TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

“Ngươi cũng quá già, không phải Nữ Oa là thần thời thượng cổ sao? Lão phu nhân như vậy mà ngươi cũng có thể gặp được, còn thu ngươi làm đồ đệ nữa. Tiền bối, ngươi ít nhất cũng mấy chục vạn tuổi nhỉ?” Kim Phi Dao nói, Nữ Oa cái gì chứ, ta là Bàn Cổ đây.

“Ta và Lang tương đương nhau được không hả? Cũng chưa tới năm nghìn tuổi đâu.” Bố Dao bất mãn trừng nàng, chu miệng lên thở phì phì nói.

Lời mạnh miệng như vậy mà cũng nói được, hoàn toàn là cái cớ để đi ăn uống miễn phí thôi. Kim Phi Dao cất giấu vẻ mặt khinh bỉ, làm bộ như tò mò hỏi: “Tiền bối, Nữ Oa như thế nào?”

“Một mụ la sát nha, mọi chuyện đều phải coi nàng là số một, cả ngày ngược đãi ta và Vương Dạ. Vương Dạ hiện tại không từ chối được nữ nhân cũng là do năm đó bị sư phụ bắt nạt nhiều quá.” Bố Dao tựa hồ nhớ lại chuyện gì đó không chịu nổi, nhíu chặt mày.

“Không thể nào! Trong truyền thuyết nói nàng không phải là người như thế nha, đại địa chi mẫu sao có thể là một nữ nhân lấy việc bắt nạt đệ tử làm niềm vui được. Hơn nữa, ngươi mới năm nghìn tuổi, đi đâu mà gặp được nàng?” nhìn bộ dáng của Bố Dao thì giống như thật sự nhận thức Nữ Oa.

Bố Dao liếc nhìn Kim Phi Dao, vẻ mặt khinh bỉ: “Phân thần mà thôi… Lúc đó ta và Vương Dạ vừa mới Hợp Thể kỳ, hẹn cùng nhau đi săn, ai ngờ lại đi đến một chỗ gặp được phân thần Nữ Oa. Nàng cứng rắn ép buộc chúng ta làm đồ đệ cho nàng, ngược đãi đủ trăm năm mới thả chúng ta đi.”

“Trăm năm?” Kim Phi Dao sửng sốt một cái, nhất thời cảm thấy rất buồn cười: “Quan hệ thầy trò thật ngắn nha, có được ưu việt gì không?”

“Ưu việt đương nhiên là có, không phải ngươi vừa được hưởng thụ khả năng phân hồn của ta sao? Hơn nữa, trước khi đi nàng còn giao hết các thứ cho ta, đây chính là ưu việt lớn nhất.” Bố Dao hắc hắc cười nói.

“Vì sao không giao cho Vương Dạ?” Kim Phi Dao cảm thấy phân thần Nữ Oa làm việc cũng quá kém, lẽ ra ngươi chỉ nên thu một đệ tử, thu hai đệ tử đương nhiên phải cấp ưu việt cho cả hai người, giao lại toàn bộ ưu việt cho Bố Dao, Vương Dạ đương nhiên nhìn Bố Dao không vừa mắt.

Bố Dao cảm thấy việc này tùy tiện nói trong nhất thời thì không thể rõ được, liền chỉ nói với Kim Phi Dao, lúc đó phân thần của Nữ Oa có nói chỉ cần đi hoàn thành tâm nguyện của nàng thì tất cả các thứ trên đời này đều cho bọn hắn kế thừa. Mà sau này Vương Dạ cũng không chịu đi làm, tự nhiên là cái gì cũng không có, ngoài công pháp học được và pháp bảo ra thì tất cả những thứ trên mặt đất này đều không có quan hệ với hắn.

Kim Phi Dao thật muốn biết Nữ Oa rốt cục có tâm nguyện gì. Lúc này, một đường lôi điện đánh xuống phía trước, nàng nhất thời hiểu ra: “Tiền bối, tâm nguyện của Nữ Oa chính là bảo các ngươi đi bổ thiên hả?”

“Ngươi có bệnh à? Ta đâu phải là Nữ Oa, bổ thiên cái gì!” Bố Dao không chút do dự mở miệng mắng nàng.

“Nữ Oa vốn chính là vá trời, hiện tại trời hư hao thành dạng này, ngươi lại là đệ tử của nàng, tuy chỉ có thời gian trăm năm nhưng ngươi nói ngươi có truyền thừa của nàng, hưởng thụ ăn uống miễn phí khắp nơi, như vậy dù sao cũng phải làm chuyện tốt, bổ thiên đi nha. Nơi này biến thành như vậy đã là chuyện của vạn năm trước, phân thần Nữ Oa thu các ngươi ở Độ Thiên giới không có khả năng không biết.” Kim Phi Dao rất khẳng định tâm nguyện cuối cùng của Nữ Oa chính là bảo hắn đi vá trời, Nữ Oa mà không vá trời thì còn có thể gọi là Nữ Oa sao?

Nhưng Bố Dao lại khẽ cười nói: “Nàng quả thật có bảo chúng ta làm việc nhưng cũng không phải bổ thiên. Nếu có thời gian rỗi làm việc đó thì còn không bằng tìm một chỗ ngủ, bổ thiên quá phiền toái, không có chút hứng thú nào.”

“Ta không tin, vậy tâm nguyện của phân thần Nữ Oa là gì?” Kim Phi Dao chưa từ bỏ ý định, làm sao có thể có Nữ Oa không đáng tin như vậy, không bổ thiên mà còn có tâm nguyện gì khác chứ.

Bố Dao cào cào tóc, cười nói: “Nàng nói tất cả mọi người trên thế gian đều là con dân của nàng, trong đó bao gồm của tam tộc và Thần tộc, nàng hy vọng bọn họ không đấu đá chiến loạn, có thể chung sống hòa bình, không muốn nhìn thấy mọi người tàn sát lẫn nhau.”

“Ma tộc và Yêu tộc thì liên quan gì đến Nữ Oa? Hơn nữa, Thần tộc lại càng không quan hệ nhiều lắm với nàng chứ.” Tuy chưa từng gặp nhưng truyền thuyết thì nàng vẫn nghe nói đến, rõ ràng chỉ có Nhân tộc là có quan hệ với Nữ Oa, khi nào thì hai tộc Ma, Yêu cũng như vậy? Ma tộc và Yêu tộc xem như tự sinh mà thành trong thiên địa, nói khó nghe một chút thì cũng hẳn là người Bàn Cổ.

“Sư phụ ta nói, chỉ cần có thể nói, hai chân có thể đứng lên đi, biết mặc quần áo thì đều coi như người của nàng.” Bố Dao lắc đầu, phản bác lời Kim Phi Dao, sư phụ đã nói thì phải đúng.

Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy Bố Dao và Vương Dạ năm đó là bị người ta lừa, nếu không làm sao có thể có Nữ Oa không phân rõ phải trái, loạn thưởng công lao như vậy được. Nhưng khi đó Bố Dao và Vương Dạ đã Hợp Thể kỳ, không thể để bị lừa được. Thật là khiến người ta phải tò mò, không biết liệu có hậu duệ của Bàn Cổ thị không? Thật muốn đi hỏi bọn họ xem có ý kiến gì với việc Nữ Oa tự nhận công này không.

“Tiền bối, đừng nói tới việc bốn tộc đều chung sống hòa bình, chỉ riêng tam tộc đã suốt ngày đánh tới đánh lui rồi, ngươi hoàn toàn không làm việc chút nào. Chỉ cần ngươi không làm được thì vật trong thiên hạ sẽ không phải là của ngươi.” Kim Phi Dao nhắc nhở, hơn nữa nàng còn có một câu vô cùng muốn nói nhưng lại sợ chọc giận Bố Dao cho nên không dám nói ra. Nàng rất muốn nói, vật trong thiên địa cũng không phải của Nữ Oa, các ngươi nhận như vậy hoàn toàn là tự tiện quyết định.

“Ai bảo ta không làm việc?” Bố Dao không phục ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cũng không biết là đang cố tình ra vẻ đáng yêu hay là trời sinh, “Không phải ta đã sinh tiểu hài tử cùng nữ nhân tứ tộc sao? Đây là chuyện rất phiền toái, lời của sư phụ ta đều nghe theo.”

Kim Phi Dao trố mắt nhìn hắn, sinh tiểu hài tử và bốn tộc chung sống hòa bình có gì liên quan sao?

Bố Dao hừ hừ bất mãn nói: “Chỉ cần bốn tộc biến thành một tộc là có thể chung sống hòa bình rồi. Ta cảm thấy nếu người người đều là hỗn huyết thì cuối cùng sẽ không còn bốn tộc nữa, sau khi chủng tộc đại tan hợp thì tất cả mọi người đều là thân nhân, tự nhiên sẽ không giết nhau nữa, cho nên ta cảm thấy ta hoàn toàn không sai.”

Cuối cùng, hắn còn đắc ý dào dạt nói: “Ta và Vương Dạ khác nhau, ta đây là lấy đức chế tộc, hơn nữa đây là biện pháp giải quyết vấn đề dễ dàng nhất, không phí sức nhất mà ta có thể nghĩ ra.”

“Ngươi thuần túy chỉ là muốn nhàn hạ. Tìm nữ nhân ngủ một giấc, sinh tiểu hài tử sau đó bỏ chạy, đương nhiên là dễ dàng hơn việc bổ thiên, giảng hòa xử lý mâu thuẫn giữa bốn tộc rồi! Tiền bối, ngươi vẫn nên đi bổ thiên đi, đó là cách có thể làm cho bốn tộc tương thân tương ái hơn sinh tiểu hài tử đó.”

“Không, ngươi cho là nói như vậy thì ta sẽ đi làm việc cho ngươi sao? Nghĩ thật là tốt đẹp!” Bố Dao lười biếng nằm trên phi thảm, căn bản không có chút hứng thú với chính sự. Nếu không phải vì đã hứa thì ngay cả việc sinh tiểu hài tử hắn cũng lười làm. Nhưng tên Vương Dạ kia làm việc cũng phải có chừng mực nha.

Kim Phi Dao không muốn nói gì nữa, vốn đang định lừa gạt Bố Dao đi giúp mình bổ thiên, làm ra một địa bàn nuôi Thụ tộc, lại không ngờ người này chỉ một cái đã phá vỡ ý định của nàng.

Các tiền bối đều không dễ lừa, người này khôn khéo hơn người khác, chỉ có bọn họ chủ động mắc mưu như với Bố Dao thì ngươi mới lừa gạt được.

Hai người lại đi thêm mười ngày, Bố Dao chỉ vào một hướng, bảo Kim Phi Dao đưa tới một cái khe. Rốt cục thì cũng đi giết ma thú? Kim Phi Dao lên tinh thần, cuối cùng cũng có thể kiếm chác, chứ không lại không công đi ra ngoài một chuyến mà không mang được chút thú cốt nào về thì Mập Mạp sẽ không có tài liệu để làm việc.

Lúc trước cứ đưa Bố Dao đi chung quanh, một nửa ma thú cũng không săn, nàng đã sớm đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy lần sau phải hạ quyết tâm, tuyệt đối không ra ngoài với hắn, cứ như là đi hầu hạ đại gia vậy.

Không hề thu liễm hơi thở, mà có lẽ Bố Dao cũng không biết cái gì gọi là thu liễm, hắn trực tiếp để phi thảm đi xuống cái khe mà không phải là cất phi thảm đi, dè dặt cẩn trọng đi xuống. Vừa đi xuống đã gặp một con ma xà ba mắt kéo theo thân thể dài gần mười trượng vọt ra từ động khẩu trên vách đá, giương cái miệng to như chậu máu đánh về phía bọn họ.

Kim Phi Dao khẩn trương nhìn Bố Dao, người nọ là sư huynh của Vương Dạ, năng lực hẳn là mạnh hơn một chút.

Khác với kim phấn xa hoa của Vương Dạ, Bố Dao chỉ đứng trên phi thảm, vươn tay hư không một trảo, một quang cầu trong suốt liền xuất hiện trên đầu của ma xà ba mắt. Chỉ thấy thân hình đang hùng hổ xông lên của ma xà ba mắt khựng lại, giống như bị cứng lại trong không trung.

Mà Bố Dao cứ thế vươn tay, thân rắn của ma xà không thể động đậy, sau một hồi giằng co thì có một luồng ám quang màu đen bay ra khỏi thân thể ma xà ba mắt. Lúc ám quang thoát ly hết khỏi cơ thể thì ánh mắt ma xà tối sầm lại, đã chết.

Ám quang bay thẳng tới chỗ Bố Dao, cũng không biết hắn thu đi thế nào, chỉ biết là biến mất trước mắt Kim Phi Dao. Kim Phi Dao đã thấy nhiều cảnh chiến đấu nhanh gọn, cũng thấy màn đánh nhau huyết tinh nhất, nhưng kiểu chỉ nâng cái tay, căn bản không hề nhúc nhích đã giết chết ma thú thế này thì đây là lần đầu tiên nàng gặp.

Đơn giản như thế, nhẹ nhàng bâng quơ như thế, thậm chí trong lúc đánh hắn còn nhàm chán ngáp một cái. Kim Phi Dao vội an ủi bản thân, đây là do cấp bậc thua kém quá nhiều, Bố Dao là Đại Thừa kỳ còn ma thú kia chắc chắn là tiểu ma thú chưa trưởng thành. Nàng hoàn toàn không để ý đến chuyện ma xà ba mắt này đã dài vài chục trượng, sớm đã thành niên rồi.

“Ngươi tới xử lý đi, loại việc huyết tinh này không thích hợp với ta.” Bố Dao nói một tiếng với Kim Phi Dao rồi thu lực trên tay lại, quang cầu lập tức biến mất, ma xà ba mắt liền rơi xuống.

Kim Phi Dao nhanh chóng phi thân ra ngoài, chiêu ra Thông Thiên Như Ý, hóa thành lưỡi kiếm mỏng, trong chớp mắt đã cắt nó thành tám đoạn. Sau đó, nàng lấy túi càn khôn ra nhanh chóng thu ma xà lại, quay đầu trở về phi thảm.

Bố Dao di một tiếng, cười nói: “Động tác của ngươi rất nhanh nha, chưa tới mười tức đã thu hết con mồi rồi.”

“Có nhanh cũng không nhanh bằng tiền bối nha. Vừa rồi ngươi giết ma xà ba mắt nhẹ nhàng như vậy, chỉ cần nâng tay là xong, ngay cả máu cũng không thấy mà đã giết chết nó!” Kim Phi Dao phi thường nhiệt tâm với cường giả, chỉ muốn đối phương càng mạnh hơn để giết được nhiều ma thú hơn. Dựa vào thân thủ của Bố Dao thì căn bản không cần phải ăn bánh bao, hơn nữa nàng cũng không nói phải phân chia ám đan và ma xà thế nào. Bố Dao thiếu nàng linh thạch, mấy thứ này dùng để trả nợ là được rồi, người như hắn hẳn là không để ý loại chuyện này đâu.

“Chỉ là rút ma hồn của nó ra thôi. Con ma thú này quá nhỏ, dùng cách này tương đối tiện.” Bố Dao ha ha cười nói, tựa hồ cũng quên mất chuyện phải phân chia ma thú thế nào.

Mang theo tâm tình bất an, Kim Phi Dao cũng làm bộ như đây không phải là vấn đề, không đề cập tới ma xà ba mắt kia nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi