TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



“Thầy Tào!”

Một đám nhân vật máu mặt của Giang Thành đều sợ hãi, có mấy người đã đứng lên, tức giận quát ông già kia.


“Khụ khụ, không liên quan tới vị đạo hữu này!”

Thầy Tào ngồi bệt xuống đất, trông ông ta như già đi mười mấy tuổi: “Là do năng lực tôi thấp kém, không nhìn ra được pháp khí này có hiệu quả gì nhưng chắc chắn nó là món pháp khí vô cùng quý giá!”

Ông già kia thờ ơ liếc thầy Tào một cái rồi nói: “Cũng được, với chút đạo hạnh ấy, ông có thể nhìn ra pháp khí là hay rồi!”

Mấy ông lớn Giang Thành cũng sầm mặt, thầy Tào đại diện họ ra tay, giờ lại bị sỉ nhục như thế, đây chẳng khác nào tát vào mặt họ.


Thầy Tào nghe xong mấy lời này thì hai mắt tối thui, khí huyết tăng xông lên tận cổ họng sắp ngất tới nơi, ông ta căm hận nói: “Vậy mời vị đạo hữu này thể hiện tài năng, để cho chúng tôi được mở mang kiến thức, được không?”

Ông ta vốn định móc mỉa đối phương nhưng không ngờ ông già kia lại cười khẽ: “Được, để tôi cho mấy người trần mắt thịt các vị biết cái gì gọi là pháp thuật, cái gì gọi là thần thông!”

Ông già mặt mũi âm trầm kia vung vẩy và quơ quào trong không khí như ném không khí về phía chiếc thẻ bài bằng gỗ kia, miệng hô lên:

“Lên!”

Ngay lập tức, thẻ bài bằng gỗ bộc phát một tầng ánh sáng màu xanh lục trong suốt, hào quang này như có sinh mệnh, nơi nó đi qua, cây héo nảy mầm, cây khô như gặp mùa xuân, thậm chí khiến những ông lớn đã cao tuổi phát hiện ra là da mình đang bắt đầu trở nên trơn mịn, còn có xu hướng trẻ lại.


“Báu vật, đây là báu vật vô giá!”


Giờ phút này, dù là hai người luôn đứng trên cao như Thẩm Thiên Minh và Đặng Nghị, họ đều có chút kích động.


Người già khát vọng điều gì nhất?

Thanh xuân! Khỏe mạnh!

Nhất là Thẩm Thiên Minh - người từng trải qua lằn ranh sinh tử càng thêm thất thố, thậm chí ông ấy đã quên mục tiêu ban đầu của mình mà còn định bất chấp để chiếm nó thành của riêng.


Nhìn vẻ mặt mấy ông lớn Giang Thành, thầy Vương nở nụ cười mỉa, sau đó buông tay ra, lúc này, thẻ bài bằng gỗ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Nhưng ánh mắt người chung quanh nhìn thầy Vương đã không còn như ban đầu nữa.


Thậm chí vài ông lớn Giang Thành kích động tới mức chuẩn bị tiến lên làm quen, làm thân với thầy Vương.
Nếu không vì kiêng dè Thẩm Thiên Minh, không chừng họ đã ào lên rồi.


Trương Kha càng thêm đắc ý cười lớn: “Sao, đã nhìn thấy bản lĩnh thật sự rồi phải không?”

Sắc mặt Thẩm Thiên Minh không quá dễ nhìn, thầy Tào càng thêm sa sút tinh thần, cả buổi mới cười khổ nói: “Không ngờ cao nhân có thể thật sự dẫn dắt pháp khí cộng hưởng cùng mình, hôm nay Tào mỗ tôi đúng là tâm phục khẩu phục!”

Thầy Vương cười lạnh, kiêu căng đáp: “Ông có thể nhìn ra là pháp khí cộng hưởng cũng có thể coi như là không sống vô ích!”

Thầy Tào nghe thầy Vương nói như thế thì giận dữ, tay ông ta siết chặt thành nắm đấm, hồi lâu rồi lại chỉ có thể thở dài cúi đầu.


Năng lực của người ta cao hơn mình, là có thể dạy dỗ mình.

Kẻ mạnh là vua, đây là nguyên tắc chắc như đinh đóng cột của thế giới này.


Mà mấy ông lớn Giang Thành cũng cực kỳ thực tế, vừa rồi họ còn rất sùng bái thầy Tào, mà bây giờ còn chẳng thèm liếc nhìn ông lão đang thất vọng này, họ bắt đầu đấu giá.


Đề cập tới loại bảo vật vô giá có thể hồi xuân này, thể diện, tình cảm gì cũng là giả, chỉ biết so bì tiền bạc thôi.


Mà mấy ông lớn này đều là người không hề thiếu tiền.


Giá liên tục được đẩy cao, rất nhanh đã lên tới năm mươi triệu, đúng lúc, Thẩm Thiên Minh im lặng không nói gì đột ngột mở miệng: “Một trăm triệu!”

Mọi người tức khắc yên lặng, nâng giá lên một trăm triệu chỉ trong một lần, vị “đại ca” này đã thể hiện quyết tâm của mình, lập tức khiến người ta nản lòng.


Nhưng đúng lúc này, Trương Kha đang khoanh tay hóng hớt đột nhiên lên tiếng: “130 triệu!”

Mọi người tức khắc mừng rỡ.
Đúng vậy, người khác sợ nhà họ Thẩm, Trương Kha lại không, mà nếu họ đấu giá thắng Trương Kha thì Thẩm Thiên Minh cũng không thể nói gì.


“150 triệu!”

Ngoài dự đoán mọi người, người đầu tiên lên tiếng không phải ai khác mà chính là ông Đặng - Đặng Nghị.



Những người còn lại sửng sốt, lập tức tranh nhau hô giá sợ bị bỏ lại, dù sao cũng đã có ông Đặng đi đầu, dù Thẩm Thiên Minh tức giận thế nào thì cũng không thể trút lên người họ.


Và rồi một việc bất ngờ khác nữa là Trương Kha không hề tăng giá nữa, Thẩm Thiên Minh thấy vậy thì trong lòng hơi hoài nghi, nhưng cuối cùng lại bị sự kích động che phủ.


Nhưng khi ông ấy mở miệng chuẩn bị nâng giá lên 500 triệu thì Diệp Thành đột ngột lên tiếng: “Đừng lãng phí tiền! Thứ này vô dụng!”

“Cậu Diệp, cái này…”, Thẩm Thiên Minh ngạc nhiên, đương nhiên ông ấy cũng không tin là Diệp Thành biết giám định cổ vật nhưng vì ngại thân phận đối phương nên không trực tiếp từ chối.


Trương Kha thấy Thẩm Thiên Minh do dự thì lập tức lên tiếng châm chọc: “Sao thế lão Thẩm? Mới thế mà đã thua rồi à? Hay nhà họ Thẩm các người cần phải nghe theo lệnh của một thằng ranh?”

Đặng Nghị cũng tức tối nói: “Đúng đó chàng trai, nếu cậu thật sự biết giám định cổ vật thì thể hiện đi, để chúng tôi được mở mang kiến thức, nếu không phải anh Thẩm đây thừa nhận cậu thì chúng tôi không chấp nhận cậu đâu!”

“Phụt!”

Khi bầu không khí đang căng thẳng, sau lưng Đặng Nghị bỗng vang lên tiếng cười khúc khích, ông ta quay đầu, không vui quát: “Tiểu Nhã, thường ngày ông dạy dỗ cháu thế nào, sao cháu lại khiếm nhã như vậy trong trường hợp thế này?”

Đặng Nhã vội ngừng cười, giải thích: “Ông nội, cháu không cố ý khiếm nhã như vậy, chỉ là do thân phận người này quá thú vị nên khi nghe anh ta nói năng ngông cuồng, cháu không nhịn được mới bật cười”.


Rất nhanh, Đặng Nhã đã tiết lộ thân phận Diệp Thành cho mọi người biết, tức khắc tất cả đều đã biết về anh.


“Ha ha ha!”.
Trương Kha là người đầu tiên cười lớn mà chẳng nể nang ai: “Nhà họ Thẩm các người hay thật, thế mà lại coi một thằng ở rể của một gia đình có gia tài một triệu tệ như bảo vật.
Lão Thẩm, ông có định gả cho gái làm bé cho thằng này không?”

Ngay sau đó, mấy người đứng sau Trương Kha lại cười râm ran, mặt mũi mấy ông lớn Giang Thành lại chẳng mấy vui vẻ, hiện nhiên họ đều cảm thấy Diệp Thành đã làm mất thể diện của họ.



Mà ngay cả Thẩm Thiên Minh cũng không nhịn được mà hối hận, than thở người mình không tiếc đặc tội nhà họ Trình để kết thân lại là kẻ thích khoe khoang cậy mạnh thế này sao?

Trong tiếng cười thô lỗ, Diệp Thành vẫn lạnh nhạt nói: “Tuy vẻ ngoài thẻ bài bằng gỗ này chẳng đẹp đẽ gì, cấu tạo bên trong chính là trận pháp Ngũ Hành Âm Dương, nếu sử dụng đúng thì thật sự có thể sinh ra hiệu quả hồi xuân”.


Thầy Vương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy mấy lời này thì kinh ngạc nhận xét: “Hử? Nhóc ranh cậu còn trẻ mà có được kiến thức như vậy cũng không tệ!”

Nghe thầy Vương nói như thế, mấy người của Giang Thành lập tức hưng phấn, trong lòng nghĩ thầm không ngờ thằng nhóc này cũng có chút năng lực, hơn nữa, cậu ta và thầy Vương đều nói như vậy, pháp bảo này chắc chắn là thật rồi.


“Nhưng mà…”, Diệp Thành đột nhiên cười mỉa: “Đại trận Ngũ Hành Âm Dương này cũng cần một mắt trận thì mới có thể tụ hội linh khí trời đất, vậy mắt trận của thẻ bài bằng gỗ này là gì đây?”

Thầy Vương nghe tới đó thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Sợ tới mức đứng bật dậy muốn quát đối phương nhưng Diệp Thành hoàn toàn không cho lão ta cơ hội, nói chắc như đinh đóng cột:

“Là âm linh, trong thẻ bài này có một âm linh bị nhốt.
Vì thế nếu các người đeo bên người thì sẽ có được lợi trong thời gian ngắn, nhưng do vậy mà cũng phải chịu hoàn toàn bộ tội lỗi của âm linh.
Mà quan trọng nhất là một khi thứ này bị phá hủy, sau đó không lâu, âm linh phá phong ấn thoát ra, người đeo sẽ chết không chỗ chôn!”

“Thằng quỷ nhỏ, mày dám!”, thầy Vương vừa sợ vừa giận, mắt trợn to như cóc, lão ta không ngờ một người trẻ tuổi như thế lại có thể đoán ra cái bẫy của mình.


Nghe Diệp Thành nói, mấy ông lớn Giang Thành sợ tới mặt tái mét, Đặng Nghị dứt khoát đứng lên quát lạnh: “Lôi Tam! Thế này là sao?”

- ------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi