TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



"Lão già này dám ra tay sao? Anh em, xông lên!"

Hồng Ngũ gia thấy thầy Tào bị khống chế, lập tức rống lên, định trở mặt xông lên với anh em, nhưng đám người áo đen phía đối diện chỉ làm một động tác.


Mấy người áo đen rút bàn tay vốn để ở túi quần ra, trên tay cầm một khẩu súng đen gần bằng súng lục, những ai bị khẩu súng này chĩa vào đều mắt cắt không một giọt máu.


Mấy người áo đen sử dụng súng thật, không giống như bốn năm khẩu súng lục mà phía Hồng Ngũ gia lén lút làm ra, vũ khí mà đám người áo đen sử dụng là súng tiểu liên tiếng tăm lẫy lừng!

"Mau dừng lại!"

Thấy thầy Tào bị khống chế, Thẩm Minh Nhan vội xông lên, tuy nhiên cô cũng không ngờ bên kia lại có hung khí giết người, nhưng cô vẫn nghiêm mặt quát: "Các người là ai? Tại sao lại dám gây chuyện trên địa bàn của nhà họ Thẩm chúng tôi?"

Hà Thái Vi thờ ơ liếc nhìn Thẩm Minh Nhan, nói: "Nhà họ Thẩm ở Giang Thành cũng chỉ được coi là gia tộc đứng thứ ba mà thôi, so với nhà họ Hà chúng tôi thì nhà họ Thẩm chẳng là cái gì!"

“Cô!”, Thẩm Minh Nhan lập tức nổi nóng, có lẽ là do bản tính phụ nữ, cô luôn có cảm giác khó chịu lạ thường khi đối mặt với Hà Thái Vi, nhưng khi cô đang định lên tiếng thì trong đầu chợt nảy ra một thông tin quan trọng!

"Nhà họ Hà sao? Chẳng lẽ gia tộc họ Hà giàu có nhất Úc Đảo?"

Giờ phút này, một người từ nhỏ đã được dạy dỗ, cho dù trời có sập xuống cũng không thay đổi sắc mặt như Thẩm Minh Nhan cũng không khỏi rùng mình!

Nhà họ Hà ở Úc Đảo là gia tộc thuộc tầng lớp quý tộc chính hiệu, thậm chí còn không thua kém gì nhà họ Từ ở Yên Kinh, nhà họ Thẩm làm sao có thể chọc vào nổi?


"Thế nào? Sợ rồi sao?"

Nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Minh Nhan, môi Hà Thái Vi khẽ nhếch lên, cô ta tiến phía trước, đưa một ngón tay nâng cằm Thẩm Minh Nhan lên, nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của cô và nói:

"Cô gái, có thể ngày thường cô tự cho rằng mình là công chúa, nhưng trước công chúa thực sự là tôi đây thì cô chỉ là một con bé quê mùa mà thôi".


Từ nhỏ đến lớn Thẩm Minh Nhan chưa từng bị chế giễu như vậy, cô cảm thấy rất uất ức, hai mắt rưng rưng nhưng không dám phản bác, cô run lên vì tức giận, nước mắt chảy dài trên mặt, rơi xuống mặt đất.


Hà Thái Vi rõ ràng là rất hài lòng với cảnh này, cô ta mở miệng nói: "Được rồi, biết điều thì mau ngoan ngoãn tránh ra, chúng tôi phải ra sông Thương Lan để tìm lại đồ đã mất".


Nhưng đúng lúc này, một giọng nói khác cất lên: "Cô vốn dĩ không đánh mất thứ gì cả mà là vì muốn tìm con thuồng luồng dưới sông này đúng không?"

Vừa nghe thấy câu nói này, Hà Thái Vi giật mình, ông Quách cũng nhìn qua người vừa lên tiếng với sắc mặt khó coi, mọi người đều cúi đầu trước một người đang thờ ơ dựa vào cây liễu ở gần đó.


"Anh Diệp!"

Thẩm Minh Nhan vui mừng thốt lên, ánh mắt của Hà Thái Vi cũng lập tức trở nên mập mờ, cô ta nở một nụ cười quyến rũ, nói:

"Chàng trai này, anh muốn ra mặt giúp con bé quê mùa kia sao?"

Khác với thái độ đối với Thẩm Minh Nhan, Hà Thái Vi khá lịch sự với Diệp Thành, thậm chí còn có chút mập mờ.
Một là cô ta phát hiện ra làm như vậy có thể kích thích Thẩm Minh Nhan, cô ta luôn thích cướp đi người đàn ông trong lòng của người phụ nữ khác, chơi chán rồi đá anh ta đi để thể hiện sự vượt trội của mình.


Đương nhiên điều quan trọng hơn là cô ta nghe thấy từ "thuồng luồng" từ miệng Diệp Thành, đây chính là mục đích thực sự của cô ta khi tới đây, cô ta cảm thấy có thể lợi dụng Diệp Thành!

Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của Hà Thái Vi có chút mơ hồ, lập tức từ một công chúa quý tộc biến thành một người phụ nữ vô cùng quyến rũ.
Những người đàn ông bên cạnh chăm chú ngắm nhìn cô ta, còn Thẩm Minh Nhan thì không ngừng giậm chân vì tức giận, nhưng cũng phải thừa nhận sự quyến rũ của cô và Hà Thái Vi không ở cùng một đẳng cấp.


Diệp Thành không thèm nhìn Hà Thái Vi một cái mà đi thẳng tới bên cạnh Thẩm Minh Nhan, nhẹ giọng nói: "Cô đưa bọn họ đi trước đưa đi, tôi có chuyện phải giải quyết".


Thẩm Minh Nhan bị lời căn dặn của Diệp Thành làm cho kích động đến mức suýt rơi nước mắt.


Một người thông minh như cô chắc chắn biết mình phải làm gì vào lúc này, vì vậy Thẩm Minh Nhan nhanh chóng bình tĩnh lại và nhẹ nhàng nói: "Anh Diệp, hãy cẩn thận".



Sau đó, Thẩm Minh Nhan không thèm để ý đến vẻ ngạc nhiên của Hà Thái Vi mà đi qua đưa Hồng Ngũ gia và những người khác đi.
Cô là một người phụ nữ rất có chừng mực, cô biết hiện giờ cô có muốn ở lại cũng không được, nếu nhất quyết đòi ở lại sẽ làm mất mặt Diệp Thành!

Chỉ là...
Hà Thái Vi xinh đẹp như vậy, nếu như Diệp Thành bị cô ta mê hoặc thì sao? Nghĩ đến đây, Thẩm Minh Nhan đi chậm lại, âm thầm quay người nhìn Diệp Thành.


Cô thấy Diệp Thành vẫn đang dựa vào gốc cây liễu, nhìn về phía cô, thấy cô quay đầu lại nhìn mình, anh còn đưa tay lên cao vẫy nhẹ.


Không biết tại sao Thẩm Minh Nhan đột nhiên cảm thấy trong lòng rất ấm áp, như thể bản thân cô đang lo sợ không đâu.
Cô kiềm chế cảm giác muốn rơi nước mắt, kính cẩn cúi người trước Diệp Thành rồi vội vàng rời đi.


"Hừ, xem ra anh cũng rất trọng tình cảm đấy".


Sau khi thấy Thẩm Minh Nhan rời đi, Diệp Thành quay đầu lại thì thấy Hà Thái Vi đang tiến sát lại gần mình, lúc này cô ta đang ở rất gần anh, gần đến mức họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.


Ở một khoảng cách mập mờ như vậy, anh chỉ cần cúi đầu xuống một chút là có thể hôn lên đôi môi đỏ mọng yêu kiều của người đẹp mang vẻ đẹp lai Tây này.
Chiêu quyến rũ đàn ông này đã được Hà Thái Vi sử dụng rất nhiều lần, cô ta tin rằng thế giới này không người đàn ông nào có thể kháng cự được chiêu này của cô ta.


Trong mắt cô ta, Diệp Thành cũng giống như những người đàn ông xấu xa ngoài kia, bề ngoài thì hiên ngang tuyên bố bản thân đã có bạn gái và sẽ không bao giờ phản bội lại người họ yêu.
Nhưng khi những người đàn ông đó bị cô ta quyến rũ như vậy thì hoàn toàn mất đi lý trí mà điên cuồng hôn lên môi cô ta!

Tuy nhiên, điều khiến Hà Thái Vi thất vọng là trong đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm không ánh sao của đối phương không hề có một chút rung động nào, nó tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.



Sau đó Diệp Thành nhướng mày, bình thản nói ra câu nói thô lỗ nhất mà Hà Thái Vi được nghe kể từ khi sinh ra:

"Tránh ra, mùi nước hoa của cô làm tôi khó thở".


"Anh!"

Hà Thái Vi lập tức không thể duy trì vẻ thanh tao của mình nữa, nước hoa mà cô ta sử dụng là loại nước hoa nổi tiếng và rất quý hiếm, có người đàn ông ưu tú nào không mê mẩn khi gửi thấy mùi hương này? Vậy mà tên quê mùa kia lại dám nói mùi hương này làm anh ta ngạt thở?

Lúc này, ông Quách tiến vào đứng giữa hai người, lạnh lùng nhìn Diệp Thành, nói: "Làm sao cậu biết chúng ta tới đây để tìm con thuồng luồng kia?"

Diệp Thành thờ ơ nói: "Bởi vì tôi cũng muốn tìm con thuồng luồng đó".


Sự thật tất nhiên không phải vậy, Diệp Thành dựa theo lời của Hà Thái Vi và nhớ lại những thông tin mà kiếp trước anh đã nghe được trên báo chí và truyền hình, đó là Hà Thành, gia chủ của gia tộc họ Hà giàu có nhất Úc Đảo năm nay sẽ qua đời vì bị bệnh.


Thêm vào đó là truyền thuyết về con sông Thương Lan này, Diệp Thành không khó để đoán ra bệnh tình của Hà Thành đang nguy kịch, ý định của Hà Thái Vi là lấy được nội đan của con thuồng luồng kia để kéo dài mạng sống cho bố cô ta!

- ------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi