TIÊN MÃN CUNG ĐƯỜNG

Hoàng đế bệ hạ kéo Tô Dự rời khỏi Từ An Cung, nhìn sắc trời, hẳn là thời gian Tô Dự đi An Quốc Tháp thỉnh an. Dù sao An Hoằng Triệt cũng phải đi luyện công, liền đi cùng nhau.

"Hoàng thượng, Thái Hậu vừa tuyên Chiêu vương tiến cung, Vương gia cho người truyền lời đến, nói hôm nay không thể luyện công." Uông công công đến gần bẩm báo.

Hoàng thượng nhíu nhíu mày, "Vậy chúng ta cũng không đi." Không có đệ đệ, một mình luyện công nhàm chán cũng không có cái gì để đùa giỡn.

"Quốc sư hôm nay muốn khảo giáo, không đi sao được?" Tô Dự trừng mắt, kỳ thật hắn đang tò mò ngày hôm qua Quốc sư là bị Hoàng thượng đánh thật, hay là Hoàng đế bệ hạ ngại mặt mũi nên chém gió.

An Hoằng Triệt liếc mắt nhìn hắn, trầm hương kia sẽ khiến người buồn ngủ, Tô Dự lúc này còn có chút mơ màng, thường xuyên ngáp, "Thái y nói ngươi nên nghỉ ngơi."

"Tốt xấu gì cũng đến xin phép đi." Tô Dự không bỏ qua, hắn quả thật còn có chút buồn ngủ, nhưng cũng không sao, [ Tâm pháp làm cá ] ngày hôm qua dưới sự chỉ đạo của Hoàng thượng ngược lại là xem hiểu không ít, hôm nay đi kiểm chứng cho rõ, nếu như chính xác, hắn có thể bắt đầu học hành nghiêm túc. Làm một đầu bếp, hắn cũng có dã tâm trở thành thiên hạ đệ nhất thần trù.

Hai người dọc theo đường đi cũng không ngồi xe, tay nắm tay đi đến An Quốc Tháp.

Từ Từ An Cung đi ra, tay hai người chưa từng tách rời nhau, Hoàng thượng nắm chặt không buông, Tô Dự cũng có chút luyến tiếc buông ra. Tay Hoàng đế thon dài hữu lực, lòng bàn tay và đầu ngón tay lại thập phần mềm mại, ấm áp nắm thực thoải mái. Cảm giác da thịt thân cận khiến nhịp tim người ta gia tốc, phong cảnh dọc theo đường đi không xem vào mắt, lực chú ý đều ở trên tay.

Tô Dự cuối cùng minh bạch vì sao những cặp tình nhân có thể nắm tay đi đường suốt cả đêm, bởi vì bản thân việc nắm tay người mình thích chính là một loại hưởng thụ, thời gian đột nhiên trở nên rất nhanh, rõ ràng khoảng cách rất xa, vậy mà chỉ một lát đã đến, thế cho nên khi đi đến trước cửa An Quốc Tháp, hắn còn chưa kịp phản ứng, "Đến rồi sao?"

Hoàng đế bệ hạ liếc mắt nhìn hắn, "Đi sắp nửa canh giờ còn ngại gần."

"...... A, phải không?" Tô Dự có chút ngượng ngùng, thế nhưng đã đi nửa canh giờ rồi?

"Nô tài ngốc." An Hoằng Triệt cười nhạo một tiếng, kéo nô tài ngốc ngốc đi vào, không thèm thông bẩm, trực tiếp lên lầu.

Quốc sư không có ở tầng hai, Hoàng thượng liền kéo Tô Dự trực tiếp đi lên trên.

"Hoàng thượng, thần không thể đi lên đi?" Tô Dự ngửa đầu nhìn nhìn, tuy rằng rất tò mò phía trên có cái gì, thế nhưng hắn tinh tường nhớ rõ, người ngoài hoàng tộc không được bước vào trên tầng hai An Quốc Tháp, điều này được viết trong luật pháp.

"Ngươi đều lên tầng hai rồi, tầng ba tự nhiên cũng lên được," Hoàng đế bệ hạ không thèm để ý nói, "Chỉ cần thông bẩm một tiếng, không quấy nhiễu là được."

"Thông bẩm như thế nào?" Tô Dự trái phải nhìn nhìn, thị nhân trong An Quốc Tháp ngay cả tầng hai cũng không được lên, ba tầng trên đây chỉ có hoàng tộc, ai đi thông bẩm?

Hoàng đế bệ hạ không đáp, chỉ ngẩng đầu lên, cao giọng hô với trên lầu: "Hoàng thúc, trẫm và Tô Dự đi lên đây!" Sau đó, liền kéo Tô Dự hướng lên trên đi.

Tô Dự mở to hai mắt nhìn, thông bẩm như vậy thật sự là...... Không hòa hợp với phong cách An Quốc Tháp.

Tầng ba chính là Tàng Thư Các, trên vách tường tám phía tất cả đều là giá sách, mặt đất thì toàn là nhuyễn điếm thật dày màu nhạt. Nếu dưới ánh nắng sau giờ ngọ, cầm một quyển sách ở trong này, ngồi dưới đất, hẳn là thập phần thích ý.

Quốc sư đang dựa bên cửa sổ, cầm một quyển sách tùy ý lật xem, biết hai người đến cũng không ngẩng đầu lên, "Hoằng Ấp đâu?"

"Bị mẫu hậu gọi đi rồi," Hoàng đế bệ hạ kéo Tô Dự ngồi xuống đệm mềm, "Hôm nay trong cung xảy ra chút chuyện, trẫm đến xin phép cho Hiền phi."

Quốc sư lúc này mới chậm rãi nâng đôi mắt đẹp lên, nhìn Tô Dự, "Hít phải an thần hương?"

Tô Dự sửng sốt nhìn về phía Hoàng thượng, quốc sư làm sao biết được?

Hoàng thượng tựa hồ tuyệt không sửng sốt, "Hắn thân thể quá yếu, hôm nay không học nổi, chúng ta đi về trước."

"Hoàng thượng muốn nhàn hạ, chớ kéo người khác theo." Quốc sư buông quyển sách trên tay, dùng con ngươi thanh lãnh nhìn nhìn ở giữa hai người, cuối cùng đứng hình tại hai bàn tay nắm lấy nhau kia.

Tô Dự lúc này mới phát hiện, hai người còn đang nắm tay, nhất thời có chút ngượng ngùng, đem tay rút về trong tay áo.

"Hừ, trẫm như thế nào có thể nhàn hạ," An Hoằng Triệt bất mãn nói, "Trẫm là lo lắng hoàng thúc có tuổi, mấy ngày liền như vậy sẽ ăn không tiêu."

Quốc sư lẳng lặng nhìn chằm chằm Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng lẳng lặng nhìn trở về.

Tô Dự quay đầu nhìn nhìn hai người, rõ ràng là im lặng đối diện, lại làm cho người ta cảm giác ánh lửa bắn ra bốn phía, phảng phất ngay sau đó liền muốn nhào lên đánh nhau, nhanh chóng lên tiếng nói chuyện khác, "Hôm qua thỉnh giáo Hoàng thượng, đại khái biết được phương pháp sử dụng nội kình, chỉ là, thần dĩ nhiên đã bỏ lỡ niên kỉ học nội công, không biết tâm pháp này còn có thể học hay không."

"Vô phương," Quốc sư khoát tay, "Bổn Quốc sư tự có biện pháp để ngươi dùng nội kình." Rồi sau đó, cái gì cũng không hỏi, chỉ nghiễm nhiên bảo Tô Dự thuộc lòng quyển sách này, ngày mai kiểm tra, rồi đem hắn đuổi ra ngoài, nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc cùng Hoàng thượng.

"Ắc, thuộc lòng......" Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng quyển sách này không dày, nhưng cũng là một quyển sách hoàn chỉnh a! Cẩn thận từng bước rời khỏi An Quốc Tháp, hắn suy nghĩ lúc này là chân tướng vụ ngày hôm qua Hoàng thượng và Quốc sư đánh nhau, không biết hôm nay Hoàng thượng sẽ bị thương hay không.

"Nương nương, ta về trước đi." Uông công công tựa hồ tuyệt không lo lắng an nguy của Hoàng thượng, cười tủm tỉm đưa Tô Dự về Bắc Cực Cung.

"Công công, ta ở Bắc Cực Cung hình như không thích hợp đi?" Tô Dự có chút khó xử, bảo hắn lúc này về Dạ Tiêu Cung thì hắn không an tâm, ai biết cung nữ, thái giám nào đó lại kê đơn cho hắn, thế nhưng đến tẩm điện Hoàng thượng ở lại càng không thích hợp, ngày mai Ngự Sử sẽ lập tức dâng sớ chỉ trích cho xem.

"Dù sao vẫn chưa tới buổi tối, Dạ Tiêu Cung còn loạn, nương nương trước tiên ở Bắc Cực Cung nghỉ một lát, đợi buổi tối lại nói." Uông công công vội vàng khuyên giải.

Cung nữ, thái giám ở Dạ Tiêu Cung hiện tại toàn bộ giam lại, đợi Thái Hậu xử lý, một người hầu hạ cũng không có, Tô Dự có đi cũng ở không được, mà hắn là một nam phi, lại không thể đến cửa nhà phi tần khác ở nhờ, ở tạm chỗ Hoàng thượng kỳ thật cũng có thể chấp nhận đi. Nhưng Thái Hậu có phản đối không?

Lại nói Chiêu vương điện hạ bị mẫu hậu gọi đi phân biệt mùi hương, vẻ mặt đau khổ không ngừng hắt xì.

Nhóm phi tần sau bình phong không trông thấy tình hình phía trước, nghe Chiêu vương một cái hắt xì tiếp một cái hắt xì, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.

"Hắt xì, cái này và cái này tương tự, phải...... Hắt xì......" Chiêu vương chỉ chỉ hai chiếc hộp, đáng thương hề hề nhìn mẫu hậu nhà mình.

Thái Hậu vội vàng cho người mang nước sạch đến cho Chiêu vương rửa mặt, tự mình cầm khăn lau gương mặt béo tốt cho hắn, "Mệt con ta, nhanh đi nghỉ ngơi đi, mẫu hậu đã nói qua với hoàng huynh ngươi, hôm nay không đi luyện công, đi chơi đi."

Chiêu vương nghe không cần luyện công, khuôn mặt nhăn nhó nhất thời giãn ra, "Tạ mẫu hậu, hắt xì......"

Trong phòng tràn ngập mùi hương liệu, đứng lâu chút cũng khó chịu, Chiêu vương điện hạ hướng mẫu hậu nhà mình hành lễ, liền dưới chân sinh gió chạy vụt đi.

Lâm cô cô nhìn bóng dáng Chiêu vương nhịn không được buồn bực cười, tại bên tai Thái Hậu nói nhỏ: "Điện hạ cùng Hoàng thượng luyện công, thân mình này ngược lại nhẹ nhàng hơn không ít."

"Hắn vốn là chạy không chậm," Thái Hậu cũng cười khẽ, chợt thu hồi nụ cười, âm thanh lạnh lùng nói, "Đều xuất hiện đi."

Các phi tần sụp mi cụp mắt đi ra, không dám nhiều lời.

"Hôm nay việc này cùng ai có liên quan, Ai gia dĩ nhiên trong lòng biết rõ," Thái Hậu đầy mặt sương lạnh quét mắt nhìn mọi người, "Nếu tự mình thừa nhận, có lẽ còn có thể khoan hồng, nếu như liều chết không nhận, cũng đừng trách Ai gia lạnh lùng tàn nhẫn!"

"Thái Hậu bớt giận!" Nhóm phi tần đồng loạt quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu.

Chiêu vương điện hạ rời khỏi đống hương liệu đáng sợ, nhanh chóng chạy tới Bắc Cực Cung. Hôm nay chịu tội lớn như vậy, tất cả đều là huynh trưởng hại, như thế nào cũng phải đòi vài chỗ tốt mới được.

Vì thế tại thời điểm Tô Dự đẩy đại môn tẩm điện Bắc Cực Cung ra, liền thấy một quả cầu lông nhỏ trắng vàng xen lẫn, đang nằm trên gối ôm bánh tiểu ngư ăn vui vẻ.

Ứng theo Hoàng thượng yêu cầu, Tô Dự làm rất nhiều điểm tâm hải sản đặt ở Bắc Cực Cung, trên bàn chuẩn bị sẵn bánh tiểu ngư, cua bột linh tinh, đi đến nơi nào cũng có thể tiện tay ăn một cái.

"Mập mạp!" Tô Dự cao hứng đi qua, sờ sờ đầu quả cầu lông be bé.

Chiêu vương điện hạ bởi vì ôm bánh tiểu ngư nên chạy không kịp, vừa vặn bị Tô Dự sờ soạng, lông trên người nhất thời dựng đứng, buông bánh tiểu ngư nghiêng ngả lảo đảo nhảy xuống cái gối, té ngã, bánh tiểu ngư cũng ném vỡ.

Tô Dự không rõ ràng cho lắm, hắn tự nhận với mèo trước giờ luôn luôn rất có lực tương tác, quả cầu béo nho nhỏ này không biết vì cái gì, nhìn thấy hắn liền chạy.

"Đừng sợ, lại đây cho ngươi ăn ngon." Tô Dự cầm miếng cua bột dụ nó.

Mèo mập nhỏ rụt lui về phía sau, cảnh giác trừng Tô Dự.

Đến khi Hoàng thượng trở lại Bắc Cực Cung, liền nhìn thấy Tô Dự ngồi trên đệm mềm, một tay cầm [ Tâm pháp làm cá ] lắc lư học bài, một tay cầm cua bột đút mèo ăn. Đệ đệ ngốc thì một bên cắn cua bột, một bên gắt gao nhìn chằm chằm tay Tô Dự, sợ hắn đột nhiên thò qua chiếm tiện nghi.

"Tiểu gia hỏa này vẫn không để ta sờ." Tô Dự có chút ủy khuất nói.

Đôi mày nhíu chặt của Hoàng đế bệ hạ lúc này mới giãn ra, hai ba bước đi qua ngồi xuống bên cạnh Tô Dự, ôm lấy quả cầu béo nhỏ, dùng sức xoa xoa, "Cái này đúng đó!"

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Tiểu Ngư: Hoàng thượng, mèo mập nhỏ này không để ta sờ.

Đệ đệ: QAQ Khinh bạc tiểu thúc tử là không đúng.

Tiểu Ngư: Hoàng thượng, hai con mèo hoa lớn này cũng không cho ta sờ.

Thập Tam thúc & Thập Thất thúc: ⊙﹏⊙ Khinh bạc thúc thúc tuổi già cũng là không đúng.

Tiểu Ngư: Hoàng thượng, con mèo trắng lớn xinh đẹp này có thể sờ không?

Quốc sư: [ yên lặng bật móng vuốt ]

Tiểu Ngư:...... Hay là thôi đi, a ha ha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi