Tô Dự trừng mắt nhìn, nghĩ đến đây là Chiêu vương điện hạ, suy tư có nên thuận đường hành lễ luôn hay không.
Mèo mập nhỏ hoàn toàn không để ý đến hắn, ôm khúc xương xoay người, nằm ngửa trên đùi Thái Hậu, lộ ra cái bụng trắng bóc lông nhung, một bên cắn một bên duỗi chân.
Ngẫm lại Thập Thất thúc ngày hôm qua thiếu chút nữa bị ném xuống hồ nước, Tô Dự cảm giác vẫn là tạm thời không cần vạch trần thì hơn, liền chỉ hành lễ với Thái Hậu.
Thái Hậu trên dưới nhìn nhìn trang phục của Tô Dự, ánh mắt lộ ra vài phần kinh diễm, "Ngươi mặc hoa quý chút so với y phục màu nhạt còn dễ nhìn hơn."
Hắn hôm nay mặc một kiện xiêm y thập phần hoa lệ, trường bào xanh ngọc, đường viền khảm bạc, áo khoác là một tầng sa mỏng màu hải lam, cẩm bào ngọc đái, tay áo rộng rãi, phối với khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận kia, có vẻ nho nhã mà thanh quý.
Tô Dự ngượng ngùng gãi gãi đầu, buổi sáng khiến Uông công công lục tung cả nửa ngày mới tìm ra một kiện có cổ cao như vậy. Tuy rằng miệng vết thương trên cổ đã biến mất một cách kỳ tích, nhưng dấu hôn và dấu răng vẫn còn, so sánh một chút giữa việc thay quần áo kiểu cách lạ mắt và lộ ra hôn ngân cái nào dọa người hơn, Tô Dự vẫn nhận mệnh khoác cái cẩm bào này lên.
"Meo —" Mèo mập nhỏ nằm ngửa cố gắng ngửa đầu nhìn, thấy Hiền phi một thân quần áo hoa lệ cao quý, liền phụ họa theo một tiếng.
"Khi nào may quần áo mùa đông, hãy bảo Nội Vụ Phủ làm thêm vài món như vậy cho Hiền phi." Thái Hậu quay đầu nói với Lâm cô cô.
"Vâng, nô tỳ nhớ kỹ." Lâm cô cô cười đáp.
Ho nhẹ một tiếng, Tô Dự quyết định đem đề tài từ trên chuyện ăn mặc dời đi, "Không biết Thái Hậu triệu thần đến, là vì chuyện gì?"
Thái Hậu nâng tay chầm chậm sờ đầu Chiêu vương điện hạ, méo mập nhỏ thoải mái nheo mắt, "Lộ phi hôm nay sẽ xuất cung, Đức phi và Thục phi cũng giáng hàng Chiêu nghi, nay trong cung phẩm vị của ngươi là cao nhất......"
Tô Dự nghe được lời ấy, nhất thời có dự cảm không tốt, quả nhiên, câu tiếp theo của Thái Hậu chính là, "Chuyện hiệp lý lục cung, liền giao cho ngươi đi."
"Thần là đầu bếp, chỉ biết làm cá nấu ăn, chuyện hiệp lý lục cung này......" Tô Dự mày nhăn thành rãnh đáp.
"Chỉ là hiệp lý, cũng không phải bảo ngươi quản lý toàn bộ." Thái Hậu gãi gãi cằm mèo mập nhỏ, thừa dịp thời điểm nó vui vẻ mà buông lỏng khúc xương, đem tay xê dịch đến trên cái bụng ấm áp xoa xoa, mèo mập nhỏ lập tức mặc kệ, ôm tay mẫu thân cắn một ngụm.
"Nhưng thần là nam tử, hậu cung nhiều nữ tử như vậy, e có rất nhiều điều bất tiện." Tô Dự ý đồ giãy dụa một chút.
Hắn hiện tại đã đủ bận rộn rồi, trừ lo một ngày ba bữa iêu đại gia, còn phải đi An Quốc Tháp học tập, giúp Quốc sư làm tế phẩm, cùng với buổi tối mỗi ngày bị Hoàng đế bệ hạ ép buộc...... Mà bạc hàng tháng lại vẫn dừng ở tám mươi hai a!
"Cũng không cần ngươi đi cùng các nàng nói nhảm," Thái Hậu đem tay từ trong miệng mèo rút ra, chạm chạm lên mũi mèo mập nhỏ, "Phượng ấn vẫn do Ai gia quản, ngươi chỉ cần cách ngày đến giúp một chút là được."
Đã nói đến nước này rồi, Tô Dự cũng không tiện từ chối thêm nữa, từ đây công khóa mỗi ngày lại nhiều thêm một hạng mục "Quản lý hậu cung".
Cùng Thái Hậu thương lượng định ra thời gian cách ngày sẽ đến Từ An Cung xong, Tô Dự liền đứng dậy cáo lui, hôm nay trước buổi trưa phải kịp đến An Quốc Tháp.
"Chậm đã," Thái Hậu nâng cục lông trên đùi lên đưa cho Tô Dự, "Mang Hoằng Ấp theo cùng đi, hôm qua Quốc sư còn nói muốn nó hôm nay đến sớm chút."
Chiêu vương điện hạ đang nằm ngửa cắn khúc xương nhất thời cứng lại, không thể tin nhìn về phía mẫu hậu, rồi sau đó cạch cạch cạch cố gắng quay đầu, muốn xem phản ứng của Tô Dự, kẹt nỗi cổ quá ngắn, xoay trái xoay phải xoay xoay xoay cũng không thấy được, ngược lại là vì động tác quá lớn mà khúc xương bị rớt, lại hoang mang rối loạn đi chụp trở về.
Thái Hậu sợ nó ngã, bận rộn đem tiểu nhi tử lộn xộn bế lên đùi, đổi góc độ nắm sau gáy nó. Chiêu vương điện hạ lập tức bám chặt quần áo Thái Hậu, một bộ dáng thà chết không chịu buông tay.
"Đứa nhỏ này, để Hiền phi mang con đi thì con đỡ phải chạy mà." Thái Hậu xoa xoa quả cầu béo, người này mới vừa rồi vì ham chơi mà biến thành mèo, giờ thì không biến về được, chân ngắn như vậy chạy đến An Quốc Tháp tất nhiên rất mệt a.
"Điện hạ có lẽ là cảm giác có chỗ không tiện." Lâm cô cô nhịn cười đến khuyên giải, thuận tay lấy ra một cái rổ nhỏ.
Chiêu vương điện hạ không tình nguyện vùi vào trong rổ, gắt gao ôm khúc xương của mình, cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Dự, chợt ý thức được Tô Dự đã biết hắn là tiểu thúc tử, hẳn là sẽ không động tay động chân nữa. Vì thế, thoáng nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhớ tới mình trước kia ở trước mặt Tô Dự diễn trò nâng chân, lăn lộn, còn bị ca ca buộc chơi giả chết......
Yên lặng đem đầu chôn vào vải nhung......
Đang lúc đau lòng, một bàn tay ấm áp hữu lực phủ lên đỉnh đầu mèo mập nhỏ, nhanh chóng xoa xoa.
Chiêu vương điện hạ hoảng sợ, trừng lớn đôi mắt mèo kinh ngạc ngẩng đầu, làm... làm gì đó?
Tô Dự cười cười, nhịn không được lại xoa nhẹ đỉnh đầu mèo mập nhỏ một phen, cuối cùng cũng biết trước kia tiểu gia hỏa này vì cái gì không cho hắn sờ, bất quá, tuy rằng tiểu thúc tử không thể sờ loạn, sờ sờ đầu vẫn là có thể đi, "Điện hạ, chúng ta đến Dạ Tiêu Cung vớt Doanh Ngư trước, rồi mới đi An Quốc Tháp được không?"
Chiêu vương điện hạ thay đổi thân mình, ôm đầu xoay cái đuôi về phía Tô Dự, không để ý tới hắn.
"Hôm nay làm Doanh Ngư, loại cá này so với chinh ngư càng hoàn hảo a." Tô Dự ngồi đánh xe, đem rổ đặt trên đùi, cố gắng nhịn xuống xúc động chọt cái mông xù lông.
Ăn cá! Mèo mập nhỏ lập tức dựng lỗ tai, ánh mắt sáng quắc quay qua nhìn Tô Dự, quyết định không thèm so đo chuyện Tô Dự sờ đầu hắn, nếu có thể lưu một khối lớn thịt cá cho hắn, về sau đầu có thể tùy tiện sờ a!
Tô Dự không biết Chiêu vương điện hạ có tâm tư nhỏ lấy đầu đổi thịt cá, trực tiếp đi đến Dạ Tiêu Cung, đem lồng sắt ngâm trong nước vớt lên.
"Cạc cạc!" Doanh Ngư vừa ra khỏi nước lại bất mãn kêu loạn xạ với hắn, quẫy đôi cánh dài mà hữu lực, quăng cho Tô Dự một thân đầy nước.
Tô Dự đặt lồng sắt xuống đất, vỗ vỗ nước dính trên người, mèo mập nhỏ từ trong rổ bò ra, lại gần lồng sắt hiếu kì nhìn Doanh Ngư bên trong.
"Cạc!" Doanh Ngư phịch một tiếng, lồng sắt bị va kêu bang bang, hai cánh kia dài gần một thước, cơ hồ lớn bằng thân cá, duỗi ra so với thân cá mảnh dài còn muốn rộng hơn nhiều. Thứ nhìn giống như lông vũ ở mặt trên thật ra là lớp vảy rất nhỏ, khung cánh mỏng manh dưới ánh mặt trời nhìn thấy từng đường rõ ràng, thoạt nhìn giống như vây cá.
Mèo mập nhỏ cũng bị quăng một đống nước, lông trên đỉnh đầu dính ướt cùng một chỗ, nâng trảo muốn cào cào, kẹt nỗi đầu quá lớn mà móng vuốt thì quá ngắn, với không tới, sốt ruột cọ cọ đỉnh đầu vào cạnh lồng sắt. Ai ngờ trên lồng sắt cũng đều là nước, càng cọ càng ướt thêm.
Tô Dự dở khóc dở cười cầm lấy vải nhung trong rổ lau đầu èo mập nhỏ, thuận đường ném hắn về rổ, đem rổ đặt trên lồng sắt, mang theo một mèo một cá đi tới An Quốc Tháp.
Doanh Ngư phải giết tại thời điểm chính ngọ, muốn làm Doanh Ngư thì không cách nào nấu cơm cho Hoàng đế bệ hạ được, buổi sáng Tô Dự đã cùng Hoàng thượng nói qua, Hoàng thượng cũng tỏ vẻ lý giải.
Thế mà thời điểm Tô Dự đến bên ngoài An Quốc Tháp, thì thấy một người mặc long bào vàng rực, khoanh tay mà đứng, thấy hắn đi đến, tựa hồ muốn tiến lên chào đón, lại cảm giác như vậy không ổn, hơi hơi nâng cằm đứng tại chỗ đợi tự hắn đi qua. Hừ, làm chủ nhân, trẫm như thế nào có thể làm ra chuyện ngu xuẩn vừa nhìn thấy nô tài ngốc liền nhào qua chứ?
Tô Dự ngược lại là không có chú ý động tác nhỏ này của Hoàng thượng, xách lồng sắt bước nhanh qua, "Hoàng thượng, ngươi như thế nào lúc này lại đến đây a?"
Hoàng đế bệ hạ ghét bỏ nhìn thoáng qua giỏ trúc phía trên lồng sắt, cùng với mèo mập nhỏ ở bên trong, "Đây là có chuyện gì?" Nâng một ngón tay, chọt chọt đỉnh đầu ướt nhẹp của đệ đệ, lại dùng hai ngón kẹp kẹp khúc xương vải được đệ đệ ôm trong ngực.
"Tại Từ An Cung gặp Chiêu vương điện hạ, liền thuận đường mang đến đây luôn." Tô Dự cười đưa rổ nhỏ cho Hoàng thượng, hắn còn phải cầm lồng sắt, lát nữa thời điểm lên lầu sợ là làm rớt cái rổ này.
An Hoằng Triệt đem đệ đệ đang liều mạng chui vào trong vải nhung đào ra, giơ lên trước mặt nhíu mày nhìn nhìn. Mèo mập nhỏ gắt gao ôm khcú xương, hướng về phía y nhỏ giọng kêu la, "Mẫu hậu bảo Hiền phi mang ta đến, không liên quan đến ta!"
Đại môn An Quốc Tháp chậm rãi mở ra, người hầu mặc bạch y bên trong cửa cung kính hành lễ với mọi người.
Tô Dự lần đầu vào thời điểm buổi trưa đặt chân đến An Quốc Tháp, hiếu kì nhìn nhìn chung quanh.
An Quốc Tháp không biết là kiến tạo như thế nào, vô luận lúc nào trong ngày, ánh mặt trời đều có thể từ đỉnh tháp chiếu vào, xuyên qua nơi tương thông ở chính giữa bảy tầng mà xuống.
Buổi sáng ở An Quốc Tháp so với buổi chiều có vẻ càng thêm yên tĩnh, Uông công công đưa ba người đến tầng hai rồi lui xuống.
Quốc sư một thân y phục trắng như tuyết đang dựa trên nhuyễn tháp, đôi mắt đẹp nhẹ khép, mái tóc màu trắng thật dài mềm mại phiêu tán, ánh nắng im lặng mà ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, phân thành mấy luồng nhu hòa chiếu vào trên nhuyễn tháp, trong phút chốc gặp được gương mặt xinh đẹp giống như điêu khắc từ ngọc kia lại vỡ tan ra.
Nhìn thấy hình ảnh này, Tô Dự nhịn không được ngừng hô hấp, sợ phá hủy ý cảnh trong đó.
Hoàng đế bệ hạ thì không có cái tâm thưởng thức này, mang theo đệ đệ bước qua, cầm quả cầu lông trong tay ném tới trên người Quốc sư, "Đã giờ nào rồi còn ngủ!"
"Méo!" Đệ đệ hoảng sợ, ở trên không trung không ngừng đá đạp lung tung tứ chi, nhưng cũng khó lòng ngăn cản xu thế rơi xuống, một đường đâm thẳng vào trong lòng Hoàng thúc, vùi vào tầng tầng lớp lớp y bào hoa lệ kia.
Lông mi thật dài run rẩy, chậm rãi mở ra, đôi mắt thanh lãnh không mang theo một tia khói lửa, lẳng lặng nhìn Hoàng thượng đứng ngay trước đệm, chậm rãi ngồi dậy, không thèm nhìn mà bắt trúng mèo mập nhỏ đang có ý đồ chạy trốn, "Hoàng thượng như thế nào cũng đến đây?"
"Doanh Ngư ở Đông Hải ngày mai sẽ đưa đến, trẫm hôm nay đến trước xem xem." Hoàng đế bệ hạ chắp tay sau lưng, một bộ biểu tình nghiêm túc trẫm đây là quan tâm quốc kế dân sinh.
Quốc sư đứng lên, nhìn nhìn Tô Dự, hơi dừng một chút, ánh mắt ý vị thâm trường trên cổ hắn băn khoăn một lát.
Tô Dự cả kinh, theo bản năng nâng tay sờ sờ cổ, cố áo cao hoa lệ che coi như kín, thầm nghĩ Quốc sư sẽ không phải là có thể nhìn xuyên y phục đi? Chợt phản ứng lại, hắn hôm nay là tới làm cá, lại mặc một thân cẩm bào, đây không phải rõ ràng nói cho người khác "Ta mặc áo cao cổ là có bí mật khó lường" sao?
Giấu đầu lòi đuôi!
Tại thời điểm Tô Dự sắp đỏ mặt, Hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên bước ra một bước, chặn lại ánh mắt chế nhạo của Quốc sư, lạnh lùng trừng người.
Quốc sư thu hồi tầm mắt, ôm mèo mập nhỏ xoay người lên lầu.
"Hừ!" Hoàng thượng ý vị không rõ hừ một tiếng, kéo Tô Dự còn đang trố mắt cùng đi lên.
Mọi người vừa lên tầng ba, hai con mèo hoa lớn một đen trắng một đen vàng, xô đẩy nhau nhảy lên cửa sổ tầng hai.
"Không lừa ngươi đâu, ngày hôm qua ta trong hình mèo tới gần, cháu dâu cho ta nửa con cá nướng, ngon không thể tả!" Mèo lớn màu đen vàng vươn hai trảo khoa tay múa chân miêu tả độ lớn của nửa con cá nướng.
Túc vương điện hạ liếc mắt nhìn hắn, "Hoàng thượng mặc kệ sao?"
"Hoàng thượng quản thế nào được?" Lăng vương điện hạ đắc ý vẫy đuôi, "Cũng không thể nói đây là Hoàng thúc không thể đút đi?"
Mèo lớn màu đen trắng trầm mặc một lát, có chút nghiêm túc gật gật đầu, "Đi lên xem xem." Nói xong, liền dẫn đầu lủi lên bậc thang.
Lăng vương điện hạ lấy chân sau đá đá lỗ tai, lặng lẽ nhe răng, "Thập Tam ca, chờ ta với!"
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: Tô nương nương là chiến sĩ thi đua của Đại An hoàng thất ]
Đệ đệ: Tiểu thúc tuổi nhỏ, nuôi nấng là nhu cầu cấp bách!
Thái Hậu: Quản lý hậu cung, vạn lần không thể phế!
Quốc sư: Học tập làm cá, cứu vớt thương sinh!
Miêu cha: Ngày lễ ngày tết, dâng cá nướng thơm lừng!
Tiểu Ngư: Tăng lương, cường liệt yêu cầu tăng lương!
Miêu công: Không thành vấn đề, đêm nay muốn năm lần hay bảy lần?
Tiểu Ngư:...... Không cần, ta thích làm không công QAQ