Giải quyết vấn đề chỗ ở cho Doanh Ngư xong, Tô Dự trở về Bắc Cực Cung bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Giờ ngọ Hoàng thượng ăn rất nhiều khiêu khiêu ngư chiên, Tô Dự quyết định buổi tối làm món nhẹ nhẹ phù hợp tiêu hóa chút, liền giết một con giang đoàn hầm canh.
Canh cá chú ý lửa nhỏ đun lâu, nhìn thời gian còn sớm, Tô Dự đem nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị tốt, bắc nồi lên bắt đầu hầm, giao cho tên giúp việc bếp núc canh lửa, một canh giờ sau hắn lại đến mở nồi.
Từ lúc bị Tô Dự nhìn thấu chân thân, Hoàng đế bệ hạ tại Bắc Cực Cung liền tự do hết mức, tỷ như hiện tại, lúc Tô Dự đẩy cửa vào tẩm điện Bắc Cực Cung, liền nhìn thấy một con mèo nhỏ lông vàng lười biếng nằm bẹp trên đệm mềm, một bên lấy móng vuốt lật xem tấu chương, một bên nhàn nhã đung đưa cái đuôi.
Một con, mèo, lông xù, cẩn thận tỉ mỉ xem tấu chương!
Tô Dự nhất thời cảm giác khí huyết dâng trào, một bước xông đến, bổ nhào vào trên đệm mềm, đem mặt vùi vào lớp lông màu vàng kim, một bộ động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, một chút cũng không dây dưa lằng nhằng.
Hoàng đế bệ hạ bị cú đè này ép ngửa bốn chân, bất mãn quay đầu, cho Tô Dự một bàn tay.
Tô Dự bất vi sở động, tiếp tục trên bộ lông cọ loạn.
Bạch quang chợt lóe, mèo nhỏ mềm mại nháy mắt biến thành nam nhân thân hình thon dài, Tô Dự sửng sốt một chút, ý thức được mình đang ôm eo Hoàng thượng, hơn nữa mặt còn dán lên lưng người ta. Có chút ngượng ngùng cử động thân mình, bỗng nhiên phát hiện, kiện trường bào màu trắng mềm mại kia, hôm nay lại mang theo điểm điểm vàng óng ánh, chắc là do duyên cớ thời tiết chuyển lạnh.
Quần áo, mềm mại, mao mao [lông] biến!
Tô Dự nhịn không được lại dán lên, tại mấy đốm màu vàng lấm tấm kia cọ cọ, phàm là địa phương có màu vàng, sẽ phá lệ ấm áp, tản ra khí tức mùi nắng, làm người ta mê luyến không thôi.
An Hoằng Triệt nhìn Tô Dự tiếp tục cọ loạn, hơi hơi nheo mắt, quả nhiên, nô tài ngốc là muốn đi? Ban ngày ban mặt câu dẫn trẫm như vậy, thật sự là không biết xấu hổ. Bất quá, nếu nô tài ngốc nghĩ muốn như vậy, trẫm liền cố mà thỏa mãn hắn đi.
Hoàng đế bệ hạ nhếch môi cười, làm một chủ nhân khoan dung, chính là bất đắc dĩ như vậy a. Xoay người, một tay ôm lấy Tô Dự, đi nhanh đến long sàng.
"Ân?" Tô Dự đang cọ đến rất tốt lăng lăng ngẩng đầu, phát hiện mình bị Hoàng thượng ôm ngang lên, còn chưa kịp phản ứng, liền bị ném tới trên giường, ngay sau đó, thân thể thon dài nhảy lên, trực tiếp đặt hắn ở dưới thân.
Tô Dự hai tay chống đỡ tại lồng ngực xúc cảm cực tốt kia, lắp ba lắp bắp nói: "Hoàng... Hoàng thượng, ngươi... ngươi làm cái gì?"
"Ăn cá!" Hoàng đế đúng lý hợp tình nói.
Nhìn tấm trường bào mang theo đốm màu vàng lấm tấm tiêu biến về vô hình, Tô Dự đầu óc nhất thời trống rỗng, lăng lăng nói: "Cá còn chưa hầm xong......"
An Hoằng Triệt không để ý tới hắn, từ đầu giường lấy ra một tiểu hạp bằng thanh ngọc.
Tô Dự nhìn đến dạng cao trong suốt kia, nhất thời đỏ mặt, tuy rằng hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, thế nhưng... thế nhưng, chuyện tới trước mắt vẫn thật khẩn trương. Vụng trộm nhìn thoáng qua tuấn nhan lãnh liệt của Hoàng thượng, lần này chuẩn bị trước đầy đủ như vậy, chắc là vụng trộm học đây, vậy cái này hẳn là không có vấn đề đi?
Nghĩ như vậy, Tô Dự liền thả lỏng thân thể, sau đó, trơ mắt nhìn Hoàng thượng đào ra một khối mỡ lớn lóng lánh trong suốt, giống như phết nước tương vẽ loạn trên người hắn......
"Phốc —" Tô Dự không nhịn được, phốc xuy cười ra tiếng, mỡ này không phải dùng như vậy đi?
Hoàng đế bệ hạ nhíu mi, nô tài ngốc thế nhưng vào thời điểm này mà dám cười! Bất mãn cúi người, hôn kín cái miệng dám can đảm cười loạn kia.
Tô Dự trong lòng đang cười nhạo Hoàng đế bệ hạ không học tập cho tốt, không cẩn thận nhớ tới phương pháp sử dụng chính xác trong đầu, vừa vặn bị Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy.
Nguyên lai là như vậy...... Hoàng đế bệ hạ cử động thân mình, ngón tay dính mỡ chuẩn xác tìm đến địa phương chính xác, Tô Dự nhất thời cười không nổi nữa.
Lửa nhỏ đun lâu, có thể làm được canh cá ngon; Lửa lớn nấu mạnh, có thể nếm được thịt cá xốp giòn.
Lần đầu tiên nếm thử chú cá nhỏ, không quá thích hợp ạnh bạo, canh cá là tốt nhất. Tô Dự cảm giác mình giống như giang đoàn trong phòng bếp vậy, đau đớn qua đi càng ngày càng nóng rực nghiêm trọng, đem xương cốt quanh thân hắn đều hòa tan.
—0—
Ban đêm, trong Tây Cung truyền ra tiếng vang kỳ dị.
"Cạc cạc cạc......" Tiếng kêu âm trầm vang vọng trong hoàng cung yên tĩnh, làm kinh sợ vô số chim chóc.
"Thanh âm gì vậy?" Đức phi từ trong ngủ mơ bừng tỉnh, cẩn thận phân rõ phương hướng âm thanh.
"Nương nương!" Cung nữ gác đêm lập tức châm đèn, hiển nhiên đã sớm bị làm ồn tỉnh.
Đức phi phủ một kiện áo khoác đi đến trước cửa sổ, ý bảo đám cung nhân im lặng, qua hồi lâu, không nghe được động tĩnh gì nữa, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, chắc là giống chim nào đó bay ngang qua. Vừa mới xoay người chuẩn bị quay về, "Cạc cạc!" Tiếng kêu rõ ràng lại vang lên, làm nàng sợ tới mức toàn bộ tóc gáy sau lưng đều dựng đứng.
"Cái quỷ gì thế!" Thục phi không có gan lớn như Đức phi, quấn chăn không dám bước xuống giường, thanh âm này nghe như là tiếng chim hót, nhưng lại không giống, bởi vì trong thanh âm khàn khàn kia còn kèm theo gào thét.
"Nương nương, thanh âm hình như là từ Dạ Tiêu Cung truyền tới." Tiểu thái giám ra ngoài thám thính tin tức trở về bẩm báo.
Đêm nay, phi tần Tây Cung đều không ngon giấc, trừ Tô Dự.
Thời điểm Hoàng đế bệ hạ tỉnh lại, Tô Dự sáng sớm luôn luôn cần lao còn đang khò khò ngủ say, khóe mắt ôn nhuận mang theo vệt hồng ngân còn chưa mất.
An Hoằng Triệt nghiêng đầu nhìn nhìn, chậm rãi lại gần, tại chỗ hơi hơi đỏ lên kia nhẹ nhàng liếm liếm, rồi sau đó đem mặt chôn ở giữa cái cổ trắng nõn, cọ qua cọ lại, lúc này mới cảm thấy mĩ mãn xuống giường đi thượng triều.
So với Bắc Cực Cung yên tĩnh, hậu cung đã nổ tung nồi.
Dạ Tiêu Cung trong đêm truyền ra tiếng kêu làm người ta sợ hãi, rất nhiều phi tần đều trắng đêm không ngủ được, hốc mắt đen thui, trời vừa sáng đã tụ tập ở Ngọc Loan Cung.
"Bản cung đã không phải Quý phi, còn đang bị cấm túc, các ngươi tới nơi này làm gì?" Lộ phi quét một vòng nhìn mọi người, trên mặt hiện ra vài phần không kiên nhẫn.
Lộ gia gặp chuyện không may, Hoàng thượng xuống tay quả quyết, không lưu tình chút nào, Thái Hậu lại khuyên nàng ít quản chuyện nhà mẹ đẻ đi. Lộ phi tức giận cực kỳ, liền sai người dụ đường huynh Tô Dự phạm sai lầm, Tô Danh kia cũng không chịu thua kém, lập tức liền nháo ra mạng người. Như thế rất tốt, nàng ngược lại là muốn nhìn, Hoàng thượng chuyên sủng Hiền phi, thì sẽ giúp nhà mẹ đẻ hắn hay không.
Kết quả thật là đáng thất vọng, hôm qua truyền đến tin tức, Tô Dự xuất cung đem mẫu thân, thứ muội đón đi khỏi Tô gia, một bộ dạng diễn xuất cùng một nhà đại bá phân rõ giới hạn, hơn nữa còn truyền tin cho Kinh Đô Phủ doãn, muốn hắn theo lẽ công bằng làm việc.
Nguyên nghĩ hôm nay đi thỉnh an Thái Hậu, thuận đường nói nói gièm pha Tô gia, ai ngờ Tô Dự này lại là nhân vật ngoan độc, ngay cả sống chết của đường huynh cũng có thể không để ý. Kế hoạch bí mật chu toàn này của nàng, nhất thời biến thành chê cười, nàng tức giận đến điểm tâm cũng chưa ăn, chỗ nào còn có tâm tư quản mấy việc vớ vẩn này.
Đức phi vội vàng cười làm lành nói: "Chúng ta luôn luôn theo nương nương làm chủ, sai đâu đánh đó, huống hồ, việc này đối với nương nương mà nói, cũng là một cơ hội tốt."
"Nga?" Lộ phi giương mắt, nhìn về phía Đức phi vừa tung lời thề son sắt.
Thục phi vội vàng trợ trận: "Thanh âm kỳ quái kia là từ Dạ Tiêu Cung truyền ra, Hiền phi không chừng là ở trong Dạ Tiêu Cung giấu thứ gì không sạch sẽ."
"Ngươi là nói, tiếng quỷ khóc đêm qua là từ Dạ Tiêu Cung truyền ra?" Tay Lộ phi uống trà ngừng một chút, lập tức vô cùng hưng trí.
Đức phi và Thục phi liếc nhau, nhất tề gật đầu.
Mặt trời ấm áp lên cao sau phù dung trướng, thời điểm Tô Dự mở mắt ra, trướng mạn màu vàng sáng đã không cản nổi ánh nắng tươi đẹp, thẳng tắp chiếu vào.
"Canh cá!" Tô Dự đột nhiên nhớ tới giang đoàn bị bỏ quên ở phòng bếp, lập tức ngồi bật dậy, vòng eo bủn rủn nhất thời rôm rốp rung động, lại vô lực đổ về trên giường.
Lăng lăng nhìn chằm chằm đỉnh giường một lát, lúc này mới nghĩ đến tối hôm qua phát sinh cái gì, trái phải nhìn nhìn, Hoàng đế bệ hạ đã không thấy bóng dáng, cung nhân ngoài cửa một chút cũng không có ý định tiến vào đánh thức hắn. Tô Dự chậm rãi kéo áo ngủ màu vàng sáng bằng gấm lên, đem mặt chôn vào......
Thân thể mỏi mệt, dẫn đến đà điểu Tô Dự lại mơ mơ màng màng thiếp đi, đầu óc càng thêm mất linh quang, nhớ mang máng hôm nay hình như còn có chuyện gì phải làm, thế nhưng là chuyện gì chứ? Khò khò......
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Giúp việc bếp núc: Nói hết một canh giờ trở về mở nồi đâu?
Quốc sư: Nói chính ngọ buổi trưa đầu cá rơi xuống đất đâu?
Giang đoàn: Khóc choáng bên trong nồi đun nước
Doanh Ngư: Khóc choáng tại Dạ Tiêu Cung
Tiểu Ngư: Khóc choáng trong chăn
Miêu công: Ngươi đến cùng khóc cái gì?
Tiểu Ngư: Nói miêu tinh nhân đều là quân ngắn nhỏ đâu?
Miêu công:[⊙ω⊙] W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m