TIÊN HỒNG LỘ

Nhìn thấy trên bầu trời có nhân ảnh xuất hiện. Dương Phàm biến sắc. vội vàng bỏ lại thực vật trong tay. nhanh chóng bay vào trong rừng rậm. thân hình như gió. luồn lách trong những cây cối dày đặc bao la. sinh mệnh trong cơ thể không ngừng sinh sôi, dũng mãnh xông vào trong những cây cối cành lá. Cùng lúc với việc dung hợp lực lượng sinh mệnh đó. chợt những phản lực sinh ra từ trong những cành lá câv cối đó lại giúp cho hắn có được lực lượng vô cùng vô tận.

Trong một nơi như thế nàv. Dương Phàm tin tường rằng cho dù là tu sĩ Ngưng Thần KỲ tiến vào trong rừng rậm cũng đừng hòng đuổi được hắn. Dương Phàm sớm cảm thấy rừng rậm này có chỗ quỷ dị. không dám xâm nhập. chỉ là từ giáp ranh tiến vào mép ngoài mà thôi. Hơn nữa phía ngoài rừng rậm có nhiều chỗ thoáng mở, cách con sông phía trước một khoảng không xa.

"Chẳng lẽ là người Kinh đô Dương gia? Nếu đúng là như vậy, một tu sĩ luyện khí sơ kỳ nhỏ bé như ta tại sao có thể khiến cho bọn họ tiêu phí tinh lực đến bực này"

Dương Phàm thập phần khó hiểu. hắn ở trong thâm sơn tuyệt cảnh này đã ẩn núp nửa tháng. Theo lý thuyết Kinh đô Dương gia cũng sẽ không giải quyết được việc gì. Vì một tu sĩ Luvện Khí KỲ mà trả cái giá đắt như vậy thật sự không đáng.

Ngay khi Dương Phàm rời khỏi bờ sông không lâu. một lão già ngự kiếm bay tới, đi quanh đống lửa vẫn còn chưa tắt hết kia.

- Vừa rồi dùng Linh nhãn thuật rõ ràng thấy được một bóng người mà

Lão già thì thào tự nói. đi quanh chỗ giáp ranh giữa bờ sông và rừng rậm một hồi, ánh mắt nhìn chăm chú đống lửa. Lão già này đúng là một trong những người Kinh đô Dương gia tham gia hành động lùng bắt lần này. là người có tu vi cao thâm nhất. Ngưng Thần trung kỳ!

Lào già ngưng thần này ánh mắt rực sáng, đột nhiên lấy ra một tấm phù triện, rót pháp lực vào trong đó. một đạo ánh sáng phóng lên cao. phạm vị mấy chục dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Không đến một lát công phu. từ mấy phương hướng lại bay tới mấy người. Một gã thiếu niên áo trắng trong đó mặt đẹp như ngọc. khí vũ hiên ngang, đúng là thiếu chủ Kinh đô Dương gia. Dương Vũ.

- Ngô lão! Ngươi phát hiện được manh mối gì rồi?

Dương Vũ từ lúc còn cách xa đã lên tiếng dò hỏi.

- Mời công tử nhìn đống lửa bên bờ sông.

Ngô lào tỏ ý nói. Dương Vũ cùng hai gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ khác cũng đều bay đến cạnh đống lửa.

- Vừa rồi ta sử dụng Linh nhãn thuật, mơ hồ nhìn thấy được một bóng người trốn vào phiến rừng rậm này. Người nọ đại khái là một nam thanh niên. khuôn mặt không có thấy rõ. Theo ta thấy người này hơn phân nửa là người công tử muốn đuổi bắt. nếu không không có phản ứng lập tức bỏ chạy như thế.

Ngô lão cười tủm tỉm nói.

- Một khi đã như vậy, bốn người chúng ta liền tiến vào trong rừng lục soát.

Ánh mắt Dương Vũ lạnh lùng nhìn chăm chú khu rừng rậm kia. Nửa tháng! Mọi người đều đã muốn buông bỏ. nhưng chỉ duy mình hắn không chịu. Bất kể như thế nào hắn cũng phải lùng bắt được tên đó. cẩn thận tra hỏi một phen.

- Chậm đã.

Ngô lào lắc đầu.

- Ngươi có ý gì?

Dương Vũ hỏi. đối với lào già ngưng thần trung kỳ này hắn vẫn thập phần tôn trọng.

- Ta cảm giác được khu rừng rậm này có chút quỷ dị. các ngươi có cảm thấy được một cỗ hơi thở âm trâm hay không.

Ngô lão nói. Ba người còn lại đều ngưng thần cảm nhận một chút. sau đó đều gật gật đầu.

- Khu rừng rậm âm u này đích xác có chút khác thường, tuy nhiên tiểu tử kia nếu dám đi vào. chúng ta vì cớ gì lại không dám?

Một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ lên tiếng nói. Dương Vũ gật gật đầu:

- Đúng vậy! Chúng ta đi vào lục soát một chút. thậm chí có thể cân nhắc phóng hỏa thiêu cháy khu rừng rậm này, bức tiểu tử kia đi ra.

- Khu rừng rậm này phạm vi khá lớn. địa thế bốn phía phức tạp. Nếu như phóng hỏa vậy thanh thế sẽ lớn. khói mờ bao phủ cũng có thể khiến cho người nọ bị bức vào trong sơn động càng sâu hơn. Chúng ta có lẽ tách ra lục soát. có thể tra xét được toàn bộ. để tránh cho tiểu tử kia vô thanh vô tức trốn thoát.

Ngô lão thập phần bình tĩnh nói. Nếu đuối bắt một lượng lớn địch nhân. phóng hỏa thiêu cháy rừng rậm hoàn toàn có thể. Nhưng địch nhân chỉ có một người vậy không thể nghi ngờ sẽ khiến cho tỷ lệ đối phương chạy trốn gia tăng.

- Ngô lào nói có lý.

Dương Vũ gật đầu. thầm nghĩ trong lòng: "Gừng càng già càng cay mà."

Sau khi mấy người làm ra quyết định. liền phân chia nhau ra bốn hướng bay vào trong rừng rậm. bắt đầu lục soát từ nơi vùng ven của rừng. Nhưng công việc lùng bắt này lại phi thường khó khăn. rừng rậm này cành lá dày đặc. Linh nhãn thuật đã bị trở ngại rất lớn. Thần thức của tu sĩ Ngưng Thần Kỳ tỏa ra cũng có hạn. cho dù là Ngô lão với tu vi Ngưng Thần trung kỳ cũng chỉ có thể tra xét trong phạm vi mấy chục trượng mà thôi.

Dương Phàm ẩn núp tại một góc nào đó trong rừng rậm. thi triển Khô Mộc Công. thu liễm hơi thở trên người xuống tới mức cực điểm. Tựa vào một gốc cây đại thụ trông giống như một cành cây khô. không phát ra một tiếng động nào.

Dẩn dần thân thể hắn cũng trở nên lạnh lẽo. không hề có một tia hơi hám nào. Ngay cả nhịp tim cùng hô hấp cũng sắp đình chỉ.

Ẩn nấp khí tức vốn là một sở trường của "Tiên Hồng Quyết".

Giờ phút này Dương Phàm thi triển Khô Mộc Công đến mức tận cùng. một chút hơi thở cũng không tồn tại. Đồng thời tâm thần hắn tiến vào Toàn Tri Mô Thức. nắm trong tay phạm vi hai trăm trượng, hòa hợp với môi trường xung quanh làm một thể. Không chỉ như thế. Dương Phàm còn thi triển Ẩn Nặc Thuật khiến cho thân thể của mình hoàn toàn biến mất dưới ánh sáng ban ngày.

Tóm lại. dùng mắt nhìn thì nơi này quả thực không một bóng người.

Ngay cả dùng thần thức dò xét cũng khó có thể cảm thấy được dị thường nào. trừ khi thần thức đối phương đạt tới cảnh giới cao xa hơn Dương Phàm.

Nửa canh giờ qua đi, Dương Phàm cảm nhận được một tia thần thức đảo qua khu vực này, đại khái là tu sĩ Ngưng Thần sơ kỳ. Phạm vi cảm giác của Dương Phàm mở rộng hơn nữa. lập tức phát hiện người đó chính là Dương Vũ của Kinh đô Dương gia.

"Rốt cuộc là vì sao mà Kinh đô Dương gia lại gắt gao không tha ta như vậy?"

Dương Phàm tự tin hẳn là không có bại lộ thân phận. Sau khi suy tư một lúc thật lâu. hắn đột nhiên liên tưởng đến Vân Tiên Tử của Dược Tiên Cốc. Chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân này. Điều duy nhất Dương Phàm có thể nghĩ tới chính là điểm này.

Ngày đó. sụ tồn tại của mình đã khiến Dương Vũ có lòng nghi ngờ. Sau đó. Vân Vũ Tịch đã giúp đỡ hắn kéo dài thời gian. hắn lại giết chết hai thị vệ của Kinh đô Dương gia. thần bí mất tích.

Dương Vũ bay qua phía trên rừng rậm. Dương Phàm ở trong trạng thái Toàn Tri Mô Thức còn có thể cảm giác được khuôn mặt âm lãnh kiên quyết của hắn.

Tuy nhiên, cho dù Dương Vũ bay qua đỉnh đầu Dương Phàm vẫn như cũ không có cảm giác được. Người mà mình đang tìm kiếm ngay phía dưới cách thân mình không xa. Dương Phàm cười lạnh trong lòng. giống như một gốc cây khô tựa vào cây đại thụ. dường như trở thành một bộ phận của rừng rậm.

Sau hai canh giờ qua đi, Dương Vũ và ba gã tu sĩ Ngưng Thần KỲ đang tập trung ở trên bờ sông phía trước, từ cao xuống thấp đều bắt đầu tiến hành nghị luận.

- Không hề thấy bóng dáng. người nọ hoặc là đã đi sâu vào trong rừng rậm. hoặc là đã rời khỏi rừng rậm này.

Một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ lên tiếng nói.

- Chúng ta nhiều người như vậy từ trên cao nhìn xuống, lại không có sương mờ bao phủ. hắn không có khả năng vô thanh vô tức chạy trốn. Như thế xem ra kẻ này hơn phân nửa là đã tiến sâu vào trong rừng rậm này rồi.

Ngô lão trầm ngâm nói.

Dương Vũ thương nghị với Ngô lão một lát. rất nhanh đưa ra quvết định:

- Ta cùng với Ngô lão giám thị ở trên cao. hai người các ngươi phân làm hai hướng tiến sâu vào trong rừng rậm. Nếu tiểu tử kia có thể đi vào, chúng ta cùng không cần phải sợ hãi.

"Vù vù"

Bốn vị tu sĩ Ngùng Thần KỲ phá không mà đi. Dương Vũ và Ngô lão bay tới không trung nhìn xuống khắp rừng rậm. Hai gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ khác là hai gã trung niên. vô cùng cẩn thận tiến dần vào nơi sâu trong ừng rậm. Càng vào sâu trong rừng rậm này, cỗ hơi thở âm trầm băng lãnh kia càng trở nên nồng nặc. Vô hình chung, dường như có một đôi mắt đáng sợ đang nhìn kỹ bọn họ vậy.

Không bao lâu. một trong hai gã tu sĩ Ngưng Thần KỲ đã tiến gần khu vực trung tâm rừng rậm. vẻ mặt hắn rất cẩn thận. mở rộng thần thức quét nhìn bốn phía. Dương Vũ và Ngô lão ở trên không cũng phân ra một bộ phận tinh lực quan sát. Bốn người bọn họ trước đó đã từng lục soát phía ngoài rừng rậm. chỉ còn lại khu vực trung tâm là chưa tìm kiếm. Nhân vật mục tiêu khẳng định ở trong khu vực trung tâm này.

"A!"

Đột nhiên một cỗ gió lạnh thổi tới. tên tu sĩ Ngưng Thần Kỳ kia vô duvên vô cớ rơi vào trong rừng rậm. phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương. Động tĩnh như thế khiến cho đám người Dương Vũ sắc mặt hoảng sợ.

Dương Phàm trốn ở phía ngoài rừng cây cũng nghe được một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương, lông tóc trên người cùng dựng thẳng lên.

Tu sĩ Ngưng Thẩn Kỳ kia rơi vào trong rừng rậm rồi không có một tiếng vang nào nữa. cứ như là hư không biến mất vậy.

- Mau trở lại!

Ngô lão ở trên cao quát một tiếng nhắc nhở gã tu sĩ Ngưng Thần KỲ còn lại ở dưới.

"Vù"

Một cỗ gió lạnh lại kéo tới. tên tu sĩ Ngưng Thần KỲ kia cùng kông hề có sức phản kháng, rơi vào trong rừng rậm. một tiếng kêu thảm thiết lại truyền ra. Dương Phàm lại mơ hồ nghe được một tiếng kêu thảm thiết nữa. tâm thần run lên thầm nghĩ:

"Trong rừng rậm này rốt cuộc có cái gì đáng sợ tồn tại đây?"

Sau đó. hắn liên tưởng đền "Cửu u ma kinh" chính mình trong lúc vô ý có được.

- Chạy mau! Rừng rậm này thật đáng sợ!

Mắt thấy hai gã tu sĩ Ngưng Thần KỲ trong nháy mắt liền chết hết. Ngô lão và Dương Vũ bị dọa cho phá mật. sắc mặt trắng bệch. trực tiếp phá không bay đi. đầu cũng không dám quay lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi