TIỆM BÁNH BAO ÂM DƯƠNG

Sau đó, cậu chăm chăm nhúng lẩu, để camera quay sàn nhà, mặc cho fan có đập lễ vật hay dằn vặt thế nào cũng kiên quyết không thỏa hiệp.

Cứ vậy hẳn mấy phút trôi qua, cậu mới chậm rãi đem camera quay trở về, tiếp tục cùng fan dằn vặt lẫn nhau.

Cố Cảnh lúc này lại giúp cậu gắp đồ ăn, phục vụ đặc biệt chu đáo. Mộc Tử Dịch từ chối không được, bèn thoải mái hưởng thụ, còn nhân cơ hội trêu chọc: "Cố lão tiên sinh, anh sao lại hiền lành như vậy, không gả cho tôi thật quá đáng tiếc!"

Cổ Cố Cảnh cũng đỏ luôn rồi, trong lòng không khỏi có chút biệt nữu. Không phải là do chán ghét, nhưng hình như thích hay không thích.....anh nói không được.

[Cố lão tiên sinh?!!]

[Đây là cái biệt danh gì ah ha ha ha]

[Cho nên là họ Cố sao? Tại sao tôi lại liên tưởng tới vị fan thổ hào kia của chủ phòng, vị Lão Tiên Sinh kia đó]

[Không phải, Lão Tiên Sinh thật sự là một ông lão, trong weibo của ông ấy không chỉ lộ tay một hai lần, thật sự là tay của ông lão. Vị Cố lão tiên sinh này, vừa nhìn tay liền biết còn trẻ 333]

[Cố lão tiên sinh cái quỷ gì đó ha ha ha, chủ phòng cứ nói kiểu này, thật sự không sợ bẻ cong người ta sao?]

[Nói thật, nam sinh mấy người có lúc nói đùa thật cmn làm cho người ta không chịu được mà thổ huyết 333 cưới về đi cưới về đi!]

[Chủ phòng nhìn thụ như vậy... Chẳng lẽ không phải là cậu ấy gả cho Cố lão tiên sinh sao?]

[Cũng có khi người ta cong tự nhiên thì sao? Hoặc cũng có thể chủ phòng còn mong bẻ người ta cong thật? Đàn ông săn sóc như vầy không thấy nhiều đâu 333]

.......

Mộc Tử Dịch vô thức nhìn Cố Cảnh một cái, thấy anh đang chơi điện thoại hăng say, cũng không nhìn anh nữa, tự mình cùng fan tám tiếp.

Cậu tán chuyện cũng không có gánh nặng, hơn nữa còn biết cách nói chuyện này chuyện kia, cái gì có thể tiếp lời cậu liền tiếp, do đó cùng mọi người tám rất vui vẻ. Thẳng đến khi Cố Cảnh đột nhiên cầm điện thoại chạy qua đây, đứng sau lưng cậu.

Lúc Mộc Tử Dịch nhìn thấy trong màn hình xuất hiện bóng người, liền xoay camera đi. Nhưng mà đã không kịp rồi, mấy fan nhanh tay nhanh mắt đã sớm nhìn rõ mặt của Cố Cảnh. Nhất thời, cả khu bình luận lại lần thứ hai nổ tung.

[Đậu xanh nhìn thoáng qua!]

[Anh đẹp trai ah ah ah!!]

[Ôi giồi ôi móa nó, quả nhiên anh đẹp trai đều kết bạn với anh đẹp trai!]

[Đợi đã, trên mặt anh ta có vết thương thì phải? Vừa nãy camera quay nhanh quá, không thấy rõ]

[Hình như vậy, có một vết bầm xanh tím]

[Đây là bị chủ phòng đánh sao hhh]

[Tôi vừa đi wc, tôi bỏ lỡ cái gì sao!]

[Bạn của chủ phòng, vị Cố lão tiên sinh kia lộ mặt rồi!]

[Thật sao? Như thế nào, mau nói?]

[Một chữ thôi, soái! Chính là, kiểu đẹp trai rất có nét cổ điển, có chút nho nhã, có chút nghiêm túc.]

[Tôi vừa chớp mắt một cái, kết quả liền bỏ lỡ.....]

[Chủ phòng nhanh thả anh đẹp trai ra ah ah ah!]

[Đây còn không phải xứng với câu mắt tinh mày kiếm sao? Thật muốn xem anh ta mặc đồ cổ trang!]

[Chính là tôi cảm thấy vết thương kia trên mặt anh ta, chẳng những không làm giảm giá trị nhan sắc mà còn làm anh ta lộ ra vẻ đàn ông hơn nữa? hhh soái ca gì đó]

[Khí thế của anh ta mạnh hơn soái ca bình thường nhiều lắm! Hoàn toàn không phải cùng một kiểu đẹp trai với chủ phòng 333]

[Chính là tiểu ca ca hệ cấm dục rồi!]

[Lúc nãy chủ phòng nói cái gì nhỉ? Có đánh chết cũng không cho chúng ta thấy mặt anh đẹp trai]

[Chủ phòng ngày ngày bị đánh vào mặt: get ✅ ]

[Sờ sờ khuôn mặt nhỏ của chủ phòng, thật mịn màng hhh]

[Nghi vấn thường ngày: Chủ phòng mặt đau không? Không sưng hả?]

..........

Mộc Tử Dịch không thấy mấy cái bình luận hỏi mặt cậu đau không, bất đắc dĩ quay sang Cố Cảnh nói: "Anh lộ mặt rồi, làm sao đây?"

Cố Cảnh xem như không có gì: "Không sao, có tiếp tục bị quay cũng không có vấn đề gì."

Nghe thấy lời này của anh, Mộc Tử Dịch lại xác nhận lần nữa với anh, lúc này mới đem camera quay lại. Cậu đã sớm dự liệu được bình luận lại phải nổ tung lần nữa, do đó đem điện thoại cố định ở chỗ hơi xa chút, sau đó mới hỏi Cố Cảnh: "Làm sao vậy?"

Cố Cảnh đem điện thoại đưa cho cậu, hỏi: "Tôi vừa down app livestream xuống, nhưng tôi không biết nạp tiền vào như thế nào......"

"Cái này đơn giản, để tôi bày cho. Anh xem chỗ này, mở nó ra....."

Một bài giảng giải đi qua, Mộc Tử Dịch không quên dẫn đường cho anh: "Bây giờ anh có thể vào phòng livestream của tôi đập lễ vật, thử xem thành công không."

Cố Cảnh gật đầu, vào phòng livestream, đập vào hai cái du thuyền. Đập xong, nhân lúc Mộc Tử Dịch ngây người lại đập tiếp hai cái xe cao cấp.

"Đủ rồi!" Mộc Tử Dịch nhanh chóng kêu lên, kêu xong thấy ngón tay Cố Cảnh còn ở trên màn hình khẽ động, lại vội kêu: "Dừng tay!"

Cố Cảnh cũng thật sự ngừng tay, không biết làm sao mà nhìn cậu.

Mộc Tử Dịch chỉ tiếc mài sắt không thành kim: "Cho anh đập lễ vật, anh tùy ý đập cái nhỏ nhất thôi, cho có thôi mà? Đập nhiều như vậy làm gì, tiền nhiều lắm sao?"

Cố Cảnh gật gật đầu: "Tiền của tôi đúng là rất nhiều."

Mộc Tử Dịch: "............."

Hai tay cậu xoa xoa mặt, sau đó bày ra tư thế giảng đạo, từ từ dụ dỗ Cố Cảnh: "App livestream có thu tiền theo phần trăm, anh đập tiền ở trong đây, đi một vòng mới đưa đến tôi, đã bớt đi kha khá rồi, anh nói anh có đau lòng không?"

Cố Cảnh thành thật chậm rãi lắc lắc đầu, không đau lòng.

Mộc Tử Dịch cắn răng nói: "Được, tôi đau lòng, được chưa!"

"Vừa thấy bạn tôi tặng tôi nhiều tiền như vậy trong app livestream, tới tay tôi liền teo lại bớt, tôi liền đau lòng đến không thể thở được! Đau lòng là cảm giác gì anh hiểu không?"

Cố Cảnh kỳ thực không hiểu lắm, tiền đối với anh mà nói không có nhiều ý nghĩa, vì vậy anh không cảm nhận được cái loại đau lòng này. Nhưng nhìn dáng vẻ Mộc Tử Dịch nghiến răng nghiến lợi, anh vẫn dối lòng mà gật đầu. Anh còn đặc biệt hiểu chuyện mà nói: "Vậy cậu bày tôi gửi bao lì xì trong weixin đi, tôi gửi tặng cậu."

Trong weixin không có chia phần trăm đâu ha!

Mộc Tử Dịch: "..........."

Cậu hít sau một hơi, quay đầu nhìn camera, đặc biệt trầm trọng nói: "Xin lỗi mọi người, xin lỗi xã hội, tôi vẫn là không dạy anh ta làm người tốt như thế nào."

Cố Cảnh nhìn nhìn camera, lại nhìn Mộc Tử Dịch, không hiểu từ đầu tới cuối anh có chỗ nào không giống người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi