THƯƠNG TIẾN TỬU

Tháng mười Khuất Đô đổ mấy trận mưa, lá phong ở núi Phong cũng chuyển đỏ theo. Sáng sớm lúc xua voi, Thẩm Trạch Xuyên đã nhìn thấy tầng sương mỏng. Bệnh của Hàm Đức đế lại có chút khởi sắc khi mùa thu đến, nghe nói đã khôi phục chế độ ăn thường ngày, lúc lên triều tiếng ho khan cũng ít đi rất nhiều.

Dựa theo thông lệ, thánh giá phải tới tháng mười một mới đi bãi săn Nam Lâm, nhưng dường như Hàm Đức đế lo lắng trời rét khó đi, mới đầu tháng mười đã bố trí trù bị công việc săn bắn mùa thu.

“Việc trọng yếu phụ trách tuần phòng vẫn là của tám đại doanh và Cẩm y vệ.” Thần Dương ôm đao cho Tiêu Trì Dã, nói, “Tổng đốc, không phải lần trước hoàng thượng đã nổi giận sao?”

“Lần trước là lần trước.” Tiêu Trì Dã mới từ thao trường qua đây, gạt mồ hôi mỏng, “Lần trước hoàng thượng nổi giận là vì cảm thấy trong ngoài đều có mối nguy. Nhưng lần này không giống, Hề Cố An bị thái hậu chán ghét, ghẻ lạnh hai tháng rồi, đang ra sức muốn thể hiện tài năng.”

“Một chút ơn nhỏ, có thể làm Hề Cố An động lòng sao?” Thần Dương nhìn bên cạnh không có ai mới nói, “Suy cho cùng thái hậu dựng thế đã lâu, hoàng thượng lại long thể mang bệnh, lúc này dù hắn chịu đưa một cành cây cho Hề Cố An, Hề Cố An cũng không dám nhận đâu.”

“Ngươi cũng nói là ơn nhỏ đấy.” Tiêu Trì Dã cầm áo ngoài mặc vào, “Nhỡ như cái hoàng thượng cho Hề Cố An là quyền bính tận trời thì sao? Mấy ngày trước hoàng thượng còn hỏi tuổi tác nữ nhi Hề gia rồi. Sở vương lại không có chính phi, nếu thật sự chỉ hôn thì dù Hề Cố An không có ý kia cũng không ăn nói rõ ràng với thái hậu được.”

Thần Dương nói: “Đáng tiếc nhà chúng ta không có tiểu thư nào.”

“Không có mới tốt.” Tiêu Trì Dã nói, “Nếu như thật sự có tỷ muội, cũng phải như Thích đại soái mới được, bằng không sẽ là thân bất do kỷ*, chắc chắn phải gả cho vị hôn phu chưa thấy mặt bao giờ.”

*bất đắc dĩ không phải tự nguyện

Hắn nói tới đây, bước chân chậm lại.

“Hoa gia luôn đứng đầu khi tuyển cung phi. Thái hậu nuôi Hoa Hương Y bên mình đến độ tuổi này cũng không chỉ định ra, đến hoàng thượng cũng không dám mạo phạm, chỉ có thể xưng là muội muội. Sau này nàng muốn ước định gả cho ai, đương nhiên sẽ nghe theo thái hậu sắp đặt.”

Thần Dương lại nói: “May là thế tử nhà chúng ta đã thành hôn… Nhưng Hoa tam tiểu thư này rốt cuộc có thể gả cho ai đây? Tổng đốc, ta thực sự chẳng nhìn ra được cái gì.”

“Thích gia là lựa chọn tốt nhất.” Tiêu Trì Dã cười cười, “Nếu Thích Trúc Âm là nam nhân, thái hậu đã sớm gả Hoa tam cho rồi. Đáng tiếc Thích Trúc Âm là thân nữ nhi, thế hệ này của Hoa gia chính tông lại không có một nam tử nào, bây giờ cũng chỉ có thể nhìn tảng mỡ dày mà không động được đũa, trong lòng nóng vội đây.”

Ngựa đã được dắt tới, Tiêu Trì Dã vuốt vuốt con ngựa.

“Đi, đi tiếp một chuyến tới khu chợ đông trên phố lớn Đông Long.”

Thẩm Trạch Xuyên vừa mới vào phố lớn Đông Long.

Y đã được giải cấm túc, đương nhiên không thể tiếp tục ở chùa Chiêu Tội, bởi vì ban đầu không ai đề cập nên việc này cứ gác đấy thôi. Nhưng tới tháng tám Kiều Thiên Nhai đột nhiên có ý, theo y đi một chuyến tới chùa Chiêu Tội, thấy Tề thái phó cả người điên điên khùng khùng, bèn cho Thẩm Trạch Xuyên mở trước một khoản tại Cẩm y vệ, tìm một nơi ở tử tế. Vì thế cuối tháng chín y liền chuyển đến một con ngõ cũ kỹ, tiền thuê vừa phải, thích hợp với thân phận bây giờ.

“Người mà sư phụ muốn ta tìm này, rốt cuộc là ai vậy?” Thẩm Trạch Xuyên cầm văn khế bán thân, nhìn hai chữ “Tùng Nguyệt” kia, phần quê quán cũng trống không.

Cát Thanh Thanh nhìn quanh đám người, nói: “Thúc cũng không nói, chỉ bảo tiên sinh đồng ý rồi, muốn về sau người này chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho ngươi.”

Sau khi Thẩm Trạch Xuyên rời khỏi chùa Chiêu Tội không tiện truyền tin với Tề thái phó. Y không chịu nuôi chim bồ câu, một là quá dễ lộ hình, hai là Hải Đông Thanh nọ của Tiêu Trì Dã quá hung, khiến y ấn tượng sâu sắc. Bây giờ chỉ có thể dựa vào Kỷ Cương với thân phận tạp dịch ra ngoài thu mua mới có thể gặp mặt, có nhiều bất tiện, mà nhất thời cũng chưa có cách nào tốt hơn.

“Chắc ở khu chợ đông.” Thẩm Trạch Xuyên nói với Cát Thanh Thanh, “Đi xem chút đi.”

Phố lớn Đông Long gần sông Khai Linh, là nơi trăng hoa chơi đùa. Phía đông thông ra nơi buôn bán, phần nhiều là “hàng người”, bán mình chôn cha cũng đều quỳ ở đây, bởi vì môn phủ bình thường chọn lựa tạp dịch nha hoàn đều tới nơi này.

Tay Tiêu Trì Dã miết danh sách tên trong phủ Sở vương, muốn tới đây tra rõ lai lịch của mấy người trong đó.

Hắn bước ra khỏi tiệm môi giới chưa được mấy bước, chợt nhìn thấy cái gáy quen thuộc.

Thần Dương nói: “Đây không phải là…”

Tiêu Trì Dã giơ tay, Thần Dương ngậm miệng.

Thẩm Trạch Xuyên cất văn khế bán thân, cảm giác được một cơn lạnh trên gáy. Y ngoái đầu nhìn lại, Tiêu Trì Dã đã đứng ngay phía sau rồi.

“Quý nhân à.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Sao lại đứng ngay sau thế?”

“Nhìn ngươi đó.” Tiêu Trì Dã tiện tay nhét danh sách về, ung dung cất bước tới bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, “Đến đây mua tay sai sao?”

Thẩm Trạch Xuyên nói như đùa: “Bán thân, ta nào mua được người ta?”

“Đã sa đến nỗi này rồi.” Tiêu Trì Dã ngắm nghía y, “Chẳng phải nghe nói người trả giá cao tìm ngươi nhiều lắm sao.”

“Đó là chuyện cần tâm tình.” Thẩm Trạch Xuyên tiếp tục đi, “Phải hợp mắt hợp duyên mới biết có muốn đón nhận hay không.”

Tiêu Trì Dã biết đó là những người gì, nói: “Chọn lựa trong đám đầu trâu mặt ngựa, không dễ chứ gì.”

“Không bằng nhị công tử,” Thẩm Trạch Xuyên liếc hắn một cái, “cùng Sở vương trải nghiệm không ít.”

Tiêu Trì Dã nói: “Ngưỡng mộ sao? Tìm ta này.”

Thẩm Trạch Xuyên cũng cười, nói: “Vẫn chưa tới mức ấy đâu.”

Chẳng mấy chốc hai người đã đi đến cuối khu, Thẩm Trạch Xuyên nghiêng người, nói: “Vậy ta sẽ không làm phiền nhị công tử đi cùng nữa, quay về đây.”

“Đừng vội.” Tiêu Trì Dã ở nguyên tại chỗ, “Lần săn thu này, chúng ta còn phải phối hợp lẫn nhau đấy.”

“Cẩm y vệ và Cấm quân không phải người cùng một đường.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, “Ta có thể phối hợp cái gì?”

Tiêu Trì Dã nói: “Xa cách vậy, ta đã từng thường qua lại chỗ ngươi nhiều lắm đấy, chúng ta cũng có thể thành người cùng một đường.”

Thẩm Trạch Xuyên không đáp lời, sau khi đi rồi Tiêu Trì Dã vẫn đứng chỗ cũ.

“Hắn tới đây tìm ai.” Ngón tay cái của Tiêu Trì Dã nhẹ nhàng vuốt chuôi đao, “Cát Thanh Thanh… Quả nhiên là Cát Thanh Thanh. Thần Dương.”

“Có!”

“Ngươi đi thăm dò.” Tiêu Trì Dã nói, “Tra mười tám đời tổ tông của Cát Thanh Thanh.”

Thẩm Trạch Xuyên bị Tiêu Trì Dã quấy nhiễu chuyện tìm người, lại bận luân phiên trực ban liên tục, mãi không được rảnh rỗi. Đêm trước ngày săn thu, cuối cùng y cũng đến phiên làm nhiệm vụ, quả nhiên là theo giá tới bãi săn Nam Lâm.

Ngày ấy Thẩm Trạch Xuyên vừa xong việc về nhà, chưa đẩy cửa đã biết có người bên trong.

Phong Tuyền đang khoác đấu bồng, cong ngón tay nâng cốc uống trà, cách cửa hỏi: “Không vào sao?”

Thẩm Trạch Xuyên đẩy mở cửa, trong phòng không thắp đèn, khuôn mặt trắng tuyết của Phong Tuyền trong bóng tối như cô hồn dã quỷ.

Hắn đặt trà xuống, nói: “Ta tới truyền tin thay thái hậu lão nhân gia.”

Thẩm Trạch Xuyên vắt áo choàng bẩn trên tay lên giá áo nhỏ, nói: “Làm phiền rồi.”

“Đúng vậy.” Phong Tuyền cay nghiệt nhìn Thẩm Trạch Xuyên, quăng ra một vật, “Nếu không phải chuyện quan trọng, đâu cần ta đích thân đi một chuyến? Ngươi mang ơn thái hậu nhiều lần như vậy, bây giờ nên trả lại từng khoản rồi. Lần săn thu này, nếu việc không thành, ngươi cũng không xong đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên nhận đồ, là viên đông châu bọc vải. Đầu ngón tay y quẹt một vệt, tấm vải đó lộ ra vết tích của nửa chữ, là ‘lâm’.

Sở.

(Chữ ‘lâm’: 林, chữ ‘Sở’: 楚 gồm chữ ‘lâm’ nửa trên)

Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên dời lên mặt Phong Tuyền.

Phong Tuyền đứng dậy, đi tới chỗ Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngươi làm được việc, thái hậu vẫn có thể coi ngươi là con chó sai khiến, giữ ngươi một mạng. Nhưng nếu ngươi không làm được, giữ lại ngươi cũng chẳng còn nghĩa gì.”

“Cao thủ như rừng.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Ta sẽ gắng hết sức.”

Ánh mắt Phong Tuyền đâm chọc một hồi, trào phúng cười một cái. Hắn bước ra cửa, phất đấu bồng lên, tiến vào bóng đêm.

Thẩm Trạch Xuyên thắp đèn, đứng bên cạnh bàn đốt rụi vải.

Ngọn lửa liếm láp, chữ ‘lâm’ hóa thành tro.

Bãi săn Nam Lâm nằm phía đông nam Khuất Đô, chia ra một khoảng đất rất rộng, nguyên liệu nấu ăn thường ngày ở Quang Lộc tự hầu như lấy từ nơi này. Tám đại doanh được điều động một nửa, rầm rộ theo sát thánh giá.

Thẩm Trạch Xuyên đang xua voi, nghe tiếng vó ngựa tựa như sấm dội, khỏi cần quay đầu cũng biết là ngựa của ai. Quả nhiên sau một khắc thấy Hải Đông Thanh liệng thẳng qua đỉnh đầu, từ trên cỏ cắp được một con chuột hoang, rồi tiếp tục vọt lên mây cao.

Tiêu Trì Dã và Lý Kiến Hằng cùng một đám công tử bột Khuất Đô đánh ngựa qua, ồn ào hỗn loạn thẳng tiến lên phía trước, con ngựa dưới hắn toàn thân đen nhánh, tuấn mã ngực trắng như tuyết quả là nổi bật.

Tiểu Ngô ngước mắt hâm mộ nói: “Ưng và ngựa của Tiêu Tổng đốc này đều là bảo bối!”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Đều là thú hoang.

Tiểu Ngô còn nhỏ tuổi, không chịu được yên tĩnh, cứ luôn muốn nói chuyện với Thẩm Trạch Xuyên. Hắn ngồi trên ngựa, ăn khoai lang sấy dẻo, dùng khẩu âm Hòe Châu nói: “Xuyên ca, huynh biết ngựa và ưng kia tên gì không?”

Thẩm Trạch Xuyên cười nói: “Hoang mà… mấy từ kiểu đó.”

Tiểu Ngô vươn mình, biểu tình phong phú, nói: “Ưng kia, tên Mãnh! Huynh nghe thấy hung không? Con ngựa kia lại chẳng hung xíu nào, tên Lãng Đào Tuyết Khâm!”

Hắn nói từng chữ một, nghe ra mười phần trẻ con, chọc cười cả đám người lớn.

Lý Kiến Hằng thở hồng hộc, quay đầu nhìn, nói vói Tiêu Trì Dã: “Ôi, ta gặp y nào là nghĩ ngợi lần ấy, sao y không phải nữ nhi cơ chứ!”

Tiêu Trì Dã lách ngựa nhìn về phía Lý Kiến Hằng.

Lý Kiến Hằng vội vàng nói: “Ta biết ta biết, ta vẫn chưa có hồ đồ đến thế đâu!”

“Lát nữa đến nơi.” Tiêu Trì Dã nói, “Ra ngoài phải nói cho ta, ban đêm đừng rời khỏi thị vệ xung quanh, nữ nhân ngươi mang theo không được vào lều.”

“Ta không mang nữ nhân.” Lý Kiến Hằng cao giọng nguỵ biện.

Tiêu Trì Dã cười với hắn một cái, tà khí không nói tiếp.

Phía sau Thần Dương phi ngựa đuổi tới, nói: “Tổng đốc, mấy cô nương kia, sai người đưa về cả rồi.”

Lý Kiến Hằng cảm thấy chán ngán cắn đầu lưỡi, mãi sau mới nói: “Sách An, nói một câu thật lòng nhé, người cũng không cho ngủ, thế săn thu còn có cái thú gì?”

“Thú vị thì đầy.” Tiêu Trì Dã nói, “Ra ngoài phơi nắng cũng thú vị hơn ngươi nấp trong lều.”

Lý Kiến Hằng thở ngắn than dài, trên đường không còn sôi nổi nữa, ủ rũ cúi đầu tiếp tục đi.

Lúc tới nơi trời đã gần tối.

Thẩm Trạch Xuyên không cần làm việc cuối ngày, cho nên y đợi ở phía sau làm việc vặt. Kiều Thiên Nhai cũng tới, bắt chuyện với Cẩm y vệ cùng ăn thịt.

Hắn nhìn bát trong tay Thẩm Trạch Xuyên, bỗng nói: “Tửu lượng được đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Một bát thôi.”

Kiều Thiên Nhai cũng không đâm chọc, người này không giống thuộc về Cẩm y vệ, mà giống như trà trộn giang hồ. Hắn dùng dao găm róc thịt nướng, nói: “Đến bãi săn rồi, ăn tích cực lên cho ta! Một năm chỉ có một lần vậy thôi, đồ ăn đều là đồ thường dùng trong cung, qua thôn này sẽ không còn cửa tiệm nào đâu.”

Hắn nhai thịt, nói: “Làm nhiệm vụ vẫn cần đeo đao, đêm mai tới phiên ngươi, ngươi dùng của Thanh Thanh đi. Sao không đeo vậy? Không phải sở thuần tượng dạy ngươi rồi sao?”

“Đao cụ nặng quá.” Thẩm Trạch Xuyên mang bộ dạng tay không thể xách, nói, “Đeo bên mình không chịu nổi.”

“Xương cốt này của ngươi,” Kiều Thiên Nhai nói, “không phải bị Tiêu nhị đạp hỏng rồi chứ? Đáng tiếc, đó là tên lưu manh nhất, không phải nói ngoa đâu. Nếu không chỉ bằng một đạp kia, ca ca cũng có thể bắt bẻ cho hắn táng gia bại sản.”

Cẩm y vệ xung quanh cười rộ lên.

Thẩm Trạch Xuyên nhếch khóe môi, mượn động tác nhấp rượu, ánh mắt theo miệng bát nhanh chóng quan sát một vòng.

Toàn bộ đao không rời khỏi người.

Ngoài y ra, còn ai cũng đến vì giết Sở vương? Ngoại trừ những người đang ngồi ở đây, trong bóng tối không nhìn thấy được, còn ẩn giấu bao nhiêu sát thủ đang lặng lẽ chờ đợi? Mặc dù Tiêu Trì Dã là kỳ tài ngút trời, dưới trùng vây này, hắn muốn bảo vệ Sở vương có bao nhiêu phần thắng.

Cách mấy ngôi lều, Tiêu Trì Dã và Lý Kiến Hằng còn đang uống rượu chơi xúc xắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi