TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Edit: Ladybjrd

Lúc nàng đang nói chuyện, chỗ nam tu sĩ Nguyên Anh vừa đứng liền trống rỗng, biến mất tại chỗ. Kim Phi Dao nháy mắt, sau đầu cảm thấy có một luồng gió thổi đến, nàng vội vàng né sang bên cạnh, một đường phong nhận (lưỡi đao gió) lướt qua da đầu nàng, bay ra ngoài. Hai giây sau, ngoài cồn cát cách đó mấy trăm trượng nổ ầm một tiếng, bị đạo phong nhân kia đánh cho bay cao trăm trượng.

Kim Phi Dao hé miệng phun ra Thông Thiên Như Ý, hóa thành tấm chắn chậm rãi vờn chung quanh tìm kiếm tung tích tu sĩ kia.

Tiến giai đến Nguyên Anh kỳ, một sát chiêu phổ thông cũng sẽ có uy lực cực lớn, nhưng đạo phong nhận này đã vượt qua uy lực một tu sĩ Nguyên Anh có thể đánh ra. Không ngờ lần đầu ngộ địch sau khi tiến giai Nguyên Anh lại gặp phải khúc xương cứng.

Kim Phi Dao không biết phải khen mình số đỏ hay là nói nàng không hay ho, dù sao lúc này muốn nghĩ cũng đã muộn.

Bên trái vụt qua một đường tàn ảnh, một đạo phong nhận lại đánh tới. Kim Phi Dao nhanh chóng dùng thuẫn Thông Thiên Như Ý cản lại. Phía sau lại xuất hiện một luồng kình phong, nàng còn chưa kịp quay đầu đã bị cái gì đó đánh bay ra ngoài, trực tiếp lún vào trong cồn cát phía xa.

“Phi.” Kim Phi Dao đứng dậy khỏi cồn cát, phun ra một miệng cát, một lần nữa tập trung quan sát bốn phía.

Nàng bắt giữ được một ít tàn ảnh. Chẳng phải nam tu sĩ này ẩn nấp mà là vì tốc độ của hắn quá nhanh, ngay cả mắt tu sĩ Nguyên Anh cũng hoàn toàn không theo kịp. Không nhìn thấy người thì không có cách nào để công kích.

“Minh hỏa ngục!” Kim Phi Dao ngồi xổm xuống, vỗ tay vào đất, sau dó dưới chân nàng xuất hiện một bóng đen. Bóng đen càng lúc càng lớn, hình thành một cái bóng rộng mười trượng, nàng đứng giữa bóng đen, toàn thân trào ra Minh hỏa màu đen.

Nam tu sĩ vẫn thỉnh thoảng hiện ra một đường tàn ảnh trong không trung, đột nhiên, Kim Phi Dao chỉ vào một chỗ trong bóng đen: “Bắt được ngươi!”

Bên trong bóng đen đột nhiên vươn ra mấy cánh tay, kéo lại cái gì đó, thân hình loạng choạng, nam tu sĩ đến lúc này còn chưa mặc quần áo liền xuất hiện trong bóng đen.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua mấy bàn tay đang nắm chân mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đây không phải là tay ngươi chứ? Nếu ngươi muốn sờ thì độ cao như vậy vẫn chưa đủ.”

“Hừ. Thu!” Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng, độc thủ đột nhiên xuyên thấu da thịt, trực tiếp chui vào trong cơ thể hắn.

Nam tu sĩ biến sắc, liền nhìn thấy một thứ màu vàng sáng long lanh bị kéo xuống dưới chân. Hắn vội vàng đặt tay phải trước ngực tạo pháp quyết, “Hóa phong!”

Vèo một cái, tu sĩ Nguyên Anh biến thành một ngọn gió, biến mất trước mặt Kim Phi Dao.

“Dám lấy Nguyên Anh của ta, ngươi thật to gan, ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với ngươi rồi. Nếu hút ngươi, tu vi của ta hẳn sẽ tăng lên không ít.” Thanh âm vừa giận lại vừa ẩn chứa vui mừng của hắn từ bốn phía truyền đến giống như gió khiến Kim Phi Dao không thể xác định được hắn ở chỗ nào.

“Vạn Phong Nhận!” từ không trung truyền đến một tiếng gầm, gió lập tức thổi tới như vũ bão, đến chỗ Kim Phi Dao thì hội tụ lại, hình thành một lốc xoáy. Mỗi một chút gió đều là một lưỡi dao sắc bén, cuốn lấy Kim Phi Dao, muốn xé tan nàng ra.

Toàn thân Kim Phi Dao bùng lên Minh hỏa, hỏa hoa văng ra khỏi Vạn Phong Nhận, hàng vạn đốm hỏa hoa nhỏ như móng tay rơi xuống đất, lập tức lại hóa thành hình người.

“Ngươi hóa thân thành gió, ta hóa thân thành lửa, xem ra hai ta không ai có thể thương tổn ai. Có pháp bảo linh tinh gì thì lấy ra cho ta kiến thức một chút đi.” Thấy như vậy không được, Kim Phi Dao liền nghĩ cách buộc hắn lộ ra chân thân, sau đó sẽ bất ngờ thừa dịp lúc hắn chưa hóa thành gió sẽ dùng nắm tay đã luyện thành pháp bảo trung phẩm đấm nát mặt hắn.

“Hóa thành lửa, ta đây sẽ dập tắt lửa của ngươi.”

Chung quanh lại vang lên tiếng của tu sĩ kia, Kim Phi Dao cảm thấy mắt hoa lên, một đường tàn ảnh liền xuất hiện trước mặt. Nàng ngửa đầu ra sau nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh được công kích, chỉ cảm thấy mặt đau nhói, nàng bị đánh bay ra ngoài.

Kim Phi Dao bị đánh ra khỏi phạm vi bóng đen, Minh hỏa ngục liền biến mất, nàng sờ lên mặt, cả tay dính đầy máu tươi.

“Ngươi cũng dám đả thương mặt ta!” Kim Phi Dao nổi giận, tuy vết thương đó chỉ cần dùng linh lực và đan dược là chữa khỏi được, không để lại bất luận dấu vết gì nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, thấy mặt bị thương thì vẫn nổi nóng.

Bụp một cái, Kim Phi Dao hóa thành Minh hỏa rồi cởi quần áo ra.

Nam tu sĩ kia thấy vậy liền trêu đùa: “Ngươi không tìm thấy ta nên định thoát y dùng sắc dụ sao? Chiêu này nếu là lúc trước thì còn có tác dụng, giờ thì muộn rồi.”

“Ngao!” trong Minh hỏa truyền đến tiếng gầm gừ, Minh hỏa bay vút vào không trung, một con Thao Thiết cao năm mươi trượng liền xuất hiện trong sa mạc.

Thao Thiết không sừng giương miệng rộng gầm rú, thoạt nhìn có chút buồn cười. Kỳ thực sừng đã mọc từ lâu, có điều một năm chỉ dài ra chưa đến nửa tấc, lúc này biến thành to lớn như thế, căn bản không nhìn thấy được vì bị lông rậm che phủ.

“Tiểu tử, tới làm bữa điểm tâm cho ta đi.” Kim Phi Dao lắc đầu, vỗ một chưởng vào phía trên ốc đảo. Ốc đảo bị một chưởng của nàng đánh cho lún vào dưới cát mấy chục trượng, lập tức bị cát tràn vào chôn vùi.

“Thao Thiết? Ngươi hẳn là Thao Thiết?” nam tu sĩ không thấy tung tích kia đột nhiên có chút do dự hỏi.

“Thế nào? Sợ rồi sao? Nhưng tâm tình đại gia ta đang không tốt, ngươi cầu xin rách họng ta cũng sẽ không bỏ qua đâu.” Kim Phi Dao vung đuôi khiến cho cát xung quanh bị vụt lên cao mấy chục trượng.

“Gả cho ta đi!” trong cát bụi đột nhiên truyền đến tiếng nói mang đầy sung sướng của nam tu sĩ.

“A? Hả?” Kim Phi Dao sửng sốt.

“Trên đời này không có ai xứng đôi hơn hai ta, thực bõ công ta từ Thạch Linh giới tới tìm ngươi.” Trong cát bụi xuất hiện một bóng dáng cao năm mươi trượng, nhưng vì lẫn trong cát bụi nên nhìn không rõ lắm.

Nhưng vào lúc này, cát bụi đột nhiên tự tách ra, tạo thành từng đạo lốc xoáy, bên trong lốc xoáy xuất hiện một con yêu thú mình hổ, trên lưng có một đôi cánh.

Nhìn con yêu thú kia, Kim Phi Dao thật không nể mặt hỏi: “Ngươi là ai?”

“Cùng Kỳ, Nhâm Hiên Chi.” Con hổ có cánh mở miệng nói.

“Đi tìm chết đi.” Tiếng nói hắn vừa dứt, Kim Phi Dao liền đánh tới, giơ chân chộp xuống đầu hắn.

Kim Phi Dao đột nhiên tung một trảo chụp trúng Nhâm Hiên Chi, thừa dịp hắn còn chưa hóa thành gió chạy trốn, Kim Phi Dao xông lên tung thêm mấy trảo vào bụng hắn, đánh cho lông thú bay đầy trời. Cuối cùng, nàng đè lên người hắn, dùng miệng rộng cắn vào đùi Cùng Kỳ.

“Ngao” bị Thao Thiết cắn một miếng đau đến mức Nhâm Hiên Chi phát ra tiếng thú rống. Sau đó, một tiếng rắc vang lên, xương đùi hắn trực tiếp bị Kim Phi Dao cắn gãy.

Hai cánh của Nhâm Hiên Chi vỗ mạnh, vụt biến mất khỏi miệng Kim Phi Dao, sau đó từ trên không trung truyền đến tiếng mắng phẫn nộ của hắn: “Cái đồ tham ăn nhà ngươi, chúng ta là đồng loại, ta đã tìm ngươi lâu như vậy mà ngươi lại đối đãi với ta thế này sao?”

“Phi.” Kim Phi Dao nhổ ra một nắm lông, căm giận nói: “Là ngươi muốn giết chết ta trước, còn đả thương mặt ta. Dù ngươi có phải là Cùng Kỳ hay không cũng đâu liên quan gì đến ta? Ai nói muốn gả cho ngươi? Ta cũng không phải ngốc tử mà đi làm thuốc bổ cho ngươi.”

Nhâm Hiên Chi hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ngươi nghe ta giải thích đã. Chuyện vừa rồi ngươi thấy không phải như thế đâu. Nữ nhân kia muốn hái dương bổ âm, nhưng ta là Cùng Kỳ, nàng tự nhiên không chịu nổi đại bổ như vậy nên mới biến thành thế, thực sự không phải ta làm.”

“Ngươi coi ta là tiểu hài tử ba tuổi à? Nữ tu sĩ Trúc Cơ bắt tu sĩ Nguyên Anh ngươi để thải bổ? Hơn nữa, chuyện đó thì liên quan gì ta? Ta không có hứng thú với ngươi, người đừng hòng lừa gạt ta. Mau xuất hiện cho ta, món nợ của chúng ta còn chưa thanh toán xong đâu.” Kim Phi Dao mặc kệ hắn nói gì, đồng loại thì tính là cái gì chứ.

Tính tình Thao Thiết quả nhiên thô lỗ, kể cả ở trên người nữ nhân vẫn vậy. Ta ghét nhất những người như thế, thực không dễ lừa. Nếu không bị nàng nhìn thấy mình hái âm bổ dương thì tốt rồi, hiện giờ có hối hận cũng vô dụng, phải làm thế nào để nàng hết giận mới là chính sự. Nhâm Hiên Chi vừa chậm rãi vây quanh Kim Phi Dao vừa nghĩ đối sách.

Hắn cảm giác hắn đang đi chậm rãi nhưng trong mắt người khác thì hắn đã nhanh đến mức tàn ảnh cũng không có.

Kim Phi Dao muốn dựa vào khứu giác và thính giác của Thao Thiết để tra ra hành tung Nhâm Hiên Chi nhưng lại luôn bắt giữ chậm nửa nhịp, xem ra một trong tứ đại mãnh thú Cùng Kỳ này cũng không phải hạng người hời hợt, tốc độ nhanh hơn đầu óc.

Nàng nổi đóa, hé miệng rống to lên. Tiếng rống này không phải là tiếng rít gào bình thường, một trận sóng xung kích phun ra từ miệng Kim Phi Dao, không gian chung quanh bắt đầu chuyển động, tiếng vang truyền ra mấy trăm trượng. Cồn cát cũng bị sóng xung kích của nàng đánh thành bão cát, lan tỏa ra bốn phía, hình dạng sa mạc lập tức thay đổi.

“Loạn rống cái gì? Một khi đã vậy thì hãy nhìn xem Cùng Kỳ và Thao Thiết ai lợi hại hơn.” Nhâm Hiên Chi đột nhiên hiện ra thân hình, mơ hồ có thể thấy lỗ tai hắn đang chảy máu.

Tiếng rống của Kim Phi Dao đã làm tai hắn bị thương, nếu cứ để nàng rống nữa thì hắn không điếc mới là lạ. Nhâm Hiên Chi quyết định đánh với Kim Phi Dao một trận, đối với loại người thô kệch này thì chỉ có đánh xong mới có thể dễ dàng nói chuyện tâm tình.

Vì thế, thân hình lóe lên, hắn thò móng vuốt đánh lên lưng Kim Phi Dao. Cảm giác cắt da cắt thịt, làn da dày của Kim Phi Dao đã bị Nhâm Hiên Chi cào rách.

Kim Phi Dao cũng quay người lại trả đòn, hai phân thần mãnh thú thượng cổ bắt đầu đánh nhau ngay trên sa mạc của Nam Phong Linh giới.

Động tĩnh của trận chiến rất lớn. Hai người đánh cho thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, cuối cùng đánh cho ngay cả nước ngầm trong sa mạc cũng phải phun ra. Rõ ràng là một cái ốc đảo nhỏ, sau khi bị Kim Phi Dao đánh lún vào trong cát xong thì nơi này lại bị hai nàng đánh thành một cái hồ to gấp mười lần.

Trận đánh này kéo dài một ngày một đêm, hai phương đều không chiếm được tiện nghi. Tu vi của Kim Phi Dao thậm chí còn kém hơn Nhâm Hiên Chi, cũng may nàng tu luyện Minh hỏa và Ma Thể Trúc Hình pháp, cuối cùng bọn họ đồng thời tinh bì lực tẫn mà ngã xuống sa mạc, đánh hòa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi