THỦY HỎA GIAO DUNG - BẰNG Y ÚY NGÃ

Cuối cùng Tần Thanh Miêu vẫn không lấy được chìa khóa đó từ tay của Cố Úc Diễm.
Tách nhau hai năm, Tần Thanh Miểu vẫn là nữ nhân dùng lạnh lùng cùng ngạo kiều để che dấu bản chất yếu ớt của mình, nhưng Cố Úc Diễm đã không còn là một đứa nhỏ khúm núm nữa rồi.
Sau khi đèn đường sáng lên, mới ra khỏi nhà Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm vừa đi, nhịn không được lại nhếch miệng ngây ngô cười, quay quay chuỗi chìa khóa trong tay, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Một đường đi không dùng xe, chậm rãi đi, chậm rãi nghĩ, khi thì đi thật nhanh, khi thì dừng bước nhíu mày suy nghĩ, đợi cho đến khi đứng trước của nhà mình, thì nàng đã mất tới một giờ để đi từ nhà Tần Thanh Miểu đến nhà mình.
Mở cửa đi vào, Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ ngày thường luôn không thấy bóng dáng đâu cư nhiên lại ngồi đầy đủ trong phòng khách chờ mình, Cố Úc Diễm ngẩn người, lập tức ngượng ngùng cúi đầu, "Thực xin lỗi, tối hôm qua đã khiến mọi người phải lo lắng".
Nhìn thấy nàng trở về, Nguyễn Minh Kỳ theo bản năng đứng lên, tiếp theo lại ngồi xuống, bĩu mội, "Ngu ngốc, hại Liên tỷ tỷ lo lắng đến không ngủ cả đêm".
Cong cong lưng, Cố Úc Diễm đi đến phía trước hai bước, đến trước mặt Mục Hề Liên, áy náy, "Liên tỷ tỷ...."
Mục Hề Liên lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì, mãi cho đến lúc Cố Úc Diễm luống cuống tay chân, mới mở miệng, "Tiểu Diễm, tối hôm qua thật sự là em uống rượu say nên đến nhà đồng nghiệp ngủ sao?"
"Em.....". Giương miệng, vẫn duy trì bộ dáng bình tĩnh, ánh mắt Mục Hề Liên sâu thẳm nhìn mình, Cố Úc Diễm cau mày, sau một lúc lâu, gục đầu xuống, "Hôm qua Miểu Miểu uống rượu, em.....em đưa cô ấy về nhà, sau đó.....sau đó...quên nói với hai người....."
"Miểu Miểu....." . Nguyễn Minh Kỳ ngẩn người, thì thào lập lại hai chữ này, rồi khi nhìn lại Cố Úc Diễm thì trong mắt đã đầy nỗi khiếp sợ, "Tiểu Diễm..."
Mục Hề Liên vẫn không nói gì, vẫn như trước sâu kín nhìn Cố Úc Diễm, thẳng đến khi làm cho Cố Úc Diễm kinh hồn táng đảm, "Liên tỷ tỷ...."
Lắc đầu, đứng lến, Mục Hề Liên thở dài, "Chị về phòng tắm rửa trước".
"Liên tỷ tỷ....". Cố Úc Diễm ngơ ngác nhìn Mục Hề Liên trở về phòng, mi rối rắm, Hơn nửa ngày mới đi lại ngồi bên cạnh Nguyễn Minh Kỳ đang ngẩn người, vẫn duy trì bộ dáng ủ rũ, "Minh Kỳ, có phải mình làm cho Liên tỷ tỷ thất vọng lắm không?"
Nàng biết Mục Hề Liên rất chán ghét Tần Thanh Miểu, nhưng, Mục Hề Liên là thân tỷ tỷ của nàng, mà Tần Thanh Miểu lại là người ẩn sâu trong lòng nàng, hai người này, nàng không biết nên lựa chọn thế nào, cũng hiểu được không nhất thiết phải lựa chọn.
"Cậu tại sao lại nối lại quan hệ với người kia?". Nguyễn Minh Kỳ không trả lời câu hỏi của Cố Úc Diễm, mà nhướng mi nghiêm túc nhìn nàng, "Mình nghĩ là cậu đã hết hi vọng".
Cúi đầu, nâng tay gãi gãi mũi, Cố Úc Diễm hơi chần chờ, "Mình....mình lúc trước, cũng không thể nói là hết hi vọng, chỉ là nghĩ nên thuận theo tự nhiên...."
Dừng một chút, ngẩng đầu nhìn phòng Mục Hề Liên, cắn cắn môi, tiếp tục nói, "Nhưng mình biết rõ mình vẫn còn thích cô ấy, trong lòng vẫn còn mong chờ cái gì đấy...cho nên....".
Từ túi quần lấy ra xâu chìa khóa, yên lặng nhìn, Cố Úc Diễm không nói nữa, mà Nguyễn Minh Kỳ ở bên cạnh nhìn bộ dáng xuất thần của nàng, chung quy cũng chỉ có thể thở dài, đứng dậy, "Thôi quên đi, mình đi xem Liên tỷ tỷ".
"Ân....cảm ơn cậu, Minh Kỳ".
"Hứ, mình cũng không phải bởi vì cậu!". Trắng mắt liếc nàng một cái, Nguyễn Minh Kỳ phất tay vỗ vỗ đầu nàng thẳng bước đến phòng Mục Hề Liên, Cố Úc Diễm vẫn còn ngồi trên sô pha, tay cầm chìa khóa, tiếp tục ngẩn người.
Rốt cục là chuyện gì đã làm cho nữ nhân lạnh băng thực kiên cường kia hết lần này đến lần khác đẩy nàng đi? Lúc trước có lẽ nàng vẫn sẽ cho rằng mình bị chán ghét, vẫn sẽ tin tưởng lời nói của Tần Thanh Miểu, nhưng đêm qua.... Đạm Đạm vẫn còn ở đó, còn hai con gấu bông kia nữa, còn có....Miểu Miểu, cuối cùng rõ ràng là có khóc nha.
Tuy rằng chưa hiểu được vì sao nàng khóc, nhưng vẫn làm cho nàng đau lòng cực.
Nghĩ đến đây, Cố Úc Diễm lại nhìn về phòng Mục Hề Liên, lấy điện thoại ra trở về phòng mình, gọi cho Tần Thanh Miểu.
Đầu dây rất nhanh đã có người tiếp nhận, vẫn giống như hai năm trước, Cố Úc Diễm bởi vì tốc độ của người kia làm cho nhịn không được nhẹ nhàng cười cười, mà tiếng cười dừng ở tai người kia bởi vì hành vi của nàng hôm nay vẫn còn tức giận, liền giận hơn nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
"Ôi chao...."
"Tại sao lại cúp rồi...."
Giống như con khỉ đột ngồi vò đầu bứt tai, sau đó gọi lại cho Tần Thanh Miểu, lúc này thì qua thật lâu mới có người bắt máy, Cố Úc Diễm vừa nghe thấy điện thoại được thông, lập tức lấy lòng nói, "Miểu Miểu, đang làm gì vậy a?"
"Có liên quan gì đến em?" Tần Thanh Miểu ở bên này đang dựa vào giường xem sách, sau lần thứ nhất nhận được Cố Úc Diễm, tới lần thứ hai thì sau một hồi lâu mới bắt máy, nghe nàng hỏi mình như vậy, mặt lạnh xuống, hừ một tiếng.
"Hắc hắc, hỏi một chút thôi...". Ngồi trên giường mình, Cố Úc Diễm quay đầu nhìn ánh trăng vắt trên bầu trời đêm, "Miểu Miểu, có đói bụng không, đã ăn khuya chưa?".
Ném cái xem thường, Tần Thanh Miểu lại tức giận, "Em nghĩ tôi là em hay là Đạm Đạm?"
"Ách, em chỉ là muốn tìm một cái cớ để gặp chị thôi....". Ho khan một tiếng, không chút nào ngượng ngùng nói thẳng ra mục đích của mình, Cố Úc Diễm ngã lên giường, nghiêng người nằm úp sấp xuống, "Miểu Miểu, tại sao chị chưa ngủ a?"
Người này.....
Không hình tượng tiếp tục ném một cái xem thường nữa, Tần Thanh Miểu đã hoàn toàn không muốn để ý đến nàng.
"Miểu Miểu, chị thật sự không chịu nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?". Nghe đầu bên kia truyền đến tiếng hít thở, Cố Úc Diễm nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được mà hỏi ra miệng, "Nếu như chị nói cho em, hai người chúng ta có thể cùng nhau nghĩ biện pháp, em cũng không phải giống trước kia...."
"Được rồi, tôi muốn đi ngủ". Tần Thanh Miểu căn bản không cho nàng cơ hội nói xong, trực tiếp xen vào, tiếp theo là mị hí mắt, "Không được quấy rầy tôi nữa".
"Ách..."
"Cứ như vậy đi, tôi cúp máy đây". Nói xong, điện thoại lập tức bị cắt. Âm thanh "đô đô" truyền đến, Cố Úc Diễm bất đắc dĩ thở dài, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, nhắm mắt lại rối rắm.
Kỳ thật nàng hiện tại không còn như trước kia, nhưng mà...nàng vẫn chỉ là một nhân viên nho nhỏ của viện kiểm sát, quan hệ xã giao lại chưa rộng lắm, hiểu biết cũng chưa nhiều, thì có thể làm được cái gì đây?
"Cốc cốc". Đang lúc Cố Úc Diễm đang buồn rầu, cửa phòng bị gõ, sau đó truyền đến thanh âm ôn nhu của Mục Hề Liên, "Tiểu Diễm, chị vào được không?"
"A, được chứ". Cố Úc Diễm lập tức ngồi dậy, Mục Hề Liên tiến vào thì cũng không hề khách khí mà ngồi xuống trước mặt nàng, "Em thật sự vẫn còn thích họ Tần kia?"
Nhìn Liên tỷ tỷ luôn ôn nhu giờ phút này trở nên nghiêm túc, Cố Úc Diễm cũng biết nàng lo lắng cho mình, yên lặng gật đầu, không nói gì.
"Em có biết....cô ấy...cô ấy và Úc Sâm....". Khẽ cắn môi dưới, Mục Hề Liên hạ mắt, nhìn gra giường trắng noãn của Cố Úc Diễm một lát, rốt cục sâu kín thở dài, "Cô ấy và Úc Sâm là người yêu của nhau".
Cố Úc Diễm cũng đang cúi đầu lập tức ngẩng lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Mục Hề Liên, há mồm, nói không ra lời.
"Em là muốn nói...chị và Úc Sâm mới là tình lữ, đúng không?". Nâng tay nhẹ vuốt hai má nàng, đẩy sợi tóc che khuất khuôn mặt ra, Mục Hề Liên ngưng mắt nhìn nàng, "Vậy vì cái gì chị lại nói nàng và Úc Sâm là tình lữ, đúng không?"
"Ân....". Gật gật đầu, về chuyện xảy ra giữa ca ca và Tần Thanh Miểu trong lúc đó, Cố Úc Diễm từ hai năm về trước đã rất muốn biết, nhưng thái độ lúc ấy của Tần Thanh Miểu căn bản sẽ không nói cho nàng. Mục Hề Liên thì vẫn hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện....Đến khi Mục Hề Liên tỉnh, nhưng trong một đêm đó lại xảy ra tới từng ấy chuyện như vậy, từ đó về sau nàng cũng không dám nhắc đến Tần Thanh Miểu ở trước mặt Mục Hề Liên nữa, vì thế chuyện này tự nhiên liền lắng xuống dưới, nay...
Vẻ mặt vội vàng nhìn Mục Hề Liên, Cố Úc Diễm nghĩ đến ca ca, mặc dù có chút không dám, nhưng vẫn hỏi, "Ca ca anh ấy....một cước đạp hai thuyền?"
Lắc đầu, Mục Hề Liên hình như nghĩ đến cái gì, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tia rối rắm, trong phòng im ắng, Cố Úc Diễm cũng không quấy rầy nàng, ngồi im ở kia chờ nàng mở miệng.
"Em phải biết rằng....chị lúc trước, kỳ thật chỉ xem Úc Sâm là ca ca....". Mày nhăn lại gắt gao, nhớ lại chuyện cũ, có chút gian nan nói, Mục Hề Liên không nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Cố Úc Diễm, lại tiếp tục nói, "Nhưng mà....Úc Sâm anh ấy....như em đã thấy, quả thật là thích chị, muốn kết hôn với chị".
"Chị kỳ thật có nói với anh ấy vài chuyện, nói anh ấy nên tìm người khác". Thở dài, Mục Hề Liên đứng dậy, ôm cánh tay đi lại cửa sổ, nhìn ra ngoài, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, "Cho nên, sau đó Úc Sâm chạy đến chỗ chị nói chuyện của anh ấy và Tần Thanh Miểu, kỳ thật lúc đó chị rất cao hứng".
Nghe Mục Hề Liên nói chuyện quá khứ, nghe nàng nói ra chuyện ca ca và người trong lòng cùng một chỗ, cổ họng Cố Úc Diễm nghẹn đắng từng đợt, tuy rằng biết rõ là không nên, nhưng nhịn không được mà ghen tị đôi chút.
Bất tri bất giác nghĩ đến hai năm trước, lúc còn ở với Tần Thanh Miểu, cư nhiên thời điểm cao trào lại hô tên ca ca, liền cảm thấy lồng ngực bị nhéo đến phát đau, khó chịu vô cùng.
"Nhưng mà....sau đó, chị mới biết được...anh ta ngay từ đầu là muốn kích thích chị, nhưng không ngờ....quả thật đã thích Tần Thanh Miểu...."
"...."
"Bất quá không nghĩ đến chyện anh ta sẽ vì danh lợi mà làm ra chuyện có lỗi với Tần Thanh Miểu....Tai nạn xe kia, chị đến bây giờ vẫn chưa xác định là có ngoài ý muốn hay không, là bởi vì...."
Một câu như vậy, làm cho Cố Úc Diễm đang đắm chìm trong khổ sở hoàn hồn lại, thân mình đứng lên, không thể tin được nhìn Mục Hề Liên đang quay lưng về phía mình, cổ họng giống như có gì đó ngăn chặn, tay hai bên người nắm chặt thành quyền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi