TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Mấy người Lang đại nhân đều chạy đi giết quân Thần tộc Hợp Thể kỳ, Hình Thiên đi theo phía sau Kim Phi Dao, cách bọn họ ngày càng xa.

Giải quyết xong những người đó mất bao lâu? Kim Phi Dao vừa trốn vừa suy nghĩ về vấn đề này. Một người chạy thoát thì không vấn đề nhưng chạy thoát rồi thì sao? Không có Kiến Thiên thành thì nàng cũng sẽ không thể sống tốt, quân Thần tộc chiếm thượng phong sẽ càng dễ mất mạng.

Ầm!

Nghĩ quá nhiều đúng là không có lợi, Kim Phi Dao cảm thấy một cỗ sát khí vọt tới, đuôi thiếu chút nữa bị chém đứt. Thứ này không giống sừng, chém vào sẽ đau chết người.

Hình Thiên cách nàng ngày càng gần, công kích cũng ngày càng mạnh. Tuy có thể tránh khỏi rìu khí của hắn nhưng lực đánh sâu lúc chạm vào thuẫn của hắn lại có thể cuốn lấy tất cả các thứ chung quanh làm nàng không đường để trốn, chỉ có thể dựa vào thân thể cường hãn chịu đựng lực đánh mà quay cuồng chạy trốn.

Mập Mạp giống như đã chết, nằm mềm oặt trên lưng Kim Phi Dao, tay chân vung qua vung lại theo bước chạy của nàng. Không phải Kim Phi Dao không muốn bỏ hắn ra mà là không thể bỏ. Hắn đang ngủ, giao cho tu sĩ khác cũng không được, những người đó còn phải tự bảo vệ mình. Hiện giờ hắn có thể duy trì hình ếch vẫn là do nàng không ngừng chú yêu khí vào thông qua chiến giáp, nếu không thì hắn đã sớm khôi phục hình người rồi.

Vốn muốn để Mập Mạp ở trong bụng nhưng Kim Phi Dao cũng lo lắng, nếu nàng chết đi thì không biết các thứ trong bụng sẽ hiện ra hay là vĩnh viễn biến mất trong khe không gian. Ở chỗ khác thì Mập Mạp còn có thể sống sót chứ nếu bị vây trong không gian thì có lẽ cả đời này cũng không ra được.

Thật sự là phiền toái, lúc chưa biến hóa thì còn có thể cho vào túi linh thú, giờ đã biến hóa lại không thể vào đó nữa.

Ăn Bổ Linh đan chỉ đủ duy trì nàng chạy và hình ếch của Mập Mạp, Kim Phi Dao một đường lẩn trốn, rốt cục cần bao nhiêu thời gian để giết chết trăm tên tu sĩ Hợp Thể kỳ kia chính là việc nàng sốt ruột nhất hiện nay.

Đột nhiên, dưới chân nàng mềm nhũn, cả người ngã phịch xuống đất. Chính một khắc trì hoãn này đã để Hình Thiên nắm được cơ hội, một búa chém tới.

Mặt đất bị rìu chém đứt, ào ào vỡ ra hai bên, trùng trùng lao tới Kim Phi Dao. Nàng cắn chặt răng, ném lôi ô ra ngăn trở thân thể, lùi mình vào sau cái ô. Rìu khí mang theo tiếng rít gào vọt tới, trong thời khắc nguy hiểm này, trên Bách Cốt châu đột nhiên phát ra hắc quang, một bóng đen liền xông ra ngoài.

Trên người Kim Phi Dao đã sớm không còn yêu khí, Bách Cốt châu vẫn có thể phát động thì hẳn là do nó tự thân phát động. Bóng đen xuyên thẳng qua lôi ô, xông ra ngoài, mà rìu khí uy lực vô cùng của Hình Thiên cũng đã vọt tới trước mặt, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đình chỉ, áp lực đập vào mặt mà tới, dựa vào lực lượng hiện tại, nàng căn bản không thể ngăn cản công kích này.

Thấy hoa mắt, Kim Phi Dao bị rìu khí đánh bay, trước khi mất đi ý thức nàng nhìn thấy lôi ô bay cao lên, dừng lại trên một bàn tay trắng trắng. Trước mắt vẩy lên màu máu, tóc đen đảo qua khuôn mặt, sau đó là hắc ám, nàng hôn mê bất tỉnh.

Một tháng sau, Kim Phi Dao ngồi trên nóc Bách Vị lâu, sờ sờ vai, nơi đó còn một miệng vết thương dài hai chưởng chưa lành. Dùng nhiều đan dược chữa thương như vậy mà vẫn khôi phục vô cùng chậm. Hình Thiên này thật là ích kỷ, bản thân khôi phục nhanh mà lại không cho người khác khôi phục.

Ngày ấy trong khe sâu Kim Phi Dao đã mất đi ý thức, được người cứu. Đến cùng là ai cứu nàng thì Mập Mạp đã ngủ không biết, những người khác cũng vội vàng đánh nhau, không chú ý được. Đến lúc mọi người phát hiện thì nàng đã mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở bên cạnh, chỉ là đã ngất đi rồi.

Sau đó Hình Thiên cũng quay trở lại, hắn không cướp được thần hồn mà quân Thần tộc cũng bị tứ tộc giết chỉ còn vài người. Hắn gấp gáp trở về, bị đám người Bố Dao vây quanh, tu sĩ Hợp Thể kỳ không còn ai đánh thì chạy ra xa, ném pháp thuật và pháp bảo vào Hình Thiên. Tuy nhìn hiệu quả không lớn nhưng mấy chục người cùng công kích cũng không phải chuyện đùa.

Cuộc chiến kéo dài năm, sáu canh giờ, Hình Thiên không chiếm được chút tiện nghi nào, cuối cùng đành phải mang theo ba, bốn tên Thần tộc còn sống vạch vòng vây chạy trốn.

Bọn Thái Hạo Diễn cũng đã hết sức, ít nhất phải có thêm mười, hai mươi tên tu sĩ Đại Thừa kỳ nữa thì mới có khả năng làm Hình Thiên chịu thiệt thòi. Có thể đuổi Hình Thiên đi đã là tốt rồi, vốn mục đích tới chỉ là hủy đầu chứ không phải là hủy Hình Thiên. Tuy nhiên, đầu đã bị hủy, uy lực của Hình Thiên cũng chỉ còn lại sáu, bảy phần, so với Hình Thiên hoàn thiện thì tốt hơn nhiều.

Kim Phi Dao mất mười ngày mới tỉnh lại. Rốt cục là ai đã cứu nàng và Mập Mạp thì không ai biết, tuy nhiên có thể trở về an toàn là tốt rồi, nàng thậm chí còn hoài nghi không biết có phải việc nàng bổ thiên đã làm cảm động trời đất cho nên có cường đại nào đó tới cứu hay không. Nhưng đây cũng chỉ là nói giỡn thôi, nếu có người như vậy thì đã sớm tới ngăn cản quân Thần tộc rồi.

Cũng không biết có phải lần này nàng chủ động xuất ra làm mồi dụ, còn thiếu chút nữa chết đi hay không mà không ai nhắc tới chuyện thần hồn. Còn lôi ô mà Kim Phi Dao luôn luôn lo lắng, vào lúc nàng phát hiện ra thì đã nằm ngay dưới thân nàng. Bị búa Hình Thiên chém, đã không còn mụn vá nào nữa cả, tuy nhiên cái ô đã gập lại cho nên cũng không có ai nhìn rõ trên đó có cái gì.

Mây hôm nay Kim Phi Dao luôn luôn nghĩ xem có nên luyện lại cái ô hay không, cứ để vậy mà dùng thật sự quá không tiện, nhưng hiện tại thân thể không tốt, vẫn nên đợi khôi phục rồi nói sau, việc này cũng không gấp.

Điều khiến nàng cao hứng là mấy người Thái Hạo Diễn sau khi trở về thì đều đi bế quan. Xem ra bị thương cũng không nhẹ, sớm biết Hình Thiên khó đối phó như vậy thì Thần Nông tộc hẳn không nên lấy đầu hắn đi trồng Hồn Tư thảo gì đó mà phải cung phụng mới đúng.

Sau đó, bây giờ có thể nói với Hình Thiên là ngươi xem, chúng ta lau rửa đầu ngươi rất sạch sẽ, bảo quản rất tốt. Nể tình trước kia ngươi là thủ hạ của chúng ta, hẳn nên tới giúp chúng ta đối phó quân Thần tộc.

Đám Thần Nông tộc đáng giận, nếu lúc trước làm như vậy thì sao Hình Thiên có thể đứng ở bên quân Thần tộc chứ. Hiện tại xem ra đã không có cách hòa giải nữa rồi. Hiên Viên kiếm bị gãy, đầu Hình Thiên không còn, quân Thần tộc thật sự không tìm được cách nào để tiếp tục tăng mạnh thực lực, có khả năng sẽ đợi đến lúc thân thể Hình Thiên khôi phục và đám lỗ hổng như bị chó cắn trên Hiên Viên kiếm được sửa xong sẽ đến báo thù.

Đột nhiên, Kim Phi Dao phát hiện một chuyện không tốt, những việc phá hủy nghiêm trọng thực lực của quân Thần tộc đều do nàng làm. Thật nguy hiểm, sau này liệu có lúc nào không đánh lại quân Thần tộc, nàng sẽ bị bắt dâng lên để thỉnh tội, dập tắt lửa giận của quân Thần tộc hay không?

“Nếu dám giao ta ra, ta sẽ kéo các ngươi xuống nước.” nàng tức giận bất bình nói, cứ như là người khác đã có tính toán này vậy.

“Phi Dao, ngươi muốn kéo ai xuống nước vậy?” Hoa Uyển Ti đứng ở dưới nghe thấy tiếng mắng của nàng, cũng không biết là mắng ai, thanh âm còn rất lớn.

Kim Phi Dao đi xuống, lười biếng ngồi vào ghế, ôm vai nói: “Thần thuật của Hình Thiên quá kỳ quái, miệng vết thương của ta khôi phục vô cùng chậm, e là cũng phải đi bế quan thôi.”

Hoa Uyển Ti tức giận nói: “Ta đã bảo ngươi đi bế quan từ lâu nhưng ngươi cứ chạy khắp nơi, ở đây cũng đâu có chuyện gì của ngươi. Không phải đã lấy được thần hồn rồi sao, ngươi sớm đi bế quan đi, tiến giai Đại Thừa kỳ cũng tốt.”

“Đại Thừa kỳ? Coi như xong, ngươi không biết đâu, đầu Hình Thiên phải cao bằng Bách Vị lâu này, to như thế mà thần hồn bên trong lại chỉ bằng nắm tay. Ta nghi ngờ có ăn hết chỗ ấy cũng chỉ có thể tiến tới Hợp Thể hậu kỳ, như vậy đã là may mắn lắm rồi.” nhắc tới cái này là Kim Phi Dao lại một bụng tức giận.

Sau khi nàng tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm chính là xem xét thần hồn. Nghĩ rằng đầu Hình Thiên lớn như vậy thì thần hồn kiểu gì cũng phải bằng cả căn phòng. Nàng và Hoa Uyển Ti đều trông chờ vào nó, nếu có nhiều thì cũng chia cho Mập Mạp một chút, có tác dụng gì không cũng không sao, dù sao lượng nhiều thì chia.

Nhưng sau khi xuất Thiên Địa Tịch Diệt ra, Kim Phi Dao lại phát hiện nó chỉ nhổ ra thần hồn bằng nắm tay. Kim Phi Dao bóp cổ Thiên Địa Tịch Diệt lay nửa ngày nhưng quả thật là chỉ có một chút như vậy. Đều tại người Thần Nông tộc, trên vạn năm dùng đầu Hình Thiên để trồng Hồn Tư thảo, làm hại thần hồn chỉ còn có ngần đó. Nếu lại thêm mấy trăm năm nữa thì có khi một chút này cũng không còn mà toàn bộ đã bị Thần Nông tộc dùng hết rồi.

Còn đâu chuyện chia mỗi người một ít, ngần ấy riêng nàng cũng không đủ ăn, tốn nhiều công sức như vậy mà chỉ thu được chút ưu việt nhỏ nhoi này. Nhìn nắm thần hồn mà nàng đã dùng cả tính mạng để đổi lấy, Kim Phi Dao lúc đó thực sự muốn nổi giận, cuối cùng nghĩ lại những vất vả đã trải qua, có phát hỏa với thần hồn cũng không hữu dụng, nàng đành phải ủy khuất thu đi.

Hoa Uyển Ti lại cười nói: “Ngươi cứ ăn hết là dược, kể cả chỉ tới Hợp Thể hậu kỳ cũng tốt mà. Đến hậu kỳ là chỉ cách Đại Thừa kỳ một bước, nơi này còn có Tức Nhưỡng, linh thảo rất nhiều, luyện thêm đan dược là được. Ta đã góp nhặt được không ít phối phương đan dược mà tu sĩ Hợp Thể kỳ dùng ở Bách Vật lâu, ngày thường cũng bảo Mập Mạp luyện không ít rồi.”

“Ngươi đúng là thích quản lý mấy thứ này, cái gì cũng an bày xong, tu vi sẽ không bị chậm trễ sao?” tâm tình của Kim Phi Dao đã tốt hơn, chỉ là vẫn rất bất mãn với Thần Nông tộc.

“Ta chỉ cần hấp thu linh thạch là được, buộc ở trên người cũng có thể dùng, không có ảnh hưởng gì. Thân thể này tốt hơn trước kia, tu luyện không cần đan dược, tiến giai cũng không có bình cảnh.” Hoa Uyển Ti cười nói.

Kim Phi Dao có chút hâm mộ nói: “Ta đây cũng tự luyện cho mình một cái thôi, dời hồn phách qua đó.”

Hoa Uyển Ti lườm nàng một cái: “Ngươi đừng nháo nữa, mau đi bế quan đi. Nghe tin tức truyền đến thì không bao lâu nữa quân Thần tộc sẽ có khả năng khởi xướng tổng tiến công đó.”

“Không lâu là bao lâu chứ? Người nơi này nhanh thì trăm năm, lâu thì hơn một nghìn năm, ai biết bọn họ khi nào sẽ tới!” Kim Phi Dao chẳng để ý nói. Những người này luôn nói rất nhanh sẽ đánh tới, hiện tại địa bàn Kiến Thiên thành đã rộng hơn cả Thần Nông tộc rồi mà vẫn không thấy quân Thần tộc đâu.

Nhưng tu sĩ tam tộc thì cơ hồ đã đi vào toàn bộ. Không giống Kiến Thiên thành trước kia chen chen chúc chúc, gần như tất cả tu sĩ đều chuyển ra ngoài, sửa chữa chế tạo phủ đệ ở nơi yêu thích, mỗi người cách nhau cả nửa dặm, ở cực kỳ thoải mái. Nếu quân Thần tộc còn kéo dài mấy trăm năm nữa mới tới thì chỉ sợ Kiến Thiên thành đã lan ra vài trăm dặm nữa.

Cho đến lúc này, đánh trận chiến này còn có ý nghĩa gì nữa, còn không bằng gia nhập Kiến Thiên thành, mọi người cùng nhau vui vẻ bổ thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi