Nhân mã Nhân tộc đến khá nhiều, bốn người trốn trở về lúc trước phỏng đoán nơi này có ít nhất bảy, tám trăm Yêu tộc Thần Thú kỳ, tuy số lượng không ít nhưng chỉ cần bọn họ không ra hết thì vẫn có cơ hội dùng trận hoặc thủ đoạn giết chết bọn họ, vì thế Nhân tộc vẫn kéo tới.
Những Yêu tộc này vừa mới độ kiếp, còn chưa kịp chuẩn bị pháp bảo các loại. Nếu không nhân lúc này mà tới thì sau này, lúc tu vi Yêu tộc củng cố xong, lại chờ bọn hắn luyện ra pháp bảo thì sẽ càng khó khăn hơn.
Lúc bọn hắn mang theo hơn hai trăm người tới thì phát hiện Cô Thụ Thần giới có thêm cấm chế, tất cả Yêu tộc đang ở phía sau cấm chế, cảnh giác nhìn bọn họ. Không ngờ đám Yêu tộc vừa mới vượt lôi kiếp này lại có thể làm ra cấm chế, chẳng lẽ Yêu tộc Linh cấp giới đã chạy tới?
Bọn họ lập tức phái tu sĩ tinh thông pháp trận đi tới để bọn họ nhìn xem pháp trận này ra sao, có thể phá giải hay không. Những tu sĩ tinh thông pháp trận dưới sự bảo vệ của mọi người liền vây quanh Cô Thụ Thần giới một vòng, nhíu mày lại.
Pháp trận này tuy nhìn khá phức tạp nhưng cẩn thận nhìn lại phát hiện nó được lặp lại nhiều lần. Sau khi chia mở các lớp lặp lại kia thì bộ dáng vốn có của pháp trận liền hiện ra, pháp trận này thật sự rất quen, quen đến mức khiến người ta không nghĩ ra là đã gặp ở đâu rồi.
Bọn họ tu vi kém cỏi nhất cũng Nguyên Anh kỳ, nghiên cứu pháp trận ít nhất cũng mấy trăm năm, đã gặp qua vô số pháp trận, cũng tự nghiên cứu ra vô số pháp trận nhưng khi đối mặt với pháp trận siêu đơn giản, vô cùng quen mắt này lại hơi trố mắt.
“Đây rốt cục là trận gì? Cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng lại không nghĩ ra.” Tiến đến phá trận có ba người, đều tu vi Nguyên Anh kỳ, trong đó có một lão nhân râu dài, hắn vuốt bộ râu hoa râm, khó hiểu nói.
Hai người còn lại cũng vậy, đều cảm thấy pháp trận này vô cùng quen mắt nhưng có khả năng là vì đã nghiên cứu quá thâm sâu cho nên bỗng chốc không nghĩ ra là trận gì. Nhưng nếu bị một pháp trận đơn giản như vậy làm khó thì sau này còn mặt mũi nào nói bản thân là pháp trận cao thủ? Bởi vậy, bọn họ liền ra sức nhớ lại, tìm tòi trong ký ức.
Đột nhiên, tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ thoạt nhìn mới hai mươi tuổi kia hô lên: “Song Phòng Linh Áp trận, chắc chắn là nó!”
“Song Phòng Linh Áp trận…” hai người còn lại vẫn chưa nhớ ra nhưng lại không dám nói là không biết, đành ra vẻ thâm trầm gật đầu.
“Ta còn tưởng rằng đám Yêu tộc này có thể làm ra cái gì cơ, hóa ra là không biết học ở đâu trận pháp nhập môn này, ngay cả Song Phòng Linh Động trận cũng đem ra. Bọn họ cho rằng vẽ ra mười ba lần cái thứ mà tu sĩ Luyện Khí kỳ dùng này là có thể ngăn cản chúng ta? Thật quá coi thường người khác rồi.” tên tu sĩ kia hừ một tiếng, khinh thường nói.
Không nói tới những cao thủ pháp trận như bọn hắn, ngay cả tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ hay Trúc Cơ kỳ nhìn thấy cũng phải cười nhạt. Muốn phá trận này thật sự quá đơn giản, chỉ cần làm vài lần thủ pháp xử lý cấm chế là có thể làm ra ngọc giản để tiến vào trận.
Hóa ra là Song Phòng Linh Động trận! Hai gã tu sĩ còn lại nhất thời nhớ ra đây là cái gì, không phải là một trong mười pháp trận đơn giản nhất đã được học hồi mới tiếp xúc với pháp trận sao? Hai người bọn họ có cảm giác bị người đùa bỡn, đã bao năm chưa từng gặp lại pháp trận này, quả thực là trêu đùa người ta mà!
Vì thế, ba người liền trở về, nói với các tu sĩ khác: “Pháp trận này vô cùng đơn giản, hẳn là do Yêu tộc lấy được ở đâu đó, chúng ta đã phá giải được nó, chỉ cần mỗi người làm ra một ngọc giản, cầm trong tay là có thể tiến vào trong đó.”
Ngọc giản thì mọi người có rất nhiều, liền mỗi người cầm một khối để ba người kia bỏ pháp chú vào. Ba người bận rộn nửa ngày, làm cho mỗi người một ngọc giản, sau đó liền hùng hổ muốn xông vào Cô Thụ Thần giới, đánh cho Yêu tộc trở tay không kịp.
Hai trăm người rót linh lực vào ngọc giản, trùng trùng tiến đến Cô Thụ Thần giới, sau đó chỉ nghe thấy tiếng va chạm, bọn họ đập hết vào cấm chế, ngọc giản căn bản không có tác dụng.
Trong cấm chế, Kim Phi Dao đang cùng chúng yêu nhìn những tu sĩ Nhân tộc bên ngoài, cho tới khi bọn họ đâm thẳng vào cấm chế thì nàng mới phốc một cái cười ầm lên: “Lũ đầu đất này, cầm ngọc giản đã định vọt vào, nhìn thấy không? Lúc trước ngươi còn nghi ngờ việc ta dùng mộc giản, hiện tại đã thấy hiệu quả chưa? Những người này chỉ biết dùng ngọc giản, hiện tại chắc chắn không biết tại sao lại không vào được.”
Lời này nàng nói cho Hoa Uyển Ti nghe, nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt của nàng, Hoa Uyển Ti trừng mắt: “Vừa rồi là ai luôn trong tư thế sẵn sàng chạy trốn hả? Ngươi rõ ràng là vì tiết kiệm linh thạch, bọn họ chẳng qua vừa khéo bị ngươi cho rơi vào sương mù thôi.”
“Vận khí cũng là một loại thực lực, lại là thực lực không thể cầu được.” Kim Phi Dao nghiêm trang nói, nàng cũng không ngờ vì tiết kiệm linh thạch, làm mộc giản để mở pháp trận lại âm kém dương sai chặn những Nhân tộc kia. Đám người đó mấy trăm năm dùng ngọc giản, chắc chắn không thể tưởng tượng được có người dùng mộc giản.
“Ngươi cứ đắc ý đi, chó ngáp phải ruồi.” ánh mắt Hoa Uyển Ti nhìn ra ngoài cấm chế, yêu thú và Yêu tộc đang lao ra như thác đổ, đánh cho Nhân tộc trở tay không kịp.
Nhìn Nhân tộc bị phản kích, Kim Phi Dao quay đầu hỏi Hải Lam Âm đang nấp sau một cành cây: “Ngươi có người quen trong đó chứ hả?”
“Có, không tính quen thân, bình thường chỉ lúc cần mới để ý đến ta.” Hải Lam Âm khẽ cắn môi, nghiêng đầu không muốn nhìn cảnh tượng bên ngoài.
“Sao ta lại có cảm giác tất cả mọi người đều khi dễ ngươi vậy? Ngươi có điểm gì hấp dẫn thù hận sao? Đã Nguyên Anh kỳ rồi mà còn cả ngày bị người khác bắt nạt.” nghe nàng nói vậy, Kim Phi Dao tò mò hỏi.
Một tu sĩ Luyện Khí kỳ bị bắt nạt thì còn hiểu được, đây đã tiến giai đến Nguyên Anh kỳ rồi mà sao vẫn không có mặt mũi như vậy! Mà ở Linh cấp giới, tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng đủ làm chưởng môn, nàng chưa từng gặp ai như vậy, giống như trời sinh đã khiến người ta thấy muốn khi dễ.
Hải Lam Âm có chút xấu hổ nói: “Bởi vì ta rất nghèo, tất cả gia sản đều đeo trên người, không giống như tu sĩ Nguyên Anh khác, đã ra tay là toàn thứ tốt, bọn tiểu bối đều nịnh bợ bọn họ. Còn ta, kể cả bọn họ có nịnh nọt thì ta cũng không có gì cho bọn hắn. Bây giờ lại bị Yêu tộc lấy mất túi càn khôn, càng thêm một nghèo hai trắng.”
Kim Phi Dao cảm thấy xấu hổ, rốt cục cũng tìm được người nghèo hơn cả mình, tuy nhiên nàng lại thấy kỳ quái, tu sĩ Nguyên Anh kỳ kể cả có nghèo thì giết mấy con yêu thú cũng có thể kiếm được linh thạch nha, vì thế nàng hỏi: “Ngươi ngày thường không ra ngoài liệp sát yêu thú hoặc kiếm chút tài liệu sao? Không được nữa thì có thể giết người cướp đồ nha. Ngày thường ngươi kiếm tiền thế nào? Nói cho ta nghe chút.”
“Ngày thường ta đều dùng đồ cung phụng của môn phái, cũng có đi ra ngoài giết yêu thú kiếm linh thạch nhưng người trong môn phái thường tới chỗ ta mượn này nọ, ta ngại từ chối cho nên linh thạch linh thảo thường bị mượn đi, hơn nữa thường là không được trả lại.” Hải Lam Âm nghĩ nghĩ, nói, tựa như kể ra việc cho người khác mượn đồ có vẻ không tốt cho lắm.
“Ngươi có bệnh à? Cho người ta mượn đồ làm gì?” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn nàng, người này nghĩ gì vậy, cũng đâu còn có quyền có thế như trước kia mà tùy tiện cho người khác thứ này thứ nọ? Đúng rồi, trước kia nàng chính là vị đại tiểu thư đi chung quanh cho người khác của cải, bên người luôn có không ít người hầu, chẳng lẽ thói quen này đến giờ còn chưa đổi?
Kim Phi Dao hỏi dò: “Có phải là đồng môn của ngươi tới nịnh nọt, hoặc là nói bản thân khổ thế nào, nếu không thì cũng là có việc gấp, ngươi liền đem những thứ trong tay cho bọn họ mượn?”
Câu trả lời của Hải Lam Âm làm nàng thiếu chút nữa tức chết, chỉ nghe Hải Lam Âm rất bình tĩnh trả lời: “Quả thật là những vãn bối tu vi thấp lúc đến mượn đồ đều nói bản thân đáng thương thế nào, hoặc là có gì đó cần dùng gấp. Nhưng những tu sĩ cùng tu vi hoặc các trưởng lão trong phái thì đều trực tiếp nói muốn, cũng không nói lời gì dễ nghe cả.”
“Ngươi vẫn coi mình là đại tiểu thư tán kim trước kia sao? Rõ ràng nghèo như vậy mà còn cho các thứ đi, cho mượn đến mức biến bản thân thành kẻ nghèo hèn.” Kim Phi Dao không ngờ nàng lại ngu như vậy, vậy bộ mặt lạnh nhạt này là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ cái này gọi là bị người mượn nhiều đến chết lặng, đã coi tiền tài như cặn bã sao?
“Không phải, ta làm sao có thể còn ảo tưởng mình là đại tiểu thư chứ.” Hải Lam Âm vội lắc đầu, giải thích: “Ta cũng không biết tại sao lại thế, hễ thấy có người kêu khổ trước mắt ta, nói muốn mượn thứ này thứ kia là ta lại mềm lòng, chờ đến lúc ta phản ứng lại được thì họ cũng đã cầm đồ đi ra ngoài rồi, làm sao có thể gọi lại đòi được. Hình như là do trước kia tán tài quá nghiêm trọng nên sinh ra phản ứng cơ thể, không cần dùng tới đầu óc nữa.”
Kim Phi Dao nghiêm túc nói: “Đây là bệnh, phải trị.”
“Ta cũng đã thử khống chế mình, có mấy lần kiếm được thứ tốt ta đều giấu đi, không nói cho bất cứ ai biết bởi vì chỉ cần ta có thứ tốt gì là người trong môn phái cũng sẽ vừa vặn cần đến, ta nghĩ nếu không ai biết thì sẽ không có ai đến mượn. Nhưng mặc kệ ta giấu ở chỗ nào trong động phủ thì không quá mười ngày sẽ có người tới mượn, điều này khiến ta thật phiền não.” Hải Lam Âm cau mày nói, vẻ mặt cũng mờ mịt khó hiểu.
Hoa Uyển Ti lúc này lạnh lùng mở miệng: “Nói vậy thì trong động phủ của ngươi đã bị người ta đặt thứ gì đó để giám thị rồi, ví như linh trùng chẳng hạn. Người trong phái ngươi coi ngươi là cái bánh bao thịt, chỉ cần tìm ngươi mở miệng là ngươi sẽ không từ chối. Mà ngươi càng cho bọn họ mượn nhiều thì bọn họ sẽ càng không tôn trọng ngươi.”
“Thật ra ta cho mọi người mượn đồ cũng là muốn có quan hệ tốt với bọn họ, lại không nghĩ tới việc bọn họ chỉ thầm muốn đồ của ta chứ căn bản không hề để ý tới con người ta.” Hải Lam Âm cúi đầu, thì thào nói.
“Đầu đất! Muốn người khác để ý đến ngươi thì chỉ cần có thực lực là được. Nếu ai ai cũng phải dựa vào việc cho người khác mượn này nọ thì còn tu luyện cái gì. Ngươi thử đổi sang một môn phái mà không ai biết đến ngươi cũng như nghe tiếng ngươi xem ai dám tới tìm tu sĩ Nguyên Anh kỳ mượn đồ không, chán sống!” Hoa Uyển Ti hừ lạnh một tiếng, nàng ghét nhất là những nữ nhân để người khác vô cớ khi dễ như thế này, chẳng khác gì cái bánh bao cả.
Hải Lam Âm bị mắng mới cảm thấy phương thức của mình hình như sai lầm thật rồi, tuy nhiên nguyên nhân lớn trong đó là do thói quen tán tài trước đây. Qua thời gian nàng trở nên kiên cường, bình tĩnh nhưng lại không thay đổi được tật xấu thích đưa đồ cho người khác, thật sự là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Kim Phi Dao cảm thấy nàng vẫn là tên đầu đất trước kia nhưng cũng cảm thấy so sánh với trước kia thì ít nhất người này đã không còn hồn nhiên như vậy. Chỉ cần không có tiền thì nàng sẽ không có cách nào tiêu tiền, còn nếu còn không thay đổi, vẫn hồn nhiên như cũ mới càng thêm nghiêm trọng.