để biết rõ những điều này bạn nhé! - Tags: ,"> để biết rõ những điều này bạn nhé! - Tags: ," />

TIÊN NGHỊCH

Ánh mắt Vương Lâm chớp động, thần thức tản ra, tốc độ thân thể cực nhanh, vừa phi hành vừa quét mắt nhìn bốn phía. Bỗng nhiên thân thể của hắn dừng lại, mắt nhìn về phía Bắc. Cách phía Bắc hơn hai ngàn dặm, hắn đã phát hiện hai tu sĩ, đang bay nhanh về phía Đông.
 
Hai tu sĩ này đều là đàn ông, một trong số đó tuổi cũng không lớn, tu vi cỡ Trúc Cơ sơ kỳ, người còn lại khoảng trung niên, tu vi đạt tới Kết Đan sơ kỳ. Sau khi Vương Lâm nhìn lướt qua, thân thể bỗng nhiên thoáng động, lấy thế như chớp giật, bay về phía hai người.
 
Mạch Quốc Vinh thân là đệ tử của Hạo Thiên Tông, lần này tuân theo mệnh lệch của sư phụ, đi đến Vân Thiên tông để dự lễ hội Khai Linh hai năm một lần. Cái gọi là hội Khai Linh, trên thực tế là hội đấu giá đan dược một lần mà Vân Thiên tông tổ chức.
 
Vân Thiên tông nổi tiếng với thuật luyện đan ở Sở quốc, đan dược do họ luyện chế, dù là tu chân quốc cấp bốn vẫn thường xuyên có người đến đây giao dịch. Chẳng qua thông thường Hội Khai Linh cũng sẽ diễn ra mười năm một lần. Về phần loại Khai Linh nhỏ hai năm một lần này thường thường đều do một số đệ tử cấp thấp của các môn phái ở Sở quốc tham gia, xem như cho những người cấp thấp này lịch lãm một lần.
 
Hội Khai Linh nhỏ này cũng không có xuất hiện đan dược quá mức trân quý. Thông thường cũng chỉ là một ít phương thức luyện chế đan hoàn, nhưng đối với đệ tử cấp thấp mà nói, những đan dược đó cũng là thứ khó có thể tìm được.
 
Phải biết rằng, phàm là sản phẩm từ Vân Thiên tông, nhất định hiệu quả cao hơn không chỉ một bậc so với đan dược cùng loại. Như vậy chỉ cần đan dược do Vân Thiên tông luyện chế ra thì cũng có giá trị nhất định, có nhiều người rất yêu thích.
 
Mà Vân Thiên tông, bình thường ngoại trừ hội Khai Linh này thì cự tuyệt toàn bộ giao dịch, cho nên lúc này mặc dù hội Khai Linh nhỏ hai năm một lần, nhưng tất cả các môn phái ở Sở quốc cũng vẫn phái ra một lượng lớn đệ tử cấp thấp đi trước tham gia.
 
Mạch Quốc Vinh có thể cảm giác cực kỳ tự hào khi được chọn ra từ trong đám đệ tử để tới tham gia hội Khai Linh, nhưng hắn biết, mình sở dĩ có thể tới tham gia được, hết thảy chuyện này đều do hắn có sư phụ tốt.
 
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạch Quốc Vinh đặt ở trên người trung niên kia. Người này có tướng mạo bình thường, sắc mặt vàng như nghệ, dáng vẻ thân thể thoạt nhìn dường như bất cứ lúc nào cũng chết thẳng cẳng. Nhưng Mạch Quốc Vinh cũng không dám khinh thường chút nào, bất kể thân thể và tinh thần đều tràn ngập sự kính trọng. Trước tiên không cần nói người này là sư tôn của hắn, chỉ cần xét về tu vi của người này, dĩ nhiên đã đạt tới Kết Đan sơ kỳ, điểm ấy thôi, Mạch Quốc Vinh cũng cho rằng vận khí của mình vô cùng tốt.
 
Phải biết rằng, được một tu sĩ Kết Đan kỳ nhìn trúng để thu làm đệ tử, loại chuyện như thế này, cho dù là ở Hạo Thiên tông cũng không gặp nhiều đâu. Chuyện này đại biểu cho thân phận của hắn, nháy mắt hắn đã trở thành đệ tử nội môn. Tuy nói hắn có chút khác so với đệ tử hạch tâm nhưng nếu tu vi của Mạch Quốc Vinh có thể đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ thì tự nhiên hắn cũng sẽ trở thành đệ tử hạch tâm.
 
Trừ điểm đó ra, khiến hắn càng tôn kính sư tôn mình hơn, chính là sư phụ của hắn, là một trong vài người luyện đan ở Hạo Thiên tông, vốn người luyện chế đan dược không nhiều lắm. Tuy nói họ không thể so với Vân Thiên tông nhưng nhưng chênh lệch cũng không lớn lắm.
 
Do đó, thân phận của sư phụ ở Hạo Thiên tông, lập tức cao hẳn lên. Có câu là nước lên thì thuyền lên. Chuyện này tất nhiên là có liên quan đến Mạch Quốc Vinh, so với đệ tử ở bên trong nội môn cũng cảm thấy mình tài trí hơn người.
 
- Tĩnh tâm ngự kiếm, không nên mất bình tĩnh. Nơi này chắc chắn rất gần Vân Thiên tông, chớ để mất danh tiếng của Hạo Thiên tông ta!
 
Một giọng nói khàn khàn cắt đứt suy nghĩ của Mạch Quốc Vinh, hắn vội vàng gật đầu đáp ứng, không dám nghĩ miên man, mà nhanh chóng đi theo phía sau.
 
Một lát sau, Mạch Quốc Vinh nhìn sư phụ ở phía trước, vừa phi hành vừa tò mò hỏi:
 
- Sư phụ, Vân Thiên tông. .
 
- Im lặng!
 
Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên chỉ thấy vẻ mặt người trung niên mặt vàng kia biến đổi, thân thể lập tức ngừng lại, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm phía sau, nhíu mày, quát khẽ.
 
Mạch Quốc Vinh ngẩn ra, vội vàng dừng thân, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy trên bầu trời xanh mây trắng ở phía sau, không có bất kì dị thường gì, hắn nghi hoặc trong lòng. Nhưng vào lúc này, đột nhiên từ nơi xa truyền đến từng trận tiếng động ầm vang. Tầng mây ở phía xa bị một luồng sức mạnh hùng hậu thúc đẩy, chậm rãi di chuyển về phía trước. Vừa nhìn thấy, dường như tầng mây biến trở thành gợn sóng, mây trôi đồng loạt tán ra phía trước.
 
Vẻ mặt Mạch Quốc Vinh lập tức đại biến, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
 
Cùng lúc đó, chỉ thấy một bóng đen, với tốc độ cực nhanh như chớp giật, từ phía xa mạnh mẽ vọt tới, gần như chỉ vài hơi hô hấp, bóng dáng người đó dĩ nhiên đã đến gần.
 
Mạch Quốc Vinh có thể nhìn thấy rõ ràng, người này mặc quần áo đen, khuôn mặt lạnh lùng, một bộ tóc bạc bay ở sau lưng, thoạt nhìn có một loại cảm giác cực kỳ yêu dị.
 
Theo Mạch Quốc Vinh đánh giá, tu vi của người này sâu không lường được giống như biển cả. Nhất là đôi mắt của người này, trong đó tràn đầy vẻ lạnh giá vô cùng tận, mơ hồ ở trong đó còn lộ ra một luồng hàn ý như băng giá, làm cho người ta kinh hãi hết hồn.
 
Mạch Quốc Vinh vội vàng cúi đầu, đứng ở phía sau sư phụ của hắn với sắc mặt tái nhợt, thân thể và tinh thần phát lạnh.
 
- Sát khí quá nặng!
 
Sư phụ của Mạch Quốc Vinh, luyện đan đại sư Từ Ly của Hạo Thiên tông, con ngươi không tự chủ được co rút một chút. Lấy thần thức của lão, lập tức phát giác tu vi của đối phương đã vượt xa mình, nhất là khi thần thức cảm giác được từ trên người đối phương truyền ra, càng khiến cho người ta nhìn thấy mà rợn người.
 
Theo đánh giá của lão, mặc dù người này chưa đạt tới Nguyên Anh kỳ, nhưng lại cho lão cảm giác, cũng giống như khi gặp được tu sĩ nội tông Nguyên Anh kì.
 
Do đó, hắn không chút nào dám khinh thường, hơn nữa theo hắn, cho dù là mấy tu sĩ Nguyên Anh kì ở Hạo Thiên tông trên người cũng không tràn ngập sát khí như người này.
 
Cả đời Từ Ly nghiên cứu thuật luyện đan nên cực kì linh mẫn đối với sự dao động của linh lực. Lão gần như có thể tưởng tượng được, người có thể có sát khí như thế, đôi tay tất nhiên là nhiễm máu tanh vô cùng. Đối với người như thế, nếu như không cẩn thận, chắc chắn sẽ rước lấy đại họa ngập trời.
 
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng cung kính ôm quyền, trầm giọng nói:
 
- Đạo hữu, tại hạ Từ Ly ở Hạo Thiên tông, còn đây là tiểu đồ, các hạ vội vã đến, không biết có chuyện gì không? Nếu như Từ mỗ có thể giúp được, tất nhiên sẽ không từ chối.
 
Gã thanh niên đầu bạc kia hiển nhiên chính là Vương Lâm. Hắn liếc mắt nhìn hai người này một cái, ánh mắt dừng ở trên người Từ Ly, rồi ôm quyền, trầm giọng nói:
 
- Đạo hữu, không biết nơi này là tu chân quốc nào?
 
Từ Ly ngẩn ra, đánh giá đối phương vài lần, trầm giọng nói:
 
- Nơi này là Sở quốc, không biết đạo hữu đến từ nơi nào?
 
- Sở quốc. .
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, không có trả lời vấn đề của đối phương, mà tay phải vỗ lên túi trữ vật.
 
Hành động này của hắn lập tức khiến cho vẻ mặt Từ Ly đại biến, nhanh chóng kéo đệ tử Mạch Quốc Vinh lui về phía sau vài bước, ánh mắt lộ ra vẻ thận trọng.
 
Vương Lâm nhìn hắn một cái, tay phải vừa lật, trên lòng bàn tay xuất hiện một viên ngọc giản. hắn dán ngọc giản ở trên trán, lập tức một bản đồ rộng lớn xuất hiện ở trong đầu hắn.
 
Viên ngọc giản này là do hắn lấy được từ trong tay Chu Tử Hồng ở Chiến Thần Điện, bản đồ ghi chép tin tức chung quanh Hỏa Phần quốc.
 
Trong khoảnh khắc hắn vừa mới nghe đến hai chữ " Sở quốc ", lập tức nghĩ đến dường như mình đã từng nhìn thấy nó ở nơi nào.
 
Miêu tả nơi này, lúc này vừa tra ngọc giản, lập tức mình đã biết vị trí một cách rõ ràng.
 
Sở quốc, phía Bắc của Hỏa Phần quốc, phía Đông của Lâm Tuyên Vũ quốc, thậm chí cũng cùng biên giới với Tu Ma Hải, ngoại trừ những điều đó thì còn lại là dãy núi đá vụn gọi là di tích của tiên nhân.
 
Có thể nói, Sở quốc là một tu chân quốc nằm dựa vào dãy núi đá vụn. Dựa theo miêu tả của ngọc giản, diện tích Sở quốc rất lớn, tu sĩ ở trong đó cũng rất nhiều, gọi là tu chân quốc cấp ba. Sở quốc dĩ nhiên đứng ở trên cao của cấp ba, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá, tăng lên trở thành một thành viên của tu chân quốc cấp bốn.
 
Tất cả những chuyện này là do tu sĩ có tu vi đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ trong toàn bộ Sở quốc, cũng vượt qua mười người. Nguồn lực lượng khổng lồ này là trọng điểm để Sở quốc tiến lên.
 
Chỉ cần có một người trong số này có thể đột phá đạt được Hóa Thần kỳ, như vậy sẽ kéo theo toàn bộ Sở quốc, lập tức nó sẽ tiến lên trở thành tu chân quốc cấp bốn.
 
Đây cũng chính là nguyên nhân năm đó, sau khi Hỏa Phần quốc có kịch biến, tu sĩ của Hỏa Phần quốc đã chọn xâm lấn vào Tuyên Vũ quốc, mà không phải Sở quốc!
 
Dù sao đối với Sở quốc mà nói, chọn Tuyên Vũ quốc, là lựa chọn tốt nhất của tu sĩ của Hỏa Phần quốc.
 
Ở trong ngọc giản, đối với một số môn phái của Sở quốc, cũng đã ghi lại. Vương Lâm nhìn qua một chút, rồi thu hồi ngọc giản, nhìn Từ Ly, trầm giọng nói:
 
- Đạo hữu, nơi này là nơi nào của Sở quốc?
 
Tay trái Từ Ly đặt lên trên túi trữ vật, âm thầm cảnh giác, lúc này nghe đối phương hỏi, trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
 
- Nơi này là dãy núi Vân Thiên!
 
Vương Lâm gật gật đầu, đôi mắt thoáng nhìn khắp nơi, cuối cùng nhìn chằm chằm về phía trước, bình thản nói:
 
- Nói như vậy, phía trước cách nơi này ngàn dặm, ở trên đỉnh dãy Vân Thiên kia, chính là chỗ cư trú của Vân Thiên tông?
 
Đôi mắt Từ Ly lộ ra tinh mang, cẩn thận nói:
 
- Các hạ và Thiên Vân tông có chuyện gì không?
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn Từ Ly một cái như cười như không, chắp tay ôm quyền, nói:
 
- Cảm tạ, cáo từ!
 
Nói xong, thân thể Vương Lâm bỗng nhiên thoáng động, hóa thành một hình cầu vồng, xẹt nhanh về phía chân trời, rất nhanh biến mất không thấy bóng dáng.
 
Mãi cho đến khi Vương Lâm đi rồi, Từ Ly mới thở ra một hơi dài, sau lưng lão đã ướt sũng mồ hôi. Lúc này gió nhẹ thổi qua, đột nhiên có loại cảm giác lạnh lẽo.
 
Vương Lâm mang đến cho lão áp lực thật sự rất lớn, nếu không phải Từ Ly luyện đan hàng năm, tu vi cực kỳ vững chắc, tâm tính vững vàng hơn tu sĩ tầm thường mấy lần, thì vừa rồi khi duy trì với Vương Lâm, tất nhiên sẽ không biết nên làm gì, tâm thần kịch chấn.
 
Lão thở sâu, quay đầu lại liếc mắt nhìn đệ tử của mình một cái, lúc này đôi mắt Mạch Quốc Vinh vẫn đang lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn về phía Vương Lâm biến mất, run giọng nói:
 
- Sư . Sư phụ, người này rốt cuộc có tu vi gì? Là tiền bối Nguyên Anh kỳ hay sao?
 
Từ Ly lắc đầu, trầm giọng nói:
 
- Trên thân người này có sát khí, nếu như vi sư đoán không sai, e rằng người này chạy ra từ tu ma hải. Người như thế có thể thường thấy trong Sở quốc chúng ta, chẳng qua người có sát khí bực này, trong cuộc đời vi sư, có lẽ đây là lần đầu tiên trông thấy.
 
- Sát khí?
 
Mạch Quốc Vinh ngẩn ra.
 
- Mỗi lần giết một người, thì lại tích lũy một ít sát khí, khi sát khí đạt tới một trình độ nhất định thì có thể chuyển hóa thành lệ khí. Lệ khí này đối với một số tu sĩ mà nói, là tài liệu luyện khí rất tốt. Nếu lệ khí tích lũy trong một thời gian dài thì mới có thể chuyển hóa thành sát khí. Sát khí của người này có thể nói là ngập trời. Hắn vẫn chưa xuất ra bất kì thần thông gì, nhưng thân thể lại phát ra loại sát khí này, làm cho trong lòng người ta rất hoảng sợ. Không biết người này có thể sử dụng sát khí trên thân thể hay không? Nếu như hắn sử dụng sát khí này, như vậy cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng có thể bị ảnh hưởng mà vì thế sinh ra một chút ảo giác.
 
Từ Ly chậm rãi nói với giọng điệu trầm thấp.
 
Mạch Quốc Vinh thở sâu, do dự một hồi, rồi hỏi:
 
- Sư phụ, theo cách nói của người, người này vẫn chưa đạt tới Nguyên Anh kỳ sao?
 
Từ Ly trầm mặc một chút, gật gật đầu, nói:
 
- Mặc dù vẫn chưa đạt tới nhưng cách đột phá cũng không xa. Nếu như vi sư không có nhìn lầm, người này e rằng đã đạt tới cảnh giới Giả Anh của Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn.
 
- Được rồi, không đề cập chuyện người ngoài nữa, miễn cho đem tới chuyện phiền toát không cần thiết. Cho dù khi trở lại Hạo Thiên tông, cũng không được tùy ý nói lung tung, ngươi có biết không?
 
Mạch Quốc Vinh vội vàng gật đầu. Cho dù Từ Ly không phân phó, hắn cũng sẽ không nói lung tung, dù sao người này mang cho hắn cảm giác thật sự là đáng sợ. Hắn cũng không muốn rước lấy thêm một ít phiền toái không đáng có.
 
Lại nói sau khi Vương Lâm xác định vị trí, tốc độ của hắn trực tiếp tăng nhanh, sau khi phi hành một hồi rất xa, thần thức dĩ nhiên cảm nhận được từng luồng linh lực dao động xuất hiện ớ phía trước. Dựa theo sự miêu tả của bản đồ trên ngọc giản, phía trước chính là nơi cư trú của Vân Thiên tông.
 
Vương Lâm âm thầm gật đầu, thầm nghĩ lúc nãy thầy trò hai người kia không nói dối, xác định vị trí, Vương Lâm trầm mặc một hồi, nếu Thiên Vân tông ở nơi này thì Vương Lâm lập tức quyết định, không thể tiếp tục phi hành, mà là bế quan ở gần Vân Thiên tông! Hắn liếc mắt nhìn Thiên Vân tông ở phía xa, không nói hai lời quay đầu bay đi.
 
Trên một ngọn núi cách sơn môn của Vân Thiên tông bảy tám ngàn dặm, Vương Lâm hạ thân thể xuống, hắn nhìn khắp mọi nơi, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, tiếp đó tay phải vung về phía trước, một thanh phi kiếm bay ra từ trong túi trữ vật, chỗ vách đá ở chính giữa vách núi, bay theo hình trôn ốc mà đẽo gọt.
 
Một tòa động phủ nhanh chóng xuất hiện ở trong vách núi này. Động phủ này là dựa theo thói quen ngày xưa của Vương Lâm, có hai gian thạch thất. Thân thể Vương Lâm thoáng động, sau khi tiến vào động phủ, liếc mắt nhìn khắp nơi, thoáng suy tư, lại mở thêm một thạch thất.
 
Làm xong những chuyện này, thân thể hắn bay ra phía ngoài, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức Cấm Phiên bay lên, Vương Lâm bấm pháp quyết, vừa chỉ lên trên Cấm Phiên, lập tức Cấm Phiên không gió mà động, nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt liền tăng lên hơn mười lần.
 
Tiếp theo đó hai tay Vương Lâm biến hóa pháp quyết, đánh ra từng đạo linh quang, lá Cấm Phiên lập tức kéo dài ra vô tận, cuối cùng gần như hình thành một tấm màn đen có thể che bầu trời.
 
Lúc này ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, hắn quát nhẹ:
 
- Tán!
 
Sau khi lời nói này thoát ra, tấm màn đen kia lập tức run run lên, từng cái cấm chế từ trong đó rơi xuống, chìm vào trong vách núi, cuối cùng, toàn bộ hơn một ngàn cái cấm chế xuất hiện từ trong tấm màn đen, trong nháy mắt liền bao chung quanh toàn bộ vách núi.
 
Vương Lâm hít sâu một hơi, tay phải phất lên, Cấm Phiên lập tức thu nhỏ lại, rơi vào trong tay hắn, bị Vương Lâm ném xuống, xuyên thật sâu vào trong vách đá.
 
Lúc này, từ ngoài nhìn vào, động phủ ở chính giữa vách núi này, dĩ nhiên biến mất, căn bản nhìn không ra một chút dấu hiệu gì. Toàn bộ vách núi thoạt nhìn cũng rất tầm thường, không có bất kì chỗ thần kỳ nào.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, hai tay lại liên tục huy động, đánh ra mấy cái cấm chế tàn ảnh, phân biệt dừng ở trên vài chỗ chung quanh vách núi, cuối cùng từ một loạt cấm chế tàn ảnh, bố trí thành một vòng phòng hộ chặt chẽ, lúc này mới nhẹ thở ra.
 
Thân thể hắn bước về phía trước một bước, trong nháy mắt chạm vào vách núi, thân thể bỗng nhiên mất đi bóng dáng, khi xuất hiện hắn dĩ nhiên đã tiến vào động phủ. Ở trong động phủ, tay phải hắn chợt chạm vào túi trữ vật, trong tay lập tức có một vật.
 
Vật ấy chính là Thanh Long ngọc giản mà năm đó Lý Mộ Uyển tặng, tuy rằng trên đó có một ít vết nứt nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc sử dụng. Sau khi Vương Lâm nhìn ngọc giản một hồi, rồi đánh lên trên này, lập tức trong ngọc giản truyền ra một tiếng rồng gầm, một con thanh long từ trong này nhảy ra, sau khi vòng quanh thân thể Vương Lâm vài vòng, bóng dáng nó càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành một con thanh long khổng lồ, thoáng xoay tròn ở chung quanh thạch thất ở chỗ Vương Lâm. Vách đá này dường như biến thành trong suốt, cũng không có bất cứ trở ngại gì với nó.
 
Thanh long lại rít gào một tiếng, thân nó chui lên phía trên động phủ, và hòa hợp cùng một thể với toàn bộ vách núi, hình thành một vòng phòng hộ.
 
Động phủ này có thể nói là một chỗ nghiêm mật nhất mà Vương Lâm bố trí từ trước tới nay.
 
Gian động phủ này, về mặt phòng ngự đã khiến Vương Lâm tiêu hao rất nhiều công sức. Nguyên nhân là bởi vì động phủ này, nếu không có chuyện ngoài ý muốn gì thì e rằng hắn phải ở lại đây một thời gian dài.
 
Vương Lâm đứng trầm ngầm ở trong động phủ thật lâu, trong đôi mắt lộ ra vẻ quyết đoán. Tiếp theo đó tay phải của hắn đặt vào mi tâm, dưới sự dao động của thức hải, lập tức ma đầu Hứa Lập Quốc, ma đầu thứ hai tiểu thú, từng con từ trong mi tâm của hắn bay ra.
 
Sau khi hai ma này xuất hiện, biểu hiện không giống nhau, trong khoảnh khắc ma đầu thứ hai hiện thân liền nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ sùng kính cuồng nhiệt, hiện tại chỉ cần một mệnh lệnh của Vương Lâm, cho dù kêu nó đi cắn nuốt một tu sĩ Hóa Thần kỳ, nó cũng sẽ xông lên mà không chút do dự, mặc dù hậu quả chỉ có con đường chết.
 
Mà ma đầu Hứa Lập Quốc thì hiển lộ thân ảnh, còn lại thì hai mắt lập tức dáo dác nhìn ngắm mọi nơi một lần, đồng thời trên mặt làm ra dáng vẻ như có chút cung kính, cúi đầu khom lưng về phía Vương Lâm, lộ ra từng trận cười lấy lòng.
 
Vương Lâm chỉ vào một gian thạch thất, trầm giọng nói:
 
- Từ hôm nay trở đi, hai ma đầu các ngươi bây giờ tu luyện trong thạch thất, không có sự cho phép của ta, không được đi ra thạch thất một bước, nếu không ta sẽ lập tức tiêu diệt.
 
Hứa Lập Quốc ngẩn ra, vừa muốn nói, nhưng lúc này ma đầu thứ hai cũng không có do dự gì, nhanh chóng bay vào thạch thất mà Vương Lâm chỉ. Còn Hứa Lập Quốc thì do dự một chút, vội vàng nuốt câu nói vào trong bụng, hắn thầm nhủ : Lão Nhị cũng sẵn sàng như vậy, nếu hắn không tỏ thái độ, không kiên quyết, chẳng phải là kém hơn lão Nhị. Vì vậy sau đó hắn vội vàng đuổi sát, tiến vào thạch thất.
 
Chờ sau khi nhị ma tiến vào, Cực Cảnh Thần Thức Vương Lâm bỗng nhiên thoáng động, lúc này quét qua chung quanh thạch thất một vòng, lưu lại một chút thần niệm, lúc này mới thu trở về.
 
Như thế, nếu hai ma đầu này không nghe lời, muốn từ bên trong bay ra, tất nhiên sẽ gặp sự công kích của Cực Cảnh Thần Thức. Vương Lâm cần phải cẩn thận phòng bị, dù sao hai ma đầu này đều do hắn luyện hóa thành. Nếu như bình thường thì hắn không lo lắng xuất hiện biến cố, nhưng chuyện tiếp theo hắn phải làm, quyết không cho phép xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên hai ma đầu này liền bị hắn bao vây lại.
 
Làm xong những chuyện này, Vương Lâm trầm mặt trong chốc lát, lẳng lẽ đi vào trong chính giữa thạch thất, sau khi khoanh chân ngồi xuống, hắn thở sâu, tay phải đặt thật mạnh vào mi tâm, lập tức một viên cầu ánh sáng bảy màu lóe ra, chậm rãi bay ra từ mi tâm của hắn. Viên cầu này dần dần ngưng thật, cuối cùng lộ ra là Hạt châu thiên nghịch.
 
Yên lặng nhìn Hạt châu nghịch thiên hiện tại vài lần, tay phải Vương Lâm vung lên, hạt châu Thiên Nghịch lập tức lơ lững ở một bên. Ngay sau đó, Vương Lâm lấy ra mấy bình ngọc từ trong túi trữ vật, phân ra trái phải.
 
Tiếp theo đó, hắn im lặng nhắm hai mắt lại, lẳng lặng ngồi xuống.
 
Thời gian thấm thoát trôi qua, trong nháy mắt đã qua một năm. Trong thời gian một năm này, ngoại trừ mỗi ngày Vương Lâm đều phải thu thập linh dịch thì thân thể gần như vẫn không nhúc nhích.
 
Lúc này đây đang ngồi xuống, Vương Lâm không ngừng nén một phần linh lực dư thừa trong cơ thể, cuối cùng hóa thành ba lốc xoáy. Ở trong lốc xoáy, còn có một sợi thiên kiếp màu đỏ.
 
Mấy ngày nay, sợi tơ thiên kiếp đã hoàn toàn bị hắn ngăn chặn, chẳng qua Vương Lâm không dám có chút lơi lỏng. Tuy sợi này còn nhỏ, nhưng lực lượng có từ thiên kiếp, nếu như không xử lý tốt, hậu quả là thân thể hắn bị sợi tơ này hủy hoại trong nháy mắt. Tuy nói thân thể của hắn đã trải qua một lần trọng tổ, nhưng Vương Lâm cũng không muốn dùng bản thân mình để đi nghiệm chứng một phen.
 
Ngoại trừ những thứ này, thời gian còn lại của Vương Lâm đều chậm rãi cân nhắc trong lòng một đạo thuật thần thông, đây là phương pháp thiên môn mà hắn giải quyết sự đình trệ không tiến của tu vi bản thân.
 
Cho đến bây giờ Vương Lâm vẫn luôn còn nhớ rõ năm đó ở ngọn núi phía sau chiến thần điện, tại trong sơn động nhìn thấy được sự bố trí do thủy tổ trong chiến thần điện, dựa vào trí nhớ mà khắc ra thuật Thần Đạo!
 
Năm đó hắn tiêu hao tâm thần, rốt cục cũng nhìn thấu thuật này, và tìm ra được chỗ thần thông của thuật này. Thuật này là pháp môn phân thân hạng nhất có đầy đủ đại thần thông, tu luyện thuật này đạt được phân thân, hoàn toàn là một khối chân thân.
 
Dựa vào sự tu luyện cùng một lúc với phân thân, tốc độ tu luyện được nâng lên, trong khoảnh khắc Kết Anh, hai thân thể hợp nhất, do đó có thể nâng cao xác xuất thành công của việc Kết Anh.
 
Chẳng qua công pháp này không trọn vẹn, tu luyện phân thân có chỗ thiết sót trí mạng, phân thân là tự hình thành một thân thể, sau khi nó sinh ra thì không có một chút tu vi nào, tuổi thọ cũng chỉ không quá ba mươi năm.
 
Năm đó sở dĩ Vương Lâm không chọn phương pháp này, là bởi vì linh dược của hắn không nhiều lắm, mình sử dụng còn không đủ, thì như thế nào có thể cho phân thân dùng được. Nhưng hiện tại, Vương Lâm lại từ trên thuật thần đạo này, thấy được một số phương pháp có thể khiến hắn không tán công, nhưng lại có thể đột phá trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
 
Tu luyện một khối phân thân, ở trong thời gian ba mươi năm đạt tới Nguyên Anh kỳ, sau đó bản thể và phân thân dung hợp, lúc đó, tất nhiên có thể vượt qua thiên kiếp của cực cảnh tại Kết Đan hậu kỳ!
 
Cứ như vậy, hắn vừa không sử dụng tán công, vừa lại có thể có cơ hội đột phá tu vi, chẳng qua phương pháp này, có một chút tương đối khó khăn, đó chính là làm sao trong thời gian ba mươi năm, phân thân phải đạt tới Nguyên Anh.
 
Có sự trợ giúp của thiên nghịch không gian, sẽ kéo dài thời gian ba mươi năm ra cực dài. Dựa theo phân tích thông thường sáu lần, nếu như ở trong thiên nghịch không gian, Vương Lâm có thể có được thời gian ba giáp, cũng chính là thời gian một trăm tám mươi năm.
 
Nhưng phương pháp này còn có một vấn đề quan trọng nữa, chính là đan dược!
 
Vấn đề này, sẽ được trả lời ở Vân Thiên tông! Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Vương Lâm biết được khi đi vào Sở quốc, và sau khi cách Vân Thiên tông không xa, hắn lập tức quyết định ở nơi này bế quan!
 
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, có ba bình bạch ngọc trên mặt đất ở trước mặt hắn. Trong thời gian một năm sắp xếp này, linh dịch rơi xuống từ trên thiên nghịch châu, điều này cũng là do hắn vì phân thân thân của mình mà chuẩn bị phần lễ vật thứ nhất!
 
Trầm mặt một hồi, trong mắt Vương Lâm hiện lên một chút quyết đoán, hắn thở sâu, hai tay bắt quyết, chậm rãi nhắm hai mắt lại, dựa theo yêu cầu của thuật thần đạo, bắt đầu ngưng luyện phân thân.
 
Nếu như có thể nhìn thấu Thuật thần đạo này, như vậy khi tu luyện không quá khó, và không bất kì liên quan nào tới tư chất của một người. Nói cách khác, năm đó người bố trí chiến thần điện, có thể nói lúc ấy là người có tư chất kém nhất trong chiến thần điện, nhưng là lại chỉ có hắn, mới kế tục được sư phụ, chỉ duy nhất một người có thể nhìn thấu bản ghi chép thuật thần đạo này.
 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi