TIÊN MÃN CUNG ĐƯỜNG

Đám triều thần phát hiện, hôm nay Hoàng đế bệ hạ tâm tình đặc biệt tốt, không có phát giận, không có xé tấu chương, thậm chí ngay cả Trường Xuân Hầu tấu thỉnh xin đem nữ nhi hắn thả về trước thời hạn cũng đáp ứng. Tình hình khác thường như thế, ngược lại làm cho phái Thừa tướng càng thêm thấp thỏm.

Hạ triều, Túc vương và Lăng vương liếc nhau, hai người hiểu ý cùng đi đến Ngự Thư Phòng. Hôm nay Hoàng thượng tâm tình tốt như thế, nói không chừng có thể giữ bọn họ ở lại trong cung dùng bữa không chừng.

Trong Ngự Thư Phòng, Hoàng đế bệ hạ không chút để ý phê tấu chương, hôm nay không có đệm dựa nô tài ngốc, tấu chương thoạt nhìn so với ngày thường nhàm chán hơn rất nhiều. Vươn đầu lưỡi, khẽ liếm liếm môi, hồi tưởng mỹ vị đêm qua, An Hoằng Triệt không khỏi cong khóe miệng. Ngô, phải nhanh một chút phê xong tấu chương, trở về cùng nô tài ngốc ngủ một giấc mới tốt.

Thời điểm hai vị thân vương tiến vào, liền thấy được một Hoàng đế bệ hạ đang múa bút thành văn.

"Tham kiến Hoàng thượng!" Hai vị hoàng thúc quy củ hành lễ.

An Hoằng Triệt cũng không ngẩng đầu lên khoát tay, "Có chuyện gì?"

Lăng vương huých huynh trưởng một khuỷu tay, hắn không có gì muốn bẩm báo, thuần túy là theo huynh trưởng đến ăn chực cơm.

Túc vương ho nhẹ một tiếng: "Chuyện thích khách hôm trước đã điều tra rõ, có cùng mục đích với vụ lần trước."

Ngòi bút dừng lại, An Hoằng Triệt đem một chữ "Chuẩn" viết xong, ném bút son qua một bên, vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu nhìn hoàng thúc, "Nói."

"Hoàng thượng sở liệu không sai, bọn họ thật là hướng về phía Hiền phi." Từ lần trước Hoàng thượng tại khu vực săn bắn bị tập kích, Túc vương vẫn không ngừng điều tra vấn đề thích khách, manh mối trong tay tuy không ít, nhưng lại loạn như chỉ rối, không dễ phân biệt. Hôm qua tiếp nhận gã thích khách kia, ngược lại đã để hắn tìm được đầu mối.

"Ai làm?" Hoàng đế bệ hạ nheo mắt, nụ cười mang theo bởi vì tâm tình tốt bị quét sạch.

Túc vương nhíu nhíu mày, cũng không giấu diếm, trực tiếp nói: "Ta hoài nghi là tên tiểu tử An Hoằng Trạc kia."

Hoàng thượng phong đất phong của Mục Quận vương tại Tây Bắc, Túc vương đối với đường đi qua lại Tây Bắc thì vô cùng quen thuộc, từ lộ tuyến thích khách rời cung chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn ra, đây là tính toán bắt sống Tô Dự vận chuyển đi Tây Bắc. Nhìn chung toàn bộ địa giới Tây Bắc, trừ An Hoằng Trạc, không có người thứ hai sẽ làm sự tình nhàm chán như vậy.

Ngự Thư Phòng yên tĩnh một lát, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên nâng tay, một phen chụp xuống mặt bàn, nháy mắt làm vỡ nát chén trà bên trên, "Phản rồi!"

Hai vị hoàng thúc đều kinh ngạc, đây là làm sao vậy?

Nhớ trước kia tại Tiên Mãn Đường, Mục vương đến xem mặt Tô Dự, sau lại tặng cho hắn ba ngàn lượng bạc mua đồ cưới, An Hoằng Triệt đứng dậy, chắp tay sau lưng bực bội đi qua đi lại phía sau bàn. Đáng chết, y phải sớm nên nghĩ đến, cái gia hỏa ti bỉ kia, dám mơ ước nô tài ngốc của y! "Truyền chỉ, ngày mai áp giải Mục vương hồi kinh!"

"Hoàng thượng, việc này không thích hợp lộ ra." Lăng vương nhanh chóng khuyên một câu.

"Nếu hắn muốn chết thì cho chết," Hoàng đế bệ hạ nổi giận không nhỏ, "Dám mơ ước hậu phi, trẫm muốn đem hắn lăng trì!"

Lăng vương còn định nói thêm gì đó nhất thời nghẹn họng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Túc vương run rẩy một chút, "Hoàng thượng bớt giận, hắn hẳn là vì chuyện dị tinh mới có thể như thế."

An Hoằng Triệt sửng sốt một chút, chậm rãi ngồi trở lại long ỷ, mặt lạnh không nói lời nào.

"Tiểu tử kia không biết nghe nói ở đâu, có được dị tinh có thể có được năng lực chưởng khống thiên hạ." Đem Hoàng đế bệ hạ từ đường tà đạo ghen tuông kéo về chính đề, Túc vương nhanh chóng đem manh mối mình tra được nói thẳng ra.

Lúc trước bởi vì Mục vương chưởng khống bộ phận thủ vệ trong cung, Túc vương hoài nghi chuyện tình đuổi giết thánh miêu lúc ấy cũng có liên quan với hắn, nên vẫn giám thị nhất cử nhất động của hắn, rồi sau đó dần dần phát hiện dị thường. Mục vương là con trai trưởng của tiên hoàng, nhưng lại là "đứa con bình phàm" không có quyền thừa kế. Từ khi thần dụ hàng thế, Mục quận vương vẫn ở bí mật tìm kiếm dị tinh, hắn thập phần tin tưởng, dị tinh có thể thay hắn nghịch thiên sửa mệnh!

"Thật đáng thương." Lăng vương lắc lắc đầu thở dài nói.

"Phong tỏa tin tức, đồng thời dọn dẹp nhân thủ của Mục vương," An Hoằng Triệt âm thanh lạnh lùng nói, "Chuyện dị tinh, quyết không thể tiết lộ mảy may, phái binh đóng giữ căn cứ ở phụ cận đất phong, giám thị nghiêm mật người cùng Mục vương lui tới."

"Thần tuân chỉ." Túc vương lĩnh mệnh mà đi, bước ra Ngự Thư phòng mới nhớ, hắn vốn chỉ là đến báo cáo công tác, thuận đường ăn chực cơm, như thế nào cơm không chực được, ngược lại còn gánh thêm nhiều chuyện phải làm như vậy a?

"Thập Thất thúc còn có việc sao?" An Hoằng Triệt nhìn về phía Lăng vương còn đang đứng ngẩn người trong thư phòng.

"Thần cáo lui." Lăng vương phục hồi tinh thần, nhanh chóng cáo lui.

Bởi vì hai vị vương gia trì hoãn, đến khi Hoàng thượng phê tấu chương xong, đã đến buổi trưa.

"Hoàng thượng, nương nương còn chưa dậy, ngọ thiện......" Uông công công đầy mặt khó xử tiến đến hỏi.

An Hoằng Triệt hơi hơi nhíu mày, "Đem tới Bắc Cực Cung đi."

Trướng mạn màu vàng sáng chậm rãi kéo lên, ánh nắng vàng ươm trút xuống mà vào, cái đầu màu đen chôn trong áo ngủ bằng gấm rụt lui xuống dưới, ý đồ né tránh ánh sáng chói mắt này.

Hoàng đế bệ hạ vẫy tay bảo mọi người lui ra, nhẹ nhàng nhảy lên long sàng, ngồi ở đầu giường nghiêng đầu nhìn trong chốc lát, nâng tay đem chăn mở ra, lộ ra khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng kia.

"Ngô......" Tô Dự giãy dụa mở một con mắt, bị ánh nắng đâm vào không mở ra nổi, đơn giản nhắm lại lần nữa.

An Hoằng Triệt chậm rãi lại gần, thấy hồng ngân nơi khóe mắt đã giảm đi, chỉ là đôi môi hình dáng xinh đẹp kia còn có chút đỏ lên, thoạt nhìn so ngày thường ngày mềm mại hơn rất nhiều. Khẽ liếm một ngụm, hương vị ngọt ngào không khác gì tối hôm qua, điều này làm cho tâm tình có chút nôn nóng của Hoàng đế bệ hạ chậm rãi trần tĩnh xuống, thò tay cuốn Tô Dự vào trong lòng, dùng má dán lên trán hắn cọ cọ.

Nô tài ngốc tốt như vậy, khẳng định sẽ có không ít người mơ ước, may mắn trẫm bảo vệ đúng lúc, sớm đưa hắn tiến cung, hừ.

"Hoàng thượng?" Tô Dự bị liếm lại cọ, rốt cuộc tỉnh táo lại, ngáp nói, "Giờ nào rồi?"

"Qua buổi trưa." Hoàng đế bệ hạ ra vẻ không thèm để ý nói.

"Buổi trưa? Không xong!" Tô Dự lập tức mở to hai mắt, cọ một chút lập tức ngồi dậy, rồi sau đó thét lớn một tiếng, vô lực nghiêng về một phía.

An Hoằng Triệt một phen ôm chặt hắn, nhìn mặt hắn đột nhiên tái nhợt khẩn trương không thôi, "Làm sao? Nơi nào đau?" Tối hôm qua vừa mới bắt đầu Tô Dự vô cùng đau đớn, làm y cũng hoảng sợ theo, sau chuyện nghiệm xem quả thật là bị thương, may mà không nghiêm trọng lắm, lúc này nhìn hắn thế này, nhất thời lại hoảng tay chân.

"Ta không sao," Tô Dự an ủi một chút, cũng không lo ngại về cái này, không tin lại hỏi Hoàng thượng, "Đã qua buổi trưa thật sao?"

Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, khóe môi dần dần nhếch lên, nô tài ngốc này, quả nhiên là đang lo chuyện làm ngọ thiện cho y, ngô, nhìn hắn đáng thương như vậy, làm một chủ nhân khoan dung, đối với việc hắn ngẫu nhiên một lần nhàn hạ cũng là có thể tha thứ, "Đương nhiên, trẫm gọi Ngự Thiện Phòng đem ngọ thiện đều bưng tới rồi."

"Đã nói với Quốc sư hôm nay làm Doanh Ngư," Tô Dự buồn rầu gãi gãi đầu, "Qua buổi trưa, hôm nay lại không thể giết."

Nụ cười trên mặt Hoàng thượng cứng lại.

Ngự Thiện Phòng đã lâu không cung ứng cơm canh cho đế vương, hôm nay biết được Hoàng thượng truyền lệnh, kinh hỉ đồng thời dưới chân càng trổ công phu. Không trông cậy Hoàng thượng khôi phục trạng thái nguyên lai, nhưng cầu có thể khiến Hoàng thượng vừa lòng, từ đó cách mấy ngày sẽ nghĩ đến ăn một bữa do Ngự Thiện Phòng nấu.

Chỉ là, một bữa cơm này, Hoàng đế bệ hạ không hề lộ ra một tia cười, từ đầu đến cuối đều đen mặt, mỗi món chỉ ăn một ngụm liền không ăn nữa, cuối cùng dứt khoát buông đũa.

Tô Dự trừng mắt nhìn, không biết miêu đại gia lại phát cái tính tình gì, "Làm sao vậy?"

"Ăn không ngon!" An Hoằng Triệt bất mãn nói.

"Rất ngon nha." Tô Dự nhìn nhìn thức ăn trong chén, kỳ thật tay nghề Ngự Thiện Phòng thực không tồi, rất nhiều món hải sản truyền thống làm so với hắn càng hoàn hảo hơn.

"Hừ!" Hoàng đế bệ hạ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn.

Gãi gãi đầu, Tô Dự xê dịch tới bên người Hoàng thượng, gắp khối thịt cá, chấm nước tương bỏ vào trong bát cho y, "Chịu khó ăn một chút đi, lát nữa chúng ta đi Dạ Tiêu Cung phơi nắng."

Nhìn tư thế ngồi không được tự nhiên của Tô Dự, An Hoằng Triệt hơi mím môi, nâng tay đem đồ ăn trong chén ăn luôn.

Miêu đại gia kỳ thật là rất dễ dỗ, Tô Dự nhịn không được cười cười, trái phải nhìn nhìn, thấy đám cung nhân đều cúi đầu, nhanh chóng lại gần hôn một cái lên khóe miệng y.

"Ăn cơm đi!" Hoàng đế bệ hạ trừng mắt nhìn hắn một cái, gắp một đũa lớn đồ ăn chất vào trong bát Tô Dự.

Đợi Tô Dự ăn được không sai biệt lắm, Hoàng đế bệ hạ không hề giận dỗi mĩ mãn ôm lấy hắn, khiêng đến Dạ Tiêu Cung.

Hôm nay mặt trời vừa phải, nằm trên thuỷ tạ một bên phơi nắng một bên nướng cá, thật sự là chuyện vui vẻ nhất nhân gian.

Tô Dự ghé vào nước xem một lúc lâu, lồng sắt Doanh Ngư vẫn còn, chỉ là không nghe thấy tiếng vang, xuyên qua mặt nước mơ hồ có thể thấy thân ảnh mang theo cánh ở trong nước bơi đến bơi đi, liền mặc kệ không quản nó.

Hoàng đế bệ hạ tùy tay vỗ một con cá chép ném cho Tô Dự, ý tứ thực rõ ràng, trẫm chưa ăn no, nướng đi.

Đốt lửa than, Tô Dự thả lỏng thân thể tựa vào trên đệm mềm, thường thường trở cá nướng một chút, nhìn bộ dáng Hoàng thượng nheo mắt phơi nắng, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, "Hoàng thượng, lần trước mấy chú mèo ăn cá nướng cùng với ngươi tại An Quốc Tháp là sao thế?"

"Đó là......" An Hoằng Triệt xoay người, hơi hơi nhíu mày, tuy rằng thực không muốn thừa nhận, "Đó là Hoằng Ấp và hai vị hoàng thúc."

Hoàng, hoàng thúc? Tô Dự mở to hai mắt, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên phát hiện trên đỉnh phòng cách đó không xa, đang ngồi một con mèo hoa lớn đen vàng giao nhau.

Lăng vương điện hạ bởi vì sợ bị huynh trưởng bắt lấy làm một trận sống chết, liền đánh vòng trở lại chuẩn bị đi An Quốc Tháp trốn một buổi chiều, bỗng nhiên ngửi thấy mùi cá mê người, bất tri bất giác tìm đến đây.

Nhìn nhìn Hoàng đế bệ hạ tựa hồ đã ngủ, lại nhìn nhìn cá nướng vàng tanh tách trong tay Tô Dự, mèo hoa lớn nhảy xuống nóc nhà, nhẹ nhàng nhảy lên thuỷ tạ, nghiêng đầu nhìn nhìn Tô Dự đầy mặt dại ra, lắc lắc cái đuôi. Dù sao cháu dâu không biết hắn là ai, chôm một khối cá nướng hẳn là không thành vấn đề đi?

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Mục vương: Ta rõ ràng là trưởng tử của Hoàng thượng, vì cái gì không có quyền kế thừa? Thương thiên phụ ta!

Miêu cha & Quốc sư & Thập Tam thúc & Thập Thất thúc:[⊙ω⊙]

Mục vương: Ta rõ ràng thiên túng kỳ tài, vì cái gì không thể làm Hoàng đế? Thương thiên phụ ta!

Miêu cha & Quốc sư & Thập Tam thúc & Thập Thất thúc:[⊙ω⊙]

Mục vương: Ta nghiêm túc hỏi các ngươi như vậy, vì cái gì không trả lời? Thương thiên phụ ta !

Tiểu Ngư: Bởi vì...... Ngươi cùng bọn họ bản chất không giống nhau a......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi