THƯƠNG TIẾN TỬU

Tiêu Trì Dã vẫn chưa vào cung, Thẩm Trạch Xuyên vào Minh Lý đường yết kiến Lý Kiến Hằng trước, nhận phong Cẩm y vệ Trấn phủ ngũ phẩm. Yêu bài của y bởi vậy mà đổi thành yêu bài bằng đồng sơn vàng in ấn hải trãi* lượn quanh mây hoa, một mặt viết “Thủ vệ”, một mặt viết “Tùy giá”.

Hàn Thừa lần này chỉ được chút ban thưởng, trong lòng không thoải mái, biết mình bị Thẩm Trạch Xuyên coi là cục đá mà giẫm rồi, nhưng hắn cũng hiểu Thẩm Trạch Xuyên bây giờ đang nhận thánh ân, tuyệt đối không thể sinh hiềm khích được.

Trở lại lễ đường làm việc, các đồng liêu đều đến chúc mừng, Thẩm Trạch Xuyên đáp lại từng người. Hàn Thừa đợi người tản đi còn ít mới nói: “Ngươi mang kim bài lần đầu tiên, có một số việc còn chưa rõ lắm phải không?”

Thẩm Trạch Xuyên hạ thấp tư thái, nói: “Kính xin Chỉ huy sứ đại nhân chỉ điểm.”

Hàn Thừa rất hưởng thụ, nói: “Kim bài thủ vệ này lúc trực ban chỉ cần treo bên eo, lúc nghỉ phép không thể lộ ra ngoài. Xưa nay tùy giá vẫn là trong mười hai sở nhậm chức, nên không thể mang bộ dáng trước đây, nói chuyện phải càng thêm cẩn thận chút. Tuy lúc trước ngươi cũng đã làm nhiệm vụ, nhưng bây giờ không giống nữa, bây giờ khi có nhiệm vụ, nếu là ‘lệnh bắt người’, trước tiên không vội vã bắt người, nhất định phải đi Hình khoa, để Hình khoa cấp sự trung ký tên. Nếu là ‘lệnh địa phương’, thì phải ra khỏi Khuất Đô đi tới địa phương tra án, trước khi đi thì chạy một chuyến đến Hình bộ cùng Đô sát viện, ký cái tên.”

Thẩm Trạch Xuyên khiêm tốn nhận chỉ giáo.

Hàn Thừa thấy y thái độ cung kính, không khác trước khi thăng quan chút nào thì không khỏi nổi lòng yêu tài, nói tiếp: “Trước đây ấy mà, đông xưởng đứng trên đầu chúng ta, ra cửa gặp thái giám đông xưởng phải cúi đầu khom lưng, thế nhưng hiện nay hai mươi bốn nha môn trống chỗ không người, đông xưởng như thứ phế truất, giờ nên là bọn hắn gặp chúng ta phải vái chào, không cần niềm nở với thái giám bọn chúng. Nhưng mà có một chuyện ngươi phải nhớ kỹ, chính là tuy Cẩm y vệ nghe lệnh của hoàng thượng, lại vẫn phải giao thiệp cùng tam pháp ty, đi địa phương làm việc bên ngoài đa phần là cùng Ngự sử Đô sát viện, mọi người tưởng là chức quyền phân chia, kỳ thực vẫn cần lẫn nhau, cho nên lúc làm việc nhất định phải giữ quan hệ tốt cùng quan chức tam pháp ty, vạn không thể làm bọn họ tức giận, nếu như không cẩn thận để lại ung nhọt, sau này sẽ khó làm việc.”

Những chuyện này Thẩm Trạch Xuyên đều nhớ thuộc làu, nhưng trên mặt y làm như lần đầu nghe thấy, nghe rất nghiêm túc.

Hàn Thừa cuối cùng cũng phải chú ý thái độ với y, nói: “Ngươi muốn dựng nhân thủ mới thì đi phòng hồ sơ mà chọn trong sổ sách.”

Thẩm Trạch Xuyên cám ơn, sau khi ra cửa đi dọc hành lang ra phía ngoài, lại không vội đi phòng hồ sơ chọn người. Lúc y đi ra cửa cung, thấy Tiêu Trì Dã đang ngồi trên xe ngựa chờ đợi.

Dưới chân Thẩm Trạch Xuyên khựng lại, định quay người.

Tiêu Trì Dã hơi vén mành, nói từ xa: “Thăng quan rồi, bổng lộc cũng dày rồi, chắc không tiếc chẳng chịu mời ta uống bữa rượu chứ?”

Thẩm Trạch Xuyên thấy Đinh Đào cùng Cốt Tân đứng hai bên như hổ rình mồi, miệng thở ra khí lạnh, y ung dung đáp: “Chịu chứ, đang tìm ngươi đây thôi.”

Hai người đi đến trạch viện mà Tiêu Trì Dã thiết yến mời sư phụ, trong phòng dọn bàn ghế rồi, thiết trí phù điêu cùng chút đồ trang trí nhỏ ngăn cách chỗ ngồi bốn phía, bên trong xếp một cái bàn vểnh răng rồng, đơn giản tinh tế, là nơi phù hợp để uống rượu nói chuyện.

Trong phòng nóng, hai người đều thoát áo khoác ngoài ra.

Tiêu Trì Dã ngồi xếp bằng, tư thế tùy ý, trái lại Thẩm Trạch Xuyên vẫn ngồi quỳ gối đoan chính, hắn cười một tiếng: “Nếu bàn về cử chỉ, ngươi lại càng giống xuất thân quý môn đấy, sư phụ Kỷ Cương còn dạy ngươi những thứ này sao?”

Đây đều là Tề thái phó dùng thước dạy dỗ cả, Thẩm Trạch Xuyên không đáp, chỉ nói: “Hôm nay chờ ta ở cửa cung, có chuyện gì?”

Tiêu Trì Dã nhìn nha hoàn dâng rượu và đồ ăn lên, đợi cửa khép lại rồi mới nói: “Không phải ngươi đang tìm ta à? Ngươi nói trước đi.”

“Ta thấy ngươi không vào cung gặp vua, tối hôm qua bận bịu cả một đêm, hẳn là ở trong hình ngục rồi.” Thẩm Trạch Xuyên uống mấy ngụm trà ấm người trước, nói, “Phục Linh rất dễ tra phải không?”

“Đúng thế, ” Tiêu Trì Dã tự rót rượu cho mình, “dễ tra thì không giống người mà ngươi sẽ dùng.”

“Ả có mẹ già, là người nhẹ dạ, nhược điểm nhiều như vậy, dễ bắt bí nhất, nhưng cũng dễ dàng đổi lời khai nhất.” Thẩm Trạch Xuyên cười nói, “Ngươi nói không sai, nếu là ta, tất sẽ không dùng người như thế.”

“Thế nhưng Thẩm Lan Chu à, ” Tiêu Trì Dã vừa uống rượu vừa nhìn y, nhuận cổ họng chốc lát mới nói, “ngươi dùng hạng người gì, ta cũng đều không bất ngờ.”

“Ta cũng là người, ” Thẩm Trạch Xuyên nhận bầu rượu từ chỗ Tiêu Trì Dã, “vẫn còn mấy phần tình cảm mà.”

“Nhưng tình cảm kia chẳng cho ta lấy một phần.” Tiêu Trì Dã nói một cách đáng tiếc.

Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi rót rượu, nói: “Ngươi cũng không khác bao nhiêu.”

“Ta đưa tay nhiều lần như thế, ” ánh mắt Tiêu Trì Dã ôn hoà, “ngươi đều làm như không thấy, quyết tâm phải đánh với ta sao?”

“Nếu chỉ kể ra một ít tin tức không quan trọng mà đã xem là đưa tay, ” Thẩm Trạch Xuyên đặt bầu rượu xuống, nhìn hắn, “vậy sự kết minh này cũng không quá rẻ rúng rồi.”

“Cho nên ngươi quay đầu đứng chung với Hề Hồng Hiên, ” Tiêu Trì Dã nói, “đó là cái thá gì, tốt hơn nhị công tử của ngươi à?”

“Lúc nhị công tử đè ép ta thì uy phong hơn hiện tại nhiều, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “kẻ có năng lực thì lên thôi, không thể trách người khác được.”

“Ta nào nỡ trách ngươi, ” Tiêu Trì Dã cách tầng khí nóng trong nồi, nói, “tối qua không thể nhấc chân giẫm ta, trong lòng rất ảo não phải không?”

“Không hề.” Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười.

“Ánh mắt của ngươi có lúc thật sự dữ đấy.” Thẩm Trạch Xuyên còn chưa trả lời, Tiêu Trì Dã lại nói tiếp, “Đương nhiên dữ một chút mới thú vị.”

Thẩm Trạch Xuyên nhịn một lúc mới nói: “Vậy ngươi quả thực là có ham mê đặc biệt.”

“Ngươi cũng chẳng thường, ” Tiêu Trì Dã nói một lời hai nghĩa, “người thích bị cắn ta cũng mới gặp lần đầu thôi.”

“Trở lại chuyện chính, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ngươi tìm ta làm gì?”

“Uống rượu đó, ” Tiêu Trì Dã uống cạn rượu trong chén, “tiện thể tán gẫu một chút. Sau lưng người môi giới Đông Long có chỗ dựa, mà bọn hắn và ta nước giếng không phạm nước sông, cho nên trước đây mọi người đều yên ổn vô sự. Nhưng lần này vu oan lại đổ trên đầu ta, dù sao ta cũng phải tra một chút xem bọn hắn dựa vào ai.”

Thẩm Trạch Xuyên gắp đồ ăn trong nồi.

Tiêu Trì Dã nói: “Lần này tra chỉ moi ra được Hề Hồng Hiên, quá kỳ quái, lần trước ở nơi này ngươi còn đặc biệt nói cho ta tám đại gia muốn liên thủ đối phó ta, nhưng ngươi quay đầu lại cùng bọn hắn đạp ta một cước. Ta nghĩ tới nghĩ lui, không rõ là ngươi có ý gì, nhưng ta đảo trình tự một chút liền hiểu được mục đích của ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên ăn cá như mèo, ăn vừa sạch vừa xinh. Y không ngẩng đầu, chỉ “Ừ” một tiếng ra hiệu mình đang nghe.

Tiêu Trì Dã xoay chén rượu trên bàn, nói: “Ta cần phải đưa kế hoạch ‘đạp ta một cước’ lên trước ‘tám đại gia liên thủ’, như vậy liền nói xuôi được thôi. Mục đích của ngươi căn bản không ở chỗ ta, ngươi xúi giục Hề Hồng Hiên động thủ, thúc đẩy hắn tìm kiếm nhà khác liên minh, nhưng ngươi lại tiết lộ cho ta, là muốn ta tạo ra phản ứng, lợi dụng thực quyền chức vị của tám đại doanh dụ mấy nhà còn lại đừng đi theo Hề Hồng Hiên. Đây gọi là gì, thuật phân hoá lực lượng à? Toàn bằng ngôn từ gây xích mích, khiến tám đại gia liên minh không thành là chuyện nhỏ, để lại hiềm khích mới là khởi đầu của đại sự mà ngươi muốn làm.”

Thẩm Trạch Xuyên liếc hắn một cái, nói: “Ngươi cũng bởi vì tra được sau lưng người môi giới Đông Long có Hề Hồng Hiên, cho nên mới nghĩ ra những cái này?”

“Manh mối, ” Tiêu Trì Dã nói, “ngươi lau không sạch sẽ. Lúc Hề Cố An trong hình ngục, Hề Hồng Hiên bán mạng hắn đổi được chức vị, nghĩ chút thì cũng là chủ ý của ngươi, bằng không Hề Hồng Hiên sẽ không theo ngươi nói gì nghe nấy.”

Thẩm Trạch Xuyên lấy khăn lau tay, suy nghĩ chốc lát, nói: “Người có thể làm cho hắn nói gì nghe nấy không phải ta.”

“Ta vốn tưởng ngươi vội vã chỉ để dễ dàng điều tra án Trung Bác binh bại hơn.” Tiêu Trì Dã rót rượu, nói, “Ai biết ngươi khẩu vị lớn như vậy, phân chia tám đại gia thì có lợi gì cho ngươi? Ngươi biết ngoại vi Khuất Đô là tám thành vờn quanh, bọn họ còn tồn tại lâu đời hơn cả Lý thị. Ngươi nhìn Hoa Tư Khiêm xem, một đại án mưu nghịch tại bãi săn như vậy, thái hậu vẫn cứ bình yên vô sự như thường. Sao ngươi có thể vọng tưởng dựa vào sức mạnh của một cá nhân mà phân hoá bọn họ? Ngươi đẩy mây khói Khuất Đô ra mà nhìn cho rõ, bọn họ đã giao cắm rễ trong lòng đất, sừng sững mấy trăm năm rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên hoàn toàn dừng đũa, khi y ngồi ngay ngắn có nghĩa bắt đầu đàm luận. Y không tức giận, y thậm chí vô cùng bình tĩnh, nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một chuyện.”

Tiêu Trì Dã dừng một chút: “Mời nói.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Cho tới nay Hoa gia cùng Tiêu gia cản trở lẫn nhau, bãi săn Nam Lâm làm cho Hoa gia hiện tư thế bại trận, Tiêu gia chiếm thượng phong, thế nhưng ngươi thắng rồi sao?”

Tiêu Trì Dã siết chặt chén rượu.

Ngoài cửa sổ trời đã tối tăm, trong phòng vẫn chưa châm đèn. Bóng dáng Thẩm Trạch Xuyên ngồi bên cửa sổ thật gầy, y nói: “Ngươi sẽ nhanh phát hiện, thứ mà mình phải đối mặt không chỉ là một Hoa gia. E rằng khi bắt đầu ngươi còn có thể an ủi mình rằng bọn họ chỉ muốn tám đại doanh, nhưng ngươi hãy nghĩ về sáu châu Trung Bác, ngươi liền rõ được bọn họ còn lâu mới dừng ở những thứ này.”

“Án Trung Bác binh bại còn chưa có kết quả, ” Tiêu Trì Dã ẩn trong tối tăm trầm mặc giây lát, “ngươi cứ mặc định là bọn họ làm vậy sao?”

“Đây là món nợ vữa nát, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “chúng ta lật án Trung Bác binh bại đã bị phủ lại để xem, muốn truy cứu là lỗi của ai, nhưng đây kỳ thực không phải sự việc mà một người có thể chi phối, đồng thời trong án binh bại có một chuyện, đến ngày hôm nay cũng chưa ai nghĩ thông được.”

Tiêu Trì Dã nói: “Tại sao.”

“Không sai, tại sao.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Biên Sa nhập cảnh, tất cả mọi người tổn thương nguyên khí, Trung Bác chết mấy vạn người chỉ là vấn đề nhất thời, vấn đề khó khăn lũ lượt kéo đến còn có thuế ngân sáu châu Trung Bác khuyết thiếu rất nhiều năm. Nhân khẩu di dời làm sao, đất ruộng tính lại thế nào, thành trấn bị tàn sát sạch sẽ tu bổ kiểu gì, quốc khố không gánh vác nổi, bởi vậy Trung Bác biến thành lỗ thủng của quốc gia. Khó khăn nhất vẫn là thủ bị quân cần trùng kiến lại không đủ binh lực, Trung Bác còn có thể bị đánh tan lần nữa. Viện binh Ly Bắc và Khải Đông có thể chống đỡ bao lâu? Đây trực tiếp liên quan đến an nguy của Khuất Đô. Những vấn đề này trước lúc Trung Bác binh bại không ai nghĩ đến sao, hay là nghĩ tới rồi mới làm như vậy? Tám đại gia có thể không phải chủ mưu, nhưng sự tình như vậy nếu không có quyền thế của bọn họ thì lại không làm được.”

“Mỗi một lần Đại Chu rung chuyển đều không thể tách bọn họ khỏi liên can. Hai mươi lăm năm trước Quang Thành đế tại vị, đó là bước ngoặt Hoa gia hưng khởi, vì muốn củng cố quyền thế nà thái hậu giết chết thái tử hiền năng thủ lễ. Tám mươi năm trước Vĩnh An đế tại vị, đó là triều đình của Diêu gia, nhà cao cửa rộng xuất ra tam tài, nội các còn xưng ‘Diêu đường’. Một trăm năm trước, Quyết Tây khai thông cảng Vĩnh Nghi, Hề gia trở thành chìa khoá của kho lương Đại Chu, nhờ vào đó lấy được ruộng muối ven biển Hư Hải giáp phía tây, thành giàu nhất trong thiên hạ, đến quý tộc Lý thị kết hôn cũng phải vay tiền bọn họ. Những chuyện này không có một việc nào là vì ân oán cá nhân, giữa lúc đế vương thay đổi bọn họ cũng thay phiên làm đầu rồng, chưa từng có một nhà nào chân chính ngã xuống suy bại.”

“Hàn môn không có quý tử, danh thần Đại Chu không có mấy người là xuất thân hàn môn. Bao nhiêu năm mới có thể ra một Tề Huệ Liên, bao nhiêu năm mới có thể ra một Hải Lương Nghi? Bọn họ giống như một nét bút qua loa, mặc dù chịu đựng ra được, cũng là vội vã đi qua.”

“Nếu như nhất định phải nói ra một người có thể đứng vững bên trong lưới sắt san sát của thế gia, người đó ngươi không thể quen thuộc hơn.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tiêu Trì Dã, nói từng lời rõ ràng.

“Ly Bắc vương Tiêu Phương Húc bắt đầu từ hai tay trắng, sinh dưới dãy Hồng Nhạn. Mười lăm tuổi đi vào Lạc Hà quan làm lính, hai mươi tuổi lên chức thủ bị Lạc Hà quan, hai mươi ba tuổi binh bại dưới núi Hồng Nhạn, hai mươi sáu tuổi khởi công xây dựng trường ngựa Lạc Hà, hai mươi tám tuổi thành lập kỵ binh Lạc Hà, ba mươi tuổi tái chiến cùng Biên Sa Hãn Xà bộ, ba mươi hai tuổi kéo dài núi Hồng Nhạn, ba mươi lăm tuổi đạp lên khắp phía đông Hồng Nhạn, từ đó kỵ binh Lạc Hà giải tán, trở thành thiết kỵ Ly Bắc. Ông cũng không còn là thủ bị Lạc Hà quan, ông nhận phong ba lần, trở thành Ly Bắc vương khác họ Đại Chu. Từ sự định hình quy mô của quận lớn Ly Bắc này, Đại Chu đã chiếm cứ toàn bộ dãy núi Hồng Nhạn.”

“Tiêu gia các ngươi cùng tám đại gia không chỉ là tranh quyền lực, hay là cuộc chiến quý bậc. Người đột phá tầng cửa bước lên đỉnh điểm kia tên là Tiêu Phương Húc, ngươi đã sớm không đội trời chung cùng tám đại gia rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi rũ mắt, xếp bát đũa trước mặt ngay ngắn, nói: “Muốn ký kết minh ước, ít nhất phải lấy ra thành ý như ta vậy, chứ không chỉ dùng đôi câu vài lời có liên quan Cấm quân thôi, đó đối với ta mà nói không đáng giá gì cả.”

Tấm bình phong cản ngăn tiếng gió, hai người ngồi đối diện trong bóng tối với tư thái khác nhau. Cửa sổ mờ sáng, ánh tuyết mơ hồ thấm bên mặt hai người, chiếu lên lạnh lẽo của màn đêm. Lang Lệ đao cùng Ngưỡng Sơn Tuyết đối đầu gác bên, mặc dù không ra khỏi vỏ, trong phòng lại có ánh loé của lưỡi đao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi