bề ngoài vẫn hành động tích cực nhưng nội tâm bên trong đã chịu đả kích.


 


Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân vừa đến là đã thấy người mượn rượu giải sầu trước mặt đã uống cạn hai bình rượu.


 


Lý Hàng Xuyên ngồi lên ghế cao, lo lắng hỏi: "Anh Tập, công cuộc theo đuổi em Miên của cậu sao rồi?”


 


“Đừng nói nữa, tôi nói tôi thích cô ấy nhưng cô ấy không tin. Tôi gọi tên thân mật của cô ấy, cô ấy nói cô ấy sợ. Tặng hoa thì cô ấy không nhận, gửi tin nhắn thì không trả lời.” Dù cậu chưa từng theo đuổi ai nhưng cậu vẫn biết cô gái được theo đuổi sẽ không phản ứng như thế,


 


Dựa theo tính của Khương Dư Miên, chẳng phải cô nên thẹn thùng ư?


 


Kết quả, vừa nhìn thấy cậu là trốn, bình thường hai người còn có thể vui vẻ nói chuyện, bây giờ ngay cả nụ cười cũng không có.


 


Trong khoảng thời gian này, những ký ức và cảm xúc thất vọng lặp đi lặp lại tràn vào tâm trí anh, Lục Tập uống một hơi cạn sạch chai rượu: “Cô ấy còn nói tôi chưa nghĩ rõ, tôi nghĩ cô ấy không hề hiểu tình yêu là gì!”


 


Tô Bân phân tích: “Có thể là do ấn tượng thường ngày của anh Tập không đủ trầm ổn khiến cho cô ấy tưởng những chuyện cậu làm chỉ là đùa giỡn, không đáng tin.”


 


Lý Hàng Xuyên gật đầu phụ họa: “Con gái ai cũng muốn có cảm giác an toàn. Như bạn gái cũ của tôi đó, ngày nào cũng bám dính lấy tôi hỏi tôi có yêu ẻm không, tôi dỗ dành một cái là vui vẻ ngay.”


 


Tôn Bần trầm ngâm nói: “Thật ra tôi có một ý tưởng.”


 


“Không phải sắp đến sinh nhật của anh Tập rồi à? Lần trước cậu bảo muốn tổ chức trước vào chủ nhật, bây giờ cậu nói với em Miên là tổ chức vào thứ bảy đi, sau đó tổ chức bữa tiệc chỉ mời một mình cô ấy đến tham gia. Chúng ta bày trí lãng mạn hơn chút, đợi đến khi người ta đến thì cậu chính thức tỏ tình, tốt nhất là nhắc lại những kỷ niệm đẹp giữa hai người, như thê mới kích thích.” Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 


 


Lục Tập nhớ lại phản ứng gần đây của Khương Dư Miên, hơi nghi ngờ: “Đáng tin không?”


 


Tôn Bân khoát tay: “Thử là biết mà?”


 


Năm nay, sinh nhật của Lục Tập rơi vào thứ năm, cậu đã chuyển sang cuối tuần tổ chức để mọi người đều có thể đến tham dự. Ngày chính xác vẫn chưa được định nên cậu đã nghe theo lời Tôn Bân, hẹn riêng với Khương Dư Miên vào thứ bảy.


 


“Tiểu câm, thứ bảy sinh nhật tôi, em có đến không?”


 


“Lục Tập, với tư cách là một người bạn, tôi muốn tham gia nhưng...”


 


“Thì lấy tư cách bạn bè mà đến.” Lục Tập lấy lùi làm tiến, đánh bài tình cảm: “Nể mặt chúng ta đã quen biết lâu như thế, không đến mức cắt đứt quan hệ đâu ha?”


 


Khương Dư Miên do dự: “Cậu xác định, chỉ là bạn?”


 


Lục Tập chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên, tôi nghĩ thông rồi, sẽ không quấy rầy em như lúc trước.”


 


Nghe rất chân thành, Khương Dư Miên thở phào nhẹ nhõm: “Được, tôi sẽ đến.”


 


Lục Tập gửi địa chỉ qua WeChat cho cô, là một nhà hàng tiệc trên đường Lâm Giang.


 


Khương Dư Miên quay đầu lập tức chuyển tiếp cho Thịnh Phỉ Phỉ.


 


Những năm trước cô đều đi cùng Thịnh Phỉ Phỉ, năm nay cũng không ngoại lệ.


 


Thịnh Phỉ Phỉ trả lời: “Cảm ơn nha, mấy giờ? Đến hôm đó tớ qua đón cậu.”


 


Gần đây cô ấy quá bận không thể xem tin nhắn, lúc trước thấy Lục Tập đăng trên vòng bạn bè nói là cuối tuần nhưng không biết cụ thể là ngày nào. Bây giờ Khương Dư Miên đã gửi thời gian và địa điểm cho cô ấy, Thịnh Phỉ Phỉ cầu còn không được.


 


Thịnh Phỉ Phỉ vẫn còn đi học trên trường rất gần với nhà trọ. Hôm nay cô ấy trang điểm, áo len phối với váy ngắn, đi giày ủng, bên ngoài là áo khoác dài màu vàng, mang hương vị của thanh xuân vườn trường.


 


Nhưng Khương Dư Miên lại khác, cô ăn mặc rất tùy ý, áo khoác lông cừu phối với quần dài màu hồng nhả, buộc hết tóc lên cao, trông trẻ hơn rất nhiều, nói là học sinh trung học cũng có người tin.


 


Hai người đều có vẻ đẹp riêng nhưng nhìn đến cách ăn mặc ngày hôm nay thì Thịnh Phỉ Phỉ nom nổi bật hơn nhiều.


 


Khương Dư Miên còn chẳng thèm trang điểm.


 


Khương Dư Miên cầm cái túi bên cạnh lên rồi nói đi, Thịnh Phỉ Phỉ hỏi: “Cậu không trang điểm à?”


 


Khương Dư Miên lắc đầu: “Lười lắm.” Nếu không phải vì buổi tiệc sẽ có nhiều người thì cô còn lôi thôi hơn bây giờ.


 


Trên xe, Thịnh Phỉ Phỉ than thở lịch học hành dày đặc của mình, Khương Dư Miên ngồi bên cạnh lắng nghe, lâu lâu lại xem điện thoại trả lời tin nhắn.


 


Lục Yến Thần hẹn cô tối nay ăn cơm, cô trả lời thành thật: “Hôm nay Lục Tập tổ chức sinh nhật trước.”


 


Thịnh Phỉ Phỉ nhận ra mỗi lần Khương Dư Miên xem điện thoại là biểu cảm hoàn toàn thay đổi, nhìn một cái rồi nói: “Đang nói chuyện với ai mà cười vui vẻ đến như thế?”


 


Khương Dư Miên ngại ngùng theo bản năng che điện thoại: “Không ai.”


 


Thịnh Phỉ Phỉ khẳng định: “Có mờ ám nha.”


 


Hai người ngồi hàng ghế sau đùa giỡn, thân thiết như chị em. Xe dừng ở bên đường gần nhà hàng tiệc, hai người lần lượt xuống xe.


 


Thịnh Phỉ Phỉ mở định vị bản đồ, chỉ cách đây một trăm mét. Đột nhiên Khương Dư Miên nhận được một cuộc điện thoại, nói về việc cập nhật hệ thống ‘Theo đuổi ngôi sao’.


 


Khương Dư Miên chỉ vào điện thoại nói với Thịnh Phỉ Phỉ: “Tớ có chút việc, cậu vào trước đi.”


 


Hôm nay nhà hàng tiệc hơi lạ, có một nhân viên đặc biệt trông giữ cửa, hỏi cô ấy có phải là khách đến dự tiệc sinh nhật không.


 


Thịnh Phỉ Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, tiệc sinh nhật của Lục Tập được tổ chức ở đây đúng không?”


 


Nhân viên nhanh chóng lấy bộ đàm ra: “Khách đến rồi.”


 


Thịnh Phỉ Phỉ nghĩ, phục vụ chu đáo ghê.


 


Cô đẩy cửa ra, thấy bên trong rất tối, không bật đèn lại còn kéo hết rèm lên.


 


Thịnh Phỉ Phỉ chấm hỏi đầy đầu đứng ở cửa hỏi vọng vào: “Có ai không?”


 


Vừa dứt lời, trước mắt sáng trưng, dưới chân cô ấy toàn là cánh hoa tươi, trên tường trưng đủ loại đèn trông như một dải ngân hà.


 


Thịnh Phỉ Phỉ giật mình lùi ra sau.


 


Sinh nhật năm nay của Lục Tập hoành tráng thế này á?


 


Thịnh Phỉ Phỉ tò mò đi theo con đường hoa dẫn lối, phát hiện ở bên trong có một lối vào khác. Con đường này dẫn thẳng đến sân sau, khung cảnh bên ngoài lãng mạn hơn nhiều, hoa tươi, rượu vang và cả tiếng đàn guitar du dương.


 


Thiếu niên mặc áo len ngồi ở trong sân, quay lưng về phía cô ấy, đàn một khúc nhạc lãng mạn, lập tức kéo trí nhớ của Thịnh Phỉ Phỉ quay về một buổi chiều của nhiều năm về trước. 


 


Chàng trai ôm đàn guitar ngồi ở bậc cầu thang, phá vỡ ấn tượng bấy lâu nay của cô ấy đối với nghệ thuật. Hóa ra con trai chơi thể thao cũng có thể chơi nhạc, không hề có cảm giác gượng gạo.


 


Thịnh Phỉ Phỉ im lặng lắng nghe, không chen ngang, mãi đến khi bài hát kết thúc, người nọ quay lưng về phía cô ấy, lên tiếng: “Tôi biết, trước đây tôi không đủ trầm ổn, còn làm vài việc ngây thơ tổn thương em, tôi rất hối hận. May mà mấy năm nay, chúng ta chung sống dần vui vẻ hòa thuận...”


 


Lục Tập chìm trong ký ức tốt đẹp khiến người ta triền miên, đến khi sắp kết thúc, cậu bỗng cao giọng: “Xin em hãy tin tôi, tình cảm cứ tôi dành cho em không phải chỉ là hứng thú nhất thời.”


 


Dứt lời, Lục Tập lập tức xoay người.


 


Dáng vẻ của Thịnh Phỉ Phỉ chậm rãi hiện rõ trong tầm mắt cậu, ánh mắt Lục Tập nhìn cô ấy như nhìn thấy quỷ, giật mình: “Sao lại là cô!”


 


“Cậu tưởng là ai?” Thịnh Phỉ Phỉ trực tiếp vạch trần suy nghĩ của cậu: “Miên Miên à?”


 


Lúc nãy cô ấy hỏi một người bạn mới biết, thời gian Lục Tập thông báo là ngày mai mà không phải là hôm nay. Người cậu mời đến, chỉ có Khương Dư Miên.


 


“Hóa ra hôm nay không phải tiệc mừng sinh nhật cậu mà chỉ là tiệc thổ lộ.”


 


Tình huống thay đổi bất ngờ khiến Lục Tập rất đau đầu. Cậu cố ý lừa Thịnh Phỉ Phỉ nhưng cuối cùng người vẫn tới, mà người mà cậu muốn mời lại không có mặt. Lục Tập nhìn trái nhìn phải: “Khương Dư Miên đâu? Cô ấy không tới?”


 


“Cậu ấy đến rồi, đang nghe điện thoại ở bên ngoài.” Thịnh Phỉ Phỉ không giấu diếm, ngẩng đầu nhìn khung cảnh xung quanh, đây có lẽ là việc lãng mạn nhất, dụng tâm nhất mà cô từng thấy Lục Tập làm.


 


“Xin lỗi, tiệc thổ lộ được cậu chuẩn bị tỉ mỉ đã bị tớ phá hủy mất rồi.” 


 


Thịnh Phỉ Phỉ xoay người rời đi, cô ấy đi theo lối cũ ra ngoài, Khương Dư Miên vừa xử lý xong công việc cũng đã đến cửa.


 


Khương Dư Miên đang định nói chuyện thì Thịnh Phỉ Phỉ lại vờ như không nhìn thấy cô, lướt ngang qua rời đi.


 


“Phỉ Phỉ?” Khương Dư Miên quay đầu đuổi theo. Thịnh Phỉ Phỉ giơ tay lên ý bảo cô đừng đi theo: “Đừng hỏi tớ đã có chuyện gì xảy ra, Lục Tập đang ở trong đó đợi cậu.”


 


Khi Khương Dư Miên nhìn thấy hoa ở cửa, lập tức phản ứng lại: “Cậu lừa tôi.”


 


Cách đây rất lâu, Lục Tập nói muốn xin lỗi cô nhưng lại lừa cô vào sân sau làm trò cười cho đám bạn.


 


Bây giờ cũng như thế, lấy cái tình bạn nhiều năm để lừa cô đến dự tiệc sinh nhật.


 


“Lúc trước em liên tục từ chối tôi, không cho tôi cơ hội nào nên tôi mới mượn cớ này hẹn em đến.” Lục Tập bị chất vấn lập tức lúng túng, vội vàng giải thích: “Tôi không muốn lừa em, tôi chỉ tranh thủ cơ hội cho bản thân thôi.” 


 


“Cậu muốn làm gì thì cứ nói thẳng ra không được à? Cậu có quyền theo đuổi, tôi cũng có quyền từ chối. Đấy không phải là lý do để cậu gạt tôi.” Điều nực cười ở đây là cô tưởng thật, còn kêu Thịnh Phỉ Phỉ đi chung.


 


Lục Tập rối rắm vò đầu.


 


Tiệc thổ lộ bị cậu làm hỏng rồi.


 


Lục Tập còn muốn nói gì đó nhưng Khương Dư Miên không còn thời gian để lắng nghe nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 


 


Cô đuổi theo Thịnh Phỉ Phỉ, xin lỗi cô ấy: “Phỉ Phỉ, xin lỗi cậu, tớ không biết chuyện đó.”


 


“Tớ không trách cậu.” Thịnh Phỉ Phỉ quay đầu, trên gương mặt không còn nụ cười như mọi ngày nữa mà chỉ có sự bình tĩnh đến lạ: “Cảm giác tận mắt chứng kiến người đàn ông bản thân thích bấy lâu tỏ tình với bạn thân của mình cũng thật kỳ diệu quá.”


 


Khương Dư Miên giải thích: “Tớ không biết chuyện ngày hôm nay.”


 


Thịnh Phỉ Phỉ hỏi: “Vậy cậu có biết cậu ấy thích cậu không?”


 


Cô ngập ngừng: “Biết.”


 


Thịnh Phỉ Phỉ cười lạnh: “Tớ không trách cậu được cậu ấy yêu thích nhưng cậu biết cậu ấy thích cậu nhưng lại lừa tớ, nhìn tớ chọn quà cho cậu ấy, giả vờ như không biết gì mà gọi tớ cùng đến tham gia tiệc sinh nhật của cậu ấy.”


 


"Lúc chọn quà tớ vẫn chưa biết!” Khương Dư Miên không muốn tăng thêm sự hiểu lầm: “Cậu ta tự nhiên nói muốn theo đuổi tớ, tớ đã từ chối rồi. Cậu ta nói chỉ làm bạn nên tớ mới đồng ý đến đây.”


 


Thịnh Phỉ Phỉ cao giọng: “Cậu ấy nói làm bạn mà cậu cũng tin?”


 


“Vậy cậu nói xem tớ phải làm sao? Chạy đến trước mặt cậu nói là Lục Tập thích tớ hay là vì tình cảm của cậu ta mà từ nay về sau trốn tránh cậu?” Từ lúc Lục Tập tỏ tình đến ngày hôm nay chỉ vỏn vẹn một tuần, cô thật sự chưa nghĩ ra cách xử lý ổn thỏa mọi việc.


 


Khương Dư Miên siết chặt bàn tay để bản thân có thể nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh trở lại: “Phỉ Phỉ, tớ rất xin lỗi vì chuyện ngày hôm nay, chuyện mới xảy ra cách đây một tuần, tớ chưa biết phải nói gì với cậu. Nhưng tớ không thích Lục Tập, cũng không hề muốn cậu trở thành trò cười.”


 


Khương Dư Miên nói rõ tất cả mọi chuyện, biểu cảm rất nghiêm túc, thậm chí còn không có ý tranh luận.


 


Tâm trạng hiện tại của Thịnh Phỉ Phỉ rất phức tạp, chỉ để lại một câu: “Để tớ bình tĩnh lại đã.” Rồi lái xe đi mất.


 


Khương Dư Miên đứng ở bên đường, cả người như bong bóng xì hơi ngồi xổm xuống, bàn tay nắm chặt che trán.


 


Cô nghĩ cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện là Lục Tập đang hứng thú nhất thời nên buông tha cho cô nhưng bây giờ xem ra đó chỉ là suy nghĩ viển vông của cô.


 


Từng chiếc từng chiếc xe chạy lướt qua, Khương Dư Miên mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô chậm rãi thò tay vào túi lấy điện thoại ra.


 


Cuộc gọi được kết nối, giọng nói quen thuộc từ trong điện thoại truyền ra: “Lúc nãy anh gọi nhưng máy em bận, đến nơi chưa?”


 


Khương Dư Miên im lặng một lúc rồi nói: “Lục Yến Thần.”


 


Cô gái hít mũi, giọng nói ẩn chứa tiếng nức nở khẽ khàng: “Hình như em lại mắc phải lỗi lớn rồi.”


 


Nghe giọng nói của cô lẫn với tiếng còi xe, Lục Yến Thần tinh ý nhận ra: “Em đang ở bên đường à?”


 


Anh gấp cuốn sổ đang viết, cầm chìa khóa trên bàn rồi đi ra ngoài: “Đến quán nào gần đó chờ anh. Tầm bốn mươi phút nữa anh đến.”


 


Buổi tối của mùa đông đến rất nhanh.


 


Khương Dư Miên tìm một quán nước ở gần đó, ngồi cả nửa giờ.


 


Khi màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ, đèn đường chậm rãi thắp sáng mọi nẻo đường, Khương Dư Miên cầm ly nước ấm đến khi nước lạnh đi vẫn không thấy người đàn ông kia xuất hiện.


 


Cô ngồi một mình trong góc, không nghịch điện thoại mà chỉ ngẩn người, ly nước trên tay còn chưa cắm ống hút.


 


Nhân viên cửa hàng đều không nhịn được mà nhìn về phía cô mấy lần.


 


Trong quán, khách đến càng lúc càng nhiều, Khương Dư Miên bị tiếng ồn ‘đánh thức’, đứng dậy rời đi.


 


Cô đẩy cửa ra, thứ cô phải đối mặt không chỉ có gió lạnh buổi tối mà còn có cả cái ôm ấm áp quen thuộc.


 


Lục Yến Thần ôm lấy cô, nghiêng đầu ghé vào tai cô, hỏi: “Em chờ lâu không?”


 


Cô lắc đầu, không nói câu nào.


 


Lục Yến Thần vỗ về lưng cô, an ủi cô rồi nắm tay cô đi: “Bên ngoài gió lạnh, lên xe rồi nói.


 


Trong xe bật máy sưởi, hai người ngồi ở hàng ghế sau. Nơi này riêng tư hơn hàng ghế trước, xung quanh còn rất yên tĩnh.


 


Khương Dư Miên cúi đầu, ngón tay đặt trên đùi xoắn xuýt: “Những bó hoa được tặng lúc trước đều là của Lục Tập.”


 


“Hôm đó cậu ấy đến tìm em, nói thích em nhưng em không tin.”


 


“Sau đó, ngày nào cậu ấy cũng đến gần công ty đón em nhưng em đã từ chối rồi.”


 


“Hôm trước, cậu ấy lấy thân phận bạn bè mời em tham gia tiệc sinh nhật, em tưởng cậu ấy chỉ hứng thú nhất thời thật, ai ngờ...” Cô và Thịnh Phỉ Phỉ cạch mặt.


 


Sau khi rút ra được bài học, cô nói hết tất cả cho Lục Yến Thần nghe: “Em không cố ý lừa mọi người, chỉ là em chưa nghĩ ra phải nói thế nào.”


 


Khúc mắc giữa bốn người quá rối ren, Lục Tập và Lục Yến Thần là anh em, Lục Tập là người Thịnh Phỉ Phỉ thích từ thời trung học đến tận bây giờ, người tự dưng bị tỏ tình như cô cũng bất ngờ không biết phải làm sao.


 


Đây không phải là chuyện đẹp đẽ gì, mà còn là gánh nặng đối với cô nhưng cô không ngờ sự giấu diếm của mình lại đẩy sự việc đi đến bước đường này.


 


Khương Dư Miên lí nhí: “Xin lỗi, em không nói cho anh biết.”


 


“Em không cần xin lỗi anh.” Lục Yến Thần choàng tay khoác qua vai cô: “Người ta thích em không phải là lỗi của em, em không hề lừa gạt tình cảm của người khác, vả lại em còn từ chối rất rõ ràng. Em đã làm hết những chuyện em nên làm rồi.”


 


Những câu nói này của Lục Yến Thần giúp Khương Dư Miên như sống lại lần nữa.


 


Mỗi khi cô không biết phải làm gì, Lục Yến Thần đều sẽ dịu dàng và lý trí phân tích tình huống, nói với cô: Em không sai, không cần phải xin lỗi.


 


“Hình như em không thể nắm chắc một mối quan hệ nào cả, không biết nên nói gì, không biết lời gì không nên nói.” Cô đã từng trải qua cảm giác bị bạn thân phản bội nên sau đó cô kết bạn với ai đều sẽ chừa lại đường lui cho mình. Nhưng lúc trước Thịnh Phỉ Phỉ chủ động đến gần cô, cô đã sớm xem cô ấy là bạn thân rồi.


 


“Miên Miên, em phải nhớ.” Lục Yến Thần ngón tay cái của bàn tay đang đặt lên vai cô giơ lên vuốt ve má cô: “Em có quyền giữ bí mật việc người khác thích em.”


 


“Nhưng mà Thịnh Phỉ Phỉ giận rồi, là em không tốt.” Khương Dư Miên khẽ nức nở: “Lúc em ngồi trong quán đợi anh, em cũng sợ sau khi nói cho anh biết anh sẽ tức giận.”


 


Lục Yến Thần ôm cô, xoa đầu cô: “Miên Miên của chúng ta tủi thân đến thế à.”


 


Ngay khi tâm trạng không ổn định lại có người dịu dàng nói cô bị tủi thân, Khương Dư Miên lập tức sụp đổ. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 


 


Trước mặt anh, nước mắt lăn dài.


 


Xa cách ba năm, cô gái ấy lại yếu đuối khóc trong lòng anh một lần nữa.


 


Những giọt nước mắt nhỏ li ti không đủ làm ướt lồng ngực anh lại biến thành lưỡi đao sắc bén đâm thẳng vào trái tim anh.


 


Câu nói của bác sĩ Kỳ bất chợt xuất hiện trong đầu anh: “Yêu một người sẽ đau lòng vì cô ấy.”


 


Anh nghĩ, đúng vậy.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi