TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

“Từ hôm nay trở đi chúng ta liền ở chỗ này. Trăm năm mới mở thì sợ gì, chúng ta cũng không ăn uống, ai sợ ai a.” Kim Phi Dao đứng lên một viên đá lát, xoa thắt lưng nói.

Lam Tinh nhìn chung quanh, không hiểu hỏi: “Vì sao lại chọn chỗ này? Chỗ kia cũng tốt lắm mà.”

Hoa Uyển Ti ngồi trên vai nàng, cười nói: “Bởi vì chúng ta đã thăm dò một lượt nơi này rồi, chỉ có ở đây là có một viên đá lát được người gia công. Từ đó có thể thấy được, nơi này tất có đặc thù, tỷ như là cửa ra vào.”

“Ta hiểu rồi, đặt viên đá lát làm dấu hiệu. Chúng ta chờ ở đây liệu có nguy hiểm không? Nếu người của Nhật Nguyệt môn xông tới thì không phải không kịp chuẩn bị gì sao?” Lam Tinh đầu tiên là vỗ tay cười nói, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, ở đây không phải quá nguy hiểm sao?

Kim Phi Dao đặt tiểu đảo nổi ở chỗ cách phiến đá trăm trượng, giải thích cho Lam Tinh: “Nếu bọn họ có thể tiến vào thì đã sớm vào rồi, đã một tháng mà cả nửa nhân ảnh cũng không có. Điều này chứng tỏ đám gia hỏa đó không có khả năng tùy tiện mở cái này ra, theo lời ngươi nói thì hẳn phải trăm năm mới tiến vào được một lần. Nếu không thì kể cả không có Thương Lệ thú thì cũng có thể trồng một ít linh thảo sau đó kêu đệ tử cứ mười, hai mươi năm lại chạy vào lịch luyện, dù sao chỗ này cũng rất thích hợp để luyện tâm tình.”

Nhắc tới chuyện này là Kim Phi Dao lại tức giận, môn chủ Nhật Nguyệt môn cũng quá keo kiệt, không gieo trồng ít linh thảo ở đây, lãng phí một mảnh đất đai cực tốt. Đây là loại người nào vậy, quá không có trách nhiệm.

“Trước kia cso trồng, sau này bị lấy sạch lại không có ai gieo nữa cho nên không còn chút linh thảo nào.” Lam Tinh nghĩ, hình như mấy ngàn năm trước có linh thảo.

“Có lầm hay không? Tính tình gì vậy?” Kim Phi Dao tức giận mắng.

Lam Tinh không vào được tiểu đảo nổi nên ngủ luôn bên ngoài. Nơi này không có yêu thú, không có địch nhân, cái gì cũng không có, vừa vặn có thể làm người ta an tâm tu luyện.

Hoa Uyển Ti bắt đầu thử tu luyện Thức Hải mới nhưng lại vì nguyên nhân thân thể mà không thể dùng đan dược để tăng tu vi, chỉ có thể cách ngày hấp thu một linh thạch hạ phẩm. Nàng cũng không dám dùng nhiều linh thạch, sợ Thức Hải quá yếu, không cẩn thận sẽ tổn thương nó. Linh thạch thì Kim Phi Dao có rất nhiều, tùy tiện nàng dùng, miễn sao sau trăm năm Thức Hải càng lớn càng tốt.

Lam Tinh đã ngủ trong này hơn ba ngàn năm, còn có thể nói chuyện đã coi như lợi hại. Nàng có rất nhiều chuyện không biết, tâm trí cơ hồ giống như tiểu hài tử. Biết được theo các tâm trạng khác nhau của nàng sẽ sinh ra các yêu thú khác tương tự như Thương Lệ thú, Kim Phi Dao muốn biết được đám tinh thạch tràn ngập hơi thở ngũ hành đó, liền tính toán mỗi ngày mang nàng tu luyện mười canh giờ, sau đó rút ra hai canh giờ chơi đùa với nàng, để nàng luôn bảo trì tâm tình vui vẻ.

Nhưng thời gian tu luyện quá dài, Lam Tinh lại buồn ngủ, cuối cùng thời gian tu luyện rút xuống còn sáu canh giờ, vậy mà nàng vẫn có chút không chịu nổi.

Kim Phi Dao không rõ, nàng to lớn như vậy, làm sao lại không kiên nhẫn như thế. Lam Tinh ngượng ngùng nói bản thân đã hơn ba ngàn năm không ăn gì, tuy không thể đói chết nhưng lại cảm thấy không có tinh thần, nếu có cái gì ăn thì chắc chắn sẽ có sức.

Ăn? Thứ này ta có nhiều mà. Kim Phi Dao nhìn vào túi càn khôn, lúc này mới phát hiện túi càn khôn của mình đã gần như trống không, chỉ còn mấy miếng thịt khô và trái cây héo, ngay cả tài liệu cũng không còn bao nhiêu.

Thời gian vừa rồi nàng đã bán hết các thứ của Bách Hoan các, lại dùng khoáng thạch kiếm được ở Trọng Thổ Linh giới và tài liệu ở Cô Thụ Thần giới bày trận, các thứ khác cũng cấp Hoa Uyển Ti làm Thức Hải, mà tháng trước lại lấy lượng lớn da thú làm quần áo cho Lam Tinh, nàng đổ hết các thứ trong túi càn khôn ra đất, nhìn núi tài liệu trước kia cao bằng bảy, tám người giờ thu nhỏ lại bằng hai người, Kim Phi Dao ôm đầu, không thể tin bản thân lại nghèo thành như vậy.

So sánh với sự khiếp sợ của nàng, Hoa Uyển Ti thống suốt hơn nhiều. Nàng lững thững đi đến bên đống tài liệu, lật lật tìm tìm: “Ngươi không nỡ dùng Lạc Thiên thạch à, đây là thứ tốt mà. A, hơn nửa chỗ này là các khoáng thạch rất thưa thớt ở Trọng Thổ Linh giới, chỉ cần đem nó đi bán đấu giá là ngươi có thể mua được một đống rác đặt vào túi càn khôn.” Trên tay nàng cầm hai viên đá bằng nắm tay, một viên lóng lánh ngân quang, một viên thì đen lại có phấn vàng, tất cả đều là khoáng thạch hi hữu của Trọng Thổ Linh giới.

“Ngươi thì biết cái gì, rác của ta đều có chỗ hữu dụng. Ngươi cũng không thể bảo ta dùng các thứ có thể đem bán đấu giá để đối phó người của Nhật Nguyệt môn được. Đó không phải là đả cẩu dùng bảo đao sao, thật lãng phí.” Kim Phi Dao đau lòng cầm lại khoáng thạch, vuốt ve mãi không thôi.

“Cũng không còn cách nào, tài liệu rác có làm được gì cũng không đánh lại Nhật Nguyệt môn. Cái cũ không đi, cái mới làm sao đến? Sau này lại đi Trọng Thổ Linh giới lấy là xong, dù sao nơi đó vẫn còn kho hàng của ngươi mà.” Hoa Uyển Ti nói.

Kim Phi Dao thiếu chút nữa đã quên bản thân vẫn còn phần thuế ở Trọng Thổ Linh giới, cái này là nhờ phúc của Kính huynh. Tâm tình âm u vừa rồi liền trở thành hư không, vô cùng cao hứng thu các thứ lại, những thứ này là để dùng, dùng hết thì tới Trọng Thổ Linh giới lấy.

Mỗi ngày tu luyện mười canh giờ, thỉnh thoảng lại luyện hóa một tài liệu còn thừa, cuộc sống của các nàng trôi qua yên tĩnh bình thản, ngay cả Kim Phi Dao cũng phải cảm thán, nhiều năm như vậy rốt cục có thể nghỉ ngơi một cái.

Đảo mắt đã qua sáu mươi năm, Thức Hải của Hoa Uyển Ti đã khôi phục hơn một nửa, hiện tại mỗi ngày dùng ba khối linh thạch hạ phẩm, thỉnh thoảng dùng một khối linh thạch trung phẩm. Vì cả ngày không cần làm gì, mười hai canh giờ đều có thể dùng để tu luyện, linh thạch chưa từng gián đoạn cho nên tốc độ tu luyện phi thường mau, Thức Hải và Nguyên Anh đã có trình độ Nguyên Anh sơ kỳ.

Tình huống của Lam Tinh thì Kim Phi Dao không rõ lắm. Hình như người Khoa Phụ tộc này có tu luyện hay không vẫn vậy. Nàng hoài nghi Lam Tinh căn bản không cần tu luyện, theo số tuổi tăng lên thì năng lực bản thân cũng tăng theo, bởi vì sau này Lam Tinh căn bản không hề tu luyện, cả ngày chơi với đám tiểu Hồng tiểu Lam. Nàng làm lão đại, lấy bùn đắp nhà, xây cầu cho các nàng, còn lấy cỏ làm đồ ăn cho tiểu Hồng, ngây thơ đến cực điểm.

Mập Mạp đã hút sạch sẽ thanh khí, Kim Phi Dao kiểm tra một lượt, yêu khí trong cơ thể nó đã nồng đậm đến viên mãn, chỉ còn thiếu lôi kiếp. Không biết khi nào thì lôi kiếp sẽ xuất hiện, nếu có thể tiến giai Thần Thú kỳ trước thời hạn trăm năm là tốt nhất.

Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh Mập Mạp, dùng ngón tay chọc chọc bụng nó, không biết Mập Mạp sẽ biến thành dạng người gì. Có lẽ là một đại thúc bụng to đáng khinh, dù sao nó cũng đã sinh một đống tiểu hài tử rồi. Mà cũng có thể nó sẽ hâm mộ tiểu Hùng xinh đẹp được nhiều người yêu thích mà hóa thành một mỹ nam tử cũng không chừng.

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên rất muốn biết Mập Mạp sẽ biến thành bộ dáng gì. Kim Phi Dao đứng lên, có chút phiền chán đi tới đi lui, trong miệng không ngừng nhắc: “Sao lôi kiếp còn chưa tới vậy? Ta rất muốn xem nó sẽ biến thành bộ dáng gì.”

Hoa Uyển Ti nhìn nàng phiền chán không thôi liền mở miệng nói: “Nếu ngươi gấp như vậy thì chú cho nó chút yêu khí thử xem, có lẽ còn kém một chút đó để đột phá cho nên nó mới không tỉnh lại được.”

Kim Phi Dao dừng lại, nhìn chằm chằm vào Hoa Uyển Ti, một lát sau liền cười gian, nói: “Ngươi càng ngày càng tệ, chủ ý như vậy cũng nghĩ ra, lỡ tẩu hỏa nhập ma thì sao?”

“Sợ cái gì? Cùng lắm thì để Mập Mạp tu luyện lại một lần nữa là được. Dù sao lý tưởng của nó chính là có thể trở nên xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt nữ nhân, mà thật ra bộ dạng hiện tại của nó đã đủ đáng yêu rồi, mỗi lần ra ngoài đều có các nữ tu sĩ vui mừng muốn sờ sờ nó, nhưng lại vì da nó trơn cho nên lúc bọn họ đụng vào đều sẽ hờn dỗi la hoảng lên. Khỏi phải nói Mập Mạp thích điều này thế nào, đôi khi còn cố ý nhảy vào lòng các nàng, xấu vô cùng.” Hoa Uyển Ti vẻ mặt lạnh nhạt nói.

“Sao ta lại không biết?” Kim Phi Dao giật mình nhìn nàng, lúc Mập Mạp theo bản thân ra ngoài cũng không thấy như vậy, cùng lắm chỉ là cãi nhau với mình thôi, không ngờ lúc nó và Hoa Uyển Ti ra ngoài lại làm loại chuyện này, quá đáng giận.

“Quá mất mặt, linh thú như vậy thực làm mất mặt ta.” Kim Phi Dao vươn tay đặt lên người Mập Mạp, sau đó rót yêu khí của Thao Thiết vào.

Bởi vì nơi này không có ai cho nên nàng cảm thấy mất mặt thì cứ mất mặt, mấy chục năm này ngày nào cũng dùng Tan thuật năm, sáu canh giờ. Trừ lúc đầu làm Lam Tinh phát hoảng rồi lại cùng Hoa Uyển Ti cười đủ thì hiện tại đã không còn ai cười bộ dạng nhân thú của nàng nữa.

Chủ ý này của Hoa Uyển Ti đúng là tốt, yêu khí vừa rót vào, người Mập Mạp đã phát ra tiếng răng rắc, yêu khí màu trắng bốc lên, hùng hổ vọt lên không trung, đồng thời trên bầu trời đột nhiên mây đen quay cuồng, lôi kiếp nói đến liền đến.

“Nhanh như vậy!” Kim Phi Dao sửng sốt, chỉ định chơi đùa thôi mà lại tiến giai thật. Không thể để thiên lôi đánh vào tiểu đảo nổi được, nàng nhấc Mập Mạp vọt ra ngoài tiểu đảo nổi, trực tiếp bay ra xa.

Lôi kiếp giống như đùa, căn bản không giống lôi kiếp bình thường. Lẽ thường là phải có mây đen tụ tập nửa ngày, tranh cãi ầm ĩ thật lâu mới đánh xuống, còn lôi kiếp này sau khi mây đen xuất hiện liền nổ ầm một tiếng, thiên lôi liền đổ xuống như mưa. Kim Phi Dao cầm Mập Mạp, dùng sức quăng ra ngoài, cách càng xa càng tốt, thiên lôi cơ hồ sắp đánh xuống Kim Phi Dao lại vòng vo hai vòng, toàn bộ quay sang đuổi theo Mập Mạp.

“Làm ta sợ muốn chết!” Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút nữa là bị sét đánh rồi. Sau đó, trên trời thiên lôi giống như phi long, bùm bùm đánh vào nơi Mập Mạp rơi xuống, động tĩnh kia làm cho Kim Phi Dao cảm thấy còn lớn hơn cả lôi kiếp của nàng.

Mập Mạp bị lôi kiếp đánh bất ngờ, ập một cái liền đổ xuống, liên tục làm người ta không có thời gian để thở. Vừa đánh xong, lôi kiếp cũng không quay đầu mà lập tức tán đi, giống như không muốn nhìn Mập Mạp thêm lần nào, đánh nhanh cho xong vậy. Tốc độ cực nhanh làm Kim Phi Dao không kịp phản ứng, mới qua thời gian hai mươi hơi thở, nàng mới hổn hển được hai mươi lượt thì lôi kiếp của Mập Mạp đã xong rồi.

Thật sự là vừa mau vừa ngoan độc, ngay cả ông trời cũng ghét bỏ nó a!

Thấy chỗ Mập Mạp rơi xuống sương khói mù mịt, một mùi khét bốc lên, Kim Phi Dao hoài nghi Mập Mạp đã bị thiên lôi đánh chết. Tuy nhiên, sương khói dần dần tán đi, một bóng người hiện ra, nhìn thấy bộ dáng của hắn, Kim Phi Dao chấn động, vì sao Mập Mạp lại chọn hình người như thế này? Có bệnh à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi