THUA BỞI ĐỘNG LÒNG

Nói là trở về để đi làm nhưng lại đúng lúc gặp được doanh nghiệp nào đó hợp tác nên tạm lời cản trở bước đi của Lục Yến Thần. Khương Dư Miên nhân cơ hội này đi đến chỗ khác chơi, cô lại gặp Thịnh Phỉ Phỉ ở khu chơi bowling.

Thịnh Phỉ Phỉ vừa mới ném ra một quả bowling, hướng đi sai lệch nên chỉ đập đổ được ba chiếc lọ.

Khương Dư Miên vẫy tay với cô: “Phỉ Phỉ.”

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

“Ồ, Miên Miên, cậu cũng tới đây à?” Thịnh Phỉ Phỉ cởi giày chuyên dụng để chơi bóng ra, đi đôi giày cao gót của mình vào.

Khương Dư Miên ngắm nhìn bốn phía: “Một mình cậu chơi thôi à?”

“À không.” Thịnh Phỉ Phỉ quay đầu tìm kiếm, đúng lúc thấy Ngôn Hi vừa đi vệ sinh xong trở về, cô ấy chỉ vào nói: “Tớ đi chơi cùng Ngôn Hi đó.”

So với lúc trước cho cô thuê nhà, Ngôn Hi đã lớn lên không ít, cô ấy mặc áo khoác gió màu vàng nhạt, trông rất trẻ con, đáng yêu.

Lần trước lúc xử lý bồi thường vụ hỏa hoạn, Ngôn Hi không lộ diện, có người toàn quyền phụ trách. Bây giờ tình cờ gặp lại, Ngôn Hi cũng chào hỏi cô, vừa mở miệng đã hỏi: “Chị Khương, chị còn cần nhà không?”

Khương Dư Miên lắc đầu: “Không cần, bây giờ chị có chỗ ở mới rồi.”

Ngôn Hi nghe răng cười: “Vậy chị cần thì có thể tìm em bất kỳ lúc nào nhé.”

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Thịnh Phỉ Phỉ chỉ vào vầng trán cô ấy: “Em chỉ là một đứa nhóc thì biết cái gì? Người ta ở chung với bạn trai.”

“Em hiểu mà!” Ngôn Hi cướp câu trả lời: “Tháng trước, em và anh trai đến thành phố Dung để tham gia buổi đấu giá thì gặp được một chị gái xinh đẹp. Anh trai em thích cô ấy, nên để cho cô ấy ở lại phòng mình luôn.”

“Ồ?” Thịnh Phỉ Phỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Anh Ngôn Tuyển còn có thể làm ra loại chuyện này sao?”

Khương Dư Miên cũng nhớ tới mấy tháng trước ở bữa tiệc sinh nhật của bà Tống, cô đã từng gặp người đàn ông đào hoa kia, hóa ra khi đối mặt với người phụ nữ mình thích, đàn ông đều như vậy à?

“Có thể chứ!” Ngôn Hi liên tục gật đầu: “Vì muốn đi ăn tối cùng chị gái xinh đẹp mà anh trai còn hối lộ em để làm công cụ hình người mà.”

Ngôn Hi miêu tả mọi chuyện đã xảy ra sinh động như thật, Khương Dư Miên nghe say sưa, cuối cùng Thịnh Phỉ Phỉ qua cầu rút ván: “Em ở bên ngoài kể ra như thế, anh của em có biết không?”

“Suỵt.” Ngôn Hi dựng thẳng ngón tay lên: “Chúng ta nói nhỏ thôi.”

Ba cô gái tụ tập một chỗ tán gẫu.

Nghỉ đủ rồi, Khương Dư Miên cùng chơi bowling với hai cô gái kia, vận may không tệ, hai lần trúng hết.

Nhìn qua chỉ như vứt một quả bóng, nhưng thật sự lại rất mất sức, còn dễ dàng nóng lên. Lúc Khương Dư Miên nghỉ ngơi, cởi áo khoác thì đúng lúc nhận được tin nhắn của Lục Yến Thần.

Cô lập tức đứng dậy, nói tạm biệt với Thịnh Phỉ Phỉ và Ngôn Hi: “Tớ phải đi rồi, hai người cứ từ từ chơi nhé.”

Thịnh Phỉ Phỉ ôm một quả bóng trong tay: “Đi đâu giờ này? Còn sớm mà?”

Khương Dư Miên phất tay: “Còn có việc.”

Nhóm tán gẫu thiếu một người, Ngôn Hi nghiêng đầu nói thầm: “Đêm khuya rồi thì còn có chuyện gì?”

Thịnh Phỉ Phỉ dùng sức ném một quả bóng cuối cùng: “Đương nhiên đêm khuya thì phải làm chuyện mà ban đêm mới có thể làm rồi.”

“Ồ!” Nhóc đáng yêu đơn thuần bừng tỉnh: “Chị Khương phải đi về ngủ, vậy chúng ta cũng đi thôi, ngủ sớm dậy sớm cơ thể mới khỏe được.”

Thịnh Phỉ Phỉ giơ tay lên che mắt, không đành lòng làm hư đứa nhỏ.



Do chơi bowling nên Khương Dư Miên bị ra mồ hôi, cô cởi nút áo ra thì lại bị Lục Yến Thần kéo tới, cài từng cái một vào lại.

Khương Dư Miên kháng nghị: “Nóng.”

Lục Yến Thần dắt tay cô: “Bên ngoài lạnh.”

Quả nhiên, vừa xuống tới cửa lớn của câu lạc bộ, một trận gió lạnh thổi tới mặt khiến Khương Dư Miên rụt cổ: “Quả nhiên lạnh quá, chúng ta đi nhanh đi.”

Bị người ta dắt chạy về phía trước, giống như cô đang siết chặt lấy Lục Yến Thần.

Lên xe, Khương Dư Miên xoa khuôn mặt, vừa rồi lại dùng nước ấm ở nhà vệ sinh hất vào, nhất thời không nhận ra là mặt lạnh hay tay lạnh.

“Lục Yến Thần, em hơi buồn ngủ.” Hai ngón tay cô vân vê tay áo của áo khoác màu đen, đối phương ngầm hiểu, phối hợp với cô bày ra tư thế giúp cô thuận tiện dựa vào để ngủ.

Ban ngày không ngủ trưa, vừa nãy lại chơi mệt, lúc cô ngồi lên xe thì cũng mệt rã rời.

Cảnh đêm nhanh chóng xuất hiện ngoài cửa xe, Lục Yến Thần để cô tùy ý dựa vào, làm những sợi tóc quấn vào người anh.

Thời gian trôi qua, khoảng cách đến biệt thự Thanh Sơn càng ngày càng gần, dường như nhiệt độ trong xe cũng hạ xuống dần dần.

Sợ Khương Dư Miên lạnh, Lục Yến Thần nhắc nhở ông Triệu.

Lúc này, ông Triệu đang nghiêm túc lái xe mới chú ý tới, hình như máy sưởi trong xe có vấn đề. Ông ấy đã thử hai lần nhưng cũng không thể mở lại được nên đành bỏ cuộc.

May mà chỉ còn hai cây số nữa là đến, lúc đó ông ấy lại đi sửa là được.

Đến nơi, xe chậm rãi rồi dừng lại.

Khương Dư Miên ở chỗ ngồi phía sau vẫn còn đang ngủ, ông Triệu vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy Lục Yến Thần ra hiệu cho ông ấy không nói gì.

Khương Dư Miên đang ngủ lờ mờ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, chủ động dựa vào Lục Yến Thần bên cạnh. Tay nhỏ của cô khoác lên trước người anh, khuôn mặt cọ vào vải áo mềm mại, dáng vẻ vô cùng không muốn rời ra.

Từ rất lâu trước đó, Lục Yến Thần đã biết Khương Dư Miên rất tin tưởng anh.

Là từ lần đầu tiên anh cõng cô ngắm sao hoặc có lẽ là lúc nhặt được cô ở trên đường, Khương Dư Miên dựa vào trong ngực anh rất nhiều lần.

Một lát sau, thấy Lục Yến Thần không có ý định đánh thức Khương Dư Miên, ông Triệu nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngài Lục, hay là cậu bế cô chủ Miên Miên đi vào đi, máy sưởi của xe này có vấn đề, không mở được.”

Ông ấy biết rõ Lục Yến Thần không đành lòng đánh thức Khương Dư Miên, nhưng đáng tiếc máy sưởi bị hỏng, Khương Dư Miên lại bị cảm, không chịu lạnh nổi.

Ông Triệu xuất phát từ quan tâm, cũng không biết bàn tay buông xuống bên người Lục Yến Thần lại nắm lại thật chặt.

Trước đó anh còn cảm thấy, chỉ cần che giấu tốt, không cho cô phát hiện thì không sao.

Cho tới giờ khắc này anh mới nhận ra rằng cô tin tưởng dựa vào bên cạnh anh như vậy, nằm trong ngực anh, nhưng anh lại không có cách nào ôm lấy cô.

“Ông đi xuống đi.” Người đàn ông hơi cúi đầu xuống, lông mi đen dày che khuất đôi mắt.

Ông Triệu nhẹ chân nhẹ tay xuống xe.

Lục Yến Thần duỗi tay, tay phải vòng qua chân cô, nhưng diện tích bên trong xe chật hẹp, anh không có cách nào có thể dùng sức mạnh của một cánh tay để bế cô ra ngoài được.

Lúc anh không cam lòng rút tay về, Khương Dư Miên tỉnh dậy.

Lông mi dày rung động mấy lần, cô mở mắt ra, nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú phóng lớn trước mặt, răng tràn ra câu nói: “Lục Yến Thần.”

“Ừm.” Ngón tay người đàn ông quyến luyến để ở gò má cô: “Đến nhà rồi.”

Cô rất biết điều, ngẩng đầu ngồi dậy, tự mình mở cửa xuống xe.

Lục Yến Thần đi vòng đến, tay trái dắt tay phải cô, dẫn cô đi vào nhà dưới những ánh đèn sáng sủa.

Từ xe đi vào nhà là một đoạn đường dài, Khương Dư Miên đã hoàn toàn tỉnh táo. Ngủ nửa giờ đã giúp cho cô khôi phục tinh thần, lúc nắm lấy tay anh có cảm giác vô cùng an toàn, cô nghĩ đến đề tài thảo luận ở câu lạc bộ.

Cô thẹn thùng, vẫn luôn không dám đối diện với Lục Yến Thần, bởi vậy không phát hiện ra tình dục trong mắt người đàn ông đã bị một tâm sự nặng nề khác bao trùm từ lâu.

Lục Yến Thần đưa cô đến phòng ngủ, Khương Dư Miên lên tiếng trước: “Em đi tắm trước.”

Lục Yến Thần buông cô ra: “Đi đi.”

Khương Dư Miên đi rồi, Lục Yến Thần xoay người trở về phòng ngủ chính.

Anh cởi áo khoác, vén ống tay áo lông màu xanh đậm lên, vết trầy da đã kết vảy, tự động khép lại. Lúc va chạm, chỗ khuỷu tay này bị thương nặng nhất, lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa.

Bên ngoài, gió êm sóng lặng nhưng lại che giấu tai nạn ở bên dưới.

Trong phòng, Khương Dư Miên cởi áo khoác ngoài, bồi hồi đứng trước tủ quần áo.

Lục Yến Thần làm riêng một phòng để quần áo cho cô ở trong biệt thự, nhưng cô lại thấy phiền, bình thường đồ ngủ còn treo luôn ở trong phòng ngủ.

Vì để lấy lòng, phụ nữ cũng chú ý đến quá trình gặp mặt thẳng thắn. Vì thế cô chọn một cái váy ngủ rộng rãi trong một loạt váy ngủ có màu sắc và kiểu dáng không giống nhau.

Hôm nay, quả bóng tắm có màu hồng nhạt, sau khi tan ra, mặt nước hiện lên màu trắng của sữa cừu. Khương Dư Miên dùng ngón tay mò lên, bỏ hết vào trong hộp.

Ngâm mình tắm rửa xong, Khương Dư Miên xõa tóc ra đứng trước gương, có một vài sợi tóc bị rơi ra nên ướt nước, nhưng cũng không ảnh hưởng. Trước khi đi ra, cô duỗi tay gỡ khăn cuộn tóc xuống, tóc dài mềm mại rơi tán loạn xuống dưới, choàng ra sau vai.

Hơi nóng thấm vào làm khuôn mặt trắng trẻo của cô để lộ ra màu hồng, màu môi tự nhiên của cô gái trẻ thiên về màu đỏ hồng. Bây giờ trông cô như yêu tinh quyến rũ đi từ trong nước ra, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập tình ý, khuôn mặt xinh đẹp sinh ra mấy phần chín muồi đan xen với sự quyến rũ của cô gái trẻ.

Cô gái trẻ trong gương vừa chờ mong vừa ngượng ngùng, nếu là đàn ông thì chỉ cần liếc mắt nhìn đều sẽ mê muội dáng vẻ này.

Huống hồ đối phương lại là người thích cô.

Khương Dư Miên làm xong công tác chuẩn bị đón tiếp, lề mề ở trong phòng tắm một lúc rồi mới đi ra ngoài.

Trong phòng ngủ mở máy sưởi, không có bóng người Lục Yến Thần.

Anh cũng trở về tắm rồi sao?

Còn lâu hơn cô sao?

Chuyện như vậy khiến cô phân vân nên ở lại phòng mình đợi Lục Yến Thần đến tìm cô hay là tự mình đi qua đó?

Tự mình đi tới đó thì có vẻ quá mạnh dạn, dù sao cũng là con gái, lại là lần đầu tiên, Khương Dư Miên phân vân bước vài bước trong phòng ngủ, cuối cùng quyết định ở lại phòng mình đợi.

Ngồi không sẽ dễ dàng căng thẳng, trong đầu đều là hình ảnh Lục Yến Thần dùng môi uống rượu, váy ngủ lông cũng sắp bị tay cô siết cho nhăn nhó.

A a a…

Không thể tiếp tục như vậy được.

Khương Dư Miên nhìn xung quanh, phát hiện cái máy tính trên bàn, dứt khoát đi sang ngồi làm việc.

Bây giờ cô đang làm gì vậy?

Máy vi tinh trói buộc với Lucky Star hiện ra hình ảnh của quả đầu tròn, Khương Dư Miên nhanh trí suy nghĩ, tìm lại USB mà ban ngày Lục Yến Thần đưa cho cô, bên trong chứa dữ liệu của Star đời thứ nhất.

Không có gì bất ngờ, cô tìm được bản ghi âm đặc biệt kia.

Ban đầu ở văn phòng Lục Yến Thần, cô nhất thời hưng phấn vì đoạn ghi âm không có chút logic giữa cô và Star được lưu lại đến bây giờ, là ai cố tình làm chứ? Không thể nghi ngờ rồi.

Cô tò mò là, Lục Yến Thần lưu lại đoạn ghi âm này để làm gì? Cũng không phải nội dung đặc biệt gì, chỉ là nói chuyện phiếm bình thường, lại là với người máy…

Ôm lòng hiếu kỳ, Khương Dư Miên tìm đầu đọc tiếng nói, một chuỗi chữ số chui vào trong mắt cô, cô ngây ngẩn cả người.

Đoạn ghi âm không có chút ý nghĩa nào này lại được phát lại… 3675 lần.

Sao lại thế…?

Khương Dư Miên lúng túng nhìn màn hình, rồi cô co ngón tay lại, bỗng nhiên đến cả bàn phím cũng không gõ nữa.

Cô còn nhớ rõ vào ngày năm mới ấy, Lục Yến Thần vì cô mà nhen lửa đốt một tràng pháo hoa rực rỡ, nói cho cô rằng, năm đó không nói ra không phải lời từ biệt mà là đợi cô lớn lên.

Cô cho rằng, Lục Yến Thần đang dỗ dành mình.

Lúc trước, cô nhận biết được rất rõ ràng, giai đoạn đó bọn họ không có cách nào đến được với nhau, cho nên cô hung ác không quan tâm mà đánh vỡ mối quan hệ. Cô cố gắng thay đổi bản thân mình, chờ mong sau khi lột xác sẽ lấy tư thái hoàn toàn mới để gặp gỡ anh.

Năm ngoái, khi gặp lại trong ngày hội giao lưu học thuật, cô cố ý mặc một chiếc váy đuôi cá nhìn tao nhã, đầy trí thức, chỉ là vì muốn để cho Lục Yến Thần nhìn thấy bản thân mình đã lớn rồi, không còn là bé gái đã từng bị ngăn cách với anh bởi khoảng cách nữa.

Cô không từ chối sự gần gũi, thân thiết của Lục Yến Thần là vì từ đầu tới cuối, cô đều không thật sự buông xuôi, nên mới có thể lần lượt phối hợp, tạo ra cơ hội ở chung.

Cô cho rằng Lục Yến Thần bị bản thân mình trong quá trình này hấp dẫn, sự thật là còn sớm hơn nữa.

Không phải cô đánh cược đã chiến thắng được trái tim của anh, mà là Lục Yến Thần vẫn luôn kiềm chế, ẩn nhẫn, cho cô trưởng thành và cơ hội tự do lựa chọn.

Khương Dư Miên đóng máy tính lại, tâm tư linh tinh đã biến mất, bây giờ chỉ muốn đi gặp anh.

Lúc cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra, Lục Yến Thần đang mặc áo tắm trên người, dùng khăn khô lau tóc ngắn đang ướt.

Không đợi anh mở miệng, Khương Dư Miên nhanh như một cái bóng, nhào vào trong ngực anh, đôi tay ôm chặt lấy eo anh.

Động tác lau tóc ngừng lại vì cô, Lục Yến Thần không biết vì sao, cúi đầu hỏi: “Sao thế?”

Người trong ngực lắc đầu: “Chỉ là đột nhiên rất muốn… nghe giọng của anh một chút.”

Lục Yến Thần không nghi ngờ, cười nói: “Tóc còn chưa lau xong.”

Khương Dư Miên xung phong nhận việc: “Em giúp anh sấy tóc!”

Đây là lần đầu tiên.

Lục Yến Thần không từ chối ý tốt của cô, Khương Dư Miên nhanh chóng cầm lấy máy sấy tóc, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp.

Anh rất cao nên chỉ có thể ngồi, Khương Dư Miên đứng ở phía sau sấy tóc.

Tóc ngắn của anh rất dày, không cứng cũng không mềm, cảm giác sờ tới sờ lui rất thoải mái. Bỗng nhiên cô hiểu rõ vì sao Lục Yến Thần luôn yêu thích xoa đầu cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi