TIỆM TẠP HÓA CỦA NHÓC CON

Lâm Đông nói xong đôi mắt liền đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh đang rơm rớm nước, Nguyễn Tâm Bình ngẩn ra, ánh mắt từ từ tỉnh táo lại, nhanh chóng vươn tay lau nước mắt cho Lâm Đông, dịu dàng mở miệng nói: “Không khóc, bảo bối không khóc.”

Lâm Đông nói: “Mẹ cũng không khóc.”

“Được, mẹ không khóc, chúng ta đều không khóc.”

“Dạ, vậy mẹ thả con xuống dưới đi.”

“Con muốn xuống dưới sao?”

“Dạ.”

“Được rồi, mẹ thả con xuống dưới.”

“Dạ.”

Nguyễn Tâm Bình từ từ buông Lâm Đông ra, sau đó nắm tay nhỏ của Lâm Đông, Lâm Đông cũng nguyện ý để cho Nguyễn Tâm Bình nắm, ngược lại là Lâm Lệ Hoa lo lắng muốn xông lên trước đoạt lại Lâm Đông, kết quả bị Nguyễn Tâm Ninh ngăn cản, Nguyễn Tâm Ninh cầu xin Lâm Lệ Hoa: “Em cầu xin chị, làm ơn để cho chị em một chút thời gian, để chị ấy ổn định lại đã, chị ấy sẽ không làm Tri Nhiên bị thương, hãy cứ để cho chị ấy nắm tay Tri Nhiên, có được hay không?”

Lâm Lệ Hoa dừng một chút, vẫn đề phòng.

Nguyễn Tâm Ninh nói: “Bọn em thật sự là người thân của Tri Nhiên.”

Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Nguyễn Tâm Ninh, trong ánh mắt vẫn mang theo nghi ngờ, tuy rằng cô hi vọng Đông Đông tìm được mẹ, cũng cảm thấy Nguyễn Tâm Bình giống mẹ của Đông Đông mẹ, thế nhưng “Giống” không có nghĩa là “Đúng”, cô có trách nhiệm với Đông Đông.

Nguyễn Tâm Ninh thấy thế, nhanh chóng nói: “Bọn em có thể chứng minh cho chị xem.”

Lâm Lệ Hoa không nói gì.

Nguyễn Tâm Ninh lấy ra chứng minh thư từ túi xách bên người đưa cho Lâm Lệ Hoa tỏ rõ thân phận của mình, bảo đảm mình không phải là bọn người xấu buôn người, thậm chí nguyện ý đem giấy chứng nhận giao cho Lâm Lệ Hoa, bởi vì cô tin tưởng rằng người chịu để cho Tri Nhiên lên sân khấu ca hát tìm mẹ nhất định là người lương thiện.

Sau đấy Nguyễn Tâm Ninh lấy ra một bức ảnh đưa cho Lâm Lệ Hoa xem, bức ảnh nhìn rất đẹp và ấm áp hảo, một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp ôm một đứa nhỏ đáng yêu ngồi trên sân cỏ xanh mướt, tuy rằng đứa nhỏ bụ bẫm, thế nhưng Lâm Lệ Hoa chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đứa nhỏ chính là Lâm Đông, mà người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp trong bức ảnh là Nguyễn Tâm Bình.

Lâm Lệ Hoa khiếp sợ nhìn về phía Nguyễn Tâm Ninh.

Nguyễn Tâm nói thêm: “Em còn có thứ khác chứng minh Lâm Đông chính là Tri Nhiên.”

“Chứng cớ gì?”

“Sau lưng Tri Nhiên có một vết bớt nhỏ hình trăng lưỡi liềm.”

Lâm Lệ Hoa cả kinh, nhớ mình đã từng trêu chọc Lâm Đông, “Bớt ở eo, cưỡi ngựa đeo đao”, sau này nhất định là nhân vật lớn.

Nguyễn Tâm Ninh nói tiếp: “Nếu như chị không tin, em còn có —— “

Lâm Lệ Hoa cắt ngang: “Về nhà nói, nơi này đều là bạn học của Đông Đông, không tốt lắm.”

Nguyễn Tâm Ninh nghe nói trong lòng ấm áp, lúc này gật đầu, không nhịn được nói một câu: “Cảm ơn chị.”

Lâm Lệ Hoa không có biểu hiện gì, ngược lại nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cô ơi.”

Lâm Lệ Hoa nhẹ giọng nói: “Dắt cô ấy về nhà với chúng ta nhé.”

Lâm Đông gật đầu, nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình nói: “Chúng ta cùng nhau về nhà.”

Lúc này trạng thái tinh thần của Nguyễn Tâm Bình khá ổn, nói: “Được.”

Lâm Lệ Hoa nói với giáo viên chủ nhiệm lớp hai một tiếng, đem Lâm Đông mang về tiệm tạp hóa,sau khi trở lại tiệm tạp hóa, Lâm Lệ Hoa đóng cửa tiệm trước, sau đó mới nhìn Nguyễn Tâm Ninh cùng Nguyễn Tâm Bình đang ôm Lâm Đông, cường điệu nhìn về phía Lâm Đông, Nguyễn Tâm Bình lập tức ôm Lâm Đông chặt thêm mấy phần, Lâm Lệ Hoa bất đắc dĩ nhìn về phía Nguyễn Tâm Ninh.

Nguyễn Tâm Ninh chân thành mà nói: “Chúng em thật sự là người thân của Tri Nhiên.”

Lâm Lệ Hoa nói: “Tại sao tôi phải tin tưởng cô?” Chỉ dựa vào một tấm hình cùng mấy câu nói, Lâm Lệ Hoa vẫn không yên lòng.

Nguyễn Tâm Ninh nhanh chóng nói: “Em có đĩa video, nhà chị có đầu DVD không?”

Lâm Lệ Hoa gật đầu: “Có.”

Nguyễn Tâm Ninh rất có lễ phép mà nói: “Cho em mượn dùng một chút được không?”

Lâm Lệ Hoa mang theo đám người Nguyễn Tâm Ninh vào phòng ở sân sau tiệm tạp hóa, vừa vặn Hạ Thanh Chương cũng quay về rồi, vì vậy bốn người lớn hai đứa bé chen chúc trong một căn phòng xem đĩa video, đĩa video hẳn là đã được cắt ghép khá đơn giản, xuất hiện đầu tiên là một người phụ nữ mang bụng bầu và một người đàn ông anh tuấn, Lâm Lệ Hoa liếc mắt đã nhận ra người phụ nữ mang bụng bầu là Nguyễn Tâm Bình.

Trạng thái tinh thần của Nguyễn Tâm Bình hoàn toàn khác bây giờ, tuy rằng đang mang thai, nhưng trừ cái bụng lớn ra, vóc người và tướng mạo vẫn là cấp bậc nữ thần, ăn mặc rất đơn giản mà thoải mái, nhìn qua có chút đẹp đẽ lại có chút đáng yêu, quan trọng nhất là cô cho người khác cảm giác ấm áp như gió xuân tháng ba, có chút… Có chút giống như Lâm Đông.

Sau đó, bên trong màn hình chiếu đến cảnh Nguyễn Tâm Bình xoa bụng mỉm cười nói: “Tiểu bảo bối của mẹ, viết chữ quá mệt mỏi, mẹ cảm thấy lười biếng, không muốn viết nhật ký về con nữa, nên cùng ba của con quay video cho con xem, con đã ở trong bụng của mẹ sáu tháng rồi, bây giờ nhìn bụng của mẹ rất lớn đó, có lẽ sau này con phải giảm béo rồi, ba con đã bắt đầu đọc thơ Đường cho con nghe, mẹ cũng đi học một khóa dưỡng thai, con đều nghe được đúng không? Học cũng được phải không nào?”

Giọng của Nguyễn Tâm Bình dịu dàng êm tai, ghi chép cẩn thẩn mười tháng mang thai từng li từng tí, mãi đến tận khi Tri Nhiên sinh ra, rốt cuộc Tri Nhiên bắt đầu xuất hiện ở trong màn hình, là một bé con tròn tròn đỏ ngầu nhiều nếp nhăn, sau đó từ từ thoát khỏi màu đỏ, lộ ra bộ dáng nhỏ nhắn non nớt.

Hạ Tiểu Xuyên lập tức kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Mẹ! Là Lâm Đông! Nhìn kìa, là Lâm Đông!”

Lâm Lệ Hoa cả kinh.

Hạ Thanh Chương cũng sững sờ, thực sự là Lâm Đông, tuy là mập hơn và nhỏ hơn Lâm Đông bây giờ một chút, nhưng những thứ khác giống nhau như đúc.

Lâm Đông cũng nhìn đứa nhỏ trong TV, bé ngơ ngác nhìn, đứa nhỏ trong TV đặc biệt đẹp đẽ, béo trắng, là bé sao? Bé chớp đôi mắt hai lần, tiếp tụcxem.

Bé con vừa thông minh vừa đáng yêu, từ lúc lật mình học ngồi học bò đến học đi, đều có Nguyễn Tâm Bình ở bên cạnh. Mẹ con hai người nhìn rất đẹp, một khi cười rộ lên thì khóe miệng đều sẽ hiện ra hai cái đồng điếu, nhìn rất thoải mái.

Lâm Đông và đám người Lâm Lệ Hoa bất tri bất giác thấy được bé con học nói học đi, đi lảo đảo, cực kỳ đáng yêu, bước trên sân cỏ vung cánh tay nhỏ gọi: “Mẹ, ôm một cái, mẹ, ôm một cái.”

Nguyễn Tâm Bình nhấc người cười ôm bé, sau khi ôm bé lên, mặt kề sát ở khuôn mặt nhỏ của bé, không nhịn được hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ bé, hỏi: “Bảo bối, yêu mẹ không nào?”

Bé bi bô mà trả lời: “Yêu.”

“Chỗ nào yêu mẹ?”

Bé dùng cánh tay toàn thịt chỉ bụng nói: “Bụng bụng yêu mẹ.”

“Còn gì nữa không?”

“Chân chân yêu mẹ.” Đá chân ngắn một chút.

“Còn gì nữa không?”

“Tay tay yêu mẹ.” Tay nhỏ đặt ở trên mặt Nguyễn Tâm Bình.

“Còn gì nữa không?”

“Tiểu Tâm Tâm yêu mẹ.” Tay nhỏ chỉ vị trí trong lòng.

“Thực sự là bảo bối tốt của mẹ.” Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười, dùng chiếc mũi xinh đẹp cọ khuôn mặt nhỏ của bé, nói: “Chúng ta đã nói rồi đó, tiểu Tâm Tâm của Tri Nhiên yêu mẹ, cả đời không thể quên nha.”

Bé gật gật đầu nhỏ: “Dạ, tiểu Tâm Tâm yêu mẹ.”

“Tiểu Tâm Tâm của mẹ cũng yêu Tri Nhiên.”

Bé nở nụ cười, cười rộ lên đặc biệt ấm áp.

Nguyễn Tâm Bình cao hứng hôn bé.

Bé ôm cánh tay của Nguyễn Tâm Bình mà cười khanh khách, tiếng cười lanh lảnh dễ nghe, đột nhiên TV xuất hiện màu đen, Lâm Đông và Lâm Lệ Hoa đột nhiên tỉnh lại.

Lâm Lệ Hoa quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tâm Ninh, Nguyễn Tâm Ninh mở miệng nói: “Ba ngày sau Tri Nhiên bị mất tích.”

Lâm Lệ Hoa giật mình hỏi: “Làm sao lại bị mất tích?”

Nguyễn Tâm Ninh im lặng một chút nói: “Bị người khác ôm đi.”

“Ai ôm đi?”

“Bọn buôn người.”

Lâm Lệ Hoa nghe nói hoảng sợ.

Hạ Thanh Chương cũng sửng sốt một chút, theo bản năng mà xoa đầu Hạ Tiểu Xuyên.

Hạ Tiểu Xuyên mờ mịt nhìn Nguyễn Tâm Ninh.

Nguyễn Tâm Ninh liếc mắt nhìn Nguyễn Tâm Bình cùng Lâm Đông, bắt đầu kể rõ cho Lâm Lệ Hoa nghe, Nguyễn Tâm Bình rất yêu rất yêu Lâm Đông, từ sau khi Lâm Đông sinh ra, Nguyễn Tâm Bình chưa từng rời khỏi Lâm Đông, mãi cho đến khi Lâm Đông hai tuổi.

Ngày đó là thứ tư, cô ấy mang theo Lâm Đông đến công viên chơi đá bóng, Lâm Đông đá bóng vào bên trong luống hoa, Lâm Đông tìm không được, bảo mẫu về nhà lấy bình sữa, cho nên Nguyễn Tâm Bình tự mình đến luống hoa tìm, cô ấy tìm được rất nhanh, nhưng ai biết vừa quay đầu lại không còn nhìn thấy Lâm Đông nữa, cô ấy hoảng hốt, lập tức tìm kiếm khắp nơi.

Sau đó vận dụng quan hệ tìm tới bộ phận quản lý, thấy một người đàn ông ôm Lâm Đông đi, trong khoảng thời gian đó đã bị mất tích ba đứa nhỏ, có bé trai cũng có bé gái, mỗi bé đều có dung mạo xinh đẹp, không biết muốn bán tới chỗ nào, cảnh sát lập tức xuất lực đuổi theo bọn họ.

Đuổi tới ba tháng, cuối cùng cũng tìm được hành tung của đám người bắt cóc kia, có thể là vì hốt hoảng đào tẩu nên lúc đi ngang qua đường núi giáp biển, đột nhiên xe bị cháy, cả người và xe đều rơi vào trong biển, đợi đến khi cảnh sát nghĩ được biện pháp cứu viện, chỉ vớt được một cái khung xe, tài xế, giày, cặp sách, bình sữa..v.. của bọn nhỏ, sau khi kiểm tra thì xác định, bốn đứa nhỏ đều ở trên xe, cho nên… Tri Nhiên cũng chính là…

Nguyễn Tâm Ninh nói: “Bọn em đều cho là Tri Nhiên đã mất, chỉ còn chị của em là kiên định cho rằng Tri Nhiên vẫn còn sống, đồng thời không ngừng tìm kiếm, càng tìm càng không tìm được, càng không tìm được chị ấy càng khó chịu, dần dần tinh thần hoảng hốt, lúc tốt lúc không, trị liệu trong nước và nước ngoài đều không hữu dụng, vẫn luôn uống thuốc nhưng chỉ có thể tạm thời ngăn chặn, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất chính là ôm con của người khác gọi tên Tri Nhiên, bọn em thật sự cho là Tri Nhiên đã mất, không ngờ nhìn thấy Tri Nhiên trong TV, em không thể tin được, là chị của em kiên trì muốn tới tìm, thật không ngờ…”

Nguyễn Tâm Ninh nhìn về phía Lâm Đông, không nói tiếp.

Đôi mắt trong suốt của Lâm Đông đang nhìn Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình ôm Lâm Đông, trạng thái so với vừa nãy tốt hơn rất nhiều, như người bình thường, cô vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông, Lâm Đông hỏi: “Mẹ đúng là mẹ của con sao?”

Đôi mắt của Nguyễn Tâm Bình lại đỏ: “Đúng vậy, mẹ là mẹ của con.”

“Mẹ đừng khóc.”

“Được, mẹ không khóc, mẹ không khóc.” Nguyễn Tâm Bình cố gắng lau nước mắt.

Lâm Lệ Hoa ở bên cạnh nhìn, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Hạ Thanh Chương vỗ về Hạ Tiểu Xuyên, để Hạ Tiểu Xuyên dựa vào mình, dường như sợ Hạ Tiểu Xuyên cũng bị bắt cóc mất, Hạ Tiểu Xuyên nghe không hiểu những gì Nguyễn Tâm Ninh nói, thế nhưng nhóc hiểu rõ một chút, là Lâm Đông tìm được mẹ, nhóc cao hứng hỏi: “Lâm Đông, cô ấy đúng là mẹ của mày à?”

Lâm Đông gật đầu: “Ừ.”

“Không phải là mẹ trong mơ nữa chứ?”

“Là mẹ trong mơ cũng là mẹ thật sự đó.”

“Quá tốt rồi, mày vui vẻ không?”

“Em vui vẻ.” Lâm Đông rất vui vẻ, bé ngồi trong lòng Nguyễn Tâm Bình, có một loại cảm giác ấm áp quen thuộc, bé không hiểu cái gì gọi là “Yên ổn”, bé chỉ biết là không cần sợ hãi như trước, dù cho tâm tình của mẹ không ổn định, bé cũng cảm thấy không sợ.

Hạ Tiểu Xuyên còn nói: “Chúc mừng mày đã tìm được mẹ.”

“Ừ.”

Lâm Đông cười vui vẻ một chút, đột nhiên nghĩ đến chuyện Nguyễn Tâm Ninh mới vừa nói, còn có ba bạn nhỏ khác cũng bị bắt cóc mất, vì vậy hỏi Nguyễn Tâm Ninh: “Những bạn nhỏ khác đâu ạ?”

Nguyễn Tâm Ninh sững sờ, sau đó hỏi: “Tri Nhiên, là ai mang con trốn ra được?”

Tất nhiên là Lâm Đông không nhớ rõ ai dẫn bé trốn ra được.

Nguyễn Tâm Ninh không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.

Lâm Lệ Hoa nhớ lại cuộc nói chuyện của mình và Lâm lão gia tử, nói: “Cha tôi nói, hình như Đông Đông tự mình lách theo khe hở của một chiếc xe nhỏ leo xuống, lúc leo xuống còn té lộn mèo một cái, sau khi bò dậy liền chạy giữa đường, vừa chạy vừa gọi ba mẹ, sau đó đụng vào cha tôi, cha tôi cho là —— “

Lâm Lệ Hoa còn chưa nói hết, đột nhiên Nguyễn Tâm Bình đau lòng gào lên một tiếng, ôm chặt Lâm Đông, không ngừng mà gọi Tri Nhiên Tri Nhiên, Lâm Lệ Hoa sợ hết hồn, Nguyễn Tâm Ninh nhanh chóng động viên: “Chị Tâm Bình, chị, không có chuyện gì, không có chuyện gì, bây giờ Tri Nhiên đang ở đây này, chị nhìn thử xem, chị xem, Tri Nhiên đang ở trong lòng của chị mà.”

Nguyễn Tâm Bình nghe vậy nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông nháy mắt nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình gọi: “Mẹ.”

Nguyễn Tâm Bình ôm chặt Lâm Đông khóc lên.

Lâm Đông vòng tay nhỏ ôm cổ Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Ninh ở bên cạnh nhìn đến rơi lệ.

Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Hạ Thanh Chương.

Hạ Thanh Chương thở dài một tiếng, sau đó nói: “Từ từ đi, việc này không thể gấp.”

Lâm Lệ Hoa gật đầu.

Nguyễn Tâm Ninh nhìn về phía Lâm Lệ Hoa nói: “Chị, có thể ra chỗ khác nói chuyện không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi