TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



Bắc Võ nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán thi nhau lăn xuống.

Lúc đầu ông ta định ở ẩn không phải là vì thờ ơ với danh lợi, mà là vì thua dưới tay Liệt Dương Chân Quân, yếu ớt đến cực điểm mới để Nam Ly giành mất cơ hội xưng hùng xưng bá.

Hơn nữa ông ta cũng biết nhiều năm nay, Nam Ly chưa từng buông bỏ việc tìm kiếm mình, chỉ cần ông ta biết mình bị thương thì nhất định sẽ tự giết mình không hề nương tay.

Vì một núi không thể có hai hổ.
“Tiền bối!”
Lúc này Bắc Võ đã thay đổi xưng hô, ông ta kính cẩn cúi người nói: “Mong người chỉ giáo!”
Để áp chế lửa độc trong người, ông ta không tiếc hết tài sản sáng tạo ra vùng băng cực lạnh giá này, rồi thành lập Bắc Võ tiên viện để che giấu, khiến người ta nghĩ vùng băng cực lạnh này là nơi ông ta dùng để tăng tu vi cho các đệ tử.

Thật ra hoàn toàn không phải vậy, mà là để bản thân ông ta áp chế hỏa độc, mỗi tháng phải có khoảng mười lăm ngày ở suốt trong phòng băng.
Lúc này Bắc Võ cũng không dám xem thường Diệp Thành nữa, mặc dù đối phương không có bất kỳ khí thế gì nhưng chắc chắn là tu vi của mình không đủ, thế không thể truy xét được.

Rất có thể chàng trai trước mặt này là một Đại năng cảnh giới Nguyên Anh.


Diệp Thành trợn mắt bất lực nói: “Được rồi, mười ngày sau, Chu Đan Đường sẽ tổ chức một buổi đấu giá, trong đó có bán mười viên Thần Chiếu Đan – linh đan trung phẩm”.

“Tiền bối, Liệt Dương Chân Quân đó… không phải là cường giả cảnh giới Xuất Khiếu bình thường, mà đã đạt đến sức mạnh Nguyên Anh, vết thương ông ta để lại không thể chữa trị bằng linh đan trung phẩm bình thường”.

Diệp Thành khinh thường nói: “Tất nhiên linh đan trung phẩm bình thường không thể chữa trị được, nhưng đó là sản phẩm của Đại sư luyện đan, gần như có thể xem là bảo vật của linh đan thượng hạng.

Ông chỉ cần dùng cả mười viên này, không chỉ có thể trị được vết thương mà còn có thể đạt được cảnh giới cao của Xuất Khiếu”.

“Vâng, cảm ơn tiền bối”.

Mặc dù ông ta vẫn cảm thấy ngạc nhiên tại sao Diệp Thành lại biết chuyện này nhưng Bắc Võ đã sẵn sàng, cho dù lấy hết tài sản kinh doanh Bắc Võ tiên viện trong nhiều năm nhất định phải bán đấu giá linh đan trung phẩm đó.

“Được rồi, bây giờ đi đi, đừng làm phiền tôi tu luyện”.

Giọng điệu của Diệp Thành có ý chê ông ta phiền, thế nhưng ánh mắt Bắc Võ nhìn anh thì lại như đang nhìn một vị thần.

“Tiền bối y hệt thần tiên!”
Bắc Võ thật lòng khâm phục, thậm chí không ngại mất mặt mà gọi một thanh niên là tiền bối: “Tiền bối, cuối tháng này phủ thành chủ sẽ tổ chức buổi tiệc, Bắc Võ tiên viện tôi quá nhỏ, có thể tiếp đãi cậu không tốt, không biết cậu có muốn đến phủ thành chủ để tôi thể hiện tâm ý không?”
“Không có hứng thú!”
Dạo này Diệp Thành rất bận, không có thời gian đối phó với Chu Chính Hào.

Bắc Võ năn nỉ vài lần, quấy lấy anh không thôi, sở dĩ ông ta chọn thành Nam Ngọc là vì căn cứ của Bắc Võ tiên viện có thỏa thuận bí mật với Chu Chính Hào định cùng nhau tạo phản với vua Nam Ly, giành lại quyền thống trị của quần đảo Nam Ngọc lần nữa.

Còn Chu Chính Hào vốn dĩ là thống trị vùng đất này, bây giờ lại thành Thành chủ, tất nhiên cũng thầm có bất mãn, hai người vừa lúc hợp ý.

Nếu mình có thể hồi phục được tu vi, còn có vị tiền bối này trấn thủ thì chẳng phải thống nhất quần đảo Nam Ngọc là chuyện dễ dàng sao?
Diệp Thành bị quấy rầy không chịu nổi nói: “Được rồi, đợi tôi xuất quan rồi hẵng nói! Mau cút đi, đừng làm phiền tôi!”
Xem như anh thật sự bội phục ông lão này, còn quấy hơn cả con nhóc Tào Hinh Toàn – đồ đệ của mình nữa.


Tất nhiên bị cô ấy quấy rầy anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, còn bị một ông lão quấy rầy thì hơi chán ghét.

Cuối cùng đuổi được Bắc Võ đi, nhân lúc này Diệp Thành nhanh chóng chuyên tâm tu luyện, thoáng chốc anh đã ở trong phòng băng mười ngày rồi…
Lúc này phòng băng nào đó ở ngoại vi mở ra, Lôi Hoằng Ích mang sắc mặt hung tợn, da dẻ tím tái, đau đớn kêu lên chạy ra khỏi phòng băng.

Mười ngày là cực hạn của cậu ta, nhưng cậu ta lại không rời khỏi đi mà lại ra ngoài đợi hai ngày, đợi trong vùng băng cực lạnh qua hai mươi ngày nữa, thì Thi sư tỷ đó mới nhíu mày đi ra.

Một tháng là cực hạn cô ta ở trong phòng băng ngoại vi.

“Chúc mừng Thi sư tỷ đã kiên trì được một tháng, có thể tiến vào top hai mươi của cấp trung cao niên”, Lôi Hoằng Ích xu nịnh nói.

Đàn chị Thi thoáng qua vẻ vui mừng nhưng sau đó lập tức che giấu đi, giả vờ bình tĩnh nói: “Chỉ một tháng thôi, không là gì cả!”
Ngừng một lát, cô ta nhìn vùng băng cực lạnh phía sau nhớ đến Diệp Thành không nghe lời khuyên đó: “Cái người lớp chữ Hoàng hạ niên đó đi lúc nào vậy?”
Lôi Hoằng Ích cười nhạo nói: “Ai biết được? Dù sao lúc tôi ra đây chưa từng thấy người nào khác, chắc là không được mấy tiếng đã chạy mất rồi”.

Thi sư tỷ nghĩ quả nhiên là vậy, lắc đầu nói: “Các học viên hạ cấp bây giờ đúng là kiêu ngạo quá, bản thân có đức hạnh gì cũng không biết rõ sao?”
Bỗng nhiên Thi sư tỷ nhận ra đồng hồ trên cửa của phòng băng ở giữa vẫn còn sáng.

“Ba mươi ngày?”, cô ta ngạc nhiên trợn tròn hai mắt.

Lôi Hoằng Ích đã để ý thấy từ lâu, cảm thấy kính nể nói: “Có thể ở trong phòng băng ở giữa này liên tục trong ba mươi ngày hắn là đàn anh Lãnh Ngọc Long – người đứng đầu Bắc Võ tiên viện chúng ta rồi”.


Ánh mắt Thi sư tỷ hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Từ lúc vào Bắc Võ tiên viện đến nay, tu vi của Lãnh Ngọc Long – cậu chủ cả nhà họ Lãnh ở thành Nam Ngọc đều rất xuất sắc, luôn đứng đầu trong các đệ tử trong tiên viện.

Nghe nói giờ anh ta đã đạt đến đỉnh phong của Tu Thể, sắp kết tụ được đan, bản thân anh ta cũng rất tuấn tú, tao nhã, là đối tượng mà tất cả các cô gái trong thành Nam Ngọc ao ước.

Bắc Võ hời hợt đáp: “Tôi có đi hay không thì cũng phải xem tiền bối đó có đến không.

Nếu cậu ấy rảnh thì tôi sẽ tham gia”.

Nghe đến đây, Thi Lăng Tuyết và Lôi Hoằng Ích sửng sốt.

Tiền bối… của Viện trưởng Bắc Võ?
- ------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi