THƯƠNG SINH PHÙ


___________________
Cảnh 2 - 10
Thịnh Đô - Diệp Phủ - Đêm trong phòng Diệp Tịch Vụ
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Xuân Đào.
Lê Tô Tô và Xuân Đào vác Đạm Đài Tẫn vào phòng tắm, đặt hắn ta vào bồn nước nóng.

Xuân Đào muốn nói nhưng lại ngập ngừng.
Xuân Đào: [ Tiểu thư..người, người khi nãy sao có thể cùng cô gia ôm nhau ngồi chung 1 chỗ.

]
Lê Tô Tô hồn nhiên không thèm để ý, dùng sức vác cánh tay Đạm Đài Tẫn mà kéo đi.
Lê Tô Tô: [ Ủa? Hai chúng ta không phải là vợ chồng sao? Vợ chồng trong nhân gian không phải nên chung chăn chung gối? ]
Xuân Đào: [ Nhân gian?]
Lê Tô Tô chuyển đề tài: [ Xuân Đào em mau thử xem nước có nóng không? ]
Xuân Đào: [ Ồ không nóng ạ ]
Tay áo Đạm Đài Tẫn trượt xuống, trên cánh tay chi chiết lô ra vết bầm tím.
Lê Tô Tô (O.S): " Đây là bị Diệp Tịch Vụ đánh sao? "

Lê Tô Tô nhìn mà trong lòng càng khó chịu, đành phải mắt không thấy tâm không phiền mà kéo tay áo của hắn xuống.
Nàng lo lắng ngồi xổm bên cạnh thùng, ghé vào mép thùng, khẩn trương quan sát biến hóa của Đàm Đài Tẫn.
( Chồng DTV real nhưng Lê Tô Tô xót )
Lê Tô Tô (O.S): “ Mau bình tĩnh lại đi, làm ơn, ngươi chính là Ma Thần.

Vì tam giới tứ châu ngươi không thể chết được.”
Hơi nóng bốc lên, Đạm Đài Tẫn ngâm mình trong nước, trên mặt dần dần khôi phục được tí hồng hào, Lê Tô Tô thở phào nhẹ nhõm.
Đêm dài đằng đẵng, Lê Tô Tô ngồi canh bên cạnh thùng tắm, xuất thần nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Lê Tô Tô (O.S): “ Thì ra nơi nhân gian mặt trăng của 500 năm trước, cũng không khác gì Hành Dương Tông.
Đáng tiếc từ khi Ma Thần tái thế, khắp nơi đều là khí đục, rất lâu rồi ta đã không được nhìn thấy trăng sáng như thế này.


Lê Tô Tô nghĩ đến đây, quay đầu lại chống má, nhìn Đạm Đài Tẫn.
Lê Tô Tô (O.S) “ Sinh ra làm ma thai, thân mang tà cốt tà cốt này rốt cuộc nằm ở nơi nào, trông như thế nào…”
Lê Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn vô tri vô giác, nuốt một ngụm nước miếng, xoa xoa bàn tay, đưa vào trong nước..
Lê Tô Tô: [ Nhân cơ hội này không bằng ta tìm thử xem ]
Lê Tô Tô sờ tới sờ lui trên người Đạm Đài Tẫn, vẻ mặt buồn bực.
( dê chồng quá nha em )
Lê Tô Tô (O.S) “ Đến cuối cùng đâu mới là tà cốt, không biết có khúc xương nào khác biệt không nhỉ..”
Đạm Đài Tẫn mí mắt giật giật, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy tay của Lê Tô Tô đang đang mò mẫn trên quần áo mình, Đạm Đài Tẫn hoang mang.
Đạm Đài Tẫn: [ ngươi làm cái gì..?]
Lê Tô Tô cuống quít rụt tay về, lau nước trên quần áo.
Lê Tô Tô ngạc nhiên: [ Ngươi tỉnh lại rồi ]
Đạm Đài Tẫn nhìn nước tắm, lại nhìn Lê Tô Tô ngồi xổm bên thùng cao hứng mà vẫy đuôi.
( Cười chớt chồng nhìn thấy con vợ như cún con gặp xương vẩy đuôi, chắc tưởng đâu ẻm tính dê mình hay gì)
Đạm Đài Tẫn: [ Diệp Tịch Vụ …]
Lê Tô Tô: [Hả? ]
Đạm Đài Tẫn: [Cô lại muốn chơi trò gì..?]
Lê Tô suy sụp, lạnh lùng nhìn Đạm Đài Tẫn.
Lê Tô Tô: [ Ngươi quan tâm ta chơi trò gì, nếu đã tỉnh lại thì mau cút ra ngoài nằm, đừng có ngâm mình trong nước giả chết.


]
Đạm Đài Tẫn hít một hơi thật sâu, mệt mõi đứng lên, bò ra khỏi bồn tắm, bắt đầu mang quần áo.
Lê Tô Tô nghe thấy động tĩnh sột soạt phía sau, giận dỗi không thèm nhìn, kết quả lại nghe tiếng bước chân, Tô Tô đột nhiên quay đầu nhìn sang.
Lê Tô Tô: [ Đạm Đài Tẫn, ngươi đi đâu vậy? ]
Đạm Đài Tẫn: [ Đi lên hồ, trời còn chưa sáng.

]
Lê Tô Tô: [ Người không được đi! Ngươi…ngươi cút trở lại cho ta.

Hôm nay không được quỳ, sau này cũng không cần phải quỳ nữa ]
Đạm Đài Tẫn quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Lê Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn: [ Tại sao? ]
Lê Tô Tô giật giật mí mắt, ấp úng.
Lê Tô Tô: [ Ngươi là người của ta, mỗi ngày đều quỳ ở bên ngoài, người đến người đi, không phải làm ta mất mặt sao.

]
Đạm Đài Tẫn ngộ ra.
Đạm Đài Tẫn trào phúng: [Thật là xin lỗi ].
Lê Tô Tô: [ Trễ rồi, ta phải đi ngủ, ngươi đừng nói chuyện với ta nữa ]
Lê Tô Tô rầu rĩ nằm trên giường, xích vào bên trong, sau đó lại quay mặt vào trong chừa lại hơn phân nửa cái giường.

Lê Tô Tô nghĩ:” Cha à, nếu mọi người đều xuyên không về đây, khẳng định sẽ không bao giờ nghĩ tới nữ nhi của người lại chung chăn chung gối với Ma Thần.”
Lê Tô Tô đợi nửa ngày, cũng không thấy có người nằm lên, quay đầu nhìn lại, đã thấy Đạm Đài Tẫn thẳng tắp đứng ở bên giường, vẻ mặt tăm tối nhìn xuống nàng.
Ánh nến hắc lên mặt hắn, có vẻ âm trầm đến đáng sợ.
Lê Tô Tô sợ tới mức giật bắn người lên, xê dịch tới góc giường, ngược lại cũng làm Đạm Đài Tẫn hoảng sợ.
Lê Tô Tô: [ Huynh đứng đây làm cái gì? ]
Đạm Đài Tẫn: [ Nhanh làm cho xong đi! Ta cũng muốn ngủ.

]
Lê Tô Tô trợn tròn hai mắt.
Lê Tô Tô: [ Làm gì? Làm gì? ]
Đạm Đài Tẫn hồ nghi nhìn Lê Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn: [ Chuyện cần làm mỗi tối, ngươi không nhớ rõ sao? ]
Lê Tô Tô hoảng hốt một trận.
Lê Tô Tô (O.S) “ Không ổn ngàn vạn lần không thể để hắn phát hiện được “
Lê Tô Tô: [ Dĩ nhiên là ta nhớ rồi, sao có thể quên được, ngươi chờ một chút, bỗng nhiên ta cảm thấy hơi khát nước ]
Lê Tô Tô chạy đến bên cửa lớn kêu to: [ Xuân Đào! Xuân Đào! Ta muốn uống trà ].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi